Bất Trác

Chương 38: Cho anh chút thời gian




Ở trung tâm hồi phục chức năng bệnh viện, tùy ý nhìn một cái là có thể nhìn thấy những người tứ chi bất tiện. Ở giữa những người đó Thẩm Băng Châu có thể coi là người bình thường nhất, ít nhất cũng không có thiếu tay thiếu chân.
Cố Sơn Trạch còn như đang giận dỗi với anh, suốt đường đi cứ sầm mặt không nói lời nào, ai không biết còn tưởng rằng Thẩm Băng Châu đang thiếu nợ hắn 1 triệu 8 vậy.
Vào phòng hồi phục, có một nữ bác sĩ đeo kính mỉm cười thân thiện đi tới chào hỏi, ''Thầy Thẩm hôm nay vẫn đến đúng giờ như vậy.''
Vị bác sĩ Triệu này được bác sĩ điều trị trước đó của Thẩm Băng Châu hết lòng đề cử, chuyên nghiệp hơn gấp nhiều lần so với bác sĩ tư nhân anh gặp lần trước. Vì số lần đến đây khá nhiều, Thẩm Băng Châu cũng côi người này như bạn, tươi cười đáp lại cô. Sau khi hai người chào hỏi đơn giản xong, bác sĩ nhìn qua người đứng sau Thẩm Băng Châu: ''Vị này là.....''
Thẩm Băng Châu hết sức bối rối, không biết nên trả lời như thế nào mới không chọc vị Cố đại thiếu gia này tức giận nữa. Nhưng không chờ anh nghĩ ra câu trả lời, Cố Sơn Trạch đã nói: ''Tôi là bạn trai của em ấy.''
Thẩm Băng Châu cắn vào lưỡi.
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Bác sĩ Triệu kinh ngạc mà mở to hai mắt, sau một lúc lâu lại mỉm cười, ''Thì ra là như vậy, trước tôi còn tự hỏi vì sao thầy Thẩm thanh niên tài tuấn mà mãi không có bạn gái.''
Các hạng mục ở trung tâm cơ bản là cố định, nhưng sau khi kiểm tra toàn diện vào tuần trước, lúc này bác sĩ yêu cầu Thẩm Băng Châu tập đứng, độ khó lúc này lại tăng lên.
Sau khi giao anh cho bác sĩ, bác sĩ Triệu gọi Cố Sơn Trạch vào phòng, hỏi: ''Tôi nên xưng hô với anh như thế nào?''
Cố Sơn Trạch đơn giản nói gọn: ''Tôi họ Cố.''
Bác sĩ Triệu dịu dàng mỉm cười, ''Cố tiên sinh, anh là bạn trai của cậu Thẩm, vậy chắc chắn chị gái của cậu ấy đã nói cho anh biết cậu Thẩm mắc chứng rối loạn cảm xúc nghiêm trọng rồi đúng không?''
Thẩm Thần Sa tất nhiên là không nói với hắn điều này, nhưng hắn mơ hồ nhớ hình như mình đã nghe được những lời tương tự như này rồi. Cố Sơn Trạch nghi ngờ: ''Tôi biết, nhưng lúc bình thường giao tiếp với em ấy cũng không cảm thấy có vấn đề gì bất thường cả.''
Bác sĩ Triệu kiên nhẫn giải thích: ''Thực ra cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng. Ở trình độ bị thương nghiêm trọng như vậy rất khó không để lại bóng ma tâm lý. Nhưng cậu ấy lại quá nghe lời chị mình, chắc chắn sẽ không nhắc đến những chuyện này. Tôi gọi anh đến đây chỉ là để nói với anh rằng, anh là bạn trai của cậu ấy, đôi khi lời nói của anh sẽ tốt hơn lời của chị cậu ấy đấy.''
Từ cửa sổ văn phòng có thể nhìn thấy phòng tập ở tầng một. Có hai y tá đang giúp Thẩm Băng Châu đỡ lên trên dụng cụ, thân hình gầy gò đối với máy móc to lớn như vậy, thật giống như thân thể phàm thai lọt vào miệng một con cự thú vậy.
Cố Sơn Trạch không nhịn được lo lắng hỏi: ''Khôi phục như vậy thật sự có hiệu quả sao?''
Bác sĩ Triệu nói trọng tâm: ''Hiệu quả thì chắc chắn là có, nhưng tôi nói thật, có thể hồi phục được như trước lúc bị thương hay không thì không ai dám chắc. Nếu anh có rảnh thì ở bên cậu ấy nhiều một chút, rất nhiều lần trước cậu ấy đều đến một mình thôi.''
Cố Sơn Trạch gật đầu, tạm biệt bác sĩ rồi rời khỏi phòng, đứng ở trước cửa kính yên lặng nhìn người trong phòng.
Những dụng cụ chuyên nghiệp này hắn cũng không quá am hiểu, chỉ nhìn ra được là trợ giúp người bệnh có thể bắt chước việc đi bộ, một khi rời khỏi sự chống đỡ của máy móc, người kia nhất định sẽ vô lực mà ngã xuống trên mặt đất. Phục hồi là một quá trình dài lâu mà tuyệt vọng. Mãi đến giờ phút này, hắn mới chân chính hiểu được câu nói đêm đó của Thẩm Thần Sa là có ý gì.
''Em trai tôi là cửu tử nhất sinh cứu về được từ bệnh viên, đừng có làm tổn thương em ấy.''
Từ khi quen biết đến nay, Cố Sơn Trạch như một thói quen với sự thật là Thẩm Băng Châu không thể đi lại được. Nếu hắn quen biết Thẩm Băng Châu sớm hơn, có thể sẽ đồng cảm như chính bản thân mình đang bị mà cảm nhận được sự tiếc nuối khi mất đi năng lực đi lại.
Vốn dĩ đang đứng trên bục giảng, khí phách hăng hái, bây giờ lại ngồi trên xe lăn, đóng cửa không ra.
Khó trách bác sĩ lại nói anh có vấn đề cảm xúc rất nghiêm trọng.
Thất thần một lát, hai vị y tá từ trong đi ra, Cố Sơn Trạch vọi vàng hỏi: ''Làm sao vậy?''
Y tá biết hắn là người nhà liền nói: ''Người bệnh nói muốn ở một mình một lát, anh đợi chút rồi hẵng vào.''
Trong phòng hồi phục chỉ còn một mình Thẩm Băng Châu. Ở dưới góc độ của Cố Sơn Trạch chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng trên xe lăn, cùng với cái ót lộ ra từ nửa lưng ghế.
Hắn kiên nhẫn mà chờ, qua chừng hai phút sau, Thẩm Băng Châu vươn tay ra bắt lấy một cây gậy phụ trợ, tựa hồ như muốn đứng lên. Hai tay anh dùng sức đến run rẩy, cả người cuối cùng cũng rời khỏi xe lăn, nhưng không thể kiên trì quá mười giây liền rầm một cái ngã xuống đất.
Trái tim Cố Sơn Trạch như cũng rơi xuống theo, muốn lập tức chạy vào đỡ người dậy. Bác sĩ Triệu không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh hắn giữ chặt tay hắn lại, không nói gì ý bảo không cần đi vào.
Cố Sơn Trạch đành phải kiên nhẫn chờ đợi, tiếp tục nhìn qua cửa kính. Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, Thẩm Băng Châu vậy mà có thể quen thuộc bò lại xe lăn, sau khi ngồi được lên rồi lại một lần nữa lặp lại động tác trước đó, lại một lần nữa mà ngã xuống đất.
Bác sĩ Triệu khẽ thở dài một cái, thấp giọng nói: ''Nếu hôm nay không thể đứng lên, phỏng chừng về sau cậu ấy sẽ không còn nghĩ muốn thử nữa đâu, cho nên vẫn để cậu ấy tự làm đi.''
Người ở bên trong không ngừng lặp lại động tác, không ngừng thất bại. Sau cùng một lần ngã xuống, Thẩm Băng Châu ngồi yên hồi lâu, run run giơ tay lên ôm mặt, hai vai kịch liệt run rẩy.
Bác sĩ Triệu tiếc nuối mà lắc đầu, Cố Sơn Trạch đẩy cửa ra bước vào, ''Châu Châu!''
Thẩm Băng Châu ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Đôi mắt xinh đẹp kia đã bị nước mắt nhiễm hồng, đâm vào lòng người ta đến phát đau.
Cố Sơn Trạch thả chậm bước chân, phảng phất như đang đến gần một con bướm, hơi không cẩn thận sẽ khiến nó bay đi mất. Hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt của Thẩm Băng Châu, ''Có muốn anh đỡ em đứng lên hay không?''
Thẩm Băng Châu chỉ lắc đầu, ánh mắt rơi xuống trên đôi chân mình, vừa thống hận lại vô lực. Anh đột nhiên hỏi: ''Bộ dáng này của tôi sao anh lại thích vậy?''
Cố Sơn Trạch nghĩ nghĩ, trả lời: ''Anh cũng không biết.''
Hoa ngôn xảo ngữ, cuối cùng cũng không nói nên lời. Ngay cả hắn cũng không biết, nhưng rung động thì không cần có lý do.
Thẩm Băng Châu tư giễu nói: ''Bây giờ anh sẽ cảm thấy vô cùng mới mẻ, qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ chán ngay thôi. Rất có thể tôi sẽ nằm liệt như vậy cả đời, vậy anh còn có kiên nhẫn chăm sóc tôi cả đời không? Nếu anh có người nào khác ở ngoài, tôi ngay cả đi bắt gian cũng không làm được.''
Cố Sơn Trạch cúi đầu trầm tư, thật lâu sau mới dùng sức nắm lấy tay Thẩm Băng Châu, ''Là anh sai, anh vậy mà không nghĩ tới những chuyện này.''
Hắn vấn luôn dùng tiêu chuẩn của người bình thường mà xem xét, vậy mà Cố Sơn Trạch lại quên mất, Châu Châu của hắn đã như viên đá bị quăng ngã, so với người bình thường càng cần nhiều cảm giác an toàn hơn.
Thẩm Băng Châu tiếp tục lắc đầu: ''Nhà anh cũng không biết xu hướng tính dục của anh, nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, anh định đòi công đạo với người nhà như thế nào đây?''
Cố Sơn Trạch trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lộ ra sự dứt khoát mạnh mẽ, ''Đòi công đạp cái rắm, anh sẽ thông báo với bọn họ một tiếng.''
Thẩm Băng Châu bị hắn chọc cười, cười đến chua xót, ''Vậy họ nhất định sẽ hận chết tôi, cảm thấy tôi là hồ ly tinh đi.''
Cố Sơn Trạch cũng cười nhạt, nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực.
Cái ôm dính đầy mùi thuốc lá không còn thơm như trước nữa nhưng giờ đây lại là chỗ dựa duy nhất. Thẩm Băng Châu khàn giọng nói: ''Hôi quá đi mất.''
Cố Sơn Trạch lại càng ôm chặt hơn, hận không thể ôm người ta đến hòa cùng một thể với mình, trả lời một câu không liên quan: ''Anh biết nên làm như thế nào, cho anh chút thời gian.''
Ngoài cửa kính, Thẩm Thần Sa yên lặng nhìn hai người ôm nhau, khoanh tay thở dài. Bác sĩ Triệu đi tới hỏi: ''Thẩm tổng, chị đến lúc nào vậy?''
Cô quay đầu lại, khách khí mà cười cười: ''Vừa đến thôi, hôm nay em ấy lại nóng nảy nữa phải không?''
Bác sĩ Triệu cũng không để ý mà lắc đầu, ''Cảm xúc của người bệnh có thể thông cảm. Bây giờ cậu ấy dường như đã mở lòng mình ra hơn, quả nhiên vẫn là bạn trai lợi hại.''
Thẩm Thần Sa bất đắc dĩ mà nhìn vào bên trong một cái, ''Đúng vậy, để bọn họ ở với nhau một lát đi, tôi đi trước nhé.''
Bác sĩ Triệu ngoài ý muốn gọi lại, ''Không cùng đi với bọn họ sao?''
Thẩm Thần Sa đã xoay người ra bên ngoài, ''Tôi còn có việc, đến xem một chút cho yên tâm thôi, đừng bảo với bọn họ là tôi đã đến nhé.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.