Bất Trác

Chương 39: Đột nhiên ra mắt người nhà




Thẩm Băng Châu cuối cùng cũng thêm lại Wechat với Cố Sơn Trạch. Ảnh đại diện của anh vẫn là tấm ảnh bị bắt thay kia. Hủy kết bạn mấy ngày nay, hai người cũng không có thay ảnh mới, nhìn hai tấm ảnh đôi một lần nữa trở về bên nhau, mờ mịt trong lòng cuối cùng cũng bay sạch.
Cố Sơn Trạch sửa biệt danh thành 'Em bé', lúc chuẩn bị bấm xác nhận lại hơi do dự một chút, cuối cùng lại xóa hai chữ 'Em bé' kia đi, đổi thành 'Vợ'.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến lúc công bố doanh thu hàng tháng. Trợ lý vui mừng khôn xiết đẩy cửa văn phòng ra, "Giám đốc Cố, bộ phận của chúng ta xếp thứ nhất kìa!''
Từ ban đầu xếp cuối cùng đến đảo ngược tình thế như bây giờ thật sự có một khoảng cách không nhỏ, vượt xa dự đoán của Cố Sơn Trạch. Hắn không chắc chắn hỏi lại: ''Cậu xác định chứ?''
Trợ lý đưa ra một tài liệu, ''Chỉ riêng tổng doanh số bán hàng của chúng ta đã tăng hơn gấp ba lần, chưa kể những mục khác nữa, đương nhiên là xếp thứ nhất rồi.''
Các tiêu chuẩn đánh giá hiệu suất của Sơn Viễn từ lâu đã bị chỉ trích, mỗi bộ phận có mức phân bổ nguồn lực khác nhau. Mọi người trong bộ phận đều thực hiện nhiệm vụ của mình và cần được đánh giá theo sự đóng góp của họ. Lúc mới vào công ty, Cố Sơn Trạch đã phản đối điều này, nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới, chiến thắng trong điều kiện không thuận lợi sẽ là phương pháp tốt hơn để chứng minh thực lực của mình, thật không ngờ bản thân mình có thể làm được.
Hắn lật xem tài liệu qua qua một chút, nhìn thấy bộ phận thời trang lại đứng cuối, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, hỏi: ''Giám đốc Canh có ổn không vậy?''
Trợ lý nói: ''Không ổn lắm đâu ạ, lúc nãy em có gặp được ngài ấy, hình như bị Đường tổng gọi lên văn phòng rồi.''
Giám đốc bộ phận nhậm chức, đại thiếu gia đi vào băng cửa sau, lúc ấy có rất nhiều người chờ xem trò hề, cuối cùng lại trở thành trò cười.
Tâm trạng của Cố Sơn Trạch không tồi, trợ lý thấy vậy nhân cơ hội đề nghị, ''Hay là tối nay chúng ta đi Teambuilding được không ạ? Từ lúc anh vào đây bộ phận chúng ta cũng chưa đi chơi bao giờ đâu ấy.''
Từ khi hắn nhậm chức đến nay, công việc mỗi tháng hầu như không đếm xuể, Cố Sơn Trạch bận đến sứt đầu mẻ trán, quả thật không nghĩ tới vấn đề đi chơi. Hắn nhẹ nhàng gõ bàn, quyết định nói: ''Teambuilding để tuần sau đi, tối nay tôi có việc rồi.''
Trợ lý gật đầu nói vâng, ra ngoài thông báo thông tin này với mọi người.
Khó có được một hôm không cần tăng ca, đúng 6 giờ tối, Cố Sơn Trạch chấm công rồi rời khỏi công ty.
Mặt trời đã ngả về Tây, không khí lạnh cuối đông như bị hút đi, hóa thành ánh sáng vàng dịu, thành phố tấp nập cũng dần yên bình hơn. Cố Sơn Trạch lái xe đến ngã rẽ thứ ba, trên màn hình ô tô hiện lên có cuộc gọi gọi tới, người gọi là 'Vợ yêu''.
Cố Sơn Trạch bất giác mỉm cười, ''Sao vậy?''
Âm thanh bên kia hơi hoảng loạn: ''Anh sắp đến chưa vậy?''
''Sắp rồi.'' Hắn nói, ''Chị em không ở nhà đúng không?''
''Không ở đâu, anh nhanh lên đi!''
Cố Sơn Trạch cười càng sâu, ''Anh biết rồi, anh có chuẩn bị cho em một món quà vô cùng đặc biệt đó, chờ lát nữa sẽ dẫn em đi xem nhé.''
Bên kia điện thoại, Thẩm Băng Châu ngơ ngác nhìn màn hình di động, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: Có quà!
Quà cũng không hiếm lạ, thỉnh thoảng Cố Sơn Trạch sẽ mua quà tặng anh, ví dụ như một đôi tất hoặc khăn quàng cổ tình nhân gì đó, đều là những món đồ đơn giản nhưng vô cùng hữu ích, nhưng quà có một không hai như này thì là lần đầu tiên nghe được.
Thẩm Băng Châu không khỏi hơi hoảng hốt. Từ khi quen biết đến nay ngay cả tất hay khăn quàng cổ anh cũng chưa từng mua cho Cố Sơn Trạch, thật sự có chút hơi quá. Thời gian để Cố Sơn Trạch đến nhà anh nhiều nhất cũng chỉ đến hai mươi phút nữa, trong hai mươi phút ngắn ngủi này anh nên đi đâu để tìm một phần quà gì đó đây? Hơn nữa đối phương còn bảo sẽ cho anh một món quà có một không hai nữa.
Thẩm Băng Châu vội vàng di chuyển xe lăn xuống lầu, ở phòng chứa đồ đi lại một vòng, những bộ sưu tập vô cùn tự hào của mình tặng cho Cố Sơn Trạch thì có thể rất bình thường, suy nghĩ một lát vẫn không có kết quả, bỗng chuông cửa bên ngoài bất ngờ vang lên.
Dì Giang đã ra mở cửa, mỉm cười chào Cố Sơn Trạch, ''Tối nay Thẩm tổng không về, Nhị thiếu gia còn đang trong nhà đó.''
Dứt lời Thẩm Băng Châu từ phòng khách đi ra, hai má phiếm hồng, có vẻ khí sắc không tồi. Anh mặc một bộ quần áo giữ ấm, kết hợp giữa áo len và áo khoác cùng với mái tóc bồng bềnh khiến người khác muốn chạm vào.
Vừa nghĩ như vậy Cố Sơn Trạch đã bước tới, đưa tay xoa xoa tóc anh: ''Em đi uốn tóc à?''
Hôm trước có đi quán làm tóc, Thẩm Băng Châu lựa chọn mãi mới chọn được một kiểu tóc mà không dễ nhìn ra là đã làm, cuối cùng vẫn bị Cố Sơn Trạch nhìn ra. Anh gạt cái tay kia ra không cho xoa đầu mình nữa, ánh mắt dần lạnh đi, ''Không phải muốn ra ngoài sao? Còn lề mề cái gì vậy?''
Cố Sơn Trạch vòng ra phía sau xe lăn, cười nói: ''Biết rồi biết rồi, không lề mề nữa, bây giờ lập tức dẫn em đi luôn.''
Hai người lén lút đã lâu, cuối cùng cũng chờ được đến một ngày Thẩm Thần Sa vắng nhà nên Cố Sơn Trạch nói muốn dẫn anh đi ăn cơm. Lúc ngồi trên xe rồi Thẩm Băng Châu mới nhớ ra hỏi: ''Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?''
Cố Sơn Trạch giúp anh thắt dây an toàn cẩn thận, ánh mắt đào hoa trần đầy nuông chiều, ''Hôn anh một cái đi thì anh nói cho.''
Thẩm Băng Châu lập tức nhíu mày, như đang gây sự, ''Chả sao cả, em cũng có phải nhất quyết muốn biết đâu.''
Dù sao không phải một lát nữa là đến rồi à, Thẩm Băng Châu nghĩ.
Muốn để thầy Thẩm chủ động còn khó hơn hoàn thành số liệu của bộ phận nữa. Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ mà cười cười, ''Đến lúc đó em đừng hối hận là được.''
Xe bắt đầu khởi động rời khỏi tiểu khu. Bàn tay Thẩm Băng Châu nhét vào trong túi áo, thấp thỏm bất an mà vuốt ve đồ vật bên trong.
Món quà đặc biệt này anh tìm cả Thẩm gia cũng không tìm ra, nếu không lát nữa hỏi qua một chút, nếu chênh lệch lớn quá thì để lần sau tặng cũng được.
Đang chuẩn bị mở miệng, Cố Sơn Trạch đột nhiên nói: ''Đúng rồi, lát nữa còn một bất ngờ nữa, em nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé.''
Thẩm Băng Châu theo bản năng thốt lên: ''Bất ngờ gì cơ?''
Cố Sơn Trạch chỉ cười, ''Tới rồi em sẽ biết thôi.''
Khung cảnh bên ngoài cửa xe nhanh chóng thay đổi, từ bên trong nhìn ra, nửa thành phố đang chìm trong ánh chiều tà. Chẳng bao lâu sau xe đã rời khỏi đường cao tốc, sau khi đi qua mấy cái ngã tư nữa liền tiến vào một khu biệt thự yên tĩnh.
Thẩm Băng Châu nghi hoặc hỏi: ''Đây là chỗ nào thế?''
Cố Sơn Trạch ngắn gọn trả lời: ''Nhà anh.''
Lúc này Thẩm Băng Châu vẫn chưa nhận ra có gì khác lạ, nhìn qua cửa kính xe đánh giá kiến trúc bên ngoài, cảm khái nói: ''Anh nhiều nhà thật đấy, làm nhà thiết kế trang sức có nhiều tiền vấy sao? Chẳng trách tiêu được 17 triệu mua Tourmailine kia.''
Cố Sơn Trạch đỗ xe cẩn thận, cau mày nói: ''Không có em thì anh có thể tiêu đến 17 triệu à?''
Thẩm Băng Châu đau lòng lắc đầu, ''Có thêm tiền lương cả đời này của em lên cũng không được đến 17 triệu.''
Cố Sơn Trạch cười cười: ''Tại anh có cổ phần ở Sơn Viễn mà thôi.''
Khó trách tiền tài trong cái xã hội này đều tập trung vào trong tay tư bản.
Lúc này Thẩm Băng Châu cũng chưa phát hiện ra điều gì, ngoan ngoãn để Cố Sơn Trạch ôm mình xuống xe, rên đường đi còn rất có hứng thú thưởng thức hoa cỏ, mãi khi đi đến cuối, một người giúp việc vội vàng ra cửa nghênh đón: ''Đại thiếu gia, ngài đã về rồi!''
Cố Sơn Trạch không nói gì, chỉ gật đầu. Người giúp việc lúc này mới đánh giá người trên xe lăn.
Thẩm Băng Châu bỗng có một dự cảm nào đó chẳng lành, đang do dự bỗng có một vị phu nhân đã tuổi trung niên vội đi từ cầu thang xuống, ''Sơn Trạch đã về rồi!''
Người phụ nữ này đã ngoài năm mươi nhưng bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, đôi mắt xinh đẹp có hồn kia giống Cố Sơn Trạch y đúc. Cố Sơn Trạch đứng ở cách đó không xa, lễ phép chào: ''Mẹ.''
Nụ cười trên mặt bà Cố cứng đờ, ''Vị này là.....''
Cố Sơn Trạch hào phóng mà giới thiệu: ''Đây là bạn trai của con.''
''......''
Thẩm Băng Châu chợt siết chặt tay, gương mặt cả kinh đến trắng bệch. Phản ứng của bà Cố còn khoa trương hơn cả anh, cái miệng há to mãi chẳng khép lại được, ''Con, con đang nói đùa với mẹ đấy à?''
Cố Sơn Trạch nghiêm túc nhíu mày, ''Không phải mẹ bảo con dẫn em ấy về nhà ăn cơm hay sao?''
Sau một lúc lâu, bà Cố gượng cười hai tiếng, cười mà như khóc, ''Mẹ bảo con dẫn bạn gái về cơ mà, bạn gái đâu rồi?''
''Con chỉ có bạn trai thôi.'' Cố Sơn Trạch tiến lên hai bước, nắm tay Thẩm Băng Châu, "Giới thiệu với mẹ một chút, em ấy tên là Thẩm Băng Châu, Băng Châu trong đá Băng Châu.''
Nếu có thể, Thẩm Băng Châu thà hóa luôn thành viên đá Băng Châu đi cho rồi. Anh nắm chặt tay Cố Sơn Trạch, mặt xám như tro tàn nói: ''Sao anh không nói trước cho em biết?''
Thẩm Băng Châu nào biết chuyện lại quan trọng đến vậy!
Bà Cố tựa hồ đứng không vững, bám vào tay vịn cầu thang chạy lên lầu.
Cho dù con trai nhà ai dẫn một người đàn ông khác trở về cũng sẽ không thể chấp nhận nổi. trong đầu Thẩm Băng Châu lúc này rối tung lên, sắc mặt lại trắng lại đỏ, cuối cùng mới thốt lên: ''Em đồng ý làm bạn trai của anh bao giờ!''
Cố Sơn Trạch xoa xoa lòng bàn tay Thẩm Băng Châu, ngồi xổm xuống trước người anh an ủi nói: ''Anh vẫn luôn coi em là bạn trai mình mà, em đừng lo gì nhé, anh chỉ đến thông báo với bọn họ một tiếng thôi.''
Thẩm Băng Châu bắt được trọng điểm, bọn họ...nói như vậy thì....
Vừa mới nghĩ đến như vậy, Cố Thụy Khanh đã xuất hiện ở cửa. Chủ tịch tập đoàn Sơn Viễn, đã qua tuổi năm mươi, hai bên mái đã có những sợi tóc trắng vì làm việc vất vả. Ông đứng đó không dám tin tưởng mà trợn mắt, run rẩy không nói nên lời.
Xong rồi, Thẩm Băng Châu vô lực gục đầu xuống. Ngay cả chị gái mình là người trẻ tuổi còn chưa thể tiếp thu được bọn họ chứ đừng nói là người có địa vị cao như chủ tịch Cố đây, đặc biệt Cố Sơn Trạch còn là người được kì vọng cao vào sự nghiệp nữa.
Nhưng chủ tịch Cố kia kinh nghiệm đầy mình, có sóng gió nào mà chưa trải qua, ước chừng vài phút sau mới chỉnh đốn lại biểu tình. Ông dẫn theo vợ mình xuống lầu, ánh mắt đánh giá qua hai người, đột nhiên hừ lạnh một câu: ''Còn may tôi còn có đứa con trai nữa!''
Nghe được như vậy, bà Cố chép miệng một cái, đánh một cái lên vai ông, ''Ông vậy mà còn nghĩ thoáng như vậy! Mấy năm trước tôi đã nói rồi, tính cách con trai ông như vậy sao mà có chuyện không yêu ai cho được! Bảo ông chú ý nó nhiều một chút đi ông chú ý cái gì không biết!''
Cố Thụy Khanh trách cứ mà liếc nhìn bà một cái: ''Sao bà không đi để ý nó đi? Đây có phải con của một mình tôi đâu!''
''Tôi để ý nó rồi đấy chứ! Tôi còn nghi ngờ nó cùng Tiểu Vũ cơ, thế nên tôi mới trộm hỏi qua Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nói nói chỉ một lòng với sự nghiệp thôi!''
Cố Thụy Khanh vẫn hừ lạnh, ''Hồ bằng cẩu hữu với nhau nói vậy mà bà cũng tin! Xứng đáng!''
Bà Cố tựa hồ không còn lời nào để nói, nhìn Thẩm Băng Châu đang ngồi trên xe lăn sắc mặt trắng bệch, cuối cùng chỉ sâu kín mà thở dài, ''Thôi ăn cơm trước đi, đều đã chuẩn bị hết rồi.''
Người giúp việc vọi vàng bê thức ăn lên xếp đầy một bàn, tâm tình Cố Sơn Trạch vui sướng, đẩy người đến trước bàn, cong lưng nói nhỏ: ''Bất ngờ không?''
Thẩm Băng Châu như muốn nhai đầu hắn vậy, hung hăng nắm chặt đùi mình, ''Cố Sơn Trạch, anh chết chắc rồi!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.