Bất Trác

Chương 4: Không phải loại người kia




Chiếc xe mới rời đi không lâu, Cố Sơn Trạch nhớ tới lúc nãy Bành Vũ có đưa cái gì cho hắn, bèn sờ tay vào túi, là một gói nhỏ hình vuông bao lấy vật thể bên trong.
Áo mưa!
''Sao thế?'', Thẩm Băng Châu chú ý tới động tác trên tay hắn cứng đờ.
Cố Sơn Trạch thật sự là đứng hình, bội phục Bành Vũ tài cao gan còn lớn, thầm nghĩ may mà không có trực tiếp móc ra. Hắn tự nhiên rút tay lại, ''Không có gì đâu, thầy Thẩm, cậu thật sự còn nhớ ra tôi không?''
Thẩm Băng Châu lãnh đạm nhíu mày: ''Tôi nhớ rõ anh cái gì cơ?"
Cố Sơn Trạch mỉm cười, ''Chúng ta đã từng gặp nhau tại quán cà phê của IFC rồi''.
Tiêu tiền phung phí chỉ là chuyện nhỏ, đấu giá vốn là như vậy, nhưng chuyện 'bắt sâu' trong quán cà phê đó mới chính là thứ khiến hắn nhớ mãi không quên. Vừa rồi có Thẩm Thần Sa và Chu Ngọc Ngọc ở đó nên không tiện hỏi, bây giờ ở trên xe thì không cần cố kị như vậy nữa.
Bởi vì tai nạn, nơi Thẩm Băng Châu ở nhiều nhất cũng chỉ có bệnh viện và nhà. Cái lần đi trung tâm IFC đó hình như là để xem mắt. Anh thật sự có chút ấn tượng nhưng cũng không rõ ràng, liền nói: ''Anh nhắc lại một ít xem?''
''Lúc ấy...'', Vừa mới mở lời, Cố Sơn Trạch đã dừng lại, suýt chút nữa nói toẹt ra lúc ấy cậu sờ soạng chân của tôi. Hắn xắp xếp câu cú lại một lần nữa, nói: ''Lúc ấy thầy Thẩm giúp tôi bắt một con bọ''.
''Quán cà phê ở trung tâm thương mại thì làm gì có bọ?''
Cố Sơn Trạch cũng đang muốn biết đây.
Thẩm Băng Châu khẽ bẻ khớp tay, nhẹ để dưới cằm, nhàn nhạt nói: ''Ừm, còn bọ rùa bảy cánh màu đỏ đep đẹp đúng không?''
Nụ cười của Cố Sơn Trạch tắt ngúm, lại còn đẹp đẹp, lại còn bảy cánh màu đỏ, hóa ra cảm giác tồn tại của hắn trong lòng Thẩm Băng Châu còn không bằng một con bọ!
Hắn cười cười, đôi mắt đào hoa hơi nhướng, ''Tôi nhìn không đẹp à?''
Nghe được câu hỏi này, Thẩm Băng Châu nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của đối phương, thành thật đáp: ''Khung xương tốt, các đường nét trên khuôn mặt cũng không tồi, rất thu hút phái nữ''.
Đôi mắt đào hoa kia như ủ rũ đi nhiều, ''Không làm cậu thích sao?''
''...Tôi có phải con gái đâu.''
Cố Sơn Trạch suy sụp, buồn bực ra mặt mà nhìn về phía cửa sổ không nói chuyện nữa.
Xe đi với tốc độ không nhanh không chậm, nửa giờ sau đã đến tầng dưới công ty Sơn Viễn. Sau khi đã ổn định, Cố Sơn Trạch xuống xe, nhìn thấy tài xế cũng đi xuống, lấy xe lăn từ trong cốp xe ra, sau đó mở cửa xe đỡ Thẩm Băng Châu ngồi xuống. Vừa vặn lúc ấy có ánh sáng chiếu vào đôi mắt của anh, ánh mắt kia trầm lặng, thần thái ảm đạm nói, ''Cảm ơn''.
Cảm ơn kia là nói với tài xế. Tài xế là Thầm Thần Sa đưa tới, cung kính mà cúi đầu, ''Để tôi đưa thiếu gia lên lầu.''
Chỉ trong giây lát, người ngồi trên xe lăn dường như đã thay đổi linh hồn, lớp vỏ bọc mạnh mẽ kia vỡ ra, tấm lưng gầy gò cảm giác như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Cố Sơn Trạch bất giác nhíu mày, sải bước đi về phía xe lăn, ''Không cần phiền như vậy đâu, để tôi đưa thầy Thẩm lên là được.''
Thái độ của tài xế vẫn cung kính như trước, ''Làm phiền Cố thiếu gia rồi.''
10 giờ tối, công ty không còn lại bao nhiêu người, xe lăn lăn trên mặt đất, âm thanh bánh xe va chạm lọt rõ vào tai. Cố Sơn Trạch đẩy Thẩm Băng Châu vào thang máy, tầm mắt dừng lại ở hai chân anh.
Cho dù đang ngồi thì đôi chân kia vẫn đẹp như vậy, đầu gối khép lại, cẳng chân rũ xuống, bàn chân đặt ngay ngắn lê chỗ để chân, mắt cá chân lộ ra ngoài như một món đồ thủ công mong manh yếu ớt. Truyện Quan Trường
Hắn mở miệng hỏi: ''Chân của thầy Thẩm là làm sao mà ngã vậy?''
Thẩm Băng Châu hơi siết chặt tay, lưu lại vài nếp uốn trên quần, ''Đi khu vực khai thác mỏ đá, không cẩn thận trượt chân ngã xuống.''
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, nếu không phải thấy động tác nhỏ trên tay vừa rồi, Cố Sơn Trạch còn cho rằng anh thật sự không để ý. Hắn dịu giọng: ''Đi chỗ nguy hiểm như vậy mà không làm biện pháp bảo hộ gì sao?''
''Có làm, nhưng ví trí kia của chúng tôi tương đối sâu, bạn tôi kinh nghiệm không đủ, mỏ neo cũng không chắc chắn, cuối cùng đều bị rơi xuống.''
''Cũng thật may mắn chỉ bị thương ở chân.''
''Ừ''. Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng nói, ''Chị tôi cũng nói như vậy, đại nạn không chết ắt sẽ có phúc sau này.''
Nghe thấy câu nói ấy, Cố Sơn Trạch nhẹ giọng cười cười, ''Tình cảm của cậu với Thẩm tổng có vẻ tốt nhỉ?''
''Là vô cùng tốt, chị ấy rất giỏi, tôi rất ngưỡng mộ chị ấy.'' Thẩm Băng Châu hào phóng thừa nhận, giọng nói lúc sau lại trở nên lạnh lùng, ''Có điều vẫn kém xa với anh.''
Cố Sơn Trạch giật giật khóe miệng không nói gì.
Dù sao hai nhà cũng có hiềm khích, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào vấn đề này, liền trêu đùa một câu: ''Bộ dáng này của thầy Thẩm sợ là có gặp nguy hiểm thì cũng không chạy được đâu, cậu không sợ tôi là người xấu sao?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng lộ ra vài phần chất vấn: ''Anh muốn làm gì tôi?''
Cố Sơn Trạch ngả ngớn, ''Tôi có thể làm gì cậu được?''
Lời vừa nói ra, người ngồi trên xe lăn ngẩng đầu, khóe miệng hạ xuống, ''Anh có làm gì thì tôi cũng phải chịu đựng thôi.''
Đôi mắt kia thực sự quá đẹp, ánh mắt của mỹ nhân kia luôn có thể dễ như trở bàn tay mà khiến người ta tan nát cõi lòng. Đúng vậy, anh còn có thể làm cái gì? Hai chân không thể di chuyển, bản thân chị gái lại đang gặp khó khăn, khiến anh phải liên hôn với Chu Ngọc Ngọc. Cố Sơn Trạch muốn mang anh đi, nói vài ba câu liền mang anh đi, bời vì so với Chu Ngọc Ngọc thì anh lại càng không dễ đắc tội.
Hắn bỗng nhiên sáng tỏ, vì sao tình cảm chị em bọn họ lại tốt như vậy, bởi vì năm tháng qua đi, bọn họ nương tựa vào nhau mà sống.
Cố Sơn Trạch có rất nhiều người tình, càng phong lưu thì lại càng bạc bẽo. Yêu cầu của hắn rất đơn giản, tình một đêm thôi là được. Cơ hội không phải lúc nào cũng đến, hắn nghĩ tới đồ vật trong túi, nghĩ đến chiếc ghế sofa rộng rãi trong văn phòng, nghĩ đến cái miệng xinh xắn, cần cổ thon thả mịn màng của Thẩm Băng Châu, cuối cùng là mắt cá chân trắng nõn và gót chân hồng hồng kia.
Hắn chưa từng thấy đôi chân nào như vậy cả, giống như những viên pha lê hồng của Madagascar, dụ người muốn chơi. Chỉ cần Thẩm Băng Châu nguyện ý, anh sẽ lập tức trở thành người của hắn.
''Đinh'' một tiếng, cửa thang máy mở ra, một cô gái lập tức đi ngang qua, trong tay còn bưng một cái mâm có bốn, năm thùng mì gói.
"Giám, giám đốc Cố!''. Chính là thực tập sinh kia.
Sắc mặt Cố Sơn Trạch tối sầm lại, ''Tăng ca à?''
''Vâng ạ'', cô lén nhìn Thẩm Băng Châu, hai mắt mở to, ''Tổ trưởng và những người khác đều ở đây ạ, bọn họ đang thay đổi bản thiết kế Giáng sinh''.
Cố Sơn Trạch đẩy người đi vào bên trong, giọng điệu khó chịu, ''10 giờ rồi còn tăng ca? Bộ phận của chúng ta gấp như vậy sao?''
''Bời vì bộ phận của chúng ta không tăng ca nên KPI vẫn luôn từ dưới lên ạ...''.
''Đó là bởi vì khả năng lãnh đạo của giám đốc trước có vấn đề!''
Thực tập sinh khẽ lẩm bẩm: ''Tăng ca đến sau 10 giờ còn có thể đi taxi về nhà miễn phí...''
''Cô trực tiếp đến công ty ngủ luôn đi, vừa vặn có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà!''.
Thực tập sinh sợ tái mặt, ''Xin lỗi giám đốc, tôi sẽ rút kinh nghiệm!''
Đèn ở khu làm việc đã tắt gần hết, có vài người đang vây quanh một cái màn hình, nhìn thấy Cố Sơn Trạch thì sôi nổi đứng dậy chào, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Băng Châu.
''Giám đốc Cố, muộn thế này rồi anh còn đến công ty ạ?'' Nữ tổ trưởng đứng dậy.
Cố Sơn Trạch ừ một cái có lệ, quét mắt nhìn sơ qua qua bản vẽ trên màn hình, chuẩn bị rời đi. Tổ trưởng kia thấy vậy vội vàng gọi lại, ''Giám đốc Cố có thể hỗ trợ chúng em xem bản thảo một chút không? Có năm phương án cho chiếc trâm cài phiên bản giới hạn chuẩn bị cho lễ Giáng sinh ạ''.
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ dừng lại, nói với Thẩm Băng Châu, ''Đợi tôi một chút''.
Thẩm Băng Châu gật đầu, tầm mắt dời theo bóng dáng Cố Sơn Trạch.
Lễ Giáng sinh vẫn còn lâu mới đến, nhưng bản vẽ nhất định phải ra mắt trước. Anh khá tò mò về phương án thiết kế của Sơn Viễn, nhưng cũng không có không biết xấu hổ mà tiến lên xem thử, nếu không chẳng phải anh trở thành gián điệp thương mại rồi ư?
Một đám nhân viên vây quanh Cố Sơn Trạch, phần lớn là nam, không cao bằng hắn, không gầy bằng hắn, cũng không đẹp bằng hắn. Thẩm Băng Châu nhớ lại câu hỏi mà anh vừa trả lời trên xe, cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều: Cố Sơn Trạch có một sức hút riêng.
Nghe nhà thiết kế giải thích xong, Cố Sơn Trạch khom người, cầm bút cảm ứng lên và nhỏ giọng giải thích điều gì đó. Khi hắn nhìn lên màn hình, hầu kết nhô ra rõ ràng, khuôn mặt điển trai hoàn toàn trong trạng thái tập trung. Theo chuyển động của bút cảm ứng, viên hồng ngọc trên chiếc nhẫn ban chỉ lấp lánh như có những linh hồn nhảy múa trong đó, cố tình cào xé trái tim người xem.
Thẩm Băng Châu dồn ánh mắt lên hết trên người đàn ông kia. Có lẽ bởi vì người kia đeo hồng ngọc, mà anh lại yêu thích khoáng vật, Thẩm Băng Châu bỗng nhớ tới một câu nói: Con trai khi nghiêm túc thực sự rất mê người.
Thảo luận sôi nổi một hồi, lúc sau Cố Sơn Trạch phân phó nói: ''Dựa theo ý tưởng này mà làm lại một lần nữa đi.''
Nghe được câu 'làm lại một lần nữa', đám nhân viên không tránh khỏi chán nản, nhưng vẫn lễ phép nói: ''Vâng, cảm ơn giám đốc Cố.''
Cố Sơn Trạch rất có phong thái lãnh đạo mà gật đầu: ''Ăn mì đi, ăn xong thì nhanh chóng tan làm.''
Mọi người mới muộn màng nhớ tới bữa tối đạm bạc nhưng hữu dụng này, mở nắp ra thấy mì đã trương lên, không kìm được thở dài, chỉ có thực tập sinh nhìn theo bóng lưng hai người, thấp giọng cảm thán, ''Thì ra Cố tổng thích cái này.''
Tổ trưởng liếc cô một cái, ''Cái nào cơ?''
Thực tập sinh cười tủm tỉm, ''Còn có thể là cái nào nữa?''
*
Bọn họ trò chuyện hai nhân vật chính tất nhiên không biết. Vào văn phòng, Thẩm Băng Châu đột nhiên nắm lấy ống quần của Cố Sơn Trạch, duỗi tay, dừng lại ở bên hông rồi di chuyển lên đỉnh đầu, ''Cố Sơn Trạch, anh cao bao nhiêu vậy?''
Cố Sơn Trạch bị động tác của anh dọa đến sửng sốt, còn tưởng anh muốn làm chuyện gì không thể miêu tả. Phản ứng lại mới hiểu ra là đang đo chiều cao của hắn, tự tin nói: "1m88''.
Đáy mắt Thẩm Băng Châu che giấu sự hâm mộ, giọng nói lại không lộ ra chút cảm xúc gì, lãnh đạm nói: ''Cũng không cao hơn bao nhiêu so với tôi, nếu tôi có thể đứng lên thì cao đến cằm anh rồi.''
Cũng xấp xỉ như vậy, cái này lúc trước ở quán cà phê Cố Sơ Trạch đã biết rồi, nhưng một người chỉ cao đến cằm hắn sao lại có thể tự tin nói ra hai chữ 'không cao hơn bao nhiêu' này vậy?
Hắn không tiếp tực nói chuyện. Nhắc tới vấn đề 'không thể đứng dậy' này, biểu tình của Thẩm Băng Châu không khống chế được mà ảm đạm đi trông thấy, như một ngọn đèn đã bị dập tắt.
Một người đang bình thường, đột nhiên tai bay vạ gió. Nếu đổi lại là Cố Sơn Trạch, đoán chừng sẽ sinh ra rất nhiều lệ khí. Hắn ngồi xổm trước xe lăn, duỗi tay nhéo nhéo cẳng chân Thẩm Băng Châu, hỏi: ''Có cảm giác không?''
Thẩm Băng Châu phối hợp gật đầu, ''nhéo như vậy tất nhiên là có cảm giác.''
Tay hắn lại di chuyển lên trên nữa, dừng ở đầu gối, ''chỗ này thì sao?''
''Lên đến trên đùi vẫn có, chỉ là không để động được mà thôi.''
Đã nói đến như vậy rồi, Cố Sơn Trạch cũng không thể mặt dày ăn bớt lên phía trên nữa, ánh mắt hắn dời xuống, dừng lại ở mắt cá chân Thẩm Băng Châu, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý: ''Thầy Thẩm, trước đây tôi có học qua massage, có lẽ có tác dụng với việc khôi phục của cậu, để tôi thử một chút nhé?''
Thẩm Băng Châu cúi đầu nhìn hắn, ánh sáng xanh lạnh lẽo ngưng tụ trên thấu kính, ''Sao anh lại biết massage?''
Thẩm Băng Châu get trọng điểm cũng hơi có vấn đề. Cố Sơn Trạch mặt không đỏ tim không đập giải thích: ''Chân của cô của tôi cũng không tốt, tôi cố ý đi học một chút.'' Vì để nâng cao xác suất thành công, hắn còn khoe khoang, ''Bây giờ cô ấy bình phục lại rồi, còn khen tay nghề tôi giỏi nữa đó.''
Thẩm Băng Châu tin tưởng hắn, ''Có thể thử một chút xem, có cần phải cởi quần không?''
Cố Sơn Trạch nhếch khóe miệng, hài hước nói: "Cậu muốn cởi thì tôi có thể giúp cậu.''
Nếu là bình thường, Thẩm Băng Châu nói cởi thì chắc chắn sẽ cởi ra. Nhưng lời vừa nói ra anh mới ý thức được, đối với tình trạng bây giờ của anh, ngay cả cởi quần cũng không phải là một việc dễ dàng. Thẩm Băng Châu rủ mắt, nói: "Thôi bỏ đi, không cần làm phiền anh.''
Có lẽ có liên quan đến tính cách của Thẩm Băng Châu, biểu tình trên khuôn mặt của anh luôn hiện lên rất rõ ràng. Nhìn thấy anh rũ mắt, Cố Sơn Trạch có thể thấy được ánh mắt mất mát đằng sau cặp kính kia. Hắn ngồi xổ xuống, nắm lấy mắt cá chân lộ ra quên ngoài ống quần, bắt đầu cởi giày tất.
Bàn tay nắm mắt cá chân ấm áp mạnh mẽ, Thẩm Băng Châu hơi ngẩn ra, nhìn từ góc độ này, biểu cảm của Cố Sơn Trạch vô cùng bình tĩnh, giống y như đúc với khi đứng trước màn hình bản thảo mà sửa đổi thiết kế. Hắn cẩn thận nâng niu đôi chân trong tay, nhẹ nhàng như đang cầm một món trang sức tinh xảo, truyền đến xúc cảm như đang ẩn chứ run sợ trong lòng.
Đột nhiên Cố Sơn Trạch ở lòng bàn chân ấn mạnh xuống một chút, Thẩm Băng Châu bất ngờ kêu lên: ''Ưm''.
Động tác dưới chân đột nhiên dừng lại, Cố Sơn Trạch cau mày ngẩng đầu, ''Kêu cái gì đó?''
Anh lắc đầu, ''Xin lỗi, tôi không nhịn được.''
Khi thượng đế ban tặng những tài năng khác nhau cho những người khác nhau nhất định sẽ thiên vị một chút, nếu không tại sao lại không chút do dự ban cho Thẩm Băng Châu một dung mạo và dáng người không ai sánh bằng, cũng không hề keo kiệt mà ban cho anh môt giọng nói thanh lãnh và gợi cảm như thế?
Yết hầu Cố Sơn Trạch di chuyển, ''Chỉ là massage thôi, sao lại kêu như đang làm tình vậy?''
Thẩm Băng Châu chân thành hỏi, ''Giống sao?''
Gương mặt hắn trầm xuống, ''Giống''.
''...Vậy tôi cố nhịn xuống vậy''.
Cố Sơn Trạch khôg biết nói gì mà bĩu môi, thầm nghĩ không nhịn được cũng không sao, nhưng người kia kiên quyết muốn nhin xuống, ngón cái gập lại để giữa hàm răng, đuôi mắt mơ hồ chảy ra chút lệ, bộ dáng mặc cho ai nhìn cũng sẽ gây ra hiểu lầm. Bỗng nhiên Thẩm Băng Châu hé môi, ''Tôi không chịu nổi...''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch nóng lên, cố ý nói: ''Còn muốn nữa không?''
Anh lắc đầu, khóe mắt còn có chút nước, ''Không muốn nữa.''
''...''
Nếu lúc này bên ngoài có người nghe lén, chắc chắn sáng hôm sau câu chuyện tình yêu hường phấn của giám đốc Cố sẽ được truyền khắp. Không có chuyện gì xảy ra còn có thể miêu tả đến sinh động. Cố Sơn Trạch bất động thanh sắc đi giày tất cẩn thận lại cho Thẩm Băng Châu, đứng lên đi mở cửa sổ, vẫn cảm thấy hơi nóng, bực bội mà kéo mở cổ áo, sau đó mở ra tủ lạnh trong văn phòng, lấy ra một chai bia, nói: ''Cậu có muốn uống không?''
Cánh môi của Thẩm Băng Châu bị anh cắn đến ửng đỏ, cẩn thận mà cảnh báo hắn, ''Tôi khuyên anh đừng uống, đã 10 giờ rồi, nếu uống sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Không phải muốn tôi đi xem tác phẩm sao? Nhanh lên tôi còn phải về nhà ngủ.''
Cố Sơn Trạch thở dài, bỏ lại chia bia vào trong tủ lạnh, ''Tôi đi vệ sinh, cậu chờ một lát nhé.''
Nói xong Cố Sơn Trạch đi ra mở cửa, bất thình lình mà sợ tới mức phải lùi ra phía sau nửa bước.
''Các cô đang làm cái gì vậy!?''
Tổ trưởng cùng thực tập sinh đang lén lút đứng ngoài cửa, mặt đỏ lên nói: ''Giám, giám đốc Cố, không phải như anh nghĩ đâu! Bọn em chỉ muốn đến nói với anh bọn em chuẩn bị tan làm thôi!''
Sắc mặt Cố Sơn Trạch nháy mắt biến đen, ''Không cần phải nói cho tôi, bình thường check-in chấm công là tôi biết rồi!''
''Vâng!'' Tổ trưởng đáp lại rõ to, kéo thực tập sinh, ''Vậy bọn em tan làm trước nhé. Giám đốc Cố cũng tan làm sớm một chút đi, đừng để bị mệt!''.
Hai người chạy đi nhanh như chớp, câu chuyện tình yêu hồng phấn sợ là sắp thành sự thật. Cố Sơn Trạch không vui nheo mắt lại, không nhịn được trêu chọc, ''Đều tại cậu không kìm được, chúng ta hình như bị hiểu nhầm rồi.''
Thẩm Băng Châu ngồi trên xe lăn, áy náy mở miệng: ''Là tôi khiến anh bị hiểu nhầm, nếu anh để ý danh dự của mình, tôi có thể làm chứng cho anh, nói với bọn họ anh không phải là loại người như vậy nha?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.