Bất Trác

Chương 42: Nghiêm túc tuyên bố




Thời gian mà bộ phận trang sức cao cấp dự kiến liên hoan là vào lễ Giáng Sinh.
Hoạt động này được chuẩn bị từ giám đốc phụ trách, sau khi định ra ngày cụ thể liền trưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng đưa ra quyết định chỉ có đơn giản uống rượu ca hát là được.
Tiệc liên hoan này theo lệ thường nhân viên có thể dẫn người nhà đi theo. Nhưng nhân viên ở bộ phận trang sức cao cấp này hầu như là những người mới hai mươi mấy tuổi đi làm xa nhà, nếu có dẫn thì cũng chỉ dẫn bạn bè theo thôi.
Chuyện lần trước đồng ý với Cố Sơn Trạch sẽ đi liên hoan, sáng hôm sau Thẩm Băng Châu liền quên sạch sẽ, nhưng Cố Sơn Trạch chỉ nói là sẽ dẫn anh đi chơi. Dạo gần đây cứ bị cái mỏ của Cố Sơn Trạch nói cho đến hồ đồ, cũng không hỏi xem là đi đâu, mãi đến trước cửa một khu kiến trúc lập lòe xa hoa kia, Thẩm Băng Châu mới cảm thấy không đúng.
''Đi chỗ này làm gì thế?''
Cố Sơn Trạch ngồi xổm xuống giúp anh sửa lại khăn quàng cổ trước ngực, ''Chỗ này không phải anh chọn đâu, anh biết em không thích đi những nơi này, lộ mặt một cái là được rồi.''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, ''Lộ mặt cho ai xem?''
Cố Sơn Trạch sửa sang lại khăn quàng cổ cẩn thận, sau đó thuận tay giúp anh sửa lại tóc mái luôn, ''Tiệc liên hoan thì đương nhiên là gặp đồng nghiệp rồi.''
Trước cửa người đến người đi. Bọn họ còn đang nói, bỗng một bóng người quen thuộc dừng lại bên cạnh bọn họ, ''Châu Châu?''
Lục Thư Nam.
Lục thư nâm cũng là đồng nghiệp của Cố Sơn Trạch, xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì lạ. Thẩm Băng Châu sợ tới mức hơi dừng một chút, ''Thư Nam, cậu cũng đến à....''
''Tôi đương nhiên sẽ đến rồi.'' Lục Thư Nam cười ôn hòa, ''Không nghĩ tới giám đốc Cố sẽ dẫn cậu tới đây, hai người làm lành rồi sao?''
Ở nhận biết của anh, hai người vừa bắt đầu đã ở bên nhau, ở giữa bởi vì có chị gái nên phải tách ra, trên thực tế lại không phải như vậy, nhưng mà cũng không quan trọng. Thẩm Băng Châu thấy hơi miễn cưỡng, ''Ừ, đừng nói với chị tôi nhé....''
Lục Thư Nam bất đắc dĩ, gật đầu cười: ''Được.''
Bên ngoài gió lớn, Cố Sơn Trạch đẩy người đi vào bên trong liền gặp mấy người đồng nghiệp. Mọi người từ xa đã vẫy tay chào hỏi, Lý Diệc Trừng cũng có mặt ở đây.
Nhìn thấy Thẩm Băng Châu, ánh mắt cô lập tức sáng lên, kích động mà ôm lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, ''Nhìn kìa, kia chính là bạn trai của giám đốc em đó, có phải rất đẹp hay không!''
Người đàn ông bên cạnh có gương mặt xa lạ, không dám tin tưởng mà chớp mắt, ''Thầy Thẩm?''
Nhìn thấy người này, Thẩm Băng Châu cũng không dám tin mà chớp mắt, ''Lâm Tuấn?''
Lý Diệc Trừng quay lại nhìn, kì quái hỏi: ''Hai người quen nhau sao?''
Lâm Tuấn khiếp sợ, giải thích: ''Đây là thầy hướng dẫn của anh.''
Lý Diệc Trừng há to miệng: ''Thật hay giả vậy?''
Lâm Tuấn: ''Thật đó...''
Không kí vi diệu mà yên tĩnh lại.
Lấy thân phận là bạn trai của giám đốc đi gặp mặt đồng nghiệp, Thẩm Băng Châu không thể không lo lắng, không nghĩ tới còn nhìn thấy học sinh của mình cũng ở đây. Giây phút xấu hổ qua đi, Thẩm Băng Châu nâng đôi mắt lạnh băng lên, ''Sao em lại ở đây?''
Lâm Tuấn như bị khí thế của anh dọa sợ, theo bản năng mà đứng thẳng, chỉ vào Lý Diệc Trừng nói: 'Bạn gái của em bảo em cùng cô ấy đến đây, cô ấy đang thực tập ở Sơn Viễn ạ!''
Thẩm Băng Châu chậm rãi gật đầu, ''Cũng được, chơi vui vẻ đi.''
Lâm Tuấn cuống quít gật đầu, ''Vâng ạ!''
....
Khúc nhạc đêm lặng lẽ qua đi, bởi vì còn có mấy người không tới nên mọi người ở đường lớn đợi trong chốc lát. Lâm Tuấn vốn dĩ lúc đầu còn vừa nói vừa cười, sau khi gặp Thẩm Băng Châu xong lại câu nẹ mà đứng đằng sau. Lý Diệc Trừng không hiểu gì cả, ''Anh làm cái gì vậy? Thầy hướng dẫn của anh dữ lắm à?''
''Dữ lắm.'' Hắn nhỏ giọng nói, ''Em không phải học ở trường anh nên không biết, lớp của thầy ấy có tỉ lệ trượt cao nhất đấy.''
Lý Diệc Trừng không tin, ''Sao có thể? Soái ca vậy mà cũng đánh trượt người ta sao?''
''Còn may thầy ấy đẹp, băng không cũng không có người đăng kí học lớp thầy ấy đâu!''
Lý Diệc Trừng bán tính bán nghi gật đầu, nhìn thấu qua khe hở của mỗi người, cô nhìn thấy Cố Sơn Trạch khom lưng không biết đang nói cái gì, Thẩm Băng Châu đột nhiên lộ ra một chút thẹn thùng, nhanh tay véo một cái lên eo Cố Sơn Trạch khiến hắn đau đến xuýt xoa.
Bây giờ thì cô tin rồi, dám véo giám đốc Cố là thấy hung dữ thật rồi đó.
Mọi người lục tục đến. Lúc đến chuyện thứ nhất nhất định sẽ ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu đã sớm mắng Cố Sơn Trạch trong lòng một trăm tám mươi lần rồi. Đột nhiên dẫn đi gặp người nhà thì thôi, bây giờ còn đi gặp đồng nghiệp nữa, kế tiếp chắc không phải sẽ lôi anh đến trước mặt chị gái để tuyên bố đâu nhỉ?
Không biết có phải đang là Giáng Sinh hay không mà nhà hàng đặc biệt đông khách. Không bao lâu sau lại có một vị khách không ngờ tới chạy đến.
''Thầy Thẩm!'' Chu Ngọc Ngọc vui vẻ mà chạy tới, ''Thầy Thẩm Giáng Sinh vui vẻ! Hai người đến hẹn hò sao?''
Ban đêm thời tiết lạnh, Chu Ngọc Ngọc lại cởi chiếc áo khoác duy nhất của mình ra vắt trên cánh tay, bên trong chỉ có chiếc đầm dây bó sát, kiểu tóc đã được thay đổi, trở thành thiếu nữ nhẹ nhàng, vừa bước vào cửa để hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn tới.
Thẩm Băng Châu khó khăn mà mở miệng, ''Cô không lạnh à?''
Chu Ngọc Ngọc cười lộ ra lúm đồng tiền, bàn tay vỗ vào bụng, ''Em có dán miếng dán giữ nhiệt rồi, bên trong có điều hòa, không lạnh đâu.''
Gặp được cô cũng xem như một đoạn kỳ duyên, ngẫm lại lúc trước suýt chút nữa đã kết hôn với người ta, Thẩm Băng Châu có chút cảm khái, khó được lúc quan tâm mà hỏi một câu: ''Cô cùng Bành Vũ thế nào rồi?''
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Chu Ngọc Ngọc nhạt dần, thập phần khinh thường mà khoanh tay, ''Sao em phải như thế nào với anh ta, người bên cạnh em cũng nhiều lắm đó.''
Thẩm Băng Châu không quá hiểu, lúc trước không phải còn vì thích Bành Vũ nên mới quyết tâm từ hôn sao?
Nhìn thấy bộ dáng kia của cô, Cố Sơn Trạch đã hiểu, đột nhiên hô một câu: ''Bành Vũ?''
Ngay lập tức Chu Ngọc Ngọc cúi đầu, tay chân luống cuống khoác áo lên trên người, đồng thời nhìn chung quanh như đang hỏi: ''Ở đâu?''
''Phì...'' Các đồng nghiệp còn đang ăn dưa không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Chu Ngọc Ngọc nhận ra được mình bị lừa, cởi chiếc áo khoác vừa mới mặc được một nửa ra, chỉ vào Cố Sơn Trạch nói: ''Anh là cái đồ quá đáng! Bành Vũ sao lại có được người bạn như anh chứ!''
Cố Sơn Trạch khinh thường mà cười nhạo, đẩy xe lăn vào bên trong, ''Ai biết, cô tự đi hỏi Bành Vũ đi.''
Thấy đoàn người đã đi xa, Thẩm Băng Châu tò mò mà quay đầu, ''Em lo cho hai người kia quá.''
Cố Sơn Trạch cười nói: ''Có gì đâu mà lo em? Hai người bọn họ không phải xứng đôi vừa lứa hải vương tra nữ với nhau sao?''
Hình như là vậy, nhưng lâu rồi mà cũng không thấy bọn họ có tiến triển gì cả.
Bộ phận trang sức cao cấp có khá nhiều nhân viên, trợ lý đã đặt phòng tiệc lớn nhất ở đây, chính là loại thường dùng để tổ chức tiệc cưới mới có thể chứa toàn bộ nhân viên được. Liên hoan với các thành viên trong bộ phận chỉ để vui vẻ, Cố Sơn Trạch không phải lãnh đạo sẽ tổng kết công việc trên bàn ăn, mọi người cùng nhau đến mừng Giáng Sinh. Giữa lúc ồn ào, trợ lý kéo vào hai cái hộp lớn. Vậy mà còn có quà Giáng Sinh nữa.
Thẩm Băng Châu ngồi dựa người trên ghế sofa, nhỏ giọng nói: ''Liên hoan của các anh náo nhiệt thật đấy. Trước đây em cũng từng tham gia cuộc họp thường niên với chị, cảm giác nụ cười trên mặt mọi người cứ giả trân kiểu gì ấy. Lúc ăn cơm người của chị em đều không có ngồi cùng bàn với cô đâu.''
Cố Sơn Trạch bị từng nhân viên một kính rượu, trên mặt đã nổi lên hơi rượu, nghe vậy nói: ''Bộ phận của anh thành lập muộn, cũng chằng có nguyên lão gì. Những người mà em gặp hôm nay đều hầu như là 95 hoặc 00 đổ đi thôi. Lý Diệc Trừng kia cũng mới chỉ học năm 4.''
Thẩm Băng Châu đã hiểu, sau đó chú ý đến: ''Cũng là bạn gái Lâm Tuấn đúng không?''
Cố Sơn Trạch gật đầu.
Thẩm Băng Châu: ''Thật là không nghĩ đến, Lâm Tuấn là nghiên cứu sinh của em, mấy ngày trước còn gửi tin cùng em thảo luận vấn đề, bây giờ bị cậu ấy biết, chắc mai thôi là tất cả học sinh sẽ biết luôn.''
Cố Sơn Trạch nghiêm túc mà quay đầu, ''Em lo chuyện của chúng ta bị trường học biết à? Hay để anh nói với cậu ấy một tiếng, bảo cậu ấy giữ bí mật giúp mình nhé?''
''Còn giữ bí mật gì? Người bên cạnh anh không phải biết hết rồi à?'' Thẩm Băng Châu lắc đầu, ''Sớm muộn gì cũng biết thôi, đến lúc đó rồi nói sau.''
Khi nói chuyện lại có không ít người đến kính rượu bọn họ. Cố Sơn Trạch cứ khăng khăng uống, uống đến người bên cạnh đã ngửi được sặc mùi rượu trên người hắn. Thẩm Băng Châu không nhìn được nữa, duỗi tay ngăn lại, ''Để em uống cho.''
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, ''Thôi, không có việc gì đâu.''
''Uống nhiều như vậy mặt anh đỏ hết lên rồi kia kìa!''
''Không có việc gì thật mà.''
Thẩm Băng Châu không muốn nghe hắn, đoạt lấy ly rượu trong tay Cố Sơn Trạch dũng cảm uống hết. Lúc sau có người đến anh cũng làm như vậy. Cuối cùng, chuyện bạn trai giám đốc Cố không cho giám đốc Cố uống rượu truyền ra, không ai đến kính rượu nữa.
Rượu không dễ say, nhưng lại có một điểm là buồn đi vệ sinh. Sau khi uống được một lúc, Thẩm Băng Châu liền muốn đi vào nhà vệ sinh, anh trộm nhìn người bên cạnh, có chút do dự.
Lòng tự trọng bị quấy phá. Trước nay Thẩm Băng Châu chưa từng vì chuyện này mà làm phiền đến Cố Sơn Trạch, nhưng mà cái này...Anh lén lút túm tay áo Cố Sơn Trạch. Cố Sơn Trạch ánh mắt mơ màng hỏi, ''Sao vậy?''
Thẩm Băng Châu nhấp miệng, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng thì thầm. Cố Sơn Trạch bỗng chốc cười rộ lên, bế anh đi vào toilet.
Mọi người cũng rất nhiệt tình, đầu tiên là hỏi thăm hai người họ làm sao vậy, sau đó lại hỏi có cần giúp đỡ hay không, còn có người chủ động dẫn đường nữa. Bị nhiều người thấy anh bị ôm đi như vậy, Thẩm Băng Châu đã đủ ngượng ngùng, đặc biệt trong số những người ấy còn có học sinh của chính mình, bây giờ chỉ có thể chôn mặt vào ngực Cố Sơn Trạch thôi.
Khó khăn rời khỏi bữa tiệc, nhà vệ sinh ở phía cuối, rời xa nơi ồn ào chỉ còn tiếng nước yên tĩnh.
Cố Sơn Trạch lập tức ôm anh vào, lúc này Thẩm Băng Châu mới nhớ tới phải đuổi người, ''Thả em xuống, anh đi ra ngoài đi.''
Cố Sơn Trạch cười như không cười mà nhìn hắn, ''Tại sao?''
''Tại sao cái gì mà tại sao?'' thẩm bang châu có chút nóng nảy, ''Anh muốn đứng ở chỗ này nhìn em đấy à?''
Cố Sơn Trạch không dao động mà ôm anh ngồi xuống, đẻ anh ngồi dựa vào người mình, vòng tay ra phía trước, bắt đầu cởi dây lưng Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu cả kinh thất sắc đè tay lại, ''Làm cái gì vậy?''
''Anh đang giúp em đó.''
''Em có cần anh giúp đâu! Anh đi ra ngoài đi!''
''Không đấy.'' Nương đang lúc say, Cố Sơn Trạch cũng cãi với Thẩm Băng Châu luôn, ''Có gì mà phải ngại chứ? Có phải anh chưa chạm vào em bao giờ đâu.''
''Nhưng mà có giống nhau đâu!''
''Có gì mà không giống nhau, lần trước em cũng làm ướt hết giường anh luôn mà.''
Thẩm Băng Châu muốn bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng của mình, gấp đến độ đỏ hết cả mặt lên, ''Còn không phải tại anh làm em hay sao! Anh đi ra ngoài được chưa!''
Cố Sơn Trạch bây giờ căn bản không chịu nghe lời, nói vài ba câu đã cởi quần Thẩm Băng Châu ra. Thẩm Băng Châu xấu hổ quay mặt đi, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Cố Sơn Trạch, lại càng thêm hổ thẹn.
Trong mắt Cố Sơn Trạch tối lại, say khướt nói: ''Mặt em đỏ rồi.''
Thẩm Băng Châu không nói lời nào.
Cố Sơn Trạch đột nhiên ghé sát vào, chóp mũi chạm nhau, ''Chỉ cần nhìn thấy em đỏ mặt anh liền muốn làm em.''
Trong lòng Thẩm Băng Châu khẽ động, đẩy Cố Sơn Trạch ra, ''Anh đừng có linh tinh ở đây, mọi người đều đang ở bên ngoài đấy.''
Cố Sơn Trạch dùng sức hôn anh một cái.
Nhà vệ sinh công cộng mọi người đi lại, tiếng nước hết đợt này đến đợt khác, Thẩm Băng Châu quá căng thẳng, bị hắn sờ vài cái đã ra, cũng vô cùng tức giận, đôi mắt ngập nước hồng hồng như những bông mẫu đơn ngập sương.
Cố Sơn Trạch tựa đầu vào vai Thẩm Băng Châu ngửi ngửi hương nước hoa trên người anh, giọng nói trầm hẳn đi: ''Châu Châu ơi, muốn em quá.''
Cố Sơn Trạch đã là vẻ say rượu khiến Thẩm Băng Châu cũng hết cách, chỉ đành dỗ dành: ''Ở đây không có dụng cụ gì, về nhà lại cho anh nhé được không? Bây giờ anh ôm em về đã.''
Mí mắt Cố Sơn Trạch hơi mở ra, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ kia như con báo đang theo dõi con mồi của mình, ''Anh muốn em dùng miệng cơ.''
Thẩm Băng Châu bỗng không hiểu, chờ anh phản ứng lại mới xấu hổ đến nhéo một cái vào tay Cố Sơn Trạch, ''Không được!''
Hắn bắt đầu chơi xấu, ''Châu Châu, vợ ơi, có được không, một lần thôi, xin em đó....''
Lỗ tai Thẩm Băng Châu đều mềm đi.
Hư quá, chẳng có lí lẽ gì cả. Cố Sơn Trạch nhìn ra anh đang mềm lòng, lập tức không chờ được đáp án cuối cùng mà đứng lên ấn đỉnh đầu anh, bắt đầu cởi dây lưng.
.....
Lại một hồi qua đi, mọi người đều chơi đến sắp tan cuộc. Lúc đến bên cạnh sofa, Cố Sơn Trạch cuối cùng cũng tìm lại lí trí mà đặt Thẩm Băng Châu xuống, chính mình cũng ngồi xuống theo. Lục Thư Nam lo lắng đi tới, ''Sao lâu vậy mới trở về?''
Thẩm Băng Châu ôm Cố Sơn Trạch vào trong ngực, không quá tự nhiên mà nói: ''Anh ấy uống nhiều quá, trước cứ đưa anh ấy trở về đi.''
Lục Thư Nam: ''Tôi không uống rượu, để tôi đưa các cậu trở về, chờ tôi đi lấy xe.''
''Được.'' Thẩm Băng Châu gật đầu. Chờ Lục Thư Nam đi xa liền uống một ngụm đồ uống trên bàn. Một hơi uống hết mới áp được mùi tanh trong cổ họng xuống.
Anh tức giận mà nhìn xuống người trong ngực, người trong ngực đang cọ cọ bụng anh, đã ngủ mất rồi.
Lục Thư Nam gọi mấy đồng nghiệp khác tới hỗ trợ đỡ Cố Sơn Trạch lên trong xe, lại đỡ Thẩm Băng Châu lên rồi nói tạm biệt với mọi người mới đóng cửa xe lại.
Xe cách âm rất tốt. Chờ sau khi đóng cửa lại mọi thứ đều trở nên yên tĩnh. Lục Thư Nam lại không vội, quay đầu lại hỏi: ''Châu Châu, cậu quyết định muốn cùng anh ấy ở bên nhau rồi sao?''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng đáp ''Ừ'', lại không quên dặn lại một lần nữa: ''Đừng nói cho chị tôi biết đấy.''
Lục Thư Nam thay anh thở dài, nhìn thấy anh đang giúp Cố Sơn Trạch sửa sang lại quần áo, có lẽ lo Cố Sơn Trạch không thoải mái nên để anh dựa vào vai mình, như đang dỗ trẻ con mà vỗ lên lưng hắn, nghiễm nhiên một bộ dáng vợ hiền.
Lục Thư Nam không khỏi mà cười, ''Xem ra anh ấy đối với cậu là nghiêm túc đó, nếu không sẽ không đưa cậu đến gặp đồng nghiệp đâu. Nhưng mà cậu phải nói cẩn thận lại với anh ấy đi, dẫn cậu đi gặp đồng nghiệp mà còn uống nhiều như vậy, kì cục ghê.''
Thẩm Băng Châu âm ầm nhấp đôi môi đang sưng lên, khẽ hừ lạnh, ''Kì thật, lá gan anh ấy càng lúc càng lớn rồi, chờ anh ấy tỉnh để tôi dạy cho một bài học.''
Lục Thư Nam cảm khái, ''Nếu chị cậu cũng giống như cậu thì tốt rồi.''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc nhìn về phía anh, giống ngư phát hiện ra điều gì nhưng lại không quá nắm chắc.
Xe bắt đầu khởi động, đường phố bắt đầu lùi dần. Lục Thư Nam chuyên tâm nhìn về phía trước, không nói chuyện nữa.
*
Đố bít chương sau em bé dạy chồng như nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.