Bất Trác

Chương 35: Ở lại đây ăn cơm đi




Tại bộ phận trang sức cao cấp, công việc vẫn bận rộn như cũ. Suốt một buổi sáng Cố Sơn Trạch thậm chí còn không có thời gian check tin nhắn Wechat của mình, mãi đến thời gian nghỉ trưa cuộc họp qua video cũng chưa kết thúc, trợ lý đành phải mua cơm hộp đưa đến cho hắn.
Bộ phận trang sức cao cấp độc chiếm luôn một tầng, ở phía bên phải của thang máy có một quầy uống nước rất rộng, vào thời gian ăn cơm mọi người sẽ thường đến đó ăn, coi như là tạo thuận tiện cho những người không hay đi ăn ngoài. Cố Sơn Trạch bưng cơm hộp đi qua, xa xa đã thấy Lục Thư Nam đang ngồi ở chỗ hai người gần cửa sổ. Có lẽ là nguyên do chỗ hai người, nên giám đốc Lục có nhân duyên tốt như vậy lại phải ngồi ăn cơm một mình.
Cố Sơn Trạch thoải mái đi đến ngồi trước mặt Lục Thư Nam, câu môi nói: ''Giám đốc Lục, thứ bảy tuần trước chơi có vui không?''
Thứ bảy ngày đó còn không phải là hôm Cố Sơn Trạch hành động như bọn bắt cóc đấy à? Lục Thư Nam nuốt miếng cơm trong miệng, nhăn mày nói: ''Giám đốc Cố, lần sau đừng có như vậy nữa, nếu để chị cậu ấy biết thì hình tượng của tôi cũng bị hủy hoại theo luôn đấy.''
Cố Sơn Trạch ung dung xé mở hộp cơm, ''Sao? Cậu cũng là kiểu cuồng chị gái hả? Nhưng Thẩm Thần Sa cũng có phải chị cậu đâu.''
Lục Taphư Nam mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Tôi với Châu Châu từ nhỏ đã chơi thân với nhau, thành thói quen rồi.''
Cố Sơn Trạch ghét nhất là lúc Lục Thư Nam gọi hai chữ 'Châu Châu' tỉnh bơ như vậy, nhũ danh của Thẩm Băng Châu hắn còn chưa có gọi qua mấy lần, dựa vào cái gì mà cậu lại được gọi? Hắn chế giễu nói: ''Từ nhỏ đã là bạn thân với nhau, từ nhỏ đã yêu thầm người ta, chắc hẳn là được lợi không ít rồi có đúng không?''
Lục Thư Nam sặc nhẹ một cái, bất đắc dĩ nói: ''Giám đốc Cố, anh hiểu lầm rồi, tôi với Châu Châu chỉ là bạn bè bình thường thôi.''
Cố Sơn Trạch không tin mà nhướng mày, ''Vậy người họ Thẩm cậu thích là ai? Chắc không có khả năng là chị của....''
''Khụ khụ khụ...'', Lục Thư Nam sặc càng ngày càng ghê hơn, cổ cũng nghẹn đến đỏ lên.
Mãi đến lúc này Cố Sơn Trạch mới phát hiện ra một vấn đề trí mạng. Bởi vì trước kia tiếp xúc với nhau, Cố Sơn Trạch tự nhiên mặc định Lục Thư Nam là Gay, tự nhiên mặc định đối tượng thầm mến của cậu là Thẩm Băng Châu, trăm triệu không nghĩ tới, người mà Lục Thư Nam thích lại là người chị cuồng công việc kia sao?
Cố Sơn Trạch hết nói nổi mà chớp mắt một cái, khó có được lúc tốt bụng mà rút một tờ giấy đưa qua cho Lục Thư Nam, cũng lộ ra ánh mắt đồng tình: ''Thì ra là thế, tôi nhớ rõ cô ấy vẫn đang còn độc thân mà, sao lại không thổ lộ với người ta đi?''
Lục Thư Nam nhận lấy khăn giấy lau miệng, khuôn mặt lộ vẻ chua xót, ''Tinh bàn của tôi với chị ấy không hợp, nếu tùy tiện thổ lộ chắc chắn sẽ thất bại.''
Tinh bàn gì đó rơi vào tai Cố Sơn Trạch như kiểu thẳng nam nhìn thấy son môi vậy, hắn bĩu môi nói: ''Nói mấy cái đấy không phải càng thêm xấu hổ à?''
Lục Thư Nam lại bắt đầu ho khan, ''Chị ấy là Thẩm tổng của Vạn Thịnh, muốn tìm thông gia cũng sẽ tìm những người xứng đáng, chắc sẽ không suy xét đến loại em ún gì như tôi đâu.''
Lại nói tiếp, Lục Thư Nam bằng tuổi với Thẩm Băng Châu, kém Thẩm Thần Sa 7 tuổi, quả thật là như vậy. Mâu thuẫn về tình địch được thông suốt, Cố Sơn Trạch nhìn Lục Thư Nam thuận mắt hơn hẳn, tốt bụng mà gợi ý cho cậu, ''Kiểu người như Thẩm Thần Sa này ấy, chắc chắn sẽ thích kiểu người như em trai mình thôi, cậu nhìn xem cô ấy có bao nhiêu yêu quý em trai như vậy, hơn nữa cô ấy cái gì cũng có, chắc sẽ không cần suy xét đến điều kiện kinh tế đâu. Tôi coi trọng cậu lắm đấy, nếu không thì hay là tôi giúp cậu hẹn chị ta ra, xong cậu mua một bó hoa đến....''
Còn chưa nói xong Lục Thư Nam đã xua tay ngắt lời: ''Anh đừng có mà vớ vẩn xen vào, tôi không muốn để chị ấy biết được đâu!''
Cố Sơn Trạch cười càng sâu, ''Nếu cảm thấy chưa đủ can đảm thì kêu em trai cô ấy cũng tới luôn đi, đến lúc đó chúng tôi cùng nhau cổ vũ cho cậu.''
Lục Thư Nam cuối cùng cũng ý thức được cái gì đó, trầm mặc trong chốc lát, khôi phục lại thành bộ dáng ôn hòa mỉm cười, ''Giám đốc Cố, nghe nói cậu với Châu Châu chia tay rồi à?''
Nụ cười trên môi Cố Sơn Trạch dần biến mất, ''Ai nói cho cậu?''
''Chắc chắn là cậu ấy tự mình nói rồi.'' Lục Thư Nam tiếc nuối bảo, ''Buổi tối hôm đó tôi vì mọi người mà nhìn giúp tinh bàn một chút rồi gửi qua cho cậu ấy, cậu ấy nhìn xong liền nói cho tôi biết hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi.''
Sắc mặt Cố Sơn Trạch càng thêm khó coi, ''Em ấy còn nói gì nữa?''
Trước đó Lục Thư Nam cho rằng bọn họ chỉ là mâu thuẫn bình thường thôi, bây giờ nhìn thấy biểu tình này của Cố Sơn Trạch cũng không lại chọc vào nỗi đau của người ta nữa, nói chậm lại: ''Cậu ấy nói, cứ như vậy hòa thuận với chị gái cũng tốt, cả nhà đều vui.''
Cố Sơn Trạch cảm thấy ngực mình như bị thứ gì đó đâm một cái, phiền muộn mà buông đũa xuống, ''Chị em ấy phản đối tình yêu đồng tính à?''
Lục Thư Nam nói: ''Không phải là phản đối tình yêu đồng tính mà phản đối anh đó. Tôi nghe nói chị ấy chuẩn bị từ chức, chuyên tâm ở nhà cùng giúp Châu Châu hồi phục.''
Thẩm Thần Sa vậy mà lại có thể từ bỏ chức vị CEO về nhà chăm sóc em trai, Cố Sơn Trạch đột nhiên nghĩ tới, nếu cô ấy từ chức ở nhà vậy không phải là hắn sẽ không có cơ hội gặp riêng với Châu Châu rồi sao? Hắn cẩn thận lựa lời nói, ''Giám đốc Lục, cậu không định khuyên nhủ gì à?''
Lục Thư Nam trầm mặc trong chốc lát, ''Tuy tôi cũng cảm thấy từ chức chỉ là quyết định lúc xúc động mà thôi, nhưng thôi, chị ấy vui vẻ là được, cả ngày cứ luôn tranh đấu với cô thì làm sao mà vui vẻ được.''
Vạn Thịnh đối với Thẩm Thần Sa mà nói quan trọng không kém gì em trai mình, nghĩ đến việc bị Thẩm Thanh Hòa bức đến cực hạn mới đưa ra hạ sách như này, Cố Sơn Trạch nghĩ lại hồi lâu, đột nhiên nói: ''Không được, tôi phải đi khuyên nhủ thôi.''
Lục Thư Nam khó hiểu mà nhíu mày, ''Liên quan gì đến anh đâu?''
Hắn lại làm ra vẻ vô cùng tự nhiên: ''Sao lại không liên quan gì đến tôi? Tôi đang có một phương án hợp tác muốn tìm cô ấy bàn bạc, nếu cô ấy mà từ chức thì nói với ai giờ?''
''Thẩm Thanh Hòa sẽ tiếp nhận công việc của chị ấy, anh đi tìm giám đốc mới là được mà.''
''Có giống nhau đâu, Thẩm Thanh Hòa kia không đáng hợp tác.'' Cố Sơn Trạch tựa vào lưng ghế, vuốt ve viên đá trên nhẫn ban chỉ, ''Giám đốc Lục, cuối tuần này chúng ta đi đến nhà cô ấy xem xem đi.''
Lục Thư Nam lập tức nhìn rõ ý đồ của hắn, ''Nói công việc thì nói công việc thôi, đến nhà người ta làm gì?''
Cố Sơn Trạch khinh thường mà cười, ''Đây gọi là EQ đấy, bày tỏ thành ý của chúng ta, nếu không tôi sẽ nói cho Thẩm Thần Sa biết cậu yêu thầm người ta rất nhiều năm rồi, đây cũng gọi là EQ để kéo gần quan hệ đó.''
Lục Thư Nam khó chịu, ''Anh sẽ ảnh hưởng đến tôi.''
Lúc này Cố Sơn Trạch đã đứng lên, ''Đấy là do năng lực làm việc của cậu có vấn đề thôi, cố lên nhé.''
''.....'' Hồi sau sau Lục Thư Nam vẫn ngồi tại chỗ, bất đắc dĩ mà cảm khái, hôm nay vận may không tốt quả nhiên chính xác.
Thẩm Thần Sa muốn từ chức, đây không phải là chuyện nhỏ. Hệ thống công ty đã ổn định, thiếu đi một người chủ chốt cũng không đến mức sụp đổ. Nhưng gánh trên vai cô là kế thừa từ cha mình để lại, cùng với nguồn lực đã tích lũy hơn hai mươi năm, đúng như Cố Sơn Trạch đã nói, làm kinh doanh cũng như tình người, nếu không có cô thì không biết đối tác cũ có còn tiếp tục hợp tác nữa không.
Có khá nhiều người ở lại, nhưng suy cho cùng, đúng như ý Thẩm Thanh Hòa mong muốn, quyết định cuối cùng của cô vẫn là đồng ý từ chức, công việc bàn giao sẽ được hoàn thành trong vòng một tháng.
Lục Thư Nam là người tốt bụng, sẽ không nói dối. Mấy ngày hôm nay còn đang cân nhắc xem phải ứng phó như thế nào với cấp trên ngoài mặt thì là công việc nhưng thực tế lại có ý đồ riêng kia, thẳng đến khi nhìn thấy phương án mà trợ lý gửi tới kia, thế mà thật là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Cậu đành phải gửi phương án này qua cho Thẩm Thần Sa, qua hai ngày sau mới nhận được trả lời: Bảo cậu ta đến đây đi.
Đó là một buổi chiều ấm áp hiếm hoi sau trận tuyết rơi, Thẩm Băng Châu nhờ chị mình giúp anh chuyển các mẫu khoáng vật từ trong phòng chứa đồ ra ngoài sân để ngâm nước. Thẩm Băng Châu thích nhìn những tinh thể lấp lánh sau khi được ngâm trong nước, ở một mức độ lớn mà nói, bản thân quặng đá gần với nước, có lẽ mỗi viên quặng đều đã chứa đầy linh hồn của một con cá đang bơi.
Dù sao thì nước vào mùa đông cũng rất lạnh, chẳng bao lâu sau tay anh đã cứng đờ vì lạnh, mười ngón tay đều ửng hồng. Thẩm Thần Sa nhìn được liền cảm thấy đau lòng, trách bảo: ''Em đừng động vào nước nữa, nẻ bây giờ.''
Thẩm Băng Châu mỉm cười nói không có việc gì, đúng lúc chuông cửa vang lên, anh mang theo nụ cười ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt trực tiếp với người đứng ngoài cửa.
Tầm mắt tương giao, hai người đều ngẩn ra, ngay sau đó đã bị thân hình Thẩm Thần Sa ngăn trở, ''Giám đốc Cố đến rồi à, đúng giờ nhỉ.''
Cố Sơn Trạch thu hồi tầm mắt, khách khí nói: ''Nên vậy.''
Cửa lớn ngoài viện mở ra, hắn theo Lục Thư Nam đi vào, ánh mắt nhìn qua những viên đá trải đầy đẩt, cuối cùng lại nhịn không được trộm ngắm người đang ngồi trên xe lăn kia.
Thẩm Băng Châu đang cúi đầu nghịch cục đá, cần cổ thon dài lộ ra bên ngoài áo lông, bị ánh mặt trời chiếu vào như đang phô một tầng sáng lấp lánh. Cố Sơn Trạch đi qua người anh, Thẩm Băng Châu vẫn một mực cúi đầu, bàn tay ở dưới đã đông lạnh đến mức đỏ lên.
Cố Sơn Trạch không khỏi thả chậm bước chân, bàn tay mảnh khảnh ấy đã từng đẩy cát đào ngọc, cũng từng dao động trên bụng hắn, cào ra những dấu vết hỗn loạn.
''Giám đốc Cố.'', Thẩm Thần Sa đứng trong phòng khách quay đầu lại, khoanh tay cười nhạo.
Lúc này Cố Sơn Trạch mới hoàn hồn, cười cười cho qua rồi nhấc chân đi vào phòng khách.
Phương án hợp tác này đã được Đường Minh Duy xác nhận qua, hắn có 100% khả năng khiến Thẩm Thần Sa không thể từ chối được. Hạng mục cụ thể sẽ là do Lục Thư Nam phụ trách giải thích, hắn có chút thất thần, không biết có phải nhớ nhung quá độ hay gì không mà thấy trên bàn trà có một quả táo đang cắn dở cũng ngồi suy nghĩ có phải là Châu Châu cắn hay không.
Hắn luôn cảm thấy dấu răng trên đó cực kì giống với dấu răng trên người mình.
Rất nhanh sau đó dì Giang đã bưng trà nước lên rồi mang quả táo đi mất rồi.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi ngoài cửa sổ, Cố Sơn Trạch có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Băng Châu đang ngắm nhìn viên đá trong tay, đột nhiên anh lại cầm viên đá chiếu xuống tia nắng mặt trời. Đó là một viên kim cương lớn sáng lấp lánh, ánh sáng bị khúc xạ bên trong tinh thể biến thành những đốm sáng cực kì chói mắt như vừa hái được một ngôi sao cầm trên tay vậy.
''Giám đốc Cố, em trai tôi đẹp đúng không?'' Thẩm Thần Sa lại một lần nữa kéo hắn về thực tại.
Cố Sơn Trạch bình tĩnh quay đầu lại, không hề trở ngại mà tiếp tục bàn công việc còn dang dở: ''Các cửa hàng ngoại tuyến của Sơn Viễn đều là những cửa hàng tổ hợp, chỉ làm đồ trang sức là không thực tế, nhưng chúng tôi có phòng livestream riêng để có thể liên kết trực tuyến.''
Thẩm Thần Sa cười như không cười, ''Tôi đang hỏi cậu, em trai tôi đẹp lắm đúng không?''
Cố Sơn Trạch ngẩn người, ''Ừ...''
Thẩm Thần Sa không nói gì nữa, cầm phương án lật qua lật lại mấy lần, ''Cùng nhau làm lễ kỉ niệm xác thực có thể, tôi sẽ bảo Tiểu Dương phụ trách phần đầu, cụ thể hạng mục công việc như thế nào thì tìm thị trường nội bộ của chúng ta nói tiếp.''
Cố Sơn Trạch theo trình tự mà bắt tay với cô, ánh mắt một lần nữa lại liếc ra phía bên ngoài, phát hiện Thẩm Băng Châu đã không còn ở đấy nữa rồi.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy mất mát, lúc này Lục Thư Nam cũng đứng lên, ''Nếu không có việc gì nữa thì chúng em xin phép về trước.''
Gương mặt Thẩm Thần Sa đầy ý cười gật đầu, ''Đi thong thả nhé, không tiễn.''
Chủ nhà đã nói như vậy rồi, Cố Sơn Trạch cũng không thể tìm ra được lý do gì để mà nán lại nữa. Bọn họ đi ra đến bên ngoài phòng khách, Cố Sơn Trạch lại thình lình thấy Thẩm Băng Châu đang ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn hắn.
Hắn đột nhiên cứng đờ, cặp mắt lạnh lùng kia như có ma lực bóp chặt lấy tim hắn, không cho nó được đập nữa.
Nhưng mà lúc này Thẩm Băng Châu hướng về phía đằng sau hắn, nói: ''Thư Nam, ở lại ăn cơm đã rồi hẵng đi.''
''....'' Thì ra là đang đợi Thư Nam.
Hắn không vui mà vuốt vuốt mũi, đi nhanh xuống bậc thang khỏi phải cản trở người ta nói chuyện cùng Thư Nam.
Nhìn ra Cố Sơn Trạch đang giận dỗi, Lục Thư Nam khó xử mà xoa tay, ''Hay là để hôm khác....''
Không chờ Thẩm Băng Châu lại mở miệng, Thẩm Thần Sa cũng đi ra từ phía sau, nói to: ''Khó có được lúc chị rảnh rỗi mà xuống bếp, ở lại cơm nước xong rồi đi đi.''
Đối tượng thầm mến tự mình xuống bếp, có cầm dao kề lên cổ cậu cậu cũng muốn ở lại ăn xong rồi mới đi, nhưng lại tưởng tượng đến vị cấp trên khó ở kia, trên mặt càng thêm khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Băng Châu nhẹ nhéo nhéo tay, ánh mắt đạm mạc mà nhìn về phía Cố Sơn Trạch, phát hiện người kia đang nhìn chằm chằm anh, không cẩn thận một chút đã nhéo đến đầu ngón tay xuất hiện vệt đỏ luôn rồi.
Sau một lúc lâu, anh rũ mắt, nói: ''Tới cũng tới rồi, bảo người bạn kia của cậu cũng ở lại ăn chung đi.''
- ------
Tui hôk hỉu anh lấy tự tin ở đâu ra mà bày đặt tư vấn tình cảm cho người ta như thật mặc dù anh còn chưa rước được người ta về dinh lun á anh Cố

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.