Bất Trác

Chương 29: Đừng có làm tổn thương em ấy




Số lần Cố Sơn Trạch đến Thẩm gia cũng không tính là nhiều, nhưng lại dễ dàng ghi nhớ bố cục phòng ốc trong nhà. Hắn quen cửa quen nẻo tìm được phòng ngủ của Thẩm Băng Châu, chùng mũi chân đá cửa ra, trực tiếp ôm người đặt trên giường.
Trong phòng ngủ bật điều hòa vô cùng ấm áp, lại tràn ngập hương thơm tươi mát của sữa tắm, phảng phất như hương thơm đều bị hơi nước bao bọc, tựa như những tấm mạng nhện mỏng manh mềm mại bao phủ lấy từng không gian trong phòng.
Cố Sơn Trạch cảm thấy nhớp nháp, lập tức cởi khăn quàng cổ ném lên giường, sau đó cũng cởi luôn cúc áo khoác. Thẩm Băng Châu bỗng nhiên giật mình: ''Anh cởi quần áo làm gì?''
Bởi vì trong phòng không lạnh, lại còn có hơi nóng nên mặc áo khoác không thoải mái được. Cố Sơn Trạch hơi buồn cười, ''Cậu nói xem? Cởi quần áo ra thì có thể làm gì được?''
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam ở chung một phòng, hơn nữa cả căn phòng đều tràn ngập hương sữa tắm, rất khó khiến người khác không hiểu sai được. Thẩm Băng Châu yên lặng nắm chặt ga trải giường, nghiêm túc hẳn lên: ''Anh đừng có mà vớ vẩn, cái gì tôi cũng chưa đồng ý đâu.''
Trong lúc anh đang nói Cố Sơn Trạch đã cởi áo khoác, bên trong là bộ âu phục mặc lần trước, sạch sẽ chỉnh tề không một nếp nhăn. Hắn cố ý khẽ kéo cà vạt, cố hơi hướng về phía trước để lọ ra hầu kết rõ ràng như đang mời gọi ai kia đến cắn một cái.
Thẩm Băng Châu âm thầm nuốt nước miếng, khí thế yếu hẳn đi, ''Anh đừng có láo nháo gì thật đấy, nhà tôi có lắp camera đó.''
Cả camera cũng đem ra dọa luôn rồi. Cố Sơn Trạch cười ra tiếng, xoa nhẹ mái tóc còn đang ướt của Thẩm Băng Châu, ''Tôi thấy hơi nóng thôi mà, cậu lại nghĩ bậy bạ gì đó, cẩn thận không lại tâm tưởng sự thành luôn đấy.''
Hắn xoa vô cùng dứt khoát, chưa đến một giây đã bỏ tay ra rồi, Thẩm Băng Châu chậm rãi sờ lên tóc, bỗng dưng cảm thấy bản thân có hơi xấu hổ.
Phòng tắm cũng ở bên trong phòng ngủ, Cố Sơn Trạch đi vào loay hoay một hồi liền cầm ra một cái máy sấy tóc, sau đó bật công tắc lên thử độ ấm. Sau khi cảm nhận được độ ấm thích hợp mới ngồi xuống mép giường, nghiêm túc sấy tóc cho Thẩm Băng Châu.
Gió ấm thổi qua, Thẩm Băng Châu cảm thấy có một dòng điện ngứa ran chạy dọc da đầu, chính là ngón tay của Cố Sơn Trạch. Tay hắn nhẹ nhàng xuyên qua tóc anh, lay động một chút, làm cho mái tóc đều được sưởi ấm. Thực ra Thẩm Băng Châu cũng muốn từ chối, nhưng xét thấy với tính cách của Cố Sơn Trạch, từ chối khẳng định là không có tác dụng gì, không bằng ngoan ngoãn cúi đầu phối hợp.
Tóc tai đàn ông rất đơn giản, vuốt vuốt vài cái là khô rồi. Cố Sơn Trạch để anh ngẩng đầu lên, dùng ngón tay chỉnh lại tóc mái, ''Hay là đi uốn tóc đi, nhìn đẹp hơn đó.''
Ánh mắt của Thẩm Băng Châu dời khỏi hắn, ''Thôi bỏ đi, nóng lắm, ngày nào cũng phải chăm sóc tóc phát mệt lên được.''
Cố Sơn Trạch chỉ cười, như thể đang có ý tưởng riêng nào đó nhưng tạm thời không đề cập đến. Hắn kéo chân Thẩm Băng Châu qua đặt lên đùi mình, dùng tay che lại mắt cá chân của anh.
Thẩm Băng Châu vốn dĩ ngồi vững đã không dễ dàng tí nào, suýt chút nữa bị hắn kéo ngã xuống. Sau khi cảm nhận được mắt cá chân truyền đến hơi ấm, mí mắt mới khẽ run hai cái, ''Anh lại muốn làm gì nữa?''
Cố Sơn Trạch cười như không cười hỏi lại: ''Cậu không thấy lạnh chân à?''
Vừa rồi ở dưới lầu quá lâu, mắt cá chân lộ ra bên ngoài không thể thoát được kiếp bị đông lạnh đến cứng đờ. Tay chân Thẩm Băng Châu vốn dễ lạnh, bây giờ vẫn còn cảm thấy tê cứng. Bàn tay kia lại vô cùng ấm áp, bao bọc lấy mắt cá chân anh, sưởi ấm trái tim đã tan chảy từ lâu. Tất cả mọi chuyện, bất giác đã xảy ra rồi.
Càng đến gần Cố Sơn Trạch Thẩm Băng Châu lại càng cảm thấy tò mò. Trên người hắn dường như không có bất kì khuyết điểm nào, là người đàn ông làm nghệ thuật tài giỏi, trên tay đã có vô số giải thưởng danh giá, kĩ năng giao tiếp tốt, bối cảnh gia thế cũng không kém gì, lại xét từ vụ cướp đi nhà cung cấp trước đây, hắn vẫn là một người tàn nhẫn và có thủ đoạn.
Trăng lúc tròn lúc khuyết, nước đổ tràn ly. Một người nào đó quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt. Do dự một lúc sau, Thẩm Băng Châu mới mở miệng dò hỏi: ''Cố Sơn Trạch, rốt cuộc tôi có chỗ nào hấp dẫn anh vậy?''
Nghe được dò hỏi, Cố Sơn Trạch ngước mắt lên, cười khẽ nói: ''Không biết, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền muốn đến gần hơn. Tôi cũng tò mò đó, cậu nói xem là vì sao nhỉ?''
Hoa ngôn xảo ngữ, vô cùng trí mạng.
Thẩm Băng Châu cúi đầu không nói chuyện, Cố Sơn Trạch lại buông chân anh ra, bình tĩnh lại mạnh mẽ mà tuyên bố: ''Về sau không cho để lộ chân ra bên ngoài nữa, nếu tôi nhìn thấy một lần thì mắng cậu một lần.''
Đôi chân vừa mới được làm ấm, xương cốt lại đặc biệt mỏng manh, mạch máu trên mu bàn chân cũng phân bố vô cùng đẹp mắt, nhìn không giống một bộ phận của con người mà như một tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo hơn. Thẩm Băng Châu hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra trước khi chuyển mùa Cố Sơn Trạch luôn nói về tất của mình.
Thẩm Băng Châu hơi giật mình, lạnh giọng chất vấn: ''Anh là thuộc kiểu thích ngắm chân người ta đấy à?''
Cố Sơn Trạch cười như không cười nhìn chằm chằm Thẩm Băng Châu, ''Nếu cậu để lộ eo ra bên ngoài tôi cũng sẽ nói như vậy.''
Làm gì có đàn ông nào để lộ eo ra bên ngoài? Thẩm Băng Châu nhíu mày, một lúc lâu sau mới rũ mât, nói: ''Tôi biết rồi.''
Chỉ có ba chữ, anh nói anh biết rồi.
Cố Sơn Trạch không tự giác siết chặt tay, trong người đột nhiên như có đốm lửa, khiến máu trong người đều nóng lên. Hắn cho rằng Thẩm Băng Châu sẽ lạnh mặt phản bác, lại còn sẽ nói cho anh mấy câu vô dụng nữa, dù sao thì bọn họ cũng 'không thân' với nhau mà.
Nhưng mà người trước mắt lại thuận theo mà cúi mặt, ánh đèn bị mái tóc mềm mại che khuất đi một nửa, chỉ còn lại nửa khuôn mặt được chiếu sáng. Mỗi lần nhìn Thẩm Băng Châu như vậy, Cố Sơn Trạch liền liên tưởng đến con mèo mà hắn đã nuôi, có lẽ là bởi vì chiếc cằm thon gọn nên mới có vài phần giống mèo như vậy.
Hầu kết Cố Sơn Trạch lăn lộn, duỗi tay lấy áo khoác lại, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp trang sức đã được chuẩn bị sẵn, ''Thầy Thẩm, cái này cho cậu.''
Thẩm Băng Châu nhìn thấy rõ đồ vật đưa qua, là một chiếc hộp trang sức tinh tế nhỏ xinh, bên ngoài có một lớp nhung tơ bao bọc. Anh chậm rãi cầm lấy, vừa mới mở nắp ra, là một cặp khuy măng sét.
Hai món trang sức đáng yêu nhỏ nhắn, nhìn là thấy được làm từ vật liệu quý hiếm, là đá Băng Châu hoàn toàn không dùng trong lĩnh vực trang sức, được mài thành hình bình hành mà anh đặc biệt yêu thích. Đá Băng Châu chính là như vậy, nó có các góc cạnh tự nhiên nhưng đều đặn và gọn gàng, không đủ sắc bén để có thể làm tổn thương người khác, giống như người đang được đặt theo tên của nó vậy.
Thẩm Băng Châu vô cùng bội phục, Cố đại thiếu gia có lẽ là có năng lực đặc thù đi. Nước hoa cùng khuy măng sét đều không phải là những vật anh yêu thích nhưng lại có thể khiến anh không thể buông tay.
Nhưng mà Thẩm Băng Châu lại còn làm giá, đẩy chiếc hộp trở về, nói: ''Thôi không cần đâu, tôi cũng không cần dùng đến.''
Đẩy về mãi mà không nghe thấy Cố Sơn Trạch nói năng gì, Thẩm Băng Châu cẩn thận ngẩng đầu, thấy Cố Sơn Trạch đang âm u nhìn chằm chằm mình.
Anh yên lặng cúi đầu, thu tay lại nói, ''Vậy tôi nhận cũng được.''
Vừa mới dứt lời Cố Sơn Trạch đã cười lên, nắm lấy tay Thẩm Băng Châu nói: ''Đương nhiên là phải nhận rồi, đây chính là tín vật định ước của hai chúng ta.''
''....''
Sớm biết là tín vật định ước thì thà rằng lúc nãy mạnh mẽ trả về còn hơn.
Ánh mắt Thẩm Băng Châu lộ vẻ khó xử, lại nhu hoảng sợ, ngón tay bấu chặt lấy hộp trang sức, ''Cố Sơn Trạch ——"
Thẩm Băng Châu vừa định nói gì đó, Cố Sơn Trạch đã đưa tay nắm cằm anh, mạnh mẽ khiến nửa câu sau phải nuốt về. Thẩm Băng Châu buộc phải ngẩng mặt lên, chiếc cỏ thon dài nửa ra, hầu kết liên tục lăn lộn.
Ánh mắt Cố Sơn Trạch tràn ngập u quang, giọng điệu khàn khàn: ''Cậu muốn nói cái gì?''
Thẩm Băng Châu chớp chớp mi, đôi mắt phiếm hồng, anh mở miệng nhưng cái gì cũng chưa nói ra.
Ánh mắt Cố Sơn Trạch càng tối đi, cánh môi kia một khi hé mở, đầu lưỡi khiến người ta lưu luyến lập tức lộ ra. Hắn không thể chờ được đáp án nữa, chậm rãi đến gần, dưới ánh mắt đang không ngừng rung động kia, nhẹ nhàng ngậm lấy môi Thẩm Băng Châu.
Rất lâu trước kia, Cố Sơn Trạch đã từng nói qua, hắn muốn cẩn thận m hôn đôi môi này một lần, bây giờ mới là chính thức cướp đi nụ hôn đầu tiên.
Thẩm Băng Châu không tự chủ mà nhắm mắt lại, Cố Sơn Trạch không ngừng hôn anh, khiến anh không ngừng ngả người về phía sau. Hắn đè lại gáy của Thẩm Băng Châu, đầu lưỡi quét qua hàm răng, chạm được đến tận cùng bên trong. Thẩm Băng Châu bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, hốt hoảng đưa tay muốn đẩy ngực Cố Sơn Trạch ra, nhưng cái tay kia lập tức bị bắt lại, đặt lên ngực trái của Cố Sơn Trạch.
Thời gian còn lại bây giờ chỉ còn những tiếng thở dốc hỗn loạn. Thẩm Băng Châu vẫn bị áp đảo trên giường, có bàn tay từ vạt áo đi vào. Lúc này lý trí mới như trở về được chút, Thẩm Băng Châu lập tức lấy tay đè lại, ''Cố Sơn Trạch!''
Đôi mắt Cố Sơn Trạch như bị lửa thiêu đốt, hắn còn đang muốn tiếp tục, thình lình bên ngoài có tiếng gõ cửa, âm thanh dò hỏi truyền đến:
''Châu Châu, còn chưa ngủ à em?''
Bốn mắt nhìn nhau, căn phòng trở nên yên tĩnh lại. Thẩm Băng Châu vội đẩy Cố Sơn Trạch ra, ''Chị tôi về rồi! Mau trốn đi!''
Chuyện tốt bị làm phiền, Cố Sơn Trạch lại không hoảng mà nheo mắt, ''Sao lại phải trốn? Chúng ta cũng có làm cái gì đâu.''
Đã đè lên nhau rồi còn nói không có làm cái gì! Thẩm Băng Châu giãy giụa bò dậy, thúc giục nói: ''Nhanh lên đi! Bị chị tôi biết là xong đời luôn đấy!''
Cố Sơn Trạch nhìn đôi môi bị chà đạp đến ửng đỏ, khó chịu mà trừng mắt liếc anh một cái, không tình nguyện mà đi vào nhà tắm. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, người ngoài cửa cũng nói to hơn: ''Châu Châu ơi? Em còn chưa ngủ hả? Đang làm gì bên trong đấy?''
Thẩm Băng Châu lau đi vệt nước bên miệng, còn chưa kịp điều chỉnh hô hấp cánh cửa đã trực tiếp bị mở ra. Thẩm Thần Sa kì quái mà đi vào, ''Em sao vậy? Sao lại để xe lăn ở dưới nhà?''
Thẩm Băng Châu cho rằng có thể giấu được, không nghĩ đến còn có chuyện này, nhất thời thất thần không biết trả lời như nào.
Thẩm Thần Sa cũng là một người khôn khéo, bình tĩnh đi đến bên mép giường, ''Chỉ có mình em thôi à?''
Thẩm Băng Châu nắm chặt tay, tận lực bình tĩnh mà gật đầu, ý muốn lảng tránh sang chuyện khác: ''Chị, sao muộn như vậy rồi còn về nhà thế?''
Ánh mắt Thẩm Thần Sa sắc bén, cũng không cố tình ép hỏi, ''Vốn chị cũng không định về, nhưng nhớ ra hôm nay dì Giang phải về nhà, sợ em không có ai chăm sóc, xem ra là chị nghĩ nhiều rồi, lại có người chăm sóc em rất khá đấy chứ.''
Thẩm Băng Châu không dám đối mặt với chị mình nữa, giọng nói cũng yếu đi: ''Nào có ai đâu chị, có mỗi mình em thôi mà.''
Thẩm Thần Sa cũng không nóng không lạnh mà cười, ánh mắt chỉ vào hướng khăn quàng cổ cùng áo khoác ở trên giường, ''Em mới mua quần áo mới sao? Lại còn có cả khăn quàng cổ nữa?''
Lời nói dối này ngay từ ban đầu đã có vô vàn chỗ hổng rồi. Cố Sơn Trạch từ trong phòng tắm nghe được, đơn giản mở cửa ra, bình tĩnh nói: ''Thẩm tổng.''
Thầm thần sa quay đầu lại, không chút ngoài ý muốn trào phúng một câu: ''Không tồi, còn biết trốn cơ đấy?''
Vậy cho nên Cố Sơn Trạch mới không muốn trốn, nhìn như kiểu hạ lưu đến yêu đương vụng trộm vậy. Vốn dĩ bình thường có thể bình tĩnh ra mở cửa, nói mấy câu ứng phó là xong, bây giờ tự nhiên lại trở thành đang sống sờ sờ bị Thẩm Băng Châu biến thành hiện trường bắt gian.
Cố Sơn Trạch tỏ vẻ không có chuyện gì mà cười cười: ''Thẩm tổng suy nghĩ nhiều, trùng hợp đang ở bên trong đấy mà thôi.''
Có một điều hắn mãi không hiểu, sao Thẩm Băng Châu lại sợ chị gái mình như vậy, đúng là cuồng chị gái từ trong xương cốt luôn rồi, hắn phải cẩn thận nghĩ một biện pháp nào đó vớt vát lại mới được. Cố Sơn Trạch đi về phía giường, nói với người đang xấu hổ cúi đầu, ''Tôi đi nhé, ngủ sớm một chút, nếu có việc gì thì nhắn qua Wechat cho tôi.''
Thẩm Băng Châu không dám ngẩng đầu, đáp nhẹ một câu 'Ừ' mà chỉ có Cố Sơn Trạch mới có thể nghe thấy. Nghe thấy tiếng đáp lời, hắn cầm lấy áo khoác, quay ra cười lễ phép với Thẩm Thần Sa, ''Vậy tôi không quấy rầy nữa.''
Cố Sơn Trạch muốn đi, không ai có thể giữ lại. Thẩm Thần Sa đi theo phía sau, âm thanh của giày cao gót nện xuống sàn nhà vang lên những tiếng động. Đi đến nơi mà ở trên lầu không thể nghe thấy gì cả, Thẩm Thần Sa mới gọi lại: ''Giám đốc Cố, cậu không cần giải thích gì với tôi. Tính cách cậu như thế nào tôi đều biết cả, nhưng Châu Châu nhà tôi là cửu tử nhất sinh cứu về từ bệnh viện, cậu tốt nhất đừng có suy nghĩ gì với em ấy.''
Lầu một không bật đèn, trong phòng khách tối tăm, Cố Sơn Trạch dừng lại hồi lâu, cuối cùng lạnh mặt mà xoay người, ''Chị hiểu lầm, tôi với thầy Thẩm chỉ là bạn bè bình thường thôi.''
*
em bé Châu Châu nhìn sợ chị gái thế thôi chứ chương sau trở đi cãi chị chem chẻm chem chẻm để bênh chồng chằm chặp luôn ák đáng iu lúm ૮₍ ˊᗜˋ₎ა
Với lại mí nữa em phải thi vấn đáp mà em run ẻ mí chị ơi có chị nào ở đây có kinh nghiệm không cho em xin mấy tips vào ngồi nói trôi chảy bình tĩnh với ạ 😭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.