Bất Trác

Chương 40: 1:Món quà bất ngờ




Đồ ăn tinh xảo rất nhanh đã được bày biện kín chiếc bàn hình chữ nhật, tất cả đều là sơn hào hải vị, trên bàn còn có hoa tươi điểm xuyết, thật không khó để nhìn ra hai người đã chờ mong để chiêu đãi con dâu như thế nào. Cuối cùng lại không ngờ tới, mình chờ vậy mà chờ được con mình dẫn bạn trai về.
Thẩm Băng Châu xuất hiện không thể nghi ngờ đã quét đi vui mừng của hai ông bà. Chủ tịch Cố ít nói, nhìn không ra cái gì. Bà Cố hiển nhiên không thể như vậy, cặp lông mày đã nhíu thành hình chữ bát luôn rồi (八).
Yến tiệc của gia đình cũng không có gì quá phô trương. Không biết là vô ý hay có phải cố tình hay không mà bà Cố đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Băng Châu, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Băng Châu xấu hổ vô cùng, hai tai đều đã đỏ hết lên, vừa là ngượng vừa là tức giận. Anh không chịu nổi được bầu không khí áp lực này, miễn cưỡng nở một nụ cười, ''Bác ơi cháu xin lỗi ạ.''
Bà Cố như vừa mới bay về từ cõi thần tiên, vội vàng chớp mắt hỏi: ''Hả?''
Thẩm Băng Châu cố gắng khiến nụ cười của mình trở nên tự nhiên hơn, nhẹ nhàng giải thích: ''Cháu không biết hôm nay sẽ đến nhà mình, để mọi người thêm phiền rồi ạ.''
Bà Cố ''Ô'' một tiếng, cuối cùng cười nói: ''Có gì mà phiền đâu chứ? Nghe ý này của cháu thì Cố Sơn Trạch không nói gì cho cháu, cứ như vậy dẫn cháu về nhà đúng không?''
Thẩm Băng Châu xấu hổ gật đầu, ''Vâng ạ, nếu cháu biết trước được thì cháu sẽ không đến làm phiền hai bác đâu.''
Mấy chuyện lớn như dẫn về ra mắt người nhà như vậy, phàm là các cặp tình nhân đều sẽ cảm thấy lo lắng mà thôi, huống hồ tình huống của bọn họ còn như thế này. Nếu Thẩm Băng Châu biết trước được phải đến như vậy, có giết anh anh cũng không tới.
Cố Sơn Trạch làm sao mà không đoán được tâm tư này của Thẩm Băng Châu, từ từ mà múc một chén canh đưa đến trước mặt anh, ''Vậy nên anh mới không dám nói trước cho em biết, nếu không thì chắc chỉ có thể trói em đến đây thôi.''
Nghe được hắn nói như vậy, Thẩm Băng Châu lập tức lạnh đi, nói nhỏ như đang trách cứ: ''Chuyện này nhất định sẽ tìm anh tính sổ!''
Cố Sơn Trạch cười nhẹ, ''Ăn một ít lót dạ trước đi, bằng không không có sức mà tính sổ đâu.''
Hai người vô tình làm ra những hành động như vậy, hai người ngồi kia vô cùng ngạc nhiên. Đây là đứa con trai mà bọn họ quen thuộc nhất, Cố Sơn Trạch có bao nhiêu không coi ai ra gì như vậy, bọn họ đều đã tự mình trải nghiệm qua rồi.
Bà Cố lo lắng nhất chính là chuyện hôn sự của con trai mình, mấy năm trước còn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, dụ dỗ lừa Cố Sơn Trạch để bà giới thiệu cho một cô gái. Cô gái kia da trắng xinh đẹp có học thức, lại môn đăng hộ đối với nhà bọn họ, với cả đã yêu thầm Cố Sơn Trạch nhiều năm rồi. Dù vậy nhưng bà Cố cũng không dám nói toẹt ra là đi xem mắt, chỉ là lấy danh nghĩa bạn bè ăn cơm mà dẫn Cố Sơn Trạch đi.
Trên bàn cơm, cô gái kia gắp đồ ăn cho Cố Sơn Trạch, hắn khách khí mà ứng phó, ăn đến vô cùng hòa hợp. Bữa cơm qua đi, bà Cố vui sướng mà giữ Cố Sơn Trạch lại, hỏi hắn thấy cô gái kia thế nào, hắn lại nhíu mày hỏi, cô gái nào cơ?
Từ lúc ấy trở đi, bà Cố tự mình hiểu lấy, thôi để nghe giống ông Cố nói, mặc kệ hắn đi.
Bởi vậy bà với hạ yêu cầu của mình đối với con dâu xuống mức thấp nhất, chỉ cần là nữ, còn sống là được. Nhưng trăm triệu cũng không nghĩ tới, ngay cả nữ cũng không phải.
Nhớ đến chuyện cũ, bà Cố lại thở dài, gắp một viên bào ngư hấp đặt vào bát Thẩm Băng Châu, ''Thẩm...Băng Châu đúng không?''
Thẩm Băng Châu hoảng hốt nói cảm ơn, phảng phất như viên bào ngư kia là viên thuốc độc vậy, ''Vâng ạ, Băng trong kết băg, chữ Châu có ba chấm thủy.''
Bà Cố cũng ý thức được chính mình dọa sợ người ta, vội vàng xua tay, ngữ khí cũng dịu đi, ''Cháu không cần lo lắng, đều do thằng nhỏ Cố Sơn Trạch này, chuyện lớn như vậy cũng không nói trước cho cháu một tiếng. Còn may mà bác không có bệnh tim đấy.''
Về chuyện này xác thật là Cố Sơn Trạch sai, hắn giải thích: ''Con biết hai người không có bệnh tim mà, cho hai người một bất ngờ thôi.''
Bà Cố trừng hắn một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Băng Châu, ánh mắt lập tức dìu dàng đi rất nhiều, ''Nó quá tự ý làm việc, cháu đừng giận nó nhé. Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp nhau mà.''
Điều này khiến Thẩm Băng Châu ngoài ý muốn nghĩ tới, dù gì cũng là mẹ ruột, vậy mà có thể dần dần tiếp nhận sự thật được như vậy, lại cò giúp con mình nói chuyện. Anh nhớ đến lúc mẹ mình vẫn còn trên đời cũng là kiểu dịu dàng ân cần như thế này. Thẩm Băng Châu vội vàng lắc đầu, ''Cháu chỉ đùa với anh ấy thôi!''
Bà Cố bị phản ứng này của anh chọc cười, che miệng cười rộ lên. Cố Thụy Khanh ho khan hai tiếng, ''Nhà người ta yêu nhau có tình thú riêng của mình, bà cứ trêu cái gì vậy?''
Như thể câu nói kia là thật, bà Cố vội đáp một câu "Cũng đúng'', sau đó tiếp tục gắp đồ ăn cho anh, đem tất cả thức ăn trên bàn đều gắp đến, có đối đãi với con dâu thì cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
''Cháu với Sơn Trạch ở bên nhau bao lâu rồi thế?''
''....Cũng chưa lâu ạ.''
''Các cháu quen nhau như thế nào vậy?''
''Thì...Anh ấy theo đuổi cháu?''
''Vậy người nhà cháu thì sao? Nhà cháu có biết không?''
Thẩm Băng Châu khó xử mà cúi đầu, ''Tạm thời vẫn chưa biết ạ.''
Bà Cố dừng một chút, buông đũa tỏ vẻ lo lắng mà vỗ vỗ vào mu bàn tay Thẩm Băng Châu, ''Hai người đàn ông ở bên nhau sẽ vất vả hơn các cặp đôi bình thường, cứ từ từ tới cũng được.''
Không giống với Cố Sơn Trạch, bàn tay này mềm mại ấp áp, là bàn tay của người mẹ hiền từ. Thẩm Băng Châu kinh ngạc mà nâng mắt, lại thấy bà đang nhìn chằm chằm vào hai chân mình, lúc sau mới nói: ''Tiện hỏi một chút, chân của cháu....''
Lập tức trái tim của Thẩm Băng Châu như vọt tới cổ họng. Con trai mình dẫn bạn trai về còn chưa tính, bạn trai lại còn là người tàn tật, sao có thể không để ý gì được chứ.
Anh trộm nhéo lòng bàn tay, trên mặt vẫn bình tĩnh: ''Lần trước cháu với bạn đi đến một khu mỏ, không cẩn thận bị ngã xuống ạ. Phần đầu bị thương khá nghiêm trọng nên ảnh hưởng tới thần kinh của chi dưới.''
Bà Cố lập tức há to miệng, ''Trời đất, có bị thương đến chỗ khác không cháu?''
Thẩm Băng Châu ngẩn người, lắc đầu nói: ''Những chỗ khác chỉ bị trầy da thôi ạ, đã khỏi hẳn rồi.''
Bà Cố ngơ ngẩn đánh giá anh trong chốc lát, bỗng nhiên quay ra nói với Cố Sơn Trạch: ''Sơn Trạch, con phải chăm sóc người ta cho cẩn thận vào, khổ thân cháu tôi.''. Truyện Light Novel
Cố Sơn Trạch cười nói: ''Này còn cần mẹ nhắc chắc?''
Lúc sau bà Cố không đề cập đến chuyện bị thương nữa, sau khi ăn xong cơm tối liền lôi Thẩm Băng Châu đi nói ít chuyện nhà. Cố Sơn Trạch thì bị Cố Thụy Khanh gọi lên trên lầu hỏi chuyện công việc. Hình thức giao lưu của hai cha con nhà này vô cùng thú vị, rõ ràng ủng hộ nhau mà cứ phải xụ mặt nói chuyện. Cãi nhua xong cuối cùng Cố Thụy Khanh còn chốt hạ một câu 'Dù sao tôi cũng không phải có mỗi một đứa con trai' để kết thúc.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Cố Sơn Trạch không có chuẩn bị gì để ở qua đêm tại nơi này nên đành tạm biệt rồi dẫn Thẩm Băng Châu rời đi.
Sau khi ngồi lên trên xe, Thẩm Băng Châu mới dám gỡ xuống gánh nặng, hung tợn trừng mắt với cô sơn trạch: ''Anh không sợ dọa chết em à?''
Cố Sơn Trạch dịu dàng nói: ''Ba mẹ anh tốt lắm, em cũng thấy rồi đó, từ hôm nay trở đi em đã chính thức là bạn trai của anh rồi.''
Thẩm Băng Châu vẫn còn tức giận, nhưng ba mẹ Cố rất tốt, Cố Sơn Trạch cũng rất tốt, tức giận như thế nào cũng không làm được nữa, ngược lại cảm thấy rất ấm áp. Anh bỗng nhiên ý thức được, đây có lẽ là năng lực danh phận, chỉ cần một câu là có thể đem lại cho anh cảm giác an toàn.
Cố Sơn Trạch chạm nhẹ lên mặt anh, cong môi nói: ''Muốn hôn em quá đi mất.''
Thẩm Băng Châu vậy mà cảm thấy hơi sợ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng kia, cúi đầu nói: ''Anh cứ muốn đi, em tức giận rồi.''
Cố Sơn Trạch cười khởi động xe, ''Về nhà rồi nói tiếp.''
- -----
chương này hơi dài nên vẫn tách ra làm đôi nhe tại lưng mình đau quá:')) Với lại ae chờ tui mí ngày không up truyện nha tại mai tui phải dọn đồ chuyển nhà rùi hụ hụ với lại nhiều việc quá có gì ổn ổn rùi tui phi trâu đến ê đít cho mọi người típ nhe 😾
thân ái và quyết thắng ૮₍ ˶•ᴗ•˶₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.