Bất Trác

Chương 33: Cùng nhau ngắm tuyết rơi




Đèn xe rọi thẳng đến chiếu sáng những bông tuyết rơi ngoài trời, tựa nắng chiều chiếu lên những bông cỏ lau đón gió.
Từ lúc lên xe đến giờ Cố Sơn Trạch chẳng nói chẳng rằng, cứ xụ mặt lái xe, cảnh cáo uy hiếp gì cũng không làm. Lục Thư Nam có gọi vài cuộc điện thoại đến cho anh, Thẩm Băng Châu đành bất đắc dĩ mà phải trả lời không có gì, lại nhắc thêm là đừng nói chuyện này cho Thẩm Thần Sa biết, chờ đối phương đáp ứng mới yên lòng.
Anh xem như được lĩnh hội qua tại sao những người tàn tật lại được xếp vào nhóm những người dễ bị tổn thương, vì nếu có xảy ra cướp bóc thì cũng chỉ có thể ngồi trơ mắt nhìn. Thẩm Băng Châu mệt mỏi tiếp nhận hiện thực, mím môi nhìn xuống chân mình.
Hơi ấm điều hòa thổi qua mắt cá chân làm làn da bị đông cứng dần ấm trở lại, một lần nữa quay về màu sắc trắng nõn. Thẩm Băng Châu cảm thấy ngồi như này hơi xấu hổ, chơi điện thoại cũng không thích hợp, đành phải đem áo khoác của Cố Sơn Trạch mở ra xếp thành một gối vuông vức rồi đặt trên đùi mình.
Qua một lúc lâu, xe bắt đầu chậm lại, Cố Sơn Trạch dừng lại ở ven đường, tắt đèn xe đi mới nói: ''Còn lạnh không?''
Thẩm Băng Châu không nói gì mà lắc đầu, nhìn qua cảnh tuyết rơi bên ngoài, dưới cảnh tuyết rơi là một nơi xa lạ. Anh chần chừ mà mở miệng, ''Đây là chỗ nào vậy?''
Cố Sơn Trạch nói: ''Ở dưới lầu nhà tôi.''
Nghe được câu trả lời, Thẩm Băng Châu hơi rụt lại, ngắn ngủi nửa giây mà trong đầu anh đã hiện lên một loạt hình ảnh hương diễm ái muội. Thẩm Băng Châu mạnh mẽ ép chúng ra khỏi đầu mình, lạnh nhạt từ đuôi mắt tản ra, ''Cố Sơn Trạch, rốt cuộc anh muốn làm gì? Lục Thư Nam là cấp dưới của anh đấy, có thấy mất mặt không?''
Cố Sơn Trạch yên lặng nhìn vào mắt anh, giống như đang chuẩn bị dùng nhiếp hồn thuật với Thẩm Băng Châu vậy, ''Cậu đang lo cho tôi.''
Bóng tối bao trùm lên hai người, xuyên qua khoảng tối chưa đầy nửa mét, Thẩm Băng Châu nhìn thấy đôi mắt Cố Sơn Trạch cong lên, nụ cười như ngôi sao đang mọc, khiến anh run rẩy bất an. Thẩm Băng Châu chợt dừng lại, vội vàng phủ nhận, ''Tôi chỉ sợ anh bị mất mặt thôi.''
Cố Sơn Trạch nhích lại gần anh, nắm lên đôi tay Thẩm Băng Châu còn đang đặt trên áo, ''Rõ ràng là lãng mạn, mất mặt chỗ nào chứ? Hôm nay có tuyết rơi này.''
Ngoài cửa sổ xe tuyết rơi dày đặc, Thẩm Băng Châu cúi đầu, mu bàn tay bị một bàn tay rộng lớn khác bao lấy, phảng phất như có mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Anh không trả lời, Cố Sơn Trạch cũng lặng im, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay Thẩm Băng Châu. Bàn tay kia vô cùng lạnh, hắn sợ một tay mình không che ấm được, dứt khoát một tay kia cũng phủ lên, ủ ấm bàn tay Thẩm Băng Châu đến kín mít.
Hai người vẫn không nói gì, trong tay Thẩm Băng Châu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, chung quy lại vẫn ngẩng mặt lên, ''Vốn dĩ hôm nay muốn đến xem anh nói về tác phẩm, nhưng bị nhầm thời gian, còn tưởng rằng anh đi mất rồi.''
Cố Sơn Trạch nheo mắt, ''Không phải là cố ý tránh tôi đi để hẹn hò với Lục Thư Nam hả?''
Thẩm Băng Châu mờ mịt chớp mắt, bỗng nhiên nhanh trí, ''Không phải anh ghen đấy chứ?''
Như đang trừng phạt Thẩm Băng Châu, Cố Sơn Trạch đánh một cái vào lòng bàn tay anh, ''Chẳng nhẽ tôi không được ghen à? Tôi kém cậu ta nhiều lắm sao, vì sao lại không chọn tôi chứ?''
Thì ra là thế, thì ra nguyên nhân khiến Cố đại thiếu gia tức giận như vậy là Lục Thư Nam. Nếu bình tĩnh mà đánh giá, Lục Thư Nam đúng là người có khí chất tốt đẹp, nhưng mà Lục Thư Nam là thẳng nha.
Thẩm Băng Châu chống cằm suy tư chốc lát, lựa chọn tránh đi đề tài này, hỏi: ''Vậy nên anh mang tôi đến nơi này là chuẩn bị làm gì?''
Cố Sơn Trạch hơi dừng lại, bỗng nhiên dùng sức, gắt gao nắm chặt tay anh, rồi bỗng nhiên lại buông ra. Phảng phất ở trong nháy mắt kia đã đánh nát một quyết định nào đó, cuối cùng lại thở ra một làn khói, nhẹ nhàng bảo: ''Tôi dẫn cậu tới xem tuyết.''
Sau một lúc lâu, Thẩm Băng Châu mới trả lời: ''Nơi này khó xem lắm.''
Cố Sơn Trạch buông tay anh ra, mở cửa xe, ''Vậy chúng ta xuống xe xem đi.''
Đêm có tuyết đầu mùa, trên đường lúc này chỉ có lác đác vài người, có người che ô có người không, vội vã đi lại. Thẩm Băng Châu bị mạnh mẽ ép mặc áo của Cố Sơn Trạch, chiều dài chiếc áo kia có thể che lại cẳng chân, tay cũng rụt vào trong áo, nhìn thì không đẹp nhưng tuyệt đối giữ ấm.
Khi đã bảo đảm Thẩm Băng Châu sẽ không bị lạnh, Cố Sơn Trạch chuẩn bị ôm anh lên, ai ngờ Thẩm Băng Châu lại lắc đầu từ chối, thanh âm thoát ra trong cổ áo: ''Muốn cõng.''
Cố Sơn Trạch kinh ngạc nhìn cặp mi rũ xuống dưới lớp áo kia, nhịn không được bật cười, ''Làm nũng đấy à?''
Đôi mắt kia trở nên hung dữ lên, ''Tôi sợ anh bị mệt thôi!''
Cố Sơn Trạch bật cười, khom lưng xuống để Thẩm Băng Châu bò lên trên lưng anh.
Tuyết rơi ngập trời đáp xuống trên vai hai người, rất nhanh đã tụ lại thành một mảng trắng. Thẩm Băng Châu ôm cổ hắn, như là đang cảm khái: ''Anh có nghe qua câu nói này chưa? Tha triều nhược thị đồng lâm tuyết, thử sinh dã toán cộng bạch đầu.''
* Nếu như có thể cùng nhau đi dưới tuyết rơi thì sẽ có thể ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Cố Sơn Trạch ngẩn người, cười khẽ, ''Đừng tin, câu nói cổ mà thôi, nếu muốn đi với nhau đến hết cuộc đời với tôi thì phải đến bên cạnh tôi chứ.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa. Anh giống như đang rối rắm, lại như tỉnh táo, trái tim đã đóng bụi bấy lâu nay cuối cùng cũng bị ai đó lay động, nhưng lại chẳng phải lương duyên. Thẩm Băng Châu nghĩ đến lời khuyên bảo của chị gái, đáy lòng như bị chìm xuống.
Sự nhiệt tình ngắm tuyết cuối cùng cũng không thể đấu lại được cái lạnh lúc này. Thẩm Băng Châu nhìn thấy tóc Cố Sơn Trạch đã ướt đẫm, không nhận ra được mình đã đi lâu như vậy, anh bảo: ''Chúng ta quay về đi.''
Cố Sơn Trạch dừng chân, hơi quay đầu lại hỏi: ''Có muốn vào nhà tôi uống rượu không?''
Trái tim Thẩm Băng Châu đập mạnh, mười ngón tay hơi cuộn lại, ''Ừm...''
Vậy mà Thẩm Băng Châu lại đồng ý rồi.
Cố Sơn Trạch đã sớm dọn ra ở riêng. Chung quanh mình có người đến người đi, hắn chưa bao giờ có mối quan hệ cố định, nghiêm khắc mà nói thì là đang sống một mình. Nhà hắn được bài trí rất đơn giản, toát ra khí chất lạnh lùng giống như chủ nhân của nó, phía nam có một chiếc cửa kính trong suốt từ tràn nhà lên đến trần, trước cửa sổ có một cái ghế sofa, dưới ghế là một tấm thảm màu xám, một con robot quét nhà đang ở chế độ chờ nằm đó.
Hắn đặt Thẩm Băng Châu ngồi trên sofa, từ phòng tắm tìm được khăn lông cùng máy sấy. Hai người đều bị ướt, không phải ướt đến mức như vừa được vớt ra từ nồi canh gà, nhưng cả người vừa lạnh vừa ẩm, chỉ có thể đi tắm nước nóng mới có thể thoải mái được. Nhưng dưới bầu không khí này, hai người đều chỉ nghĩ trong lòng là chỉ cần đơn giản lau qua thôi, lau khô rồi thì tính tiếp.
Thẩm Băng Châu có lớp áo dày rộng bên ngoài bảo hộ nên trên người cơ bản không bị ướt gì, nhưng Cố Sơn Trạch lại tương đối thảm, lớp vải ở đầu vai với cánh tay đã ướt sẫm, dính sát vào tay nhìn là khó chịu. Thẩm Băng Châu do dự mãi, cuối cùng cũng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thay mau đi thay bộ quần áo khác đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.''
Cố Sơn Trạch gật đầu, đi vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau đã khoác một chiếc áo ngủ bước ra. Đường viền cổ áo được che kín, chỉ thấy được phần cổ phía trên. Trong tay hắn cầm rượu cùng cái ly đi tới. Sau khi ngồi xuống liền rót xuống một nửa rồi đưa qua, ''Uống ít để làm ấm người thôi nhé.''
Thẩm Băng Châu cũng không quá hiểu rượu, chỉ biết là rượu Tây, uống xong lại cay vô cùng khiến anh bị sặc đến ho khan.
Cố Sơn Trạch vội vàng vỗ vỗ lưng Thẩm Băng Châu, nén cười nói: ''Lần trước nhìn cậu có thể uống như vậy tôi còn tưởng rằng không có vấn đề gì, hay là đổi đồ uống khác cho cậu nhé?''
Anh lắc đầu, trên mặt đã ửng đỏ, không biết là bởi vì rượu hay là vì nguyên nhân nào khác, ''Không sao đâu, lại uống một chén đi.''
Cố Sơn Trạch rót cho anh nửa ly, lại nhìn thấy anh mạnh mẽ rót hết, cuối cùng vẫn thu cái ly lại, ''Thôi được rồi, cậu đừng uống say ở chỗ này của tôi, tôi sợ xảy ra chuyện.''
Thẩm Băng Châu giằng lại cái ly nhưng lại không cướp được chỉ đành rũ mắt, chậm rãi nói: ''Cố Sơn Trạch, anh hẳn là không phải thích tôi đâu đúng không?''
Cố Sơn Trạch kinh ngạc dừng lại, ''Không thích cậu thì cứ đến tìm cậu làm gì?''
Thẩm Băng Châu lại chỉ lắc đầu, ''Người anh đi tìm không chỉ có tôi.''
Mọi người đều nói tốt nhất là đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, nếu không sẽ bị quỷ gõ cửa. Cố Sơn Trạch trải qua bao nhiêu người đã không đếm được, cũng chẳng muốn đếm. Hắn dễ thích nhưng cũng chẳng bao giờ dài lâu. Hắn là trời sinh lãng tử, nhưng lãng tử đã đi qua hồng trần nào biết cái gì là hồng trần. Đã không đau khổ vì ai cũng không vì ai mà tan nát cõi lòng, nhưng lúc này đây hắn cái gì cũng chưa làm, lai cảm giác chính mình như đang mắc nợ phong lưu.''
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng cong môi, lộ ra nụ cười như cũ, ''Tôi đưa cậu trở về đi.''
Thẩm Băng Châu đột nhiên bắt lấy hắn, nâng lên mí mắt như bị băng tuyết làm tổn thương do giá rét, ''Sao anh không phản bác một chút?''
Cố Sơn Trạch tránh ra, bất động thanh sắc mà tiếp tục: ''Nếu không lát nữa chị cậu sẽ lo lắng đấy.''
Thẩm Băng Châu cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó chặn lại, không thể phát tiết được. Anh ôm lấy cổ Cố Sơn Trạch, mượn lực nghiêng người về phía trước dán lên đôi môi mỏng lạnh lẽo kia.
Cánh môi kia run rẩy như không thể tin được, nhưng cũng không hề phản ứng lại. Thẩm Băng Châu không chịu nhượng bộ, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi mình vào, nếm thử làn sóng nhiệt quyện với vị rượu.
Sự thật là nụ hôn của Thẩm Băng Châu vụng về và đơn điệu, như những đứa trẻ bốc đồng, giây phút hăng hái qua đi rồi lại phát hiện không ai để ý tới mình, đứng ngốc tại chỗ không biết nên làm gì tiếp theo. Anh đành phải tách ra, bi thương mà phẫn uất, ''Được, vậy đưa tôi trở về đi!''
Cố Sơn Trạch lặng im mà lăn lộn yết hầu, đáy mắt dâng lên ngọn lửa màu đen. Hắn nói được, lại đảo khách hành chủ, dùng bàn tay vuốt vẻ gáy của Thẩm Băng Châu, đem nụ hôn nồng nhiệt đến mức tận cùng.
Hương rượu cùng với hô hấp hỗn loạn, Thẩm Băng Châu bị hắn áp lên sofa, đôi tay vội vã bắt loạn, cuối cùng tìm được bờ vai của hắn, như người chết đuối vớ được cọc.
Nụ hôn khiến họ hít thở không thông, như ngọn lửa bùng lên giữa rượu mạnh, hai mắt Thẩm Băng Châu đều có ánh nước. Lúc này Cố Sơn Trạch mới buông tha cho anh, hôn từ cằm cho đến vành tai, nặng nề mà gọi: ''Châu Châu, trên người em có hương nước hoa của anh.''
Bông tuyết lay động trong gió đông, bị cuốn lên rồi lại rơi xuống, lần lượt va vào cửa kính như hoảng sợ ngượng ngập mà nhìn người bên cửa sổ, tiếng gió át đi những tiếng thì thầm.
Thẩm Băng Châu nghĩ thầm, đây không phải là anh sai, cũng không phải là Cố Sơn Trạch sai, mà là rượu sai.
Anh cũng là đàn ông, những cho đến nay cũng chưa từng quen đàn ông nào cả, có chút bối rối mà lăn khỏi ghế sofa. Cố Sơn Trạch bế anh lên, giẫm lên quần áo trên sàn đi vào phòng ngủ.
Tuyết vẫn còn rơi cho đến khi hai người mệt đến kiệt sức mới ngừng lại.
Thẩm Băng Châu đã mệt, rúc vào trong chăn ngủ mất. Lúc tỉnh lại đèn ở phòng ngủ vẫn còn đang mở. Anh mê mang chớp mắt một cái, bỗng nhiên đẩy ngực Cố Sơn Trạch ra, ''Tôi phải trở về rồi.''
Cố Sơn Trạch hơi nhíu mày, ''Ngày mai đưa em về nhé, hôm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm đi.''
Thẩm Băng Châu kiên quyết lắc đầu, ''Không được, chờ hôm sau thì chị tôi về nhà rồi.''
Cố Sơn Trạch cảm thấy đau đầu, ''Chị gái quan trọng đến thế sao? Ở với anh thêm một lúc nữa không được à?''
Thẩm Băng Châu nâng mặt, dưới đuôi mắt còn đọng lại vài vệt nước của trận hoan ái vừa rồi, ''Đừng có náo loạn nữa, tôi đã vì anh mà cãi nhau với chị ấy rồi.''
Cố Sơn Trạch không nói gì mà nhìn chằm chằm Thẩm Băng Châu, hình như không cam lòng, lại cố ý cắn một miếng trên môi anh mới đứng dậy giúp anh tìm quần áo. Thẩm Băng Châu từ trên tủ đầu giường sờ được mắt kính cùng với đồng hồ, nhìn thoáng qua liền thấy đã sắp 12 giờ, gấp đến độ thúc giục: ''Anh nhanh lên!''
Đáng lẽ đó là đêm tuyết đầu tiên, mọi niềm vui đã qua đi, điều mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra nhưng lại hóa thành viên thuốc bọc đường, ngậm trong miệng một lúc cũng không giấu được sự cay đắng. Cố Sơn Trạch tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc cho anh rồi ôm anh xuống lầu.
Trên đường đi hai người đều trầm mặc, ánh đèn xe xua tan đêm tối, chỉ có những bông tuyết trắng xóa còn đang bay trước gió.
Cuối cùng cũng đến cổng lớn Thẩm gia, nhìn vào trong gara không có xe của Thẩm Thần Sa, Cố Sơn Trạch không hiểu làm sao nhẹ nhàng thở ra. Hắn quay đầu, mềm mại dỗ dành nói: ''Chị em chưa về đâu, không phải cãi nhau với cô ấy nữa rồi.''
Thẩm Băng Châu nắm chặt tay áo, cứng đờ mà ừ một tiếng.
Cố Sơn Trạch bước xuống xe dưới trời tuyết, mở cửa bên ghế phó lái ra, đèn đường chiếu vào trong xe khiến khuôn mặt của Thẩm Băng Châu trắng bệch như đĩa sứ, tương phản với đôi môi đỏ xinh đẹp vừa mới bị chà đạp qua, mái tóc rối bù dính trên trán như một bức chân dung buồn bả của người đẹp.
Cố Sơn Trạch cảm thấy trong lòng đau nhói, như thể có một ngọn lửa khác lại bùng lên. Hắn giơ tay định chạm vào nhưng đôi môi ấy lại mở ra, một tia sáng lạnh lẽo từ trong mắt Thẩm Băng Châu bắn ra, lạnh lùng và lãnh đạm như lần đầu họ gặp nhau.
Anh bình tĩnh lại rõ ràng mà tuyên bố: ''Cố Sơn Trạch, chuyện này anh nên thỏa mãn rồi, về sau, đừng lại đến dây dưa nữa.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.