Bất Trác

Chương 32: Bọn bắt cóc




Thứ bảy ngày đó, Thẩm Băng Châu chuẩn bị thật tốt, ở trước gương kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần.
Anh không phải là kiểu người coi trọng đến việc ăn mặc chải chuốt, năm nay lại có trò đính hôn kết thông gia khôi hài kia nên được Thẩm Thần Sa mua cho mấy bộ tây trang nhìn không tồi, nếu không thì đã không xứng với cặp khuy măng sét tinh xảo này. Từ đầu đến chân đều đã vô cùng hoàn hảo rồi, nhưng Thẩm Băng Châu lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tóc __ Anh nhớ đến Cố Sơn Trạch từng nói qua, hơi uốn một chút có vẻ trong càng có tinh thần hơi.
Hậu tri hậu giác suy nghĩ, Thẩm Băng Châu mới phát hiện, tất cả những lời Cố Sơn Trạch nói qua anh đều ghi nhớ trong lòng.
Thẩm Băng Châu kéo tay áo lên nhìn đồng hồ, kim phút đã gần điểm, Lục Thư Nam sắp tới rồi. Từ nhỏ Lục Thư Nam đã là một người vô cùng uy tín, hẹn nhau mấy giờ gặp mặt nhất định sẽ không đến muộn, càng sẽ không đến sớm. Nhìn đến thời gian đã gần đến, anh đẩy xe lăn rời khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy Lục Thư Nam đã ở phòng khách.
Vừa mới mở miệng ra câu đầu tiên Lục Thư Nam đã hỏi, ''Chị cậu không có nhà hả?''
Thẩm Băng Châu chỉ coi đây là lời hỏi thăm bình thường, gật đầu, ''Chị ấy làm gì có cuối tuần, chắc lại đang đi công tác ở chỗ nào rồi.''
''Cũng đúng, chị ấy là Thẩm tổng mà.'' Lục Thư Nam bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Thẩm Băng Châu, ''Hôm nay cậu còn có chuyện khác phải làm à?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, ''Hôm nay không phải chỉ đi xem triển lãm thôi sao?''
Lục Thư Nam chỉ chỉ vào trang phục của anh, ''Đi xem triển lãm thôi sao lại mặc long trọng như vậy thế?''
Anh căng thẳng, không muốn để tâm tư của mình bị bại lộ, ''Tại năm nay mua nhiều quần áo mới quá, không thể để lãng phí được.''
Lục Thư Nam như suy tư gì mà gật đầu, ''À vậy à, tôi còn tưởng hôm nay cậu còn đi hẹn hò.'' Nói rồi anh còn ngửi ngửi một chút, ''Cậu còn xịt nước hoa hả?''
Thẩm Băng Châu lần đầu dùng nước hoa, nghe được câu hỏi, sắc mặt lập tức căng thẳng. Hương nước hoa này vô cùng bí ẩn, ngày thường nếu ở cùng Cố Sơn Trạch, nếu không phải là dính sát trên người hắn thì tuyệt đối sẽ không ngửi được. Anh cuống quít hỏi: ''Có phải xịt nhiều quá rồi không?''
''Không có đâu, vừa hợp mà.'' Lục Thư Nam cười, ''Nhưng mà cậu nên mặc thêm quần áo vào đi á, bên ngoài sắp xuống 0 độ rồi.''
Mặc thêm quần áo vào thì không phải chuẩn bị hôm nay thành công cốc à? Thẩm Băng Châu kiên quyết lắc đầu, ''Tôi không lạnh, đi mau thôi, sắp bắt đầu rồi.''
Thẩm Băng Châu không thích triển lãm trang sức như này. Những lần như thế này anh cũng đã từng đi mấy lần, hoặc là đi cùng Lục Thư Nam, hoặc là đi cùng chị gái. Ở trong mắt anh, bản thân khoáng vật đã đủ đẹp, lại hao hết tâm tư thiết kế rồi mài giũa ngược lại như dùng lực quá mức, là những thao tác không cần thiết.
Trên đường đi đến triển lãm, Thẩm Băng Châu mở livestream của buổi triển lãm và tìm bài thuyết trình của nhà thiết kế Cố, nhưng lại bất ngờ phát hiện, thời gian đã là hai giờ chiều, đã kết thúc mất rồi.
Anh yên lặng tắt điện thoại, hỏi Lục Thư Nam: ''Chúng ta phải đi xem mất bao lâu?''
Lục Thư Nam chuyên tâm nhìn con đường phía trước, ''Tùy tiện đi xem một chút rồi về đi, cậu cũng không phải quá thích xem trang sức, với lại hôm nay quá lạnh rồi.''
Có lẽ là bởi vì dự đoán không ngờ lại thất bại như vậy, Thẩm Băng Châu bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn xuống mắt cá chân cố ý để lộ ra, bỗng dưng lại thấy hơi xấu hổ.
Anh đang làm gì thế này? Đang trả thù tra nam sao? Nhưng tra nam còn không đến thì làm sao bây giờ? Thẩm Băng Châu đột nhiên ý thức được não mình như bị hormone nuốt chửng rồi vậy. Anh nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh thành phố xám xịt, bối rối suy nghĩ, cuối cùng cũng không biết được mình muốn gì.
Sau gần một giờ lái xe, bọn họ đã đến được triển lãm. Vừa mới ra khỏi xe gió lạnh đã thổi đến, Thẩm Băng Châu không tự chủ được rùng mình một cái, đi ra ngoài dưới thời tiết gần 0 độ không phải mặc vài cái áo như này là có thể chống đỡ được.
Có lẽ Lục Thư Nam đã chú ý tới điều này, bất đắc dĩ mà than tin tức, cởi khăn quàng cổ của mình xuống, trải ra rồi gấp lại làm đôi, chuẩn bị đắp lên chân anh, ''Đắp chút đi, nếu để cậu bị lạnh rồi ốm luôn thì tôi không có mặt mũi gặp chị cậu đâu.''
Chiếc khăn quàng cổ kia rất to, đắp lên chân hiệu quả cũng gần như cái chăn vậy, Thẩm Băng Châu cắn môi cúi đầu, nhớ đến Cố Sơn Trạch đã từng bóp chân cho anh, nói là không sẽ bị phong thấp. Anh đưa tay chặn lại, ''Không cần đâu¸ cậu vây quanh là được mà, tôi không lạnh.''
Lục Thư Nam đành phải lấy lại, không có lại quàng lên cổ mà vắt ở trên cánh tay.
Quy mô phòng triển lãm không nhỏ, khách khứa cũng không quá nhiều, chắc là bởi vì thời kì đỉnh cao đã qua. Lục Thư Nam chậm rãi đẩy anh đi, vừa đi vừa giảng giải, bỗng anh dừng lai ở một quầy triển lãm, ngoài ý muốn nói: ''Giám đốc Cố?''
Thẩm Băng Châu giật mình ngẩng đầu, nhìn khắp nơi xung quanh lại không thấy ai, nghi hoặc hỏi: ''Ở đâu?''
Phản ứng này khiến Lục Thư Nam bật cười, ''Tôi nói là phòng này có tác phẩm của giám đốc Cố.''
Lúc này Thẩm Băng Châu mới nhìn đến quầy triển lãm phía trước, là tác phẩm 'Thiên Sứ' vô cùng quen mắt, lúc này đã là thành phẩm, còn 'viên ngọc mấu chốt' kia mà hắn nói thực sự sử dụng canxit trong suốt. Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là giọt nước mắt trong lòng bàn tay thiên sứ không phải là một viên ngọc mài giũa hay một quả cầu đơn giản mà là một đống đá Băng Châu vỡ vụn.
Có rất nhiều người tụ tập quanh khu trưng bày, cau mày nhìn phần giới thiệu tác phẩm, dường như không ai hiểu được tại sao nói lại được thiết kế như vậy. Lục Thư Nam dừng lại một lúc, chậm rãi nói: ''Nhìn thấy cái này tôi mới thật sự tin hai người ở bên nhau là sự thật, Cố Sơn Trạch vậy mà vì cậu mà thay đổi phong cách thường ngày.''
Thẩm Băng Châu muốn phản bác, bọn họ chân chính ở bên nhau bao giờ? Nhưng lời phản bác còn chưa kịp nói đã bị câu nói kia hấp dẫn sự chú ý, ''Thay đổi phong cách thường ngày là sao?''
Lục Thư Nam cười giải thích: ''Cậu hẳn là rõ ràng hơn tôi chứ, nào có nhà thiết kế nào đi đem một đống đá rối tinh rối mù này đi làm thành tác phẩm đâu? Đây đều là vì muốn lấy lòng cậu đúng không?''
Thẩm Băng Châu yên lặng nhấp môi, trong lòng nghĩ thì ra là thế, khó trách Cố Sơn Trạch hỏi anh vài lần là có tới hay không, nhưng cái này làm sao mà anh biết được? Càng nghĩ Thẩm Băng Châu lại càng tự trách, càng cảm thấy hai bên gió lạnh thổi tới, cả người run lên hắt xì một cái.
Bọn họ đứng ở chỗ này vừa lúc ở đầu gió, gió lạnh thổi đến làm cả người phát run, cổ chân đã bị lạnh đến mất cảm giác rồi. Lục Thư Nam một lần nữa giũ ra khăn quàng cổ, thái độ cường ngạnh mà khom lưng, ''Vẫn nên đắp một chút đi, sắp bị cảm rồi đấy.''
Khăn quàng cổ ấm áp vừa mới đắp xuống, một bàn tay từ phía sau đột nhiên đè lên vai Thẩm Băng Châu, ngay sau đó một giọng nói âm dương quái khí vang lên: ''Thầy Thẩm, khéo như vậy không phải là mình rất có duyên à?''
Thẩm Băng Châu bị sợ gần chết, kinh hoảng mà quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt ngoài cười trong không cười kia, trên cằm lún phún râu, hình như đêm qua không có ngủ ngon thì phải.
Cố Sơn Trạch rất ít khi nhếch nhác như vậy, ngay cả Lục Thư Nam cũng dừng lại, đắp khăn quàng cổ rồi đứng dậy, ''Giám đốc Cố, thì ra anh cũng ở đây.''
Cố Sơn Trạch cười nguy hiểm, vẫn nói với Thẩm Băng Châu: ''Ăn mặc đẹp như vậy không sợ bị lạnh chết luôn sao?''
Lúc nãy khi ra ngoài Thẩm Băng Châu cố ý đi tất cổ ngắn, một đường tâm tình lên lên xuống xuống, vốn tưởng rằng sẽ không gặp được hắn, kết quả Cố Sơn Trạch tự nhiên từ đâu nhảy ra làm anh trở tay không kịp. Thẩm Băng Châu theo bản năng mà kéo kéo chiếc khăn quàng cổ xuống thấp một tí, ý đồ muốn che lại cổ chân đang lộ ra bên ngoài kia, lạnh băng nói: ''Anh mong tôi bị lạnh chết à?''
Cố Sơn Trạch vẫn giữ nguyên nụ cười, trên tay lại tăng thêm chút lực, niết đến Thẩm Băng Châu phải nhíu mày, ''Sao lại thế được? Ý tôi là, giám đốc Lục nếu muốn quan tâm cậu thì quan tâm cho trót, cái khăn quàng cổ kia thì có thể che được cái gì? Không biết cởi áo khoác ra đưa cho cậu à?''
Chuyện này đột ngột xảy ra khiến Lục Thư Nam cũng bất ngờ, trong giây lát lại không biết nên trả lời thế nào.
Sững sờ một lúc, Cố Sơn Trạch cầm cái khăn kia ném lại đây, vừa mới kéo ra, liền thấy mắt cá chân lộ ra dưới ống quần, vẫn gầy yếu như cũ, nhưng làn da trắng nõn ban đầu đã lạnh đến phát tím, nhìn vô cùng đáng thương.
Ngay lập tức nụ cười trên môi Cố Sơn Trạch bay sạch, ánh mắt như lưỡi dao mà quét về phía Thẩm Băng Châu, ''Còn nhớ tôi đã từng nói gì không? Để tôi bắt gặp một lần tôi xử lý cậu một lần!''
Cả người Thẩm Băng Châu rụt lại một chút, không cam lòng yếu thế mà cãi lại, ''Tôi muốn mặc như thế nào thì mặc như thế đó, liên quan gì đến anh?''
Cố Sơn Trạch cười lạnh, ''Lần trước còn đồng ý với tôi bảo biết rồi, lúc này còn định chối à?''
Lúc này Thẩm Băng Châu mới nhớ đến quả thật có đồng ý qua, có chút đuối lý, thái độ ngược lại càng bướng hơn: ''Vậy anh định xử lý tôi thế nào?''
Thẩm Băng Châu xụ mặt chịu thua hẳn là lần đầu tiên Cố Sơn Trạch nhìn thấy. Hắn dừng một chút, sắc mặt càng trầm, ''Tôi muốn làm gì cũng được sao/''
Lục Thư Nam yên lặng nhìn bọn họ cãi nhau, càng xem càng thấy không thích hợp, này là đang cãi nhau thật đấy à? Còn đang nghi hoặc, Cố Sơn Trạch như cảm ứng được cái gì, ánh mắt như viên đạn xẹt qua, ''Cười cái gì mà cười?''
Lục Thư Nam nghiêm túc lắc đầu, ''Không có gì, hai cười cãi tiếp đi, cãi xong rồi thì gọi tôi, tôi đưa Châu Châu trở về.'' Nói rồi anh đi đến chiếc ghế cách đó không xa ngồi xuống nghỉ chân, để chứng minh chính mình không có ăn dưa còn lôi điện thoại ra lướt lướt.
Cố Sơn Trạch híp mắt nhìn chằm chằm anh hồi lâu, lại bắt đầu khó chịu: ''Châu Châu?''
Thẩm Băng Châu lãnh đạm nói: ''Cãi xong chưa? Xong rồi thì tôi đi về.''
Cố Sơn Trạch nói: ''Nói như vậy mà là cãi thì tôi có thể cãi với cậu cả đời.''
''....''
Vậy thôi đừng cãi nhau nữa đi, mấy ngay nay Thẩm Băng Châu luôn bị chị mình làm cho phát phiền. Nhớ đến Thẩm Thần Sa, anh lộ ra vẻ mặt tủi thân, ''Vậy thì tạm dừng đi, tôi phải đi về.''
Cố Sơn Trạch không thèm nhìn anh, tự động cởi áo khoác ra bọc Thẩm Băng Châu đến kín mít. Áo khoác vẫn còn nhiệt độ cơ thể, che lại nửa khuôn mặt anh, cổ áo cọ vào chóp mũi, mùi hương không nghe lời mà thoảng đến. Thẩm Băng Châu vội vàng kéo xuống, xe lăn lúc này đã chuyển hướng, nhanh cống đi về phía cửa.
''Cố Sơn Trạch, anh làm cái gì thế!'', Thẩm Băng Châu kinh hoảng nói.
Cố Sơn Trạch vẫn không dừng lại, ''Không phải cậu muốn về sao? Tôi đưa cậu về.''
Thẩm Băng Châu không hiểu, sao người này lại phản ứng lớn như vậy chứ, chỉ là không đi tất cẩn thận thôi mà, sao phải tức giận như thế làm gì? Anh quay ra đằng sau kêu tên Lục Thư Nam, lúc này Lục Thư Nam mới vội vàng đuổi theo, ''Giám đốc Cố.''
Nghe thấy có người đuổi theo, Cố Sơn Trạch đi càng lúc càng nhanh, dứt khoát chạy luôn.
Động tác dứt khoát như vậy, bọn họ đã đi ra bên ngoài gian triển lãm. Gió lạnh thổi tới, từng bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống trên mặt, dính một chút liền biến mất. Tuyết đầu mua mong đợi lâu như vậy hôm nay lại rơi xuống đầy trời. Thẩm Băng Châu nắm chặt tay vịn, ''Anh đừng chạy nữa tôi ngã bây giờ!''
Tuyết rơi đầy trời, có người đang đứng dưới tuyết chụp ảnh, nhìn thấy bọn họ liền sợ tới mức nhanh chóng tránh ra, Lục Thư Nam chạy đến thở hồng hộc, ''Giám đốc Cố! Anh là bọn bắt cóc đấy à!''
Bên môi Cố Sơn Trạch lộ ra nụ cười nhạt, phía trước đã là bãi đỗ xe, hắn đi đến gần rồi dừng lại, ôm Thẩm Băng Châu lên, dùng tốc độ nhanh nhất của mình ném anh vào trong xe.
Tuyết đã rơi đầy trời, chiếc xe lao ra ngoài, để lại Lục Thư Nam một mình đứng dưới tuyết rơi, nhìn chiếc xe lăn bị vứt lại mà khóc không ra nước mắt.
*
Ai cho bắt cóc con tui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.