Bất Trác

Chương 41: 2:Món quà bất ngờ




Chỉ chốc lát sau bọn họ đã về đến nơi Cố Sơn Trạch ở. Từ lần trước đến đây cho tới nay đã được một khoảng thời gian, ấn tượng của Thẩm Băng Châu đối với căn nhà này luôn là quấn quýt si mê. Thấy chiếc quạt đứng trước sofa, Thẩm Băng Châu liền nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ, nghĩ đến hai bóng hình được phản chiếu lên cửa kính.
Cố Sơn Trạch giúp anh cởi giày và quần áo ra, khom lưng cọ cọ vào chóp mũi Thẩm Băng Châu, ''Anh đi tắm đây, có muốn tắm cùng với anh không?''
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau, ánh đèn chiếu xuống dưới làm Thẩm Băng Châu nhìn rõ dục vọng trong mắt Cố Sơn Trạch, anh hơi lùi lại, ''Em không muốn làm trong phòng tắm.''
Thẩm Băng Châu còn chưa thử qua làm trong phòng tắm bao giờ, nhưng bản thân anh lại khó di chuyển, yếu tố hạn chế quá nhiều, rất không thuận tiện.
Cố Sơn Trạch làm như không nghe thấy, tự ý bế Thẩm Băng Châu lên. Trong phòng tắm quả thật không có quá nhiều chỗ bất tiện. Cố Sơn Trạch quên mất không xả nước vào bồn trước, cũng lười ôm người ra ngoài nên đơn giản đặt Thẩm Băng Châu lên bồn rửa. hai tay Thẩm Băng Châu nắm lấy cạnh bồn, lưng dựa vào gương hơi run nhẹ.
Hơi nước trong phòng tắm vào mùa đông đặc biệt nhiều. Cố Sơn Trạch quay đầu nhìn anh, nhất thời không chịu nổi liền trực tiếp xoay người ức hiếp anh trên bồn rửa mặt.
Thẩm Băng Châu vốn đã quen với kịch bản của Cố Sơn Trạch, ngoan ngoãn mà nghe theo, chờ cơ thể đủ ấm mới được thả vào trong nước. Nhiệt độ của nước khiến anh có chút choáng váng.
Chờ đến khi nước đã hoàn toàn lạnh, Cố Sơn Trạch tựa vào vai anh nghỉ ngơi một lát, sau đó mới bế anh ra ngoài, cẩn thận lau khô tóc rồi mới đặt xuống giường ngủ.
Thẩm Băng Châu nghĩ chắc hắn còn làm một lần nữa, nhưng Cố Sơn Trạch lại không làm gì anh mà lấy ra một chiếc hộp từ ngăn tủ bên cạnh giường đưa cho anh, ''Món quà có một không hai này, mở ra xem đi.''
Lúc này Thẩm Băng Châu mới nhớ tới còn có chuyện này. Anh nhận lấy chiếc hộp kia mở ra, hai bên đều bọc nhung treo đầy các loại trang sức, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay đều có đủ, đá Tourmaline trong suốt như hồ nước, tinh xảo và đẹp mắt.
Anh không khỏi thốt lên: ''Đây không phải viên Tourmaline 17 triệu hơn kia đó chứ?''
Trong mắt Cố Sơn Trạch tràn đầy ý cười: ''Đều cho em đó.''
Thẩm Băng Châu cầm lên một đôi hoa tai, tuy rất thích nhưng lại nhíu mày nói: ''Nhưng em có lỗ tai đâu.''
''Không cần phải có lỗ tai.'' Cố Sơn Trạch lấy lại, nhẹ nhàng kẹp lên vành tai anh, ''Như này không phải được rồi sao?''
Khuyên tai lành lạnh, mãi đến khi bên tai Thẩm Băng Châu đã đỏ lên, anh lại lấy ra một cái kẹp nữa, hỏi: ''Đây là cái gì vậy?''
Cố Sơn Trạch nói: ''Đây là nhũ hoàn.''*
''....''
Thẩm Băng Châu lặng lẽ buông xuống, làm như chưa từng nhìn thấy gì cả. Cố Sơn Trạch lại không rõ ý vị mà cười thầm, cầm lên nói: ''Anh đeo lên giúp em nhé.''
Bây giờ phảng kháng sẽ không có hiệu quả, Thẩm Băng Châu che mặt lại, sống không còn gì luyến tiếc.
Đây là món quà đặc biệt, quả thực đả kích đến tam quan của anh.
Cố Sơn Trạch kiên nhẫn mà lấy hết trang sức ra, động tác uy hiếp lại thêm cái mỏ hay lừa, cuối cùng cũng có thể đeo hết được lên người Thẩm Băng Châu, sau đó ôm anh đến trước gương. Người trước gương có đường nét mảnh mai, làn da trắng nõn phiếm hồng đang có những viên ngọc xanh trên đó.
Thẩm Băng Châu chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi, dáng vẻ này, ngay cả chính mình cũng động tình.
Bỗng Thẩm Băng Châu nhận ra, ''Sao lại không có nhẫn vậy?''
Cố Sơn Trạch ở phía sau đỡ anh, cọ cằm lên bờ vai trắng ấy, ''Tại lúc anh làm nhẫn mới phát hiện ra không có đủ nguyên liệu đấy.''
Về vấn đề nguyên liệu này Thẩm Băng Châu cũng không có tiêu chuẩn cân đo đong đếm gì, chỉ cảm thấy một khối Tourmaline to như vậy mà lại không đủ dùng. Anh cúi đầu, quay người ôm lấy cổ Cố Sơn Trạch, ''Thực ra em cũng có quà cho anh....''
Cố Sơn Trạch ngoài ý muốn nói: ''Thật sao? Cái gì vậy?''
Anh nói: ''Ở trong túi áo khoác của em...''
Cố Sơn Trạch bán tính bán nghi mà đi tìm áo khoác của Thẩm Băng Châu, trong túi quả nhiên có gì đó, vừa mới lấy ra liền thấy, đây không phải là thiên thạch của thầy Thẩm sao?
Gương mặt Thẩm Băng Châu đều đã đỏ hết lên, lại vẫn có thể lạnh băng nói chuyện: ''Đây cũng là món quà đặc biệt cho anh.''
Cố Sơn Trạch dở khóc dở cười, ''Em bỏ được sao?''
Thẩm Băng Châu xác định gật đầu, ''Vâng.''
''Anh có thể gõ ra, đập nát, làm thành trang sức đúng không?''
Thẩm Băng Châu cắn môi, sau một lúc lâu mới nhịn đau nói: ''Tùy anh!''
Cố Sơn Trạch cười, hắn đương nhiên sẽ không làm hư đồ mà Thẩm Băng Châu cất giữ. Món quà vụng về lại thô ráp này chính là Thẩm Băng Châu tự mình nhặt về. Hắn trịnh trọng mà đặt nó lên cái giá dễ nhìn thấy nhất, sau đó mới bò lên trên giường, thong thả mà hưởng thụ.
Món quà đặc biệt, không phải đang ở chỗ này sao?
Chờ hắn ăn uống no đủ mới ghé sát vào người Thẩm Băng Châu, lười biếng mà sờ viên đá trên vành tai anh, ''Châu Châu, tuần sau chúng ta đi Teambuilding đi.''
Thẩm Băng Châu mệt đến không còn sức nói chuyện, cả não như tê liệt, hoàn toàn không thể tự hỏi, thuận miệng liền đồng ý luôn, ''Vâng.''
*
huhu mình không biết để cái nhũ hoàn kia là gì cả nma chắc mng đều biết nó là cái gì rùi đúng hok nên tui cứ để hán việt vậy nha huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.