Bất Trác

Chương 31: Chắc là thèm đến điên rồi




Sau khi về đến nhà, Thẩm Băng Châu không thèm nói năng gì mà trở về phòng luôn.
Dì Giang đem cơm trưa đã chuẩn bị tốt lên, nhưng đứng ngoài phòng ngủ gọi vài tiếng cũng không ai đáp lại, đành phải nhéo tạp dề đi xuống lầu, hỏi Thẩm Thần Sa: ''Nhị thiếu gia như đang giận lẫy ấy, để dì phần lại cho cậu ấy, cháu ăn trước đi.''
Thẩm Thần Sa khoanh tay ngồi xuống, vẻ mặt khó chịu mà nói: ''Thích ăn thì ăn, không liên quan gì đến chúng ta cả, nó có tên đàn ông xấu xa kia là được rồi!''
Dì Giang khó hiểu mà cởi tạp dề ra, chỉ chốc lát sau lại hiểu ra, cười rộ lên, ''Thì ra hai cô cậu cãi nhau à, dì đến đây mấy năm rồi mà còn chưa thấy hai người cãi nhau bao giờ đâu.''
Thẩm Thần Sa liếc mắt một cái, không những không tức giận mà tà hỏa ngược lại giảm đi, ''Đó là bởi vì cháu quá thương em ấy, nhưng chuyện này cháu cắn chết cũng không đồng ý, nếu không người tổn thương chắc chắn là em ấy!''
Dì Giang vui vẻ hỏi thăm: ''Chuyện cháu nói là chuyện của Cố thiếu gia đúng không?''
''Dì biết sao?'' Thẩm Thần Sa kinh ngạc nói.
Bà nói: ''Dì đoán vậy, bởi vì Cố thiếu gia hay thích đến đây chơi, Nhị thiếu gia cũng thân cận với cậu ấy. Cháu biết mà, tính tình kia của cậu ấy rất ít khi có thể thân cận với người khác như vậy.''
Quả thật hai người kia từ khi bắt đầu không thể hiểu được lại nhanh chóng như gió, như một mồi lửa giữa đống cỏ khô, chỉ tốn chút sức là có thể thiêu rụi cả ngôi nhà. Thẩm Thần Sa suốt ngày chỉ đầy một đầu toàn là công việc, vậy mà còn không cẩn thận bằng dì giúp việc trong nhà. Có như tìm được người có thể nói hết ra, buồn rầu nói: ''Dì cũng thật đấy, dì sớm đã đoán được sao lại không ngăn cản một chút chứ ạ? Cố Sơn Trạch kia cũng không phải thứ tốt lành gì, muốn trêu đùa Châu Châu ư, không có chuyện đấy đâu!''
Dì Giang vẫn híp mắt cười, ''Cháu không cần lo lắng, Nhị thiếu gia từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận. Theo gì thấy khéo Cố thiếu gia bị tổn thương mới đúng ấy.''
Thẩm Thần Sa không hiểu, cũng không tán thành, nhớ ra buổi chiều còn có công việc, buồn bã một chút rồi nhanh chóng ăn cơm.
Phòng ngủ trên lầu, Thẩm Băng Châu tìm ra được lọ nước hai cùng cặp khuy măng sét kia, ôm chúng vào trong ngực ngồi ngẩn ngơ.
Cố Sơn Trạch là tra nam, lời này sao lại nghe có vẻ đúng như vậy. Thẩm Thần Sa sẽ không lừa anh, mà lục thư nam cũng sẽ không lừa Thẩm Thần Sa. Thì ra là thế, Cố Sơn Trạch chỉ là hải vương nhìn trúng một con cá mà thôi.
Càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng muốn. Thẩm Băng Châu mở nắp lọ nước hoa ra, xịt một cái rồi đưa lên mũi ngửi nhẹ. Đó là mùi hương trên cổ của Cố Sơn Trạch, đáng tiếc còn thiếu sự ái muội vì không có nhiệt độ cơ thể đi kèm.
Suy nghĩ một lúc, anh tìm thấy điện thoại, trả lời tin nhắn của Cố Sơn Trạch. Người bên kia lại lập tức gọi lại, giọng điệu như trách mắng: ''Sao bây giờ mới nhắn lại vậy? Làm gì thế?''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng nói: ''Mới kiểm tra ở bệnh viện về.''
Nghe thấy được là đi bệnh viện, Cố Sơn Trạch dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn: ''Đi bệnh viện à, sao rồi?''
''Chẳng sao cả.'' Thẩm Băng Châu nói, ''Nghe nói anh dùng ảnh chụp chung của chúng ta làm hình nền laptop, lại còn chiếu lên máy chiếu ở trong phòng họp nữa đúng không? Anh đã thay lại chưa?''
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, ''Ai nói cho cậu thế?''
Thẩm Băng Châu chỉ tiếp tục lạnh nhạt, ''Mặc kệ là ai nói cho tôi, anh thay đi là được, đừng có để người khác phải hiểu lầm!''
Lại là một khoảng lặng nữa trôi qua, Thẩm Băng Châu cho rằng Cố Sơn Trạch sẽ tức giận, không nghĩ tới giọng nói trong điện thoại lại trở nên bình tĩnh nhẹ nhàng hơn: ''Biết rồi biết rồi, đổi xong liền chụp cho cậu kiểm tra nhé, có được không?''
Thẩm Băng Châu nghĩ thầm quả đúng không hổ là hải vương, thân kinh bách chiến tuyệt không dễ mắc mưu. Anh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, cố gắng nhấn mạnh: ''Không cần lại gửi cho tôi kiểm tra, có phải là đi nộp bài tập đâu mà kiểm tra.''
Cố Sơn Trạch cười, ''Được, thầy Thẩm nói cái gì thì chính là cái đó, đã nguôi giận chưa?''
Thẩm Băng Châu: ''....''
Thấy lần này người kia lại không nói gì nữa, Cố Sơn Trạch nói tiếp: ''Không nói gì thì là hết giận rồi đấy nhé. Nhớ lần trước cái tác phẩm cậu tư vấn cho tôi không? Tôi mang nó đi tham gia triển lãm rồi, cuối tuần muốn đi trình bày một chút, có muốn đi xem tôi không?''
Thẩm Băng Châu nhớ tới triển lãm đá quý mà Lục Thư Nam có nói qua, trong lòng có suy đoán, trầm giọng hỏi: ''Mấy giờ? Ở đâu?''
Cố Sơn Trạch cẩn thận nói cho anh về thời gian và địa điểm. Thẩm Băng Châu suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng buông một câu: ''Tôi không đi.''
Sau di cúp điện thoại, Thẩm Băng Châu cảm thấy trong lòng thoải mái đi rất nhiều, đẩy xe lăn đi xuống lầu, thấy chị gái đã cơm nước xong đi rồi, liền vào bếp tìm dì Giang. Dì Giang đang dọn bát đũa, nhìn thấy anh liền mỉm cười xoay người, ''Dì có để lại cơm trưa cho cậu đó, cậu muốn ăn luôn hay để dì hâm nóng lại rồi ăn?''
Anh lắc đầu, ''Đôi tất cháu đi mùa hè bây giờ đâu rồi ạ?''
Dì Giang kì quái hỏi: ''Mấy ngày nay càng ngày càng lạnh rồi, cậu muốn tìm ra để đi sao?''
Thẩm Băng Châu lạnh mặt phân phó: ''Dì tìm giúp cháu là được.''
Thời tiết bây giờ quả thực ngày một lạnh hơn, trời âm u như sắp đổ tuyết, nhưng mãi mà tuyết vẫn chưa thấy. Bộ phận trang sức cao cấp đều lạnh tới mức phải đem thảm lông đến công ty, chủ đề thảo luận lúc tan tầm cũng chuyển từ chuyện bạn trai của giám đốc đến vấn đề tuyết đầu mùa bao giờ mới đến, lại còn có người đi tìm Lục Thư Nam hỏi thử, anh lại nói: ''Tôi cũng có phải dự báo thời tiết đâu.''
Chỉ là câu nói đùa thôi, Cố Sơn Trạch từ văn phòng đi ra, sắc mặt cũng không mấy thân thiện đi đến trước mặt anh: ''Giám đốc Lục có muốn cùng nhau đi xuống không?''
Cấp trên đến nói chuyện, nhóm nhân viên lúc này tự giác tản đi. Lục Thư Nam khó hiểu nhíu mày: ''Anh tìm tôi có việc hả?''
Cố Sơn Trạch nở nụ cười không rõ, ''Không có việc gì cả, Đường tổng bảo tôi với cậu phải có mối quan hệ thật tốt, tôi cũng đồng ý rồi, dù sao cũng phải là cái gì đi chứ có đúng không?''
Đối với Cố Sơn Trạch, Lục Thư Nam vẫn luôn rất khó đánh giá. Nếu ở trong giới thiết kế, bọn họ là đối thủ, cho dù không làm cái gì cũng sẽ bị Cố Sơn Trạch coi là kẻ địch. Bây giờ lại vào chung một công ty, lại còn làm cùng một bộ phận, địch ý này càng thêm mãnh liệt. Yêu cầu này của Đường tổng quả thực làm khó bọn họ.
Lục Thư Nam cũng bất đắc dĩ, mỉm cười ôn hòa đi thu thập mọi thứ rồi cùng Cố Sơn Trạch đi xuống lầu. Hai người bọn họ đều có ngoại hình đẹp, sóng vai đi cùng một chỗ hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn tới, thanh âm chào hỏi hết lần này đến lần khác truyền tới, Lục Thư Nam trả lời không xuể, cười mỏi hết cả miệng rồi nhưng Cố Sơn Trạch lại vẫn lạnh mặt, bộ dáng như chẳng muốn đáp lại tí gì.
Lục Thư Nam ở trong lòng yên lặng thở dài, tính cách này Châu Châu của bọn họ quả thực sẽ không ứng phó nổi đi, đừng nói đến Thẩm Thần Sa yêu em trai mình như mạng, ngay cả chính lục thư nam cũng bắt đầu lo lắng rồi.
Vừa vào thang máy, Lục Thư Nam đang muốn nói chuyện này, chợt nghe thấy Cố Sơn Trạch hỏi: ''Giám đốc Lục này, đối tượng thầm mến kia của cậu chắc tôi cũng không quen biết đâu nhỉ?''
Trong lòng Lục Thư Nam giật thót, trên mặt thẹn thùng, ''Giám đốc Cố quan hệ rộng, có quen biết cũng không lạ gì.''
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Cố Sơn Trạch lập tức bùng lên, ''Chắc không phải họ Thẩm đâu đúng không?''
Họ của ý trung nhân bị nói ra, Lục Thư Nam không nhịn được ho khan mấy cái, sau một lúc lâu mới bình tĩnh được, ''Ai nói cho anh vậy?''
Cố Sơn Trạch cười lạnh, trào phúng: ''Đương nhiên là đối tượng thầm mến của cậu chính miệng nói với tôi rồi. Tôi còn thắc mắc, nhà thiết kế Lục đây ở bên ngoài hô mưa gọi gió, đang êm đẹp tại sao lại nghĩ đến chuyện về nước phát triển. Nhưng thật đáng tiếc, cậu về muộn mất rồi.''
Lục Thư Nam đầu tiên là đần ra, nghĩ thầm Thẩm Thần Sa hẳn là không biết gì mới đúng, sau đó mới phản ứng lại được, người này có phải đang hiểu lầm cái gì không!
Anh đang muốn giải thích, thang máy rốt cuộc mở ra, Cố Sơn Trạch trừng mắt với anh một cái, nhanh chân bước ra mặc kệ anh còn ở phía sau.
*
Gió lạnh thấu xương thổi đến, Cố Sơn Trạch lái xe đến gần nhà Thẩm Băng Châu, dập tắt điếu thuốc, lẳng lặng mà nhìn cửa sổ phòng ngủ của anh.
Bóng đêm đã gần kề, tấm cửa sổ kia được che lại bằng một tấm rèm, bên cạnh còn có một cái nữa thuộc về cửa sổ nhỏ ở phòng tắm, tản mát ra ánh sáng màu cam. Cố Sơn Trạch lấy điện thoại ra nhìn thử, đã sắp 10 giờ, sắp đến thời gian đi ngủ của Thẩm Băng Châu rồi. Không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Băng Châu lúc này còn đang tắm rửa.
Cả ngày hôm nay Thẩm Băng Châu chỉ nhắn cho anh đúng một tin, ngay cả điện thoại cũng cúp máy. Thực ra hắn cũng không có tức giận như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện lục thư nam xin nghỉ, lại nghĩ đến đối tượng thầm mến gì gì đó hắn liền nổi trận lôi đình, ngay cả cơm chiều còn chưa ăn đây này.
Cố Sơn Trạch phong lưu nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ có hắn như vậy với người khác thôi chứ, không nghĩ tới Thẩm Băng Châu nhìn qua ngoan ngoãn yên tĩnh hiểu chuyện lại một bên cùng hắn mập mờ không rõ, một bên lại gọi lục thư nam cùng mình đi bệnh viện, khó trạch nhiều lần vội vã đuổi hắn đi như vậy.
Càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng muốn. Mãi đến khi ánh đèn ở phòng tắm đã tắt, vài phút sau đèn ở phòng ngủ cũng mất luôn. Hoảng hốt một lát, Cố Sơn Trạch nghĩ tới từng ở căn phòng kia trộm ôm lấy Thẩm Băng Châu đang ngủ say, cách lớp quần áo, dính trên da thịt đều là hương vị của sữa tắm.
Có lẽ Cố Sơn Trạch là thèm đến điên rồi mới có thể lén lút ở chỗ này huyết mạch sôi sục với một chiếc cửa sổ đã tắt đèn.
Thật lâu sau, hắn bình tĩnh lại, một lần nữa khởi động xe, quay đầu rời khỏi tiểu khu.
Ban đêm ở thành thị nháo nhiệt phồn hoa. Cố Sơn Trạch gọi điện thoại cho Bành Vũ, hẹn nhau gặp mặt ở một quán bar. Những người mà hắn quen biết nhiều không đếm được, đứng đắn hay không đứng đắn đều có, nhưng hẹn hau đi uống rượu tâm sự thì chỉ có Bành Vũ.
Đi đến nơi, Bành Vũ đang cùng với mấy chị gái xinh đẹp chơi xúc xắc, nhìn thấy Cố Sơn Trạch liền vẫy tay tiếp đón: ''Ở đây nè.''
Cố Sơn Trạch đi về hướng đó, một đám chị gái xinh đẹp bên kia sôi nổi ngẩng đầu, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân hắn một lần, nhìn đến chìa khóa xe trong tay hắn, lại nhìn đến viên ngọc trên chiếc nhẫn ở ngón tay cái, không hẹn mà đều ngồi cẩn thận lại. Bành Vũ hằng năm lăn lộn trong giới người đẹp, nhìn một cái là hiểu, cười ha hả mà giới thiệu: ''Hắn có bạn trai rồi.''
Nhóm chị gái xinh đẹp kia còn đang ngo nghoe rục rịch mà đã bị hắt một bát nước lạnh. Bành Vũ nhân cơ hội đuổi các nàng đi, để lại chiếc ghế dài trống rỗng.
Cố Sơn Trạch ngồi xuống, lạnh mặt tự rót cho chính mình một ky rượu Rum, một hơi uống hết.
Nhìn bộ dáng này, Bành Vũ yên lặng đẩy bình rượu ra xa một chút, cẩn thận hỏi: ''Sao vậy? Ai chọc cậu rồi?''
Rượu mạnh xuống bụng, Cố Sơn Trạch thở dài, hỏi một vấn đề không thể hiểu nổi: ''Cậu nói xem có phải tôi điên rồi không?''
Bành Vũ nghiêm túc mà nhìn hắn, gật đầu, ''Chắc vậy đấy, cậu lái xe tới, lại còn uống rượu, chờ lát nữa ai đưa cậu về được?''
Cố Sơn Trạch mặc kệ, đoạt lấy bình rượu, rót tiếp một ly, ''Tôi không nên đuổi theo Thẩm Băng Châu làm gì.''
Cố thiếu gia ham chơi lại cao ngạo, đối với người khác lạnh nhạt, lại có thể khiến hắn đến nông nỗi này khéo cũng chỉ có mình Thẩm Băng Châu làm được. Bành Vũ cầm đến một cái ky khác, tự rót cho mình một ly có ga không cồn, cụng ly với hắn, ''Cậu ấy từ chối cậu à?''
Cố Sơn Trạch nuốt xuống nửa ngụm rượu, ''Còn nghiêm trọng hơn từ chối nữa kìa, cậu ta chơi tôi.''
Nghe đến đây, Bành Vũ khó hiểu, ''Chơi thì chơi chứ sao, có tên đàn ông nào không phải đang chơi với cậu chứ?''
Cố Sơn Trạch trầm mặt, ''Cái đó không giống nhau.''
''Không giống nhau chỗ nào?'', Bành Vũ chuyển mắt, cố ý cười nói, ''Cậu vốn dĩ chỉ tìm cậu ta chơi chơi thôi mà, bây giờ người ta chịu phối hợp với cậu còn không tốt à?''
Đúng vậy, Cố Sơn Trạch đột nhiên nghĩ tới, ngay từ đầu không phải là muốn như vậy sao? Vì sao nửa đường tự nhiên lại tích cực lên thế? Hắn chậm rãi uống xong một ngụm rượu, đầu lưỡi cay cay như chọc tới nỗi khó chịu trong lòng.
Cố Sơn Trạch buông chỗ rượu còn thừa một nửa xuống, bỗng nhiên suy sụp, ''Nếu như theo lời cậu nói, tôi cũng chỉ xứng bị người ta chơi chơi thôi sao?''
Bành Vũ cười khổ buông tay, ''Đó cũng là vì cậu xứng đáng thôi, cậu chơi bời nhiều như vậy, ai sẽ thật tình tin tưởng cậu chứ?''
Lúc còn học ở Anh, có một đàn em đã từng quấn lấy hắn thổ lộ. Đàn em da trắng xinh đẹp, cười lên xán lạn như ánh mặt trời, nhưng lại không có gì có thể làm dục vọng hắn trỗi dậy được nên Cố Sơn Trạch đã cự tuyệt. Lời thổ lộ bị từ chối, đàn em lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Không bao lâu bọn họ lại gặp nhau trong một party nọ, đêm đó uống nhiều, sáng hôm sau tỉnh lại Cố Sơn Trạch đã đang nằm trên giường của đàn em kia rồi.
Muốn thiếu niên Cố Sơn Trạch chịu trách nhiệm trong loại chuyện này là không có khả năng. Nhưng bất ngờ chính là, đàn em kia nói chỉ là chơi đùa thôi, muốn một số tiền từ hắn rồi xách quần chạy lấy người.
Lần đó Cố Sơn Trạch như được lĩnh hội thêm kiến thức mới, cũng bởi vì đàn em này mà mở thêm một cách cửa ra bên ngoài thế giới cho hắn, từ đó cũng không còn ai như vậy nữa.
Nhớ tới chuyện bị chuốc rượu mất tiền ngày đó, Cố Sơn Trạch bực bội mà rót một ngụm rượu, tự sa ngã nói: ''Dù sao, con mồi mà tôi nhắm trúng cũng không thể chạy được.''
Bành Vũ bất đắc dĩ mà nhìn hắn, đơn giản gọi thêm một chia rượu, muốn khiến hắn uống cho thoải mái. Cuối cùng không có gì bất ngờ xảy ra mà uống say luôn, gọi thêm hai người bạn đến mới đưa hắn lên xe được.
*
Khiếp người ta có thích em bé của anh đâu mà chưa gì đã giãy đành đạch lên eo quê là quê chúng mình quê nhiều

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.