Bất Trác

Chương 30: Hắn là tra nam đó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Băng Châu ngơ ngác ngồi ở mép giường, nghe thấy âm thanh giày cao gót quay trở lại liền lập tức cúi đầu.
Anh sợ Thẩm Thần Sa, thực ra cũng không có nghĩ nhiều, đây là xuất phát từ thói quen, là quan niệm ăn sâu bén rễ là phải nghe lời ở trước mặt chị gái.
Rất nhanh Thẩm Thần Sa đã đi đến mép giường, thấy hộp trang sức còn đang nằm chỏng chơ trên giường chưa cất đi, đau đầu mà thở dài: ''Em với cậu ta rốt cuộc từ khi nào đã bên nhau rồi vậy?''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc mà ngẩng đầu, ''Em với anh ta khi nào ở bên nhau?''
Anh chưa bao giờ nói dối, biểu tình cũng sẽ không làm bộ, Thẩm Thần Sa nghi hoặc mà nói: ''Vậy hắn muộn như vậy mà còn đến tìm em làm gì? Chẳng lẽ không phải đến hẹn hò sao?''
Đến tình cảnh này rồi, nói không phải đến hẹn hò thì khéo ngay cả Thẩm Băng Châu cũng còn không tin. Anh khó xử nhấp miệng, sau một lúc lâu thanh âm mới nhỏ đi: ''Sao mà em biết được, chị đi hỏi anh ta đi...''
Thẩm Thần Sa lập tức nhíu mày, ''Ha, còn biết tranh luận cơ đấy, thấy sắc quên nghĩa rồi có phải không? Chẳng trách lần trước bênh chằm chặp người ta như vậy.''
''.....''
Thì ra đây là cảm giác có miệng và không nói được.
Thẩm Băng Châu đã từng nghĩ qua, Thẩm Thần Sa sẽ không dễ dàng tán thành chuyện này như vậy, nhưng thực sự không nghĩ tới phản ứng lại mãnh liệt như vậy, khác xa so với dự đoán của anh. Đã lớn bao nhiêu rồi chứ, lại còn bị dạy dỗ về vấn đề yêu đương này, Thẩm Băng Châu cũng bắt đầu nổi nóng, lạnh giọng chất vấn: ''Chị phản đối tình yêu đồng tính à?''
Biểu tình Thẩm Thần Sa vẫn như cũ, ''Không phải chị phản đối tình yêu đồng tính, mà là cảm thấy em cũng ngốc lắm cơ, em biết Cố Sơn Trạch là cái dạng người gì không? Hắn ta chơi nổi em có chơi nổi không? Đợi hôm nào đấy hắn chơi đủ rồi sẽ chia tay với em, đến lúc đấy em có vui vẻ được như hắn không?''
Thẩm Băng Châu cũng dao động, khí thế nháy mắt giảm đi, chỉ nói thầm một câu: ''Sao có thể như vậy được?''
Thẩm Thần Sa lại không nói, hừ lạnh một câu, ''Chị cũng lười quản em, để xem em yêu như thế nào, không thì ngày mai bảo Cố Sơn Trạch dẫn em đi bệnh viện đi, dù sao tình cảm hai người cũng tốt lắm mà!''
Thẩm Thần Sa đi rồi, Thẩm Băng Châu lại ngồi một mình, thất thần một lúc lâu đến lúc nghe được điện thoại của Cố Sơn Trạch gọi tới, mới do dự nghe máy.
Cố Sơn Trạch còn trên xe, cảm giác được cảm xúc của anh không đúng, mềm giọng hỏi: ''Sao vậy? Có bị mắng không?''
Thẩm Băng Châu chắm chặt cặp khuy măng sét kia, tiếng nói xa cách lạnh nhạt: ''Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, giữa chúng ta có nhiều chuyện để nói vậy sao?''
Nghe thấy giọng điệu như vậy, Cố Sơn Trạch xác định là anh đang tức giận, lại kiên nhẫn dỗ dành nói: ''Ai nói không có việc gì, tôi muốn hỏi cậu cuối tuần có rảnh không, đưa cậu đi chơi.''
Thẩm Băng Châu phân vân, lại nhớ đến gương mặt tức giận của chị mình, lập tức nói, ''Không rảnh, tôi phải đi ngủ rồi.''
Cố Sơn Trạch còn có chuyện muốn nói, kết quả Thẩm Băng Châu thật sự cúp máy rồi, màn hình rất nhanh hiện ra dòng chữ 'cuộc trò chuyện đã kết thúc'. Hắn thở dài, tính tình của thầy Thẩm thật sự không nhỏ đâu.
Ở vị trí đỗ xe có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ của Thẩm Băng Châu, đèn vẫn luôn sáng, ngủ cái gì mà ngủ cơ chứ. Cố Sơn Trạch cảm thấy bực bội trong lòng, hạ của kính xuống, gió lạnh ban đêm thổi vào như những cây châm quét qua mặt.
Lời Thẩm Thần Sa nói vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, vậy mà Cố Sơn Trạch lại cảm thấy đau lòng. Này thì cũng có cái gì đâu chứ? Hắn từ trước đến nay chính là như vậy, bèo nước gặp nhau, xong rồi cũng quên luôn người ta, chuyện này ngươi tình ta nguyện trước nay cũng chưa gặp phải cái nợ đào hoa gì, vì sao đến Thẩm Băng Châu lại không thể vui vẻ được như vậy chứ?
Gần mãi đến đêm khuya, đèn trong phòng mới tắt. Cố Sơn Trạch khởi động xe, mang theo một bụng hờn dỗi rời đi.
Sự hờn dỗi này vẫn liên tục đến sáng ngày hôm sau. Cố Sơn Trạch đã nhắn đến ba cái tin nhắn thoại rồi mà Thẩm Băng Châu vẫn không để ý đến hắn.
Thời gian đi vào là 9 giờ sáng, lúc này là 8 giờ 50 phút, bộ phận đang tập hợp để mở họp. Cố Sơn Trạch cầm laptop đi vào, ở cửa phòng họp gặp được Lục Thư Nam ôn hòa khí thế đang giảng giải cho Lý Diệc Trừng nghe về vận may của cung Song Tử.
Nhìn thấy hắn, Lục Thư Nam mỉm cười chào hỏi. Cố Sơn Trạch lạnh lùng gật đầu đi qua, đem laptop liên kết với máy chiếu, cả văn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Hình nền của laptop là tấm ảnh Cố Sơn Trạch cùng với Thẩm Băng Châu mặc đồ đôi chụp ảnh chung.
Cố Sơn Trạch còn đang giận dỗi, không hơi đâu mà để ý mấy chuyện này, vài giây sau đã bấm mở powerpoint khiến mấy người đang định giơ điện thoại lên chụp trộm bị vồ hụt. Mọi người hoang mang nhìn nhau, có người ở trong nhóm hẹn nhau ăn cơm nhắn một loạt dấu chấm hỏi: Chắc không phải là bạn trai Cố tổng đâu ha? Không phải nói người ta có bạn gái sao? Bisexuality* hả?''
Trên nguyên tắc, cái nhóm chat này sẽ không mời sếp vào, bạn học nhiệt tình Lý Diệc Trừng add thêm Lục Thư Nam vào, hàn huyên vài câu lại phát hiện giám đốc Lục rất dễ nói chuyện, lúc này đã coi cậu là người một nhà. Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Thư Nam nhìn thấy tin nhắn, ngẩng đầu lên hỏi: ''Giám đốc Cố, cái vị vừa nãy kia là bạn trai của anh hả?''
Cố Sơn Trạch không thèm để ý đến cậu, không kiên nhẫn nói: ''Mục tiêu tháng này mới hoàn thành được một nửa, giám đốc Lục còn tâm trạng đi quan tâm mấy chuyện tinh tinh à?''
Lục Thư Nam nhẹ nhàng cười, ''Nghe Đường tổng nói cuối tuần anh sẽ dẫn bạn gái về nhà, tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi mà?''
Đường tổng rốt cuộc là cái máy phát tán lời đồn đấy à?
Cố Sơn Trạch đi nhanh, ''Không liên quan đến cậu, nội trong vòng ngày hôm nay đem bản thảo lọ nước hoa gửi cho tôi.''
Lục Thư Nam cũng đuổi theo hắn, theo vào văn phòng, ''Giám đốc Cố, hôm nay tôi có việc muốn xin nghỉ, bản thảo thiết kế ngày mai gửi cho anh nhé.''
Cố Sơn Trạch đã đến sau bàn làm việc ngồi xuống, vẻ mặt khó chịu mà ngẩng đầu, ''Mới nhận chức ngày đầu tiên đã xin nghỉ, cậu không biết xấu hổ à?''
Lục Thư Nam lộ vẻ khó xử, ''Hôm nay bạn tôi phải đi bệnh viện kiểm tra, tôi phải đi xem xem.''
Cố Sơn Trạch thuận miệng trào phúng: ''Bạn bè gì thế? Đối tượng thầm mến đấy à?''
Lục Thư Nam đáp lại: ''Mục tiêu tháng này mới hoàn thành được một nửa, giám đốc Cố còn tâm trạng quan tâm mấy chuyện linh tinh à?''
''.....''
Lục Thư Nam yên lặng thở dài, mới nhận chức ngày đầu tiên đã xin nghỉ quả thật sẽ bị cấp trên nhắm vào.
Hôm nay vẫn là một ngày thời tiết âm u, buổi sáng trời còn có vài hạt mưa, khí lạnh tràn vào trong cốt tủy, người đi trên đường ai nấy đều rụt cổ vào trong áo. Lục Thư Nam một đường lái xe đi tới bệnh viện trung tâm, ở bên ngoài phòng chụp CT gặp được Thẩm Thần Sa.
Cậu dừng lại, vội vàng sửa sang lại một chút rồi mới mỉm cười gọi: ''Thẩm tổng.''
Thẩm Thần Sa đang dựa vào tường giận dỗi, nhìn thấy Lục Thư Nam tới liền kinh ngạc nhíu mày, ''Thư Nam? Sao cậu lại tới đây?''
Cậu cười đến ôn hòa, ''Nghe Châu Châu nói nên em mới đến đây xem một chút, không nghĩ tới chị cũng ở đây.''
Thẩm Thần Sa nói: ''Chị không ở đây thì ai ở? Trừ chị ra nó còn có ai đáng tin chứ?''
Nhìn thấy bộ dáng không vui vẻ của Thẩm Thần Sa, Lục Thư Nam trầm mặc một lúc lâu, cũng chưa nói mấy lời an ủi gì, đành phải chuyển đề tài: ''Em xin lỗi, lần trước nghe Châu Châu nói cậu ấy gặp chuyện ngoài ý muốn nên em mới vội vàng trở về xem thế nào, Châu Châu có thể khỏi hẳn không ạ?''
Phòng khám bệnh chen chúc người nên cũng không cảm thấy lạnh. Thẩm Thần Sa cũng giống như Thẩm Băng Châu, hai người đều thuộc kiểu người dễ lạnh, theo thói quen mà xoa xoa hai bàn tay, lắc đầu nói: ''Khó nói lắm, ở trước mặt em ấy chị cũng không dám đề cập.''
Lục Thư Nam chú ý đến đôi tay đông lạnh đến tím cả lên kia, liền móc từ trong túi áo khoác ra một cái bao tay sưởi ấm, ''Cho chị nè.''
Thẩm Thần Sa kinh ngạc nhận lấy, ''Cậu còn mang cái này? Sao cẩn thận vậy?''
Lục Thư Nam mất tự nhiên ho khan một tiếng, chỉ về hướng cửa, ''Có thể vào rồi ạ.''
Lúc trước Thẩm Băng Châu bị ngã, nơi bị thương nặng nhất là đầu, chi dưới tê liệt cũng là bởi vì vậy. Hôm nay đến tái khám chủ yếu là xem khả năng khôi phục như thế nào rồi, bác sĩ nói đều rất khả quan. Anh chỉ nhàn nhạt nghe xong, trên đường trở về ánh mắt thất thần nhìn vào hư không.
Thẩm Băng Châu không nghĩ tới mình sẽ vì Cố Sơn Trạch mà cãi nhau với chị. Chị em bộn họ sống nương tựa lẫn nhau, thông cảm cho nhau, chưa từng to tiếng với nhau bao giờ. Có lẽ Thẩm Thần Sa chỉ nói quá lên vậy thôi chứ Thẩm Băng Châu nào dám thật sự bảo Cố Sơn Trạch dẫn mình đi bệnh viện chứ, nếu anh dám bảo thật phỏng chừng hôm nay cũng mất luôn chị gái.
Lục Thư Nam nhìn ra cảm xúc của hai chị em họ không đúng, chủ động đi lên đẩy xe lăn, ôn hòa hỏi: ''Hai người cãi nhau đấy à?''
Bởi vì buổi sáng có mưa, con đường ở bệnh viên có chút âm u lạnh lẽo, bánh xe chậm rãi di chuyển, Thẩm Băng Châu lạnh lùng ngồi ở xe lăn, bộ dáng không muốn nói chuyện.
Nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Thần Sa lạnh giọng, ''Đều tại chị bận công việc, không có thời gian quan tâm việc trong nhà, em trai đang êm đẹp tự nhiên bị một tên đàn ông xấu xa bắt cóc. Nói cho nghe vài câu lại còn không vui, trong đầu bây giờ chỉ toàn là bạn trai thôi!''
Thẩm Băng Châu lạnh mặt quay đầu lại, ''Đã nói không phải là bạn trai rồi, chị cứ nhất quyết nghĩ như vậy thì em còn cách nào đâu?''
Mắt thấy lại chuẩn bị cãi nhau, Lục Thư Nam vội vàng khuyên bảo, lại ngượng ngùng hỏi: ''Bạn trai là Cố Sơn Trạch đúng không?''
Nghe được ba chữ 'Cố Sơn Trạch', Thẩm Băng Châu cảm giác lỗ tai mình nóng lên, đôi mắt tú lệ hơi mở to, trong mắt như có kinh hãi cùng thẹn thùng. Phản ứng này chọc cười Lục Thư Nam, cậu giải thích: ''Sáng nay mở họp, hắn không cẩn thận để hình nền chiếu lên máy chiếu, là ảnh chụp của hai người đấy.''
''Ảnh chụp?'' Thẩm Băng Châu kinh ngạc nắm chặt tay, ''Sao anh ta lại lấy ảnh chụp của bọn tôi làm hình nền?''
Về vấn đề này chỉ sợ ngay cả bản thân Cố Sơn Trạch cũng không giải thích được. Lục Thư Nam chỉ là một người qua đường ăn dưa, sao có thể biết. Cậu cười cười, nhảy qua cái đề tài này, ''Mới đến công ti tôi đã nghe được thực tập sinh bảo giám đốc Cố có một người bạn trai rất xinh đẹp, lúc ấy tôi còn nghĩ, có xinh đẹp được bằng Châu Châu nhà chúng ta không? Không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy.''
Thẩm Thần Sa tức cười, ''Khắp bộ phận đều truyền tai nhua, vậy mà chị bây giờ mới biết, đúng là không hổ em trai của chị.''
Thẩm Băng Châu lại càng khó xử, ''Em thật sự không phải bạn trai của anh ta, sao cứ không tin em vậy?''
Lục Thư Nam dừng một chút, suy đoán nói: ''Vậy thì là do anh ta thích cậu, anh ta một bên tình nguyện nhỉ?''
Thẩm Băng Châu ho nhẹ, ''Cũng không thể hoàn toàn nói là một bên tình nguyện....'', anh cũng có tội mà.
Thẩm Thần Sa cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ trào phúng: ''Thấy chưa? Linh hồn bé nhỏ đều bị người ta câu đi mất rồi! Chị thật không thể nghĩ tới, Thẩm gia chúng ta lại bởi vì nguyên nhân này mà tuyệt hậu!''
Cô nói câu cuối cùng như đang rống lên, khiến người qua đường đều chú ý tới chỗ bọn họ, Thẩm Băng Châu cảm thấy mặt mũi đều bị ném hết rồi, banh mặt cãi lại: ''Thì chị sinh cũng được mà? Chẳng nhẽ chị không phải họ Thẩm à?''
Thẩm Thần Sa: ''Chị không muốn kết hôn.''
Thẩm Băng Châu tức giận: ''Vậy còn không biết xấu hổ mà nói em?''
Cái gọi là con thỏ nóng nảy cũng nhảy tường, chị em bọn họ ngày thường hòa thuận một khi cãi nhau liền ồn ào đến không giống chính mình, ngược lại lại lộ ra cảm giác thân thiết. Lục Thư Nam mỉm cười nghe bọn họ, ánh mắt lại cất giấu sự ảm đạm nhè nhẹ.
Hai người rốt cuộc ồn ào đến không chịu được, Thẩm Thần Sa đi đến bên người anh, ''Thư Nam, lúc trước em hẳn là quen biết Cố Sơn Trạch đúng không?''
Cô đến gần, Lục Thư Nam theo bản thân khẩn trương một chút, chớp mắt nói, ''Vâng...nhưng cũng không thân lắm ạ.''
Thẩm Thần Sa lại không hề hay biết, tiếp tục tới gần, ''Thế nào? Cậu ta cũng chẳng ra làm sao đúng không?''
Nửa người Lục Thư Nam đều cứng còng lại, miễn cưỡng cười nói: ''Nghe đồn là cũng không tốt đẹp gì, dù sao cũng là phú nhị đại mà, lại là người trẻ có tài như vậy, chơi cũng tương đối...vui vẻ. Nhưng em chưa từng nghe nói qua anh ta có bạn trai gì cả, chắc vẫn rất nghiêm túc đấy.''
Thẩm Thần Sa lộ vẻ khinh thường, ''Không cần nói tốt giúp cậu ta, còn không phải là tra nam à?'' Cô vươn một ngón tay, đột nhiên chọc chọc đầu Thẩm Băng Châu, ''Nghe thấy không? Còn nói chị phản đối tình yêu đồng tính, đều là vì tốt cho em có muốn chưa? Cũng không ước lượng em mình nặng bao nhiêu, đã ngẩn ngơ trong cái mối tính đầu này rồi. Đi theo người ta thì xác định bị ăn đến xương cốt cũng không còn đâu!''
Thẩm Băng Châu đè lại chỗ bị chọc, tức giận đến cả cổ đều đỏ lên, trong lúc nhất thời không phân biệt được là vì chị gái hay vì biết Cố Sơn Trạch là tra nam.
Anh cảm giác như ngực mình bị chèn một đám bông, không hô hấp được, cuối cùng lại hung dữ với chị một câu: ''Chọc vậy không sợ chọc hỏng đầu em luôn à!?''
Thẩm Thần Sa chọc xong liền hơi hối hận, nhưng lại cố cãi, ''Hỏng thì cho hỏng luôn đi, dù sao đầu em cũng bị hỏng luôn rồi!''
''.....'' Đúng là chị gái ruột.
Hai bên đều lái xe tới, đi đến bãi đỗ xe không thể không tách ra. Lục Thư Nam đưa Thẩm Băng Châu lên xe, do dự một lúc, nói: ''Thẩm tổng, cuối tuần này chị có muốn đi xem triển lãm không? Châu Châu cũng ở nhà buồn lắm rồi đúng không?''
Thẩm Thần Sa còn đang tức giận, không chú ý đến điểm nhỏ này của Lục Thư Nam, tùy tiện nói: ''Chị còn có việc, em với Châu Châu tự đi đi.''
Cậu đành xấu hổ mà cúi đầu, ''Vậy cũng được ạ, chị yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho Châu Châu.''
*
Thẩm Thần Sa: Cố Sơn Trạch Cố Sơn Trạch, lúc nào cũng chỉ biết Cố Sơn Trạch!
Em bé Châu Châu: 🥺

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.