Bất Trác

Chương 28: Muốn ôm cậu




Sau 8 giờ tối, Cố Sơn Trạch tắt máy tính đã làm việc cả ngày đi, sau khi quẹt thẻ tan làm liền chui vào phòng nhỏ phía sau văn phòng.
Chuyển đến nơi này không lâu, Cố Sơn Trạch nhận ra việc làm một chỗ để thiết kế ở đây chỉ là lãng phí công sức. Sau khi bận rộn công việc xong thì làm gì còn thời gian để chau chuốt tác phẩm của mình nữa? Hắn đã nhiều ngày tranh thủ thời gian rảnh rỗi, cuối cùng cũng hoàn thành xong phần trang trí thiên thần theo yêu cầu của ban tổ chức, mấy nguyên liệu còn thừa lại bị hắn đem đi làm đồ trang sức.
Đá Băng Châu trong suốt, độ cứng thấp dễ vỡ. Sau khi đã đập vỡ vài viên đá thô, hắn từ bỏ việc gõ mạnh. Theo đặc tính của tinh thể, Cố Sơn Trạch nghiền nó thành một bề mặt hình tứ giác trơn, khảm vào một lớp nền bằng kim loại để cuối cùng biến nó thành một cặp khuy măng sét.
Quy trình cuối cùng cũng đã hoàn tất, Cố Sơn Trạch lau chùi cẩn thận rồi cất vào hộp trang sức đa chuẩn bị trước.
Thời tiết đã càng ngày càng lạnh, đến mức cần phải mặc áo lông vũ rồi. Hắn mặc vào chiếc áo khoác dạ sáng sớm mang đến, xuất phát từ cách phối đồ, lại thắt thêm một cái khăn quàng cổ màu xám. Sau khi xác nhận đã đủ đẹp rồi mới cất hộp trang sức vào túi, tắt đèn rời khỏi văn phòng.
Bên ngoài sắc trời đã tối, vừa mới khởi động xe xong điện thoại lập tức vang lên, hiện rõ tên người gọi đến, Cố Sơn Trạch hơi ngẩn người.
Là ba hắn gọi đến, Cố Thụy Khanh.
Cố Sơn Trạch tuy có một vài tật xấu, nhưng cũng là chịu sự giáo dục khắc nghiệt từ gia đình mà lớn lên. Nhưng ngay cả sự giáo dục khắc nghiệt ấy cũng không thể nào cảm hóa được hắn.
Năm Cố Sơn Trạch học lớp 6, hắn trốn tiết thể dục đi lên sân thượng của khu dạy học ngủ. Sau khi bị ba biết, liền thẹn quá thành giận dùng cách xử phạt về thể xác, tuyên bố hắn phải hít đất đủ 500 cái thì về sau có thể tùy ý trốn học. Kết quả Cố Sơn Trạch cắn răng làm xong, bắt đầu cuộc sống tự do trốn học thật.
Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, tình cảm giữa hai cha con mất đi sự hòa hợp, không ai nhường ai mà duy trì đến bây giờ. Cho nên việc ba hắn chủ động gọi điện thoại đến đây 100% không phải là chuyện tốt.
Do dự mãi Cố Sơn Trạch mới bắt máy, giọng điệu hơi lạnh hỏi: ''Có chuyện gì ạ?''
Giọng nói của Cố Thụy Khanh cũng không khác hắn là bao: ''Chú Đường của anh chơi bóng với ba, nghe ông ấy nói anh có bạn gái à?''
Lập tức sắc mặt Cố Sơn Trạch trầm xuống, ''Có ý gì ạ? Ba muốn làm gì?''
Giọng Cố Thụy Khanh như rống lên: ''Mẹ mày bảo là bảo mày dẫn về nhà ăn cơm! Cuối tuần dẫn về nhà ăn cơm!''
Nói xong lập tức cúp máy luôn, ngay cả cơ hội để thương lượng cũng không cho, đã hạ mìn đi thông báo rồi, lại còn phải nhấn mạnh kiểu 'đây là ý của mẹ anh, không liên quan gì đến tôi.'
Cố Sơn Trạch trầm mặc không biết nói gì, chuyện có bạn gái này là hắn thuận mồm bịa ra, không nghĩ tới một truyền mười mười truyền trăm, truyền đến cả tai ba hắn luôn. Bởi vì hiểu rõ tính cách của ba mình nên Cố Sơn Trạch mới lựa chọn giấu đi xu hướng tính dục của mình, cũng chính vì vậy mà ở trong mắt ba mẹ, hắn trở thành một người đàn ông thất bại hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.
Ban đầu là sợ phiền phức, sau lại chậm rãi phát hiện, mặc dù hắn quen biết nhiều người như vậy nhưng chưa từng có người nào khiến hắn có suy nghĩ đây là chính là định mệnh của mình. Mấy tình nhân nhỏ hoa hòe lòe loẹt kia cũng chỉ mấy ngày liền tan, hà tất phải nói với ba mẹ hắn để tăng thêm phiền phức?
Cố Sơn Trạch thở dài, quyết định mặc kệ.
Sau khi vòng ra bãi đỗ xe, hắn đi đường vòng đến tiểu khu của Thẩm gia. Dừng xe xong lại nhắn tin cho Thẩm Băng Châu, nhưng đợi mãi mà không thấy trả lời lại.
Người làm khoa học có tính cách của người làm khoa học, muốn khiến Thẩm Băng Châu một giây trả lời tin nhắn là không có khả năng. Cố Sơn Trạch cũng không thể chịu nổi nhất ở điểm này, chỉ cần nhắn quá ba tin mà anh không có trả lời hắn liền gửi tin nhắn thoại. Mà cũng thật kì lạ, chỉ cần là gửi tin nhắn thoại Thẩm Băng Châu lập tức nhắn lại luôn.
Chỉ là hôm nay Cố Sơn Trạch không chờ được anh nhắn lại đâu, vì Thẩm Băng Châu còn đang tắm rửa.
Theo cường độ huấn luyện tăng mạnh, bây giờ Thẩm Băng Châu có thể thoải mái làm rất nhiều những chuyện phức tạp, ví dụ như tự mình có thể di chuyển vào bồn tắm.
Vì để cho thuận tiện, trong phòng tắm có đặt một chiếc ghế. Thẩm Băng Châu nắm chặt bồn tắm, lợi dụng lực ở hai tay để đứng dậy, chậm rãi di chuyển lên ghế. Sau khi đã ngồi vững, anh dùng tay lau hơi nước đọng trên mắt kính, yên lặng nhìn thân thể của mình.
Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, bọt nước li ti còn đọng ở trên tóc, đọng đến một mức độ nhất định nào đó liền rơi xuống, lướt qua xương bướm rồi lại kéo dài xuống chỗ nốt ruồi đỏ. Nếu là có Cố gì đó ở đây, phỏng chừng mười thùng nước lạnh cũng không dội nổi.
Thẩm Băng Châu thích chạy đến những khu khai thác mỏ hoặc dã ngoại gì đó, cũng không coi là trạch nam, nhưng cũng không cố ý đi tập thể hình nên không thể so sánh với dáng người Cố Sơn Trạch được. Trời biết lần trước khi đi ra ngoài chơi, nhìn thấy cơ bắp cân xứng của người kia, trong lòng Thẩm Băng Châu có bao nhiêu hâm mộ.
Thẩm Băng Châu ao ước thở dài, lau sạch bọt nước rồi thay một bộ quần áo ngủ mùa đông, sau đó cẩn thận ngồi lên xe lăn. Để lại chân cẩn thận rồi mang bộ tóc ướt đi ra khỏi phòng tắm.
Chuyện đầu tiên khi Thẩm Băng Châu ra khỏi phòng tắm là cầm điện thoại lên xem tin nhắn, quả nhiên Cố Sơn Trạch có gửi tới.
Cố Sơn Trạch loại người này, nhìn như chẳng ra làm sao, giống như cái gì cũng không quan tâm không để ý. Nhưng nếu đã bắt đầu quản người ta rồi thì vô cùng lắm mồm. Mỗi ngày hắn như kiểm tra thường nhật mà hỏi xem Thẩm Băng Châu ăn gì chưa uống gì chưa, nhiều nhất là cứ cách hai tiếng lại hỏi xem anh đang làm gì, thi thoảng còn chụp gửi tới mấy tác phẩm nghệ thuật kì quái, muốn anh đánh giá xem tính thẩm mĩ như thế nào?
Loại vấn đề này Thẩm Băng Châu làm sao mà biết được cơ chứ?
Nhìn giao diện trò chuyện một loạt tin nhắn xanh dài ngắn khác nhau, Thẩm Băng Châu bắt đầu cảm thấy khó trả lời, bởi vì lần này, Cố Sơn Trạch hỏi anh nói chuyện với Chu Ngọc Ngọc thế nào rồi.
Lúc lâu sau, Thẩm Băng Châu vẫn như cũ không biết nên trả lời làm sao, thình lình nghe thấy bên dưới có người ấn chuông cửa, sợ tới mức tắt điện thoại đi luôn.
Tối nay dì Giang về nhà với chồng, Thẩm Thần Sa cũng không ở đây, căn nhà to như vậy lại chỉ có mỗi anh. Thẩm Băng Châu không thể không tự mình xuống mở cửa. Ra đến cửa lại ngoài ý muốn phát hiện, người đến là Chu Ngọc Ngọc.
Từng cơn gió lạnh vờn quanh, Chu Ngọc Ngọc mặc một chiếc váy đỏ bên trong áo khoác ngoài, đẹp hì đẹp thật nhưng có hơi lạnh. Cô lại như không cảm thấy gì, giơ cao món đồ trong tay lên, gọi, ''Thầy Thẩm ơi, em đến trả lại cái này cho anh.''
Ngoài cửa có đèn, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống, chiếu đến chiếc vòng bằng lá phòng trong tay Chu Ngọc Ngọc. Phiến lá đá khô khốc, màu sắc cũng chẳng cò tươi nhưng lại được giữ gìn rất cẩn thận, khiến Thẩm Băng Châu có chút bất ngờ.
Lúc trước Thẩm Băng Châu là có mục đích đưa vòng hoa, chuyện qua rồi căn bản cũng không để ở trong lòng. Anh cho rằng với tính cách tiểu thư của Chu Ngọc Ngọc, thấy mới mẻ mấy ngày nhất định sẽ vứt đi, không nghĩ đến cô còn đến cửa trả lại. Thẩm Băng Châu nói nhẹ: ''Cái vòng hoa này không thể hiện được điều gì đâu, nếu cô thích thì giữ lại cũng được.''
Chu Ngọc Ngọc cúi đầu hiện lên sự cô đơn, ''Em xin lỗi, lúc ấy em có hơi quá đáng, nhưng em cũng không nghĩ nhiều, đại khái chắc là do thói quen ăn chơi. Buổi tối ngày hôm đó nhìn thấy người khác cầu hôn em mới nhận ra rằng kết hôn là một quyết định rất quan trọng.''
Trong lòng Thẩm Băng Châu kinh ngạc, không biết có phải người này bị Bành Vũ mắng tỉnh rồi hay không, thái độ này vô cùng đáng khen ngợi, anh tán thành mà gật đầu: ''Cô hiểu ra là tốt rồi, hôn nhân là sản phẩm của tình yêu, còn có ý nghĩa đạo đức cùng với trách nhiệm pháp luật. Cẩn thận lựa chọn mới ha thấp tỉ lệ phải ly hôn được.''
Chu Ngọc Ngọc không theo kịp logic của Thẩm Băng Châu, suy nghĩ cũng rất đơn giản, ''Dù sao đi nữa chúng ta không thích nhau là được, hơn nữa nếu thật sự kết hôn rồi, anh cùng với Cố Sơn Trạch phải làm sao bây giờ?''
Gió lạnh ban đêm đại khái chỉ tầm ba bốn độ, lại như đột nhiên biến thành những cơn nóng như thổi con người ta đến hoang mạc, khiến da mặt dần dần nóng lên. Biểu tình của Thẩm Băng Châu hơi thay đổi, gần như trách mắng: ''Cô không cần cứ đem chuyện này ra nói bậy, tôi với anh ấy không có chuyện gì cả.''
Từ khi nhìn thấy cái hôn công khai biểu thị chủ quyền kia của Cố Sơn Trạch, Chu Ngọc Ngọc liền kiên định nghĩ bọn họ là ngươi tình ta nguyện, giờ lại ghe lời giải thích như vậy của Thẩm Băng Châu, cô mơ hồ gãi đầu, ''Ủa, bọn anh còn chưa ở bên nhau, vậy vẫn đang ở gian đoạn mập mờ sao?''
Thẩm Băng Châu ho nhẹ, kiên nhẫn giải thích: ''Không phải là giai đoạn mập mờ gì, về sau đừng nói bừa nữa, nếu chị tôi mà biết lại hiểu lầm.''
Lúc này Chu Ngọc Ngọc mới nghe hiểu, trong đầu lại quanh co không biết nên nói như thế nào, đột nhiên lại nói: ''Sao anh lại không biết Cố Sơn Trạch thích mình được? Không thể nào, Cố Sơn Trạch từng hôn anh rồi đó!''
''.....''
Thẩm Băng Châu không thể nhịn được nữa, trừng mắt nhìn cô một cái, ''Cô nghĩ nhiều rồi, tôi với anh ấy không có thân nhau!''
Vừa mới nói xong, bên đường bỗng truyền đến tiếng cười, ngày sau đó liền nhìn thấy một bóng người nhàn nhã đi tới. Lúc ra cửa Thẩm Băng Châu không có đeo kính, lúc này chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến anh liếc mắt một cái là nhận ra, đó là Cố Sơn Trạch.
Cố Sơn Trạch đậu xe ở bên ngoài, sau đó đi một đoạn mới đến, xa xa liền nhìn thấy hai bóng người đứng ở cửa nói chuyện. Trời lạnh như vậy mà người kia chỉ mặc một bộ quần áo ngủ đi dép lê, đôi chân trơn bóng lộ ra bên ngoài, thậm chí tóc cũng đang còn ướt.
Sắc mặt hắn trầm xuống, bước nhanh đi qua, khi đến gần hắn mới bình thường tự nhiên ấn vào vai Thẩm Băng Châu nhéo thật mạnh. Một tiếng kêu đau tự mèo kêu lập tức truyền đến.
Bàn tay kia lớn, vai Thẩm Băng Châu lại gầy, bị nhéo đến vô cùng đau, anh mới duỗi tay đánh một cái, ''Đừng có cứ nhéo tôi nữa được không?''
Cố Sơn Trạch không có dùng lực nữa, nhưng cũng không buông tay, mỉm cười nhìn xuống: ''Thầy Thẩm, thì ra chúng ta không thân với nhau à.''
''....''
Ứng phó với Chu Ngọc Ngọc đã đủ khó khăn, giờ lại đến thêm một Cố Sơn Trạch, Thẩm Băng Châu nóng nảy, đánh dồn dập vào tay Cố Sơn Trạch, ''Chúng ta vốn dĩ không có quan hệ gì cả, anh buông tay ra nhanh lên!''
Cố Sơn Trạch bắt lấy tay anh xoa nhẹ, ý cười càng thêm sâu, ''Đúng vậy, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là đã ôm nhau ngủ rồi mà thôi.''
Bọn họ đã từng ôm nhau ngủ rồi! Chính là ôm nhau ngủ đó! Quả nhiên Chu Ngọc Ngọc nghe lời này xong, kinh ngạc há to miệng.
Nhìn thấy phản ứng kia của cô, Thẩm Băng Châu cảm giác huyết áp mình đã vọt lên cao, cuối cùng cũng chỉ có thể tái mặt giải thích: ''Đừng có nghe anh ta nói bừa!''
Chu Ngọc Ngọc dại ra, chớp mắt rồi lại xua tay, ''Không sao đâu, dù sao hôn ước cũng giải trừ rồi mà.''
Thẩm Băng Châu lập tức cảm giác được đôi tay trên vai cứng đờ một lát, anh lại không có nghĩ nhiều, bắt lấy cánh tay kia giải thích: ''Tôi chỉ chưa kịp nói cho anh mà thôi, không phải hôm nay anh vẫn luôn bận sao?''
Cố Sơn Trạch bị cái này làm cho choáng váng, đột nhiên hắn mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay Thẩm Băng Châu, giữ chặt trong lòng bàn tay anh, vui vẻ ngẩng đầu lên nói với Chu Ngọc Ngọc: ''Hủy hôn rồi vậy cái nhẫn đính hôn kia....''
Chu Ngọc Ngọc tiếp tục xua tay, ''Không cần làm nữa đâu, em đi về đây, cái vòng hoa này em nhận nhé.''
Câu cuối cùng là đang hỏi Thẩm Băng Châu, anh thoáng định thần, bình tĩnh gật đầu: ''Cô cầm cũng được, coi như món quà giữa bạn bè với nhau.''
Chu Ngọc Ngọc ngọt ngào 'vâng' một tiếng, giống như cô bé hái nấm, cầm vòng hoa tung tăng đi rồi.
Cô gái này, nói hư thì cũng không phải, mạch não quá kì lạ, giống như ở nhà không được dạy dỗ tốt, ở bên ngoài lêu lổng ra tật xấu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đánh giá như thế nào. Thẩm Băng Châu nghĩ như vậy, anh mắt không khỏi nhìn chăm chú, bên tai lậo tức truyền đến tiếng dò hỏi: ''Nhìn gì thế? Còn luyến tiếc à?''
Thẩm Băng Châu thu hồi tầm mắt, sắc mặt lại trở về như thường, ''Anh đến đây làm gì? Nhỡ chị tôi mà biết thì phải làm sao?''
Nếu nói như vậy thì chắc chắn Thẩm Thần Sa đang không có ở nhà, Cố Sơn Trạch liền yên tâm đẩy xe lăn đi vào bên trong, đi đến cửa thang máy, hắn liền tự nhiên mà khom lưng, ''Ôm cậu đi lên nhé.''
Ở công ty mệt nhọc cả ngày mà Cố Sơn Trạch còn có thể giữ được vẻ ngoài gọn gàng ngăn nắp, ngay cả mái tóc cũng bồng bềnh và phong cách. Vừa mới đến gần, mùi nước hoa thoang thoảng thần bí xộc vào anh, như một cái xúc tu nhỏ trêu chọc lấy Thẩm Băng Châu.
Thẩm Băng Châu hơi mất tự nhiên mà rũ mắt, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, chóp mũi vùi vào khăn quàng mềm mại, rầu rĩ nói: ''Thực ra có thể đi thang máy mà....''
Cố Sơn Trạch từ từ mà ôm anh đi lên cầu thang, bên môi có ý cười nhẹ, ''Đi thang máy thì không ôm cậu được.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.