Bất Trác

Chương 34: Một nốt ruồi son




Sau khi trở về nhà, Thẩm Băng Châu từ trong miệng dì Giang biết được Lục Thư Nam đã thay anh mang xe lăn về nhà rồi, coi như là giúp anh một lần.
Thẩm Băng Châu như đứa trẻ lần đầu lén lút nếm thử trái cấm, thấp thỏm bất an mà mong dì Giang đừng nói chuyện này cho chị gái biết, dì Giang tươi cười hòa ái nói: ''Nhị thiếu gia có thể cùng Thẩm tổng tâm bình khí hòa mà nói chuyện mà, đây đã là thời đại nào rồi, cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của cháu đâu.''
Thẩm Băng Châu chột dạ kéo cao cổ áo, sắc mặt lạnh đi: ''Cháu không có yêu đương, chuyện này từ đầu đến cuối đều là hiểu lầm. Chị cháu bận rộn công việc, đừng để chị ấy phải lo lắng.''
Anh đã nói như vậy rồi, dì Giang chỉ có thể gật đầu đáp lời, đưa anh trở lại phòng ngủ.
Trở lại không gian của chính mình, Thẩm Băng Châu lúc này mới dám thả lỏng, lựa vào xe lăn trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, sau đó chậm rãi vào phòng tắm.
Thẩm Băng Châu cũng nghe người ta bảo lần đầu tiên đau như thế nào, nhưng thực tế trải qua rồi thì cũng không có đáng sợ như vậy, có lẽ là bởi vì Cố Sơn Trạch quá mức thuần thục, ngón tay dừng ở trên người anh từ trong ra ngoài sờ đến rõ ràng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Băng Châu cảm thấy chán nản đến cùng cực. Chuyện đàn ông này, nghĩ đến Cố Sơn Trạch cũng đã từng làm như vậy với những người khác, anh lại cảm thấy chua chát, mất cân bằng, cảm thấy không vui, muốn đánh người.
Chờ đến khi bồn tắm đã xả đầy nước ấm, Thẩm Băng Châu cẩn thận mà cởi quần áo ra, nhìn gương kiểm tra mình một chút. Anh còn nhớ rõ hắn đã dừng ở trên cổ hôn dồn dập chi chít, khiến anh không thể tự kiềm chế, nhưng lúc này đây phần cổ ấy lại sạch sẽ, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại.
Nhưng xuống đến phần dưới xương quai xanh, nơi mà quần áo có thể che đậy được thì lại thảm không nhỡ nhìn. Dấu hôn cũng dấu ngón tay hỗn loạn chồng chất, đặc biệt là tập trung ở phần eo và trên đùi, nhìn đến mức đỏ cả mặt, khiến Thẩm Băng Châu phải mắng một câu đồ khốn nạn.
Đồ khốn nạn kia như có thể cảm ứng được, lập tức gọi điện thoại đến cho anh, nhưng Thẩm Băng Châu không nghe, không bao lâu sau, lại có một tin nhắn Wechat gửi đến, chỉ có mấy chữ: Ngủ sớm một chút nhé.
Thẩm Băng Châu ngơ ngác mà nhìn màn hình, ráng hồng trên mặt biến mất, thay vào đó là sự cô đơn trầm trọng.
Đến nửa đêm, Thẩm Băng Châu lại mất ngủ, lăn qua lộn lại một lúc cũng không tài nào ngủ nổi, rồi lại rơi vào trong mơ, trong giấc mơ ấy anh đang ghé vào chiếc giương xa lạ, đôi môi nóng bỏng đang mút mát phần xương cùng, Thẩm Băng Châu nghe được một giọng nói trầm khàn: ''Chỗ này của cậu có một nốt ruồi son.''
Mộng tỉnh, Thẩm Băng Châu mờ mịt ngồi dậy nhìn căn phòng trống trải, cảm thấy có lẽ tâm mình còn trống vắng hơn cả căn phòng này.
Bị khung cảnh trong mơ quấy nhiễu, Thẩm Băng Châu lại một lần nữa mất ngủ, bò dậy chuẩn bị đi sang phòng chứa đồ một lát. Lúc đi xuống lầu lại ngoài ý muốn phát hiện ngoài sân nhỏ có ánh đèn, có một bóng người cô đọc đang ngồi ở đó.
Anh đẩy xe lăn đi qua, nhẹ nhàng gọi: ''Chị?''
Thẩm thần Sa chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh lại miễn cưỡng cười cười, ''Châu Châu, sao em còn chưa ngủ?''
Khoảng sân này ngày thường sẽ có ít người lui tới, chỉ đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đã có hai bình rượu, bị uống sạch không còn một giọt. Thẩm Băng Châu không khỏi nhíu mày, ''Em mất ngủ nên xuống đây đi dạo một lát. Chị về lúc nào vậy? Sao lại ngồi đây uống rượu một mình?''
Thẩm thần Sa cười lắc đầu, ''Chị về muộn quá, nhìn thấy phòng em đã tắt đèn nên không có nói với em. Cũng vừa lúc vậy đến đây uống một chén đi.''
Cuộc sống của Thẩm thần Sa được tạo nên vô cùng đơn giản, một là nhà hai là công ty. Thẩm Băng Châu suy đoán hỏi: ''Chị lại cãi nhau với cô sao?''
Có lẽ anh đoán đúng rồi, Thẩm thần Sa ảm đạm mà uống một ngụm rượu, ''Cô ấy à, chính là như vậy, cứ một hai phải khiến chị không vui thì mới chịu được, chị cũng quen rồi. Nhưng lần này cô ấy vậy mà dám ở trong công ty bịa đặt, nói chị ép em đi ở rể Chu gia, khiến hôn sự náo loạn lên, hiện tại thu nhập của công ty không đủ chi tiêu đều là lỗi của chị.''
Thẩm Băng Châu lo lắng, ''Sao lại thu nhập không đủ chi tiêu?''
Thẩm thần Sa cười khổ, ''Tiêu hao trong công ty đã không phải một hai ngày, cho đến hôm nay chị đã đoán trước được. Kế tiếp có lẽ nên bán doanh nghiệp, cắt giảm nhân sự, nhưng chắc không phải phá sản đâu.''
Này cũng cách bước phá sản không xa đâu! Thẩm Băng Châu tự trách, ''Có phải em không nên đồng ý từ hôn hay không?''
''Nếu em không đồng ý thì Ngọc Ngọc cũng không định gả đâu.'' Thẩm thần Sa nói, ''Em đừng nghĩ nguyên nhân là do mình, muốn trách thì trách Thẩm Thanh Hòa, cô không phải muố ngồi lên chỗ này sao, chị quyết định nhường cho bà ấy luôn.''
Thẩm thần Sa nói đến vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại có ý chua xót. Thẩm Băng Châu lo lắng nói: ''Vậy sau này chị định tính như thế nào?''
''Chuyện sau này để sau này tính. Coi như chị để bản thân mình nghỉ ngơi một thời gian đi, vừa lúc chăm sóc hồi phục cho em.'' Thầm thần sa dừng một chút, ''Gần đây chị suy nghĩ rất nhiều, ở giai đoạn em cần người bầu bạn nhất chị lại không có ở bên cạnh em được, nên mới để tên đàn ông xấu xa kia được lời.''
Thẩm Băng Châu yên lặng cúi đầu, ''Bởi vì chuyện này mà từ chức thì có phải hơi quá không chị?''
Thẩm thần Sa hừ lạnh, ''Hơi quá cái gì! Thẩm gia ta sắp phải tuyệt hậu đến nơi rồi đây này!''
Thẩm Băng Châu chỉ có thể im lặng, nếu không có gù ngoài ý muốn xảy ra thì đã tuyệt hậu rồi.
Một lúc sau, anh điều chỉnh lại tâm trạng, chân thành nói: ''Chị, em đã cùng Cố Sơn Trạch nói rõ ràng rồi, anh ấy chỉ thích mặt em thôi, không phải em thì không thể. Chị cực khổ điều hành công ty, sao nói bỏ là bỏ được?''
Thẩm thần Sa âm trầm nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, thở dài: ''Em biết thì tốt rồi, chính bởi vì em lớn lên xinh đẹp nên chị mới kết luận hắn ta không có ý tốt gì. Nếu như em thật sự thích đàn ông, Thư Nam không được sao? Nó tốt hơn Cố Sơn Trạch một trăm lần.''
Lời này nếu bị Thư Nam nghe được chắc tim phải vỡ thành trăm mảnh quá. Thẩm Băng Châu phối hợp mà đáp lời, cô nói cái gì thì chính là cái đó, cuối cùng đưa chị vào trong phòng dỗ đi ngủ. Lúc tạm biệt nhau ở cửa phòng, cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thẩm Băng Châu, ''Châu Châu, chị chỉ có mình em thôi.''
Thẩm Băng Châu mạnh mẽ đè lại bi thương, mỉm cười ngoan ngoãn, ''Em biết, em cũng chỉ có mình chị thôi, mau đi ngủ đi, ngủ ngon.''
- ----------------
Sàn nhảy xa hoa trụy lạc, khi cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, Cố Sơn Trạch mở ra bao thuốc mới mua, rút một cây ngậm vào miệng.
Âm nhạc vang lên đinh tai nhức óc, có một người đẩy đám người đang lắc lư ra, ngã vào trên ghế, ''Mẹ nó, cậu đến nơi này làm gì? Không biết tất cả nợ đào hoa của tôi đều từ hộp đêm này à?''
Cố Sơn Trạch trầm mặc không lên tiếng mà sờ vào túi hắn lấy ra một chiếc bật lửa, bật một cái lửa liền bùng lên. Thấy Cố Sơn Trạch không để ý đến mình, Bành Vũ quen thuốc mà rút thêm một cây từ trong bao thuốc của hắn, ''Cố đại thiếu gia ơi, ngài lại chịu kích thích gì rồi? Lại còn hút thuốc lá nữa?''
Cố Sơn Trạch đã quen với cuộc sống tinh tế, không thích mùi thuốc lá để lại sau khi hút. Cho dù có đi ra ngoài xã giao cũng chưa bao giờ hút lấy một điếu. Lúc này đây lại đang trầm mặt hít một hơi thật sâu, khói trắng tỏa ra, ''Rượu tôi bảo cậu gọi đâu?''
Bành Vũ mệt mỏi lắc đầu, ''Đừng uống nữa, tôi đã choáng rồi, nếu uống say thì không ai đưa cậu về đâu.''
Cái đẹp luôn bị thèm muốn, Thẩm Băng Châu lại không phải là người đẹp nhất. Trong mắt mọi người, khuôn mặt của Cố Sơn Trạch lại càng hấp dẫn hơn. Kể từ khu bị đàn em say rượu dụ đi, Bành Vũ suốt ngày giúp hắn đề phòng, kẻo lại xảy ra những tình huống tương tự, bị đòi tiền là chuyện nhỏ, nhưng khiến người khác ghê tởm thì là chuyện lớn.
Cố Sơn Trạch nghe xong, lại như không có gì mà cười lạnh, ''Vậy thì có sao chứ, người tôi đã ngủ qua còn ít sao?''
Bành Vũ hẳn là đã uống nhiều rồi, vô lực mà thở ra một ngụm khói, ''Đó là hai chuyện khác nhau, cậu đồng ý tôi mặc kệ cậu, nhưng cậu không muốn mà lại đi động vào cậu, đó là không để mặt mũi cho tôi.''
''Tỏ ra ngầu cái gì vậy?'' Cố Sơn Trạch nổi da gà, vẫy tay gọi người phục vụ tới muốn thêm mấy chai bia.
Bia rất nhanh đã được mang lên, Bành Vũ ngồi thẳng dậy, chuẩn bị cùng Cố Sơn Trạch uống, bỗng nhiên ngó thấy cái gì, híp mắt dí sát vào, ''Trên cổ cậu có cái gì đấy? Bị mèo cào à?''
Cố Sơn Trạch thờ ơ uống rượu, thuận miệng giải thích: ''Bị con mèo họ Thẩm cào đấy.''
Bành Vũ dừng lại, đôi mắt say khướt kia thanh tỉnh vài phần, ''Uây, chúc mừng nha, cuối cùng cũng ăn được người ta rồi còn bày ra vẻ mặt đưa tang như vậy để làm gì?''
Chớp mắt cái Cố Sơn Trạch đã uống hết một chai bia, uống đến trên người nóng lên, trong lòng cũng nóng theo. Thèm muốn đã lâu, cuối cùng cũng được thỏa mãn, lại là cực kì thỏa mãn, hắn nên vui vẻ mới đúng.
Cố Sơn Trạch lại buồn bực rót thêm một ly, gọi Bành Vũ lại hỏi: ''Cậu cảm thấy Thẩm Băng Châu là người như thế nào?''
Bành Vũ nghĩ sao nói vậy: ''Tôi thấy cậu ấy hơi lùn.''
Vừa dứt lời hắn đã nhận được ánh mắt hung ác của Cố Sơn Trạch quét lại đây, ngượng ngùng mà sửa miệng: ''Ý tôi là, cậu ấy rất đáng yêu, rất xứng đôi với cậu.''
Lúc này Cố Sơn Trạch mới vừa lòng, ''Còn gì nữa? Phương diện tính cách thì sao?''
Bành Vũ bất đắc dĩ, ''Sao lại hỏi tôi? Tôi có thân với cậu ấy đâu, Thẩm Băng Châu người này nhìn như khối băng, cậu lại có thể lay động cậu ấy tôi cũng phục.''
Nhờ Bành Vũ nhắc nhở, Cố Sơn Trạch mới nhớ tới, ở trong mắt người ngoài, Thẩm Băng Châu như đóa hoa cao lãnh không thể mạo phạm, luôn tỏ ra cảm giác người sống chớ tới gần. Nhưng cũng chính là người ấy lại chủ động hôn hắn, chủ động thuận theo hắn, để nơi bí ẩn động lòng người nhất cho hắn thưởng thức.
Cố Sơn Trạch hậu tri hậu giác mà mở miệng: ''Em ấy đối với tôi có phải không giống với người khác không?''
Ánh mắt Bành Vũ nhìn Cố Sơn Trạch như thằng ngốc vậy, ''Bằng không sao lại đồng ý ngủ với cậu? Cậu xem cậu ta giống với những người trước kia, cũng là chơi đùa thôi à?''
Cố Sơn Trạch đột nhiên chú ý, ''Không phải cậu không thân với em ấy à?''
''Làm ơn dùm, ai có mắt đều có thể nhìn ra được cái này có biết không? Cậu ấy chính là do cậu bẻ cong đó, trong lòng còn không biết hả?''
Cảm giác tội lỗi từ đáy lòng trỗi dậy, nếu theo như lời Bành Vũ nói, nếu không phải tự nhiên hắn cắt ngang thì không chừng lúc này Thẩm Băng Châu đã hạnh phúc viên mãn mà đính hôn, cũng không cần cãi nhau với chị gái. Cố Sơn Trạch nhớ tới hành vi thô bạo của mình, nhớ tơi những dấu vết mà mình để lại, nhớ tới bộ dáng Thẩm Băng Châu không chịu nổi đến mức ngất đi trong quá khứ, thầm mắng mình một tiếng khốn nạn.
Hắn chỉ có thể tự mình chuốc rượu, cánh tay vừa mới nâng lên lại bị đè lại.
''Cố Sơn Trạch, cậu không cảm thấy rất khó có thể được như này sao?''
Hắn nhướng mày, ''Khó có thể cái gì?''
Bành Vũ tỏ ra biểu tình như hận rèn sắt không thành thép, ''Không phải trên đời rất khó có thể gặp được người mình thích sao?''
Ánh đèn chớp chớp, Cố Sơn Trạch nghiêm túc mà nhăn mày, ''Tôi cũng không biết sao có thể thích kiểu người như em ấy nữa.''
Khóe miệng Bành Vũ giật giật, buông Cố Sơn Trạch ra nói: ''Tôi cũng chịu, chả hiểu sao cậu ấy có thể lại bị loại người như cậu lừa được, chính cậu cũng ngẫm lại đi, đừng để đến lúc người ta chạy theo người khác rồi thì mới hối hận.''
Những lời này lại như chó ngáp phải ruồi, trong đầu Cố Sơn Trạch đột nhiên hiện ra gương mặt của Lục Thư Nam, không hiểu sao lại cảm thấy hơi hoảng loạn, muốn nhìn điện thoại một chút xem Thẩm Băng Châu có trả lời tin nhắn của hắn không, đột nhiên sắc mặt trầm đến cực điểm.
Bành Vũ thấy vậy liền trêu: ''Không phải bị xóa bạn rồi đấy chứ?''
Cố Sơn Trạch ngẩng mặt, trong mắt đã có ánh lửa, ''Ừ, em ấy xóa bạn bè với tôi rồi.''
*
Ôi tôi thương anh lắm =))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.