Bất Trác

Chương 36: Nếu hai bên tâm duyệt




Nghe được câu nói khách sao 'bạn của cậu' kia, Cố Sơn Trạch giật mình tại chỗ, hơn nửa ngày cũng không phản ứng lại.
Thẩm Thần Sa khoanh tay liếc mắt đánh giá hắn một cái, như tuyên án mà nói: ''Châu Châu đã nói như vậy rồi thì ở lại ăn đã rồi đi.''
Thẩm Băng Châu cười một nụ cười ngoan ngoãn, Thẩm Thần Sa vươn tay tới, bất đắc dĩ mà xoa nhẹ đỉnh đầu anh một cái, ''Em đó.''
Hai người cùng nhau đi tới mà lại chỉ muốn giữ một người trong đó ở lại ăn cơm thì không hay tí nào, người ta cũng có thâm cừu đại hận gì với mình đâu chứ.
Thẩm Băng Châu không biết tâm tư thầm kín của mình có bị bại lộ hay chưa, ngoan ngoãn cúi đầu giả ngu.
Sau khi nói khách sáo vài câu, Thẩm Thần Sa vội vào phòng bếp nấu cơm, Lục Thư Nam nói muốn đi hỗ trợ nên vào theo sau luôn rồi. Thẩm Băng Châu lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Sơn Trạch vẫn đang đứng ngây ra như cũ, ''Anh không đi giúp gì à?''
Gương mặt Cố Sơn Trạch hoảng hốt một lát, hỏi một đằng trả lời một nẻo: ''Tay có lạnh không?''
Anh rụt rụt đôi tay đã lạnh đến đỏ bừng lại, ánh mắt cố tình xa cách, ''Vẫn ổn, cảm ơn đã quan tâm. Tôi muốn dọn lại mấy viên đá này, anh vào kia ngồi trước đi.''
Đúng là một câu nói thoái thác tiêu chuẩn, rõ ràng người này mấy ngày trước còn ở dưới thân hắn khóc lóc muốn bỏ qua cho, lại nhẹ nhàng buông một câu kết thúc liền coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cố Sơn Trạch cảm thấy vô cùng tức giận, đầy một bụng lửa giận không dám phát tác, chỉ đành ngồi xổm xuống, ''Để anh giúp em dọn lại nhé.''
Hắn nhanh tay vớt những viên đá từ trong nước lên, bỏ vào những hộp nhựa để cất đi, phảng phất như một người công nhân đang làm trên máy móc lặp đi lặp lại một động tác vậy, khiến trái tim Thẩm Băng Châu cũng bị bóp chặt theo, ''Anh làm chậm một chút đi mẻ ra bây giờ!''
Hắn dừng tay lại, động tác cũng sửa chậm đi, ''Xin lỗi.''
Cố đại thiếu gia vậy mà lại nói xin lỗi, điều này làm cho Thẩm Băng Châu thực sự kinh ngạc một phen, nhưng kinh ngạc qua rồi anh cũng không biết nên nói gì nữa, chỉ đành cúi đầu trầm mặc.
Đá ở dưới nước vô cùng lạnh, chỉ trong chốc lát tay Cố Sơn Trạch cũng bắt đầu đỏ lên, nhưng hắn lại như không cảm thấy gì. Sau khi đã nhặt hết toàn bộ xong mới bưng hộp đứng lên, ''Muốn để ở chỗ nào đây?''
Thẩm Băng Châu chỉ hướng trong phòng, ''Phòng chứa đồ, anh qua đó đi.''
Phòng dùng để cất chứa khoáng thạch ở tầng một. Cố Sơn Trạch đem những viên đá từng viên cất trở về vị trí cũ, gặp được viên nào không biết lại quay đầu lại hỏi: ''Cái này để chỗ nào vậy?''
Thẩm Băng Châu ngồi ở vị trí cách đó không xa, liếc nhìn viên đá trong tay hắn nói ra vị trí: ''Tầng thứ ba, ngăn thứ bảy.''
Cố Sơn Trạch liền đặt nó vào vị trí tương ứng, sau đó về sau mỗi một viên viên nào cũng quay lại hỏi Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu có chút không chịu được, không nhịn được nữa mà vươn tay: ''Đưa đây, để tôi tự cất.''
Hai tay cùng nhau ngâm vào nước lạnh nhưng tay của Cố Sơn Trạch chốc lát đã khôi phục như thường còn tay của Thẩm Băng Châu lại không được như vậy. Cố Sơn Trạch không có đưa chiếc hộp qua cho anh mà lại đưa tay ra cầm lấy bàn tay lạnh lẽo kia. Thẩm Băng Châu đột nhiên co rụt lại, nhíu mày trừng hắn: ''Làm cái gì vậy?''
Hắn đặt chiếc hộp qua qua một bên, nắm thêm cả cái tay còn lại quỳ xuống trước xe lăn, ''Em còn giận anh sao? Có phải ngày đó anh làm đau em không?''
Tay Cố Sơn Trạch quá mức ấm áp như than lửa, độ ấm từ lòng bàn tay truyền vào khiến Thẩm Băng Châu đỏ mặt. Anh thử rút tay ra nhưng lại không rút được, bắt đầu tức giận: ''Tôi đã nói với anh rồi, đừng đến tìm tôi nữa!''
Cố Sơn Trạch vô ý mà nắm càng chặt hơn, trong mắt hiện lên thần sắc thống khổ: ''Anh cũng muốn không đến tìm em, nhưng anh không làm được.''
Thẩm Băng Châu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mở miệng nói: ''Anh buông tôi ra.''
Cố Sơn Trạch không muốn buông, yên lặng một lúc lâu mới nói: ''Chờ thêm một lát nữa nhé, để anh nắm cho nó ấm lại chút đã.''
Không gian yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện nữa. tay của Thẩm Băng Châu đặc biệt lạnh, hắn đưa miệng lại gần, cúi đầu hà hơi một cái, nghiêm túc mà xoa xoa giúp Thẩm Băng Châu.
Thẩm Băng Châu vẫn luôn nghiêng đầu, lạnh lẽo trong lòng bị hòa tan hóa thành một dòng nước chua xót.
Thật lâu qua đi, Cố Sơn Trạch buông anh ra, đứng lên bày biện khoáng thạch. Xếp xong một hộp lại đi ra lấy một hộp khác tới, mãi đến khi tất cả đã về vị trí ban đầu.
Bọn họ giống như không còn lời nào để nói.
Lúc đầu chỉ tiếp cận với mục đích không được trong sáng, lúc sau phiền não lại ùn ùn kéo đến. Người như Cố Sơn Trạch làm sao có thể phiền lòng vì chuyện tình cảm được chứ? Hắn cũng bắt đầu cảm thấy mình cũng xứng đáng, có được thứ mình muốn, đối phương cũng thoải mái rời đi, ngược lại chính hắn lại là người không thể buông bỏ được.
Cơm chiều đã làm xong, đồ ăn phong phú bày đầy một bàn, không hề bất ngờ mà có món cua Thẩm Băng Châu thích ăn. Thẩm Thần Sa lấy mấy chai rượu, cười hỏi: ''Đều uống được hết đúng không?''
Trên bàn không ai phản đối, cô liền mở rượu ra rót đầy mỗi người một ly. Trong lòng Cố Sơn Trạch buồn khổ, trực tiếp cầm lên uống một mình, bất tri bất giác đã hết một ly.
Có lẽ đồ ăn nấu thực không tồi, hơn nữa bởi vì vừa uống rượu xong, Thẩm Thần Sa rạo rực mà lôi kéo Lục Thư Nam nói chuyện phiếm. Lục Thư Nam thụ sủng nhược kinh, toàn bộ lực chú ý đều trên người cô, hai người vừa nói vừa cười, không khí vui vẻ náo nhiệt, không để ý đến bầu không khí buồn bã của hai người bên kia.
Thẩm Băng Châu uống một ngụm tượng trưng rồi vùi đầu vào dùng bữa. Chị gái đích thân vào bếp, nếu là bình thường anh nhất định sẽ xem như bảo bối, nhưng hôm nay lại cảm thấy thực vô vị, nhai như nhai sáp vậy. Anh dùng dư quang liếc nhìn Cố Sơn Trạch, thấy người nọ chỉ lo uống rượu, một ly rồi lại một ly khiến anh lại càng thêm phiền muộn, chỉ muốn mượn rượu để giải sầu.
Chỉ là lúc tay Thẩm Băng Châu vừa mới chạm đến ly rượu, chiếc ly vừa mới chỉ được uống qua một ngụm kia đã bị cầm đi, toàn bộ chui vào bụng Cố Sơn Trạch.
Thẩm Băng Châu hơi dừng lại, ánh mắt dò hỏi: Có ý gì?
Cố Sơn Trạch đẩy con cua không biết đã bóc từ khi ào lại đây, ánh mắt giống như đang nói: Ngoan ngoãn ăn cua đi, không cho uống rượu.
Bữa ăn này kéo dài rất lâu, cuối cùng lại biến thành cùng nhau uống rượu. Thẩm Thần Sa càng nói càng vui vẻ, không cẩn thận uống nhiều quá khiến Lục Thư Nam tốn một đống sức lực mới đưa cô về phòng được, lúc xuống dưới còn bất đắc dĩ nói: ''Chị ấy ngày thường áp lực quá lớn, đột nhiên được thả lỏng một lần, nên để chị ấy nghỉ ngơi cho thoải mái đi.''
Thẩm Băng Châu im lặng gật dầu, bên ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen như mực.
Lục Thư Nam cầm lấy mấy đồ của mình, đi đến bàn ăn vỗ vỗ vai Cố Sơn Trạch, ''Giám đốc Cố, anh có ổn không vậy?''
Cố Sơn Trạch ghé vào trên bàn, chậm nửa nhịp mà lắc đầu, không miệng nói cái gì nghe không rõ.
Thẩm Băng Châu không muốn đi xem hắn, vững vàng nói: ''Anh ấy uống nhiều quá rồi.''
Người có tinh tế đến đâu khi uống say cũng thành nhếch nhác, Lục Thư Nam đau đầu mà thở dài: ''Để tôi đưa anh ấy về đi, cậu biết địa chỉ nhà ảnh không?''
Địa chỉ nhà Cố Sơn Trạch Thẩm Băng Châu đã từng ghé qua một lần, tầng mấy số nhà mấy anh đã nhớ kĩ trong lòng, nhưng lúc này đây Thẩm Băng Châu lại không ngừng nhéo vào lòng bàn tay, mặt tỉnh bơ nói: ''Không biết.''
Lục Thư Nam càng thêm đau đầu, ''Cũng không thể đi hỏi Đường tổng đâu nhỉ? Tôi cũng chả biết anh ta còn có bạn nào khác không cả.''
Sự tình tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, Thẩm Băng Châu mất tự nhiên mà cắn môi, ''Vậy thì chỉ có thể để anh ấy ở phòng khách thôi, vừa lúc thời tiết bên ngoài cũng không được tốt, cậu cũng ở lại đây đi, ngày mai rồi hẵng đi.''
Phòng cho khách ở Thẩm gia vẫn để không ở đó chưa có ai dùng, Lục Thư Nam dìu người lên tầng hai, lao lực mà ném lên trên giường, ''Tôi đi xem chị cậu thế nào rồi.''
Nói xong Lục Thư Nam liền đi mất, Thẩm Băng Châu ngồi một hồi lâu, xác định anh thật sự đi xem chị mình rồi, mới đưa ánh mắt chuyển đến trên giường.
Cố Sơn Trạch thật sự uống nhiều quá, chính mắt Thẩm Băng Châu nhìn thấy hắn cứ một ly rồi lại một ly, cứ như vậy mà chuốc say bản thân. Có lẽ Cố Sơn Trạch thật sự đau khổ mới có thể uống thành như vậy. Uống rượu giải sầu mà uống vào cũng chỉ thấy đắng, say bí tỉ rồi mà cũng nhíu mày, ngũ quan điển trai cũng như thành bông hoa héo.
Thẩm Băng Châu di chuyển xe lăn lại gần, cẩn thận ém chăn lại cho hắn, đang chuẩn bị rời đi lại nghe thấy Cố Sơn Trạch bĩu môi lẩm bẩm một câu: ''Châu Châu...''
Thẩm Băng Châu sợ tới mức giật mình, còn tưởng là hắn đã tỉnh, thì ra là đang nói mớ. Anh cẩn thận cúi người, nhẹ nhàng mơn trớn giữa mày Cố Sơn Trạch, như đang dỗ trẻ nhỏ mà mềm mại nói: ''Mau ngủ đi.''
Từ phòng khách trở ra, Thẩm Băng Châu cảm thấy lòng mình nặng như chì, không còn sức lực gì nữa, chỉ qua loa tắm rửa xong liền chui vào ổ chăn.
Ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi, kéo dài dai dẳng, những bông tuyết có lẽ cũng có đôi có cặp rơi xuống, trước khi tan hẳn đã hôn nhau say đắm. Thẩm Băng Châu không khỏi tự hỏi, chính mình đang làm cái quái gì vậy?
Bởi vì chị gái nói với anh, Lục Thư Nam nói với anh, anh liền tin Cố Sơn Trạch là cặn bã sao?
Cố Sơn Trạch nhớ rõ anh thích ăn cua, nhưng Cố Sơn Trạch thích ăn cái gì thì Thẩm Băng Châu lại không trả lời được.
Buồn ngủ mãi chẳng chịu đến, Thẩm Băng Châu lại nhớ đêm cái đêm hoang đường đó. Anh không biết đây là lần thứ mấy nhớ lại rồi, có lẽ là do quá tịch mịch, giống như ngọn cỏ trên sa mạc khô cằn bỗng nhiên gặp được nguồn nước, hằng đêm tỉnh mộng bên dưới khăn trải giường đã ướt rồi.
Thẩm Băng Châu lấy chăn che kín đầu, cuộn tròn lại thành một quả bóng, trộm sờ đến giữa hai chân, trong lòng ngược lại càng cảm thấy trống vắng...Tay của Cố Sơn Trạch lớn hơn anh, ấm hơn anh, cũng có lực hơn anh nhiều.
Thẩm Băng Châu cảm thấy vô cùng đau khổ, cũng không có tâm trạng tự an ủi chính mình, mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng anh phát hiện có người ôm mình từ phía sau.
Thẩm Băng Châu còn đang mơ màng, còn tưởng là mình đang nằm mơ, mãi đến khi bị kéo vào một cái ôm ấm áp mới đột nhiên bừng tỉnh: ''Cố Sơn Trạch?''
Trên người Cố Sơn Trạch đầy mùi rượu, gắt gao ôm Thẩm Băng Châu từ phía sau, ''Em đừng nói gì cả, cho anh ôm em một lát đã.''
Toàn thân Thẩm Băng Châu cứng đờ đến không thể nhúc nhích, trong ngực còn đang kinh hoàng.
''Châu Châu...'' Người nọ nặng nề gọi bên tai anh, "Châu Châu, anh thật sự nhớ em lắm...''
Thẩm Băng Châu có chút xúc động muốn khóc, ''Anh đang nói lời lúc say đấy à?''
Hắn lập tức phủ nhận: ''Không phải, anh đang nói lời thật lòng. Mỗi ngày ngày nào anh cũng không ngủ ngon, chỉ cần nằm lên giường liền nhớ tới ngày đó chúng ta ở cùng nhau, nhớ đến không tài nào ngủ được.''
Mũi Thẩm Băng Châu chua xót, ''Vậy anh còn chưa thỏa mãn, muốn ăn thêm một lần nữa sao?''
Trong bóng tối Cố Sơn Trạch lật anh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau: ''Nếu em muốn nói chuyện này thì có lẽ cả đời anh cũng ăn không đủ no, không ngừng muốn ăn em, muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy em, muốn có thể cùng em nói chuyện, cùng em ăn cơm, cùng em làm tất cả mọi chuyện.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng sụt sịt, khiến nước mắt nghẹn lại. Cố Sơn Trạch nhạy bén phát hiện ra, dùng ngón cái xoa xoa mí mắt anh, ''Đừng khóc, anh đau.''
Thẩm Băng Châu không khóc. Anh không nói chuyện, Cố Sơn Trạch đợi trong chốc lát, đột nhiên nói: ''Thẩm Băng Châu, anh thích em.''
Thẩm Băng Châu cắn môi dưới đến phát đau, ''Tôi không thích anh.''
Hắn nói chắc chắn: ''Em nói dối, nếu không thích anh sao còn ngủ cùng anh?''
Đúng vậy, cảm xúc của Thẩm Băng Châu chỉ như một tờ giấy trắng, nào có nhiều trải nghiệm phức tạp như Cố Sơn Trạch.
Cố Sơn Trạch đặt tay ra sau đầu Thẩm Băng Châu, chuẩn xác mà tìm được môi anh, đưa lưỡi mình vào. Đây là lần đầu tiên hắn biết được rằng xúc động tình dục từ cơ thể và xúc động tình dục từ trái tim là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Hắn dây dưa mãi không dứt, Thẩm Băng Châu tốn một đống sức lực, thở hổn hển đẩy hắn ra, nói: ''Anh đừng có mà náo loạn, đây là nhà của tôi, chị tôi còn đang ở cách vách đấy!''
Cố Sơn Trạch bị anh đẩy sang một bên, trong mắt phản chiếu ảnh sáng từ nơi nào đó chiếu qua, sáng đến đau lòng, ''Chị em quan trọng đến vậy sao? Nếu chị ấy không thích thì em nhất định cũng không thích theo à?''
Thẩm Băng Châu hoảng sợ bò dậy bật chiếc đèn bàn ở đầu giường lên, như thể chỉ có ánh sáng mới khiến anh có được cảm giác an toàn. Thẩm Băng Châu kéo lại bộ đồ ngủ rộng thùng thình, buồn bã rũ mắt xuống: ''Anh muốn gì tôi đều đã cho anh rồi, nhiều hơn tôi không thể cho được.''
Thật lâu sau Cố Sơn Trạch vẫn trầm mặc không nói. Lời nói vừa thốt ra khiến khuôn mặt đã mất đi sức sống trong càng buồn bã hơn. Hắn đột nhiên đẩy người về phía trước, cái trán gắt gao tương dán, ''Vậy cho anh toàn bộ những gì mà em có đi.''
Thẩm Băng Châu bị hắn ép dựa vào đầu giường, ánh sáng đèn bàn hắt qua vệt nước trên môi anh. Nụ hôn như ấm áp lại như lạnh lẽo giống hệt như lần trước. Cuối cùng có lẽ bị lửa giận cắn nuốt lý trí, Cố Sơn Trạch hung hăng cắn anh một cái, kéo ra đai lưng áo ngủ áp đảo anh ở trên giường.
Đó lại là một đêm mưa tuyết, bọn họ đôi bên tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.