Bất Trác

Chương 37: Bốc đồng và tùy hứng




Thẩm Băng Châu từ từ tỉnh dậy, bên gối đã không còn ai.
Hương vị vui thích đêm qua cũng không còn sót lại bao nhiêu, khiến anh không thể phân rõ được là mộng hay thực. Sau khi nhìn trần nhà thất thần trong chốc lát, Thẩm Băng Châu xoay người định bò dậy, đột nhiên giữa hai chân truyền đến đau nhức nghiêm trọng, đi theo thần kinh mà chạy thẳng đến tim, tạo thành một lỗ hổng lớn trống rỗng.
Thẩm Băng Châu vô lực kéo chăn lên, quả nhiên trên đùi đã có vài dấu hôn mới. Anh cảm thấy có chút xấu hổ, cố gắng đuổi những mảng kí ức đó ra khỏi đầu nhưng hình ảnh ngày càng rõ ràng, là chính Thẩm Băng Châu đã câu lấy cổ Cố Sơn Trạch, dùng kĩ năng mới học hỏi được để kích động hắn hết lần này đến lần khác mất đi lý trí.
Hành động này rất giống với đi trả thù, mặc dù cũng không biết đối tượng trả thù cụ thể là gì.
''Cốc cốc cốc....''
Vài tiếng gõ cửa vang lên, dì Giang đứng ngoài cửa gọi: ''Nhị thiếu gia, nên dậy rồi, chốc lát còn phải đi bệnh viện nữa.''
Thẩm Băng Châu hốt hoảng đáp lại, nhanh chóng rời giường rửa mặt. Mỗi ngày dì Giang sẽ lên phòng anh dọn dẹp quét tước, bởi vì lo lắng buổi hoan ái đêm qua bị bại lộ, Thẩm Băng Châu cẩn thận kiểm tra khăn trải giường một lần xem có để lại giấu vết gì không, lúc này mới phát giác khăn trải giường đã bị người ta đổi rồi.
Loại chuyện như thu dọn chiến trường như này, có lẽ Cố Sơn Trạch so với anh càng thêm quen thuộc.
Nghĩ đến đây không hiểu sao Thẩm Băng Châu lại thấy nóng giận. Lão Vương cách vách đây yêu đương vụng trộm cũng không đến mức thu dọn sạch sẽ như vậy, chẳng nhẽ giữa hai bọn họ không còn giấu vết gì liên quan đến nhau nữa à?
Nếu buổi sáng tỉnh lại được nằm trong lòng ngực Cố Sơn Trạch, giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường lười biếng mà cọ cọ đối phương, có lẽ sẽ rất hạnh phúc đi.
Thời gian đã không còn sớm, Thẩm Băng Châu tùy ý mặc một chiếc áo lông, đẩy xe lăn xuống lầu. Vừa mới ra thang máy đã nhìn thấy Lục Thư Nam vừa ngáp vừa đi tới, tóc tai lộn xộn, có lẽ là vừa mới rời giường.
Hai người gặp nhau liền chào hỏi vài câu, sau đó Thẩm Băng Châu dò hỏi: ''Chị tôi còn chưa dậy à?''
Lục Thư Nam ảo não mà nắm tóc, ''Chị ấy đã đến công ty từ sớm rồi, vậy mà tôi lại không biết để đưa chị ấy đi.''
Nghe được tin tức này Thẩm Băng Châu không hiểu o lại nhẹ nhàng thở ra, ''Chị ấy có tài xế riêng của mình, không cần cậu phải đưa đi đâu.''
Lục Thư Nam ngẩn người, lộ ra một nụ cười khổ, ''Cũng đúng.'' Rồi lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ''Đúng rồi, tối hôm qua cậu với giám đốc Cố ngủ cùng nhau hả?''
Bất thình lình Thẩm Băng Châu cắn phải lưỡi, chưa hết hoảng sợ hỏi: ''Sao lại hỏi như vậy?''
Lục Thư Nam bình tĩnh trả lời: ''Tại sáng nay tôi thấy anh ấy từ phòng cậu đi ra, lại còn hỏi tôi có thuốc lá không.''
Thẩm Băng Châu ngơ ngác nghĩ đến, hình như Cố Sơn Trạch không hút thuốc lá đúng không, sau một lúc lâu mới nói: ''Đừng nói cho chị tôi biết nhé.''
Người thành thật như Lục Thư Nam, nếu như không ai dặn dò khéo một ngày nào đó sẽ bẩm báo lại toàn bộ với Thẩm Thần Sa không hay. Cậu như không nghĩ gì nhiều, sau khi gật đầu đáp ứng mới bắt đầu cảm khái nói: ''Tôi từ tinh bàn xem được, thực ra giữa hai người có một mối quan hệ gắn bó với nhau, nếu tách ra thì thật đáng tiếc.''
Thẩm Băng Châu nghi hoặc: ''Quan hệ gắn bó với nhau là cái gì?''
Cậu giải thích: ''Chính là một người thiếu nợ, một người đến để đòi nợ. Kiếp trước có nhân quả, kiếp này tiếp tục dây dưa.''
Trên đầu Thẩm Băng Châu chậm rãi mọc lên một dấu chấm hỏi to đùng, ''Kiếp trước tôi thiếu nợ anh ta?''
Lục Thư Nam: ''Cũng có thể hiểu là như vậy?''
Khóe miệng Thẩm Băng Châu giật giật, ''Vậy mà tôi lại cảm thấy cậu nói rất có đạo lý đấy.''
Còn không phải thiếu cái gì của Cố Sơn Trạch sao! Quá là thiếu luôn ấy chứ!
Lục Thư Nam dịu dàng mỉm cười: ''Cậu có muốn hiểu hơn không? Ví dụ như quan hệ lâu dài sẽ như thế nào?''
Thẩm Băng Châu chống cằm, hứng thú nói, ''Nói thử xem.''
Lục Thư Nam cuối cùng cũng tìm thấy người bạn tán thành với việc xem chòm sao của mình, mở miệng ra là bắt đầu thao thao bất tuyệt: ''Đánh giá từ mối quan hệ giữa mặt trăng và sao Hỏa, khi hai người ở bên nhau sẽ trở nên bốc đồng và cố chấp. Cậu có tính chiếm hữu rất cao với anh ấy, thậm chí còn hơn cả anh ấy chiếm hữu cậu.''
Thẩm Băng Châu xấu hổ ho khan, ''Sao cậu có thể thấy được?''
''Từ tinh bàn nhìn ra được đó. Anh ấy đối với cậu vô cùng hiểu biết, đây là thiên phú trực giác của người ta, không cần cố ý gì cũng có thể 100% am hiểu cậu. Nếu ở bên nhau lâu dài, anh ấy chính là người sẽ quan tâm, chăm sóc cậu, cũng như là chiều chuộng cậu vô điều kiện đó.
Hình như quả thật là như vậy, nếu nói vậy thì bọn họ thực sự có thể phát triển lâu dài được đúng không?
Nhưng tiếp theo Lục Thư Nam lại dội cho anh một gáo nước lạnh: 'Tính chiếm hữu cao sẽ dễ dàng dẫn tới mâu thuẫn. Sự chiếm hữu này còn thể hiện trên ham muốn thể xác, nếu không chịu đựng được cậu sẽ dễ dàng cảm thấy buồn chán.''
Nói đến đoạn này, Lục Thư Nam cúi đầu đánh giá một cái, ''Nhưng mà đối với sự hiểu biết của tôi dành cho cậu, biết cậu không phải kiểu người này nên coi như điều kiện này không tồn tại đi.''
Thẩm Băng Châu trầm tĩnh mà gật đầu, gương mặt lạnh lùng tỏa ra hơi thở cấm dục, đến nỗi những sự chủ động tối hôm qua cũng không còn tồn tại được nữa.
Chòm sao thật đáng sợ, thì ra Lục Thư Nam là người có thể nắm giữ được tất cả những chuyện riêng tư của đàn ông sao.
Lục Thư Nam còn muốn nói tiếp, dì Giang đã bưng bữa sáng tới, cười ha hả mà nói: ''Đến giờ ăn cơm rồi, Cố thiếu gia đâu nhỉ? Sao mới sáng sớm đã không thấy cậu ấy rồi?''
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Cố Sơn Trạch đi ra từ vườn hoa ngoài phòng ăn, trông buồn bã ỉu xìu, trên người còn nhiễm mùi khói thuốc.
Dì Giang lo lắng ân cần hỏi: ''Cố thiếu gia tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?''
Cố Sơn Trạch mệt mỏi dựa vào ghế dựa, ''Vâng, mệt.''
Thẩm Băng Châu: ''.....''
Dì Giang vội vàng múc cho hắn một chén cháo, ''Vậy nhanh bồi bổ đi. Mấy cô cậu đều là người trẻ tuổi, khắp đầu chỉ toàn công việc công việc, nằm mơ cũng nghĩ đến công việc, vậy là không tốt.''
May mà có dì nói đến đề tài này mọi người mới không có hiểu sai. Lục Thư Nam đẩy Thẩm Băng Châu đi qua, sau khi ngồi xuống liền nói với Cố Sơn Trạch: ''Giám đốc Cố, chòm Sư Tử hôm nay anh có tai nạn đổ máu, anh phải cẩn thận đấy nhé.''
Cố Sơn Trạch vô lực mà giương mắt, ''Cảm ơn cậu.''
Mấy người yên lặng ăn bữa sáng, Thẩm Băng Châu trong lòng kinh nghi bất định, thình lình nghe được Lục Thư Nam gọi anh: ''Tiểu Châu Châu, cậu không ăn à?''
Ba chữ 'Tiểu Châu Châu' vừa nói ra khỏi miệng, cả người Thẩm Băng Châu giật thót, trộm liếc mắt nhìn qua Cố Sơn Trạch, lại thấy Cố Sơn Trạch vẫn thờ ơ uống canh, giống như không nghe thấy được vậy.
Tâm tình lúc này của anh như ngồi tàu lượn siêu tốc, chỉ biết yên lặng cúi đầu xuống, nghiêm túc ăn cơm.
Trên bàn có một đĩa sủi cảo tôm pha lê, trông vô cùng tinh xảo và hấp dẫn. Lục Thư Nam gắp một cái bỏ vào trong chén anh, ''Đừng mãi ăn cháo, nếu để đói gầy đi chị cậu lại đau lòng.''
Có người gắp đồ ăn cho Thẩm Băng Châu, anh lại một lần nữa trộm ngó cố sơn trạch, người kia vẫn là tư thái thờ ơ như thế.
Nháy mắt đồ ngon trong chén như không có hương vị, Thẩm Băng Châu cắn nửa miếng sủi cảo tôm, cuối cùng lại ăn không vào.
Rõ ràng lần trước còn ghen với Lục Thư Nam, chỉ có qua một đêm thôi, bây giờ đã chán ghét rồi sao?
Cháo trên bàn đã ăn hết, Lục Thư Nam bưng chén đi vào phòng bếp, Thẩm Băng Châu phiền muộn mà nhìn trong chén, bỗng có một đôi đũa thò lại đây, nhanh chóng chuẩn xác mà gắp lấy miếng sủi cảo tôm kia bang một cái ném vào thùng rác.
Thẩm Băng Châu ngơ ngác mà ngẩng đầu, Cố Sơn Trạch vẫn bình tĩnh uống cháo như cũ, giống như vừa rồi người duỗi chiếc đũa qua không phải hắn vậy.
Sau khi đi ra từ phòng bếp, Lục Thư Nam nói: ''Hôm nay có phải còn đi bệnh viện nữa không? Chị cậu vừa nhắn tin cho tôi, bảo tôi chở cậu đi.''
Thẩm Băng Châu vừa từ hành động lúc nãy mà lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đáp: ''Ừ...''
Mọi người vẫn tiếp tục ăn sáng, rốt cuộc lúc này Cố Sơn Trạch cũng ăn xong chén cháo, buông chén nói: ''Giám đốc Lục, đợi lát nữa cậu đem phương án hôm qua hoàn chỉnh lại rồi chia làm hai bản đưa tôi.''
Lục Thư Nam suýt nữa thì sặc, ''Hôm nay là ngày nghỉ đó trời!''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch lạnh băng, ''Cậu có thể xin nghỉ việc cũng được, còn không thì trước trưa nay phải gửi cho tôi.''
Lục Thư Nam còn đang muốn phản bác, Cố Sơn Trạch bỗng nhiên quay đầu, ''Châu Châu, em biết gì chưa? Giám đốc Lục có một đối tượng thầm mến....''
''Được!'' Lục Thư Nam vội vàng ngắt lời hắn, ''Bây giờ tôi sẽ lập tức về nhà chỉnh sửa tốt rồi gửi cho anh!''
Thẩm Băng Châu chẳng hiểu gì mà chớp chớp mắt, ''Thầm mến gì cơ?''
Cố Sơn Trạch cười lạnh, ''Không có gì.''
Uy hiếp táo bạo trắng trợn như thế này vô cùng có hiệu quả với Lục Thư Nam. Lục Thư Nam cầm áo ngoài lên, thật sự tạm biệt đi luôn. Thẩm Băng Châu ngơ ngác nhìn theo cậu rời đi, sau một lúc lâu mới nhớ tới, vậy ai đưa anh đến bệnh viện đây?
Anh lại nhìn về phía Cố Sơn Trạch, Cố Sơn Trạch kéo ghế ra đứng dậy, cũng không nói năng gì, vừa lau miệng vừa đi lên trên lầu, để lại mình Thẩm Băng Châu ngồi một mình trong phòng khách.
Tối hôm qua lời thổ lộ bị cự tuyệt chắc có lẽ đã làm tổn thương đến đối phương, cho nên hắn mới có nhiều hành động khác thường như vậy, nhưng anh biết phải làm như thế nào được đây? Phía bên chị gái kia còn chưa xong, huống hồ Thẩm Băng Châu vẫn còn lo âu rất nhiều.
Vài phút sau đằng sau vang lên tiếng bước chân, Thẩm Băng Châu cúi đầu không để ý tới. Rất nhanh người đã đi đến bên cạnh, Cố Sơn Trạch khom lưng, một tay mà ôm Thẩm Băng Châu bế lên. Anh vội nói ''Làm gì'' nhưng Cố Sơn Trạch mím chặt môi, không nói hai lời mà ôm anh đặt lên đùi mình, bắt đầu mặc áo cho Thẩm Băng Châu.
Từ áo khoác, khăn quàng cổ, còn có cả giày tất, tất cả đều bọc Thẩm Băng Châu đến kín mít, sau đó mới bế anh đi ra ngoài.
Thẩm Băng Châu nhớ tới chuyện lần trước, vội đánh lên vai hắn mấy cái, ''Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!''
Cố Sơn Trạch bước nhanh ra bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng, ''Mang em đi đến bệnh viện.''
Thẩm Băng Châu cắn đau môi dưới, mí mắt nhanh chóng đỏ lên, ''Anh đừng có động vào tôi!''
Cố Sơn Trạch mặc kệ anh, mạnh mẽ mà nhét Thẩm Băng Châu vào trong xe, sau đó bóp chặt mặt anh, không cho phân trần mà hôn xuống.
Thẩm Băng Châu không đẩy hắn ra được, hoảng loạn một chút liền nếm được một vị tanh ngọt.
Anh không dám lộn xộn, tiếp nhận nụ hôn đến bất ngờ này, giống như nuốt trọn một loại trái cây không tên, dòng nước chua ngọt chảy ra khiến cổ họng anh nghẹn ngào khó tả.
Sau một lúc lâu Cố Sơn Trạch mới buông anh ra, trên miệng hắn bị cắn ra một vết nhỏ còn đang chảy máu, tại nạn đổ máu này quả nhiên ứng nghiệm.
Hai người ăn ý mà không nói lời nào, chờ hắn ngồi lên xe rồi, Thẩm Băng Châu mới cúi đầu nói: ''Cố Sơn Trạch, rốt cuộc anh muốn nháo cái gì đây?''
Cố Sơn Trạch mân mê điều hướng, giọng điệu lạnh lùng không thấy được cảm xúc: ''Anh không có nháo. Đây là lần đầu tiên anh thích một người, có lẽ sẽ nhìn như đang làm loạn, em hiểu cho anh một chút.''
Trái tim Thẩm Băng Châu quặn lại, sau đó lại càng chua xót. Anh nhớ đến những lời của Lục Thư Nam nói trước đó, không cách nào có thể phủ nhận được. Anh chờ mong một mối quan hệ được yêu thương và thấu hiểu này. Có lẽ chỉ cần kiên định một chút thôi, Thẩm Thần Sa nhất định sẽ ủng hộ anh.
Trên màn hình chợt xuất hiện giao diện trò chuyện, Cố Sơn Trạch ấn nút nhận, một giọng nói trung niên truyền tới: ''Mẹ không gọi nhầm, là con trai mẹ đó phải không?''
Ngữ khí Cố Sơn Trạch rõ ràng đang khó chịu: ''Tìm con có chuyện gì?''
''Hung dữ như vậy làm gì? Con còn không biết xấu hổ mà như vậy với mẹ con. Tự mình tính xem bao lâu rồi chưa về nhà hả!''
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ thở dài, ''Con không có rảnh, chờ tuần sau sẽ về thăm mẹ.''
Đầu dây bên kia cũng thở dài, ''Tuần sau, lại là tuần sau, đời người có được mấy cái tuần sau đâu? Vậy chốt nhé, tuần sau về nhà ăn cơm, dẫn luôn cả bạn gái về đi, không cho cự tuyệt! Nếu không mẹ sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt đấy!''
Nói xong lập tức cúp máy, Cố Sơn Trạch ngơ ngác chớp mắt, đột nhiên quay đầu, ''Anh không có bạn gái!''
Thẩm Băng Châu nhíu chặt mày, chua xót gật đầu: ''Có cũng chẳng sao, nếu tôi với anh có ở bên nhau cũng không có khả năng có thể về nhà anh ăn cơm được.''
Cố Sơn Trạch siết chặt tay, muốn đá một thứ gì đó để phát tiết, tầm mắt nhìn qua không thấy có đồ vật gì thích hợp, cuối cùng đạp mạnh lên chân ga, phóng xe ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.