Bất Trác

Chương 27: Đơn phương máy móc




Lời Chu Ngọc Ngọc nói không thể coi là thật, Thẩm Băng Châu đã nhấn mạnh ba lần, cuối cùng đến chính mình cảm thấy phí sức, còn không bằng không nói gì còn hơn.
Nghị thân.
Lần thứ hai bàn bạc lại vẫn không được, khi hai người rời Chu gia, bà Chu đi theo sau bọn họ, vừa cười làm lành lại giảng hòa, nói ui dời đứa con gái Ngọc Ngọc này vừa cãi nhau với mẹ, đang còn phản nghịch, lời nói đều vớ vẩn, chờ lúc nữa khuyên hủ thì tốt rồi.
Thẩm Thần Sa thản nhiên mà mỉm cười, ''Bọn trẻ thích ai đều là quyền tự do của chúng nó, giảng giải cũng được, đừng để chúng phải chịu tủi thân.''
Theo lý thuyết thì cô là tiểu bối, nhưng ở Thẩm gia trưởng tỷ như mẹ, có thể ngang hàng nói chuyện với bà Chu, vậy mà khí thế cũng không kém gì. Bà Chu cúi đầu, vô lực nói: ''Nhà dì thực sự rất thích cậu Thẩm, để dì khuyên bảo lại.''
Thẩm Thần Sa 'vâng' một tiếng, dẫn Thẩm Băng Châu lên xe.
Trên xe mở điều hòa, hơi ấm bao vây, cửa sổ xe rất nhanh đã đọng một tầng hơi nước. Thẩm Thần Sa đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu lộ ra bất đắc dĩ cùng sự mỏi mệt sâu nặng. Nói xong cô lại lấy bình giữ nhiệt trong xe ra uống một ngụm, hỏi: ''Thư Nam về nước rồi à?''
Trong lòng Thẩm Băng Châu còn đang vướng bận chuyện khác, thất thần mà đáp: ''Vâng, hôm nay vừa mới về, muốn đi nhận chức.''
Thẩm Thần Sa cười khẽ, sau đó không nói chuyện nữa, mở notebook ra chuyên tâm xem báo cáo.
Trong xe yên tĩnh, thi thoảng lại truyền đến tiếng gõ bàn phím lạch cạch, Thẩm Băng Châu dần dần khôi phục tâm trạng, nói nhẹ: ''Chị, em xin lỗi, em khiến hôn ước trở nên tệ hơn rồi.''
Thẩm Thần Sa cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay vẫn không ngừng, ''Liên quan gì đến em đâu? Cô ấy không muốn cùng em kết hôn thì còn biện pháp nào nữa?''
Thẩm Thần Sa là đang cố ý an ủi anh, Thẩm Băng Châu lại nghĩ thật, ngoãn ngoãn mà rũ mắt, ''Vốn dĩ em có cơ hội để kéo gần quan hệ với cô ấy, nhưng mà em đã không làm tốt.''
Thẩm Thần Sa vui vẻ, ''Không thích kéo gần quan hệ với con gái, em là tra nam à?''
''....''
Anh nhấp miệng, ''Không phải.''
''Vậy thì không phải được rồi sao? Đừng cảm thấy có gánh nặng, cửa ải kho khăn của công ty luôn có cách để vượt qua mà.''
Không có công ty nào từ đầu đến cuối có thể thuận buồn xuôi gió mà sẽ gặp phải khó khăn và biến động, cũng vừa đúng là lúc này, Thẩm Thần Sa nhận ra được vấn đề đã tồn tại rất lâu rồi: Cô quá hiếu thắng, lại quá sắc bén, suýt chút nữa đã hại em trai rồi.
Trong không gian lặng yên không một tiếng động, trời đông giá rét đã bắt đầu, ngoài trời âm u xám xịt, sợ là sắp có tuyết rơi.
Thành phố ngập trong những cơn gió lạnh buốt, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau giống như những tấm bia mộ khổng lồ, các nhân viên đi lại trong các tòa nhà, tụ tập nói cười với những chiếc huy hiệu sáng lấp lánh lủng lẳng trên ngực.
Thời gian nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Cố Sơn Trạch xuống dưới lầu mua một ly latte nóng hổi, trong lúc chờ thang máy thì nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Băng Châu.
Lần trước hắn có kết bạn được với Wechat của Thẩm Băng Châu, lúc đầu Cố Sơn Trạch đã bị ấn tượng bởi ảnh đại diện của anh. Wechat có tên là giáo sư đại học Băng Châu, ảnh đại diện là đá Băng Châu chụp trong phòng thí nghiệm.
Cái này Cố Sơn Trạch có thể hiểu được, nhưng lại không đồng ý, năn nỉ ỉ ôi mãi mới đả động được thầy Thẩm thay ảnh đại diện do hắn lựa chọn, là một tấm ảnh có gam màu lạnh, một bàn tay đẹp đẽ đang ôm một con mèo thuần đen.
Mặc dù cách một lớp màn hình nhưng Cố Sơn Trạch có thể cảm giác được sự kháng cự của Thẩm Băng Châu, nhưng ở dưới sự đe dọa cùng dụ dỗ của hắn thì cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn thay. Lúc này Cố Sơn Trạch mới cảm thấy mĩ mãn mà tự thay ảnh cho mình, thì ra bàn tay cùng chủ nhân của con mèo đó là chính hắn.
Cho nên, dù là trang phục đôi hay là ảnh đại diện đôi thì chỉ là một bên tự làm mà thôi.
Thang máy chậm chạm chưa mở, ở phía cửa đã tụ tập không ít người chờ, một nữ nhân viên nhìn thấy Cố Sơn Trạch, nhỏ giọng châu đầu ghé tai: "Nghe nói giám đốc Cố ở bộ phận trang sức cao cấp có bạn gái....''
Cố Sơn Trạch đang vội vàng nhắn tin, căn bản không chú ý đến các cô đang thảo luận, chờ đến khi cửa thang máy mở ra, có hai người ở bên trong.
Nhân viên phía sau liên tục chào hỏi "Đường tổng''. Đường Minh Duy gật đầu, ''Không vào đi à?''
Chỉ có Cố Sơn Trạch nhấc chân bước vào, sau khi đi vào, người đàn ông đứng sau Đường Minh Duy chủ động mỉm cười với Cố Sơn Trạch, ''Cố Sơn Trạch, đã lâu không gặp.''
Người đàn ông thành thục trầm ổn, từ trên xuống dưới tỏa ra khí chất ôn hòa, phảng phất như một sự cực đoan khác của Cố Sơn Trạch vậy.
Nghe được câu chào, Đường Minh Duy hơi chút ngoài ý muốn, ''Các cậu quen biết nhau à, vậy cũng dễ làm việc, giới thiệu với cậu đây là giám đốc thiết kế, Lục Thư Nam, là tôi dùng quan hệ cá nhân đào tới.''
Lục Thư Nam nhàn nhạt duỗi tay, ''Giám đốc Cố.''
Cố Sơn Trạch chậm rãi đánh giá hắn, giơ tay đáp lại một chút, khách sáo nói: ''Giám đốc Lục.''
Trước khi trở về từ Anh, hai người họ đã có một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong một cuộc triển lãm trang sức nào đó. Nhưng cũng chỉ có vậy thôi, hiện tại cũng chưa đến mức có xung đột gì.
Gặp nhau ở trong thang máy, Đường Minh Duy theo lẽ thường mà chiếm dục thời gian nghỉ trưa của hắn, kêu hắn lên văn phòng, đơn giản nói vài câu, nào là bộ phận trang sức cao cấp nhất định phải đi lên, công ty sẽ dốc toàn lực để phối hợp để ba cậu có thể xem được thành tích vân vân, cuối cùng khi sắp kết thúc mới hỏi một câu: ''Nghe nói cậu có bạn gái à?''
Cố Sơn Trạch nhất thời không giải thích được, ''Ngài nghe được từ chỗ nào vậy?''
Lúc này Đường Minh Duy mới lộ ra chút bình dị gần gũi, cười ha hả nói: ''Cả công ty đều đồn như vậy, cũng có phải chuyện gì xấu đâu. Nếu có rảnh thì đưa về gặp người nhà, ba cậu nói cậu ngay cả về nhà cũng không thích, này làm sao mà được.''
Bởi vì về nhà sẽ bị giục kết hôn đó.
Cố sơn trách không muốn tiếp tục đề tài phiền phức này nữa, qua loa gật đầu nói vâng. Sau khi rời khỏi phòng CEO, hắn bước về phía trước, Lục Thư Nam hai bước liền đuổi theo, rất có hứng thú mà hỏi thăm: ''Giám đốc Cố, anh thay đổi định hướng của mình rồi à?''
Địch ý giữa hai người đàn ông với nhau luôn luôn sẽ tồn tại, đặc biệt là với người đàn ông tất cả các phương diện đều tốt. Cố Sơn Trạch theo trực giác mà không thích Lục Thư Nam, lãnh đạm nói: ''Không liên quan đến cậu.''
Thái độ xa cách cực kì rõ ràng, Lục Thư Nam đành cười trừ. Đã đến thời gian đi làm, thang máy đi xuống lầu chỉ có hai người bọn họ. Điện thoại của Cố Sơn Trạch rung lên một cái, vừa lấy ra liền thấy Thẩm Băng Châu trả lời tin nhắn của mình, hắn lập tức nhanh tay gõ gõ trả lời lại.
Còn đang gõ, bên tai truyền đến một câu: ''Em bé?''
Cố Sơn Trạch lạnh lùng giương mắt, tiện tay che lại màn hình, ''Cậu thích nhìn trộm à?''
Trên giao diện cuộc trò chuyện, biệt danh ở bên trên là [Em bé], hai bên ảnh đại diện là ảnh đôi, hình nền cuộc trò chuyện còn dọa người hơn, chính là ảnh chụp Thẩm Băng Châu hôm ăn sinh nhật.
Lục Thư Nam hơi nhíu mày, ''Xin lỗi, không cẩn thận thấy được. Chúng ta cũng thêm Wechat nhau đi, có gì thuận tiện liên lạc.''
Đã là dồng nghiệp với nhau, Cố Sơn Trạch cũng không có lý do để từ chối, liền đưa mã QR ra cho cậu quét. Sau khi kết bạn xong, Lục Thư Nam bấm mở ảnh đại diện của Cố Sơn Trạch, lại bấm vào xem ảnh đại diện của Thẩm Băng Châu, hai mắt không thể tin được, nhưng nhân chứng vật chứng đã vô cùng xác thực.
Lục Thư Nam đến vô cùng bất ngờ, người đã đến cửa rồi bộ phận nhân sự mới nhận được thông báo bổ nhiệm nhân sự. Giám đốc nhân sự thầm phàn nàn với Cố Sơn Trạch, nói rằng đích thân CEO đi phỏng vấn cậu ta, còn không có kịp đi làm thủ tục nữa.
Quản lý mới nhậm chức, các đồng nghiệp đều ngạc nhiên và vui mừng, ồ ạt đứng dậy vỗ tay chào đón. Sau khi người quản lý trước rời đi, bàn làm việc chất đầy đồ lặt vặt không ai dọn dẹp, Lục Thư Nam cũng không để ý, tự mình đến làm. Các đồng nghiệp nhìn thấy vậy đều thông minh đẩy Lý Diệc Trừng ra giúp đỡ.
Thực tập sinh của Sơn Viễn đều được trường tuyển dụng. Ở trong bộ phận này, Lý Diệc Trừng đều được mọi người yêu thích. Sau một hồi, không phụ sự giúp đỡ của mọi người, Lý Diệc Trừng đã thân thiết với Lục Thư Nam, đề tài nói chuyện từ công việc đến sở thích cá nhân. Mãi đến cuối cùng, Lục Thư Nam mới hỏi thẳng cô thuộc chòm sao gì.
Lý Diệc Trừng có chút nghi hoặc: ''Em thuộc cung Song Tử á.''
Lục Thư Nam liền lấy trong túi ra một chai nước chanh có ga, ''Cái này cho em, màu sắc may mắn của Song Tử hôm nay là màu vàng, chúc em luôn may mắn.''
Lý Diệc Trừng nhận lấy chai nước có ga màu vàng kia, khiếp sợ hỏi: ''Anh có nghiên cứu qua các chòm sao à? Sao anh lại thấy hứng thú với các chòm sao vậy ạ?''
Lục Thư Nam ôn hòa mỉm cười: ''Bởi vì anh có một đối tượng thầm mến, xem thử mức độ hợp nhau thì thấy rất chuẩn nên yêu mất rồi.''
- --------------------
ai bít Lục Thư Nam thích ai cho 1 cái hun luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.