Bất Trác

Chương 43: Tôi là đồ Khốn nạn




Cố Sơn Trạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong phòng ánh sáng tối tăm, giữa khe hở của hai tấm rèm dày nặng chiếu chút tia sáng bên ngoài, có lẽ đã không còn sớm.
Lượng cồn tối hôm qua uống còn chưa bài xuất ra khỏi cơ thể, Cố Sơn Trạch đè lại huyệt thái dương đau nhức, theo thói quen mà xoay người, phát hiện bên cạnh còn có một người nữa.
Hắn duỗi tay từ trong chăn ra, ôm eo người nọ, mơ hồ nói: ''Châu Châu....''
Người nọ giật giật, Cố Sơn Trạch cũng giật giật theo, tham lam mà sờ xuống bụng người nọ, nhưng xúc cảm truyền đến không phải cảm giác mềm mụp trong trí nhớ mà là cơ bụng bóng loáng rắn chắc.
Cố Sơn Trạch hơi tỉnh.
Đệm chăn trước mặt đều là màu trắng, nhìn kĩ lại thì cách bày trí từ trần nhà đến đèn giường đều xa lạ, đây không phải là nhà của chính mình.
Cố Sơn Trạch đột nhiên xoay người ngồi dậy.
Động tác này của hắn ảnh hưởng đến người bên cạnh. Người nọ ở trong chăn hơi cựa quậy, sau đó chậm rãi kéo chăn lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Trong đầu Cố Sơn Trạch lúc này đã trống rỗng.
Hắn bắt đầu nhớ lại, tối hôm qua có liên hoan, hắn uống rượu, uống rất nhiều rượu, Châu Châu bảo hắn đừng có uống nhiều, sau đó thì sao?
Cố Sơn Trạch đột nhiên xốc chăn lên, nhìn thấy hạ thân không mặc gì, lại thấy quần áo mặc hôm qua đang rơi vãi trên sàn nhà lung tung rối loạn, lại còn lẫn với của người khác.
Hắn lại một lần nữa nhìn về phía người trong chăn, bốn mắt nhìn nhau, một người không dám tin tưởng, một người thì đang xấu hổ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau ba giây đồng hồ, Cố Sơn Trạch không dám tin mà nói: ''Giám...Giám đốc Lục?''
Lục Thư Nam mười phần thẹn thùng mà ngồi dậy, gật đầu cười với hắn: ''Chào buổi sáng giám đốc Cố.''
Cố Sơn Trạch nuốt nước miếng, đầu óc đã nhão hết ra, ''Chúng ta...Tối hôm qua....''
Hắn cứ ấp a ấp úng, Lục Thư Nam ôn hòa mà nói tiếp hay hắn, ''Anh có tinh lực thật đó.''
Cố Sơn Trạch hư bị sét đánh, cảm giác khóe mắt mình đều đã nhảy dựng lên, ''Cái gì cơ? Tôi với cậu? Châu Châu của tôi đâu rồi?''
Lục Thư Nam chậm rì rì ngồi dậy, khóe miệng hơi giật nhẹ, giống như có chỗ nào đang đau đớn lắm. Sau khi gian nan mà ngồi dậy được, Lục Thư Nam liền lấy ra mấy tờ giấy từ trong chăn ra ném vào thùng rác. Theo động tác đó của anh, Cố Sơn Trạch liền thấy có mấy tờ giấy rơi bên cạnh thùng rác, giữa đống giấy đó còn có vài gói bao cao su đã bị xé mở.
Hắn thấy bộ dáng có vẻ không trách gì của Lục Thư Nam, thấy anh ném giấy vào thùng rác xong mới quay đầu lại nói: ''Giám đốc Cố, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho Châu Châu biết đâu.''
Cố Sơn Trạch mạnh mẽ nuốt nước miếng, hai mắt trợn tròn, ''Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy? Tôi ngủ với cậu sao?''
Lục Thư Nam bình tĩnh nói: ''Anh nhìn xem chứng cứ phạm tội đầy trên đất đi, ngoài cái này ra thì còn đáp án thứ hai sao?''
Cố Sơn Trạch lâm vào trầm mặc.
Bây giờ đầu óc của hắn rối tung lên. Ký ức cuối cùng của tối ngày hôm qua chính là Thẩm Băng Châu chắn rượu giúp hắn. Cố Sơn Trạch không cam lòng mà gõ gõ đầu, ý muốn gõ thử xem có nhớ ra được thêm cái gì không, vậy mà có tác dụng. Hắn nhớ mình đã ôm Thẩm Băng Châu đến nhà vệ sinh, sau đó hắn đã làm cái gì?
Trong nháy mắt, trong đầu Cố Sơn Trạch hiện lên gương mặt đỏ bừng với đôi mắt ngập nước của Thẩm Băng Châu, bị hắn ấn đỉnh đầu lên xuống làm mắt kính rơi cả trên sống mũi.
Gặp...Trong lòng Cố Sơn Trạch đột nhiên lạnh đi, liều mạng mà nhớ lại, nhưng ký ức chỉ dừng lại ở đó, có gõ đầu thể nào cũng không nhớ ra được gì thêm cả.
Thấy hắn như vậy, Lục Thư Nam tỏ vẻ đồng tình mà vỗ vỗ bờ vai của hắn. Không ngờ tới đôi tay vừa chạm lên vai, Cố Sơn Trạch đã né tránh. Lục Thư Nam chỉ đành cười cười, ''Rời giường trước đi.''
Lúc này Cố Sơn Trạch đã lấy lại được chút tinh thần, lạnh lẽo cực độ mà trừng mắt với Lục Thư Nam, ''Rốt cuộc tối hôm qua sao lại thế này? Vì sao chúng ta lại ngủ với nhau?''
Lục Thư Nam sờ cằm, ngượng ngùng nói, ''Tối hôm qua anh uống nhiều quá, tôi cũng không biết nhà anh ở đâu, đành phải chở anh đến khách sạn, không nghĩ tới....''
Cậu dừng lại, Cố Sơn Trạch lại gấp đến độ muốn đá người, ''Không nghĩ tới cái gì?''
Lục Thư Nam thẹn thùng mà ho khan, ''Không nghĩ tới, anh đột nhiên lôi kéo tôi, nói....''
Cậu lại dừng, Cố Sơn Trạch hận như không thể bóp chết anh, ''Nói cái gì?''
''Nói, trước đây lúc ở Anh anh đã cảm thấy tôi rất tuấn tú, nhưng tôi lại không giống những người khác. Những người khác đều chủ động bám dính lấy anh, anh có nguyên tắc, cũng không hề chủ động theo đuổi người khác, cho nên mới không cùng tôi phát triển thêm một bước nữa. Nhưng duyên phận lại là thứ vô cùng kì diệu, bây giờ chúng ta lại làm cùng một công ty....''
Mặt Cố Sơn Trạch xám như tro tàn, lời này sao lại nghe giống như mình nói thật vậy.
Lục Thư Nam thở dài, ''Trách tôi, tôi cũng uống nhiều, không chịu được sự dụ hoặc của anh. Tôi thật không phải người, anh là bạn trai của Châu Châu đấy, chính là tay anh, anh hôn....''
Cố Sơn Trạch che mặt lại, ''Cậu đừng nói nữa, để tôi bình tĩnh lại một chút.''
Cả phòng hỗn độn, chứng cứ rơi vãi đầy đất. Cố Sơn Trạch không thể tin được, chẳng nhẽ mình thật sự là đồ súc sinh thật sao?
Quả thật ngoại hình của Lục Thư Nam là sẽ lọt được vào mắt xanh của hắn, nhưng đó là trước kia. Bây giờ tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa từ khi có Thẩm Băng Châu hắn đã không còn tư tưởng gì với đàn ông khác rồi, sao lại thành như vậy chứ?
Chẳng nhẽ đây là thói hư tật xấu ăn vào trong xương tủy à?
Cố Sơn Trạch vò đầu, mày cũng nhíu hết cả lại, "Châu Châu đâu rồi?''
Lục Thư Nam không biết mà lắc đầu: ''Sao lại hỏi tôi? Tối hôm qua không phải tự anh đưa cậu ấy trở về à?''
Cố Sơn Trạch như bị người ta giáng cho một búa vào đầu, buột miệng thốt ra: ''Tôi uống say thì làm sao đưa em ấy về được?''
''Anh dẫn cậu ấy đi vệ sinh, mãi lâu sau anh mới một mình trở lại, lúc đó tôi còn hỏi anh Châu Châu đâu rồi, anh nói anh đưa về rồi.''
Trên đỉnh đầu Cố Sơn Trạch nảy ra một dấu chấm hỏi, giờ lại biến thành một dấu chấm than to đùng, rầm một cái vỡ vụn.
Hắn vội xuống giường, sờ quần áo một chút mới mò được điện thoại từ trong túi áo, nhấn một cái, hết pin. Lại thêm một trận luống cuống tay chân nữa mới sạc pin vào để mở máy lên. Hắn mau chóng gọi điện cho Thẩm Băng Châu, lại phát hiện không tài nào gọi được.
Lục Thư Nam ôm chăn, vô cùng quan tâm hỏi: ''Sao vậy?''
Lúc này Cố Sơn Trạch mới nhớ ra mình chưa mặc gì, vọi vàng lấy quần áo che lại bộ phận quan trọng, lắc đầu, ''Cậu gọi cho Châu Châu thử xem có gọi được không.''
Lục Thư Nam làm theo, chỉ chốc lát sau liền nói cho hắn biết, không gọi được.
Cố Sơn Trạch ngồi trở lại mép giường, dùng sức nắm nhẫn ban chỉ trên tay mình, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Vậy mà tối qua lại là hắn đưa Châu Châu về nhà. Hắn làm người ta ở trong WC lâu như vậy, sau đó lại đưa người ta về nhà? Sao hắn lại muốn đưa Thẩm Băng Châu về nhà vậy, lúc đó liên hoan còn chưa kết thúc mà, sao hắn lại có lý do đưa người ta về nhà được?
Cố Sơn Trạch càng nghĩ càng hoảng hốt, nhặt quần áo trên mặt đất lên, cũng bất chấp là có bẩn hay không mà vội vàng mặc lại trên người. Lục Thư Nam hỏi: ''Anh muốn làm gì giờ?''
Cố Sơn Trạch thật sự không biết phải đối mặt với Lục Thư Nam như thế nào, đơn giản mà bỏ qua, ''Tôi đi tìm Châu Châu, chờ lát nữa lại đi xử lý chuyện của cậu.''
Ở Thẩm gia lúc này mặt trời đã lên cao, Thẩm Băng Châu đang cầm bình nước tưới hoa ở ngoài vườn.
Trong vườn quanh năm có cảnh đẹp, năm mới đang đến gần, hoa cúc dưới bậu cửa sổ nở rộ, đung đưa từng chùm. Bên trong cửa sổ là phòng bếp, dì Giang đang nhặt rau bên cửa sổ, trong miệng cứ nhắc mãi, ''Haiz, Thẩm tổng lại vài ngày không về nhà rồi, không phải nói muốn từ chức sao, sao vẫn bận như vậy chứ.''
Thẩm Băng Châu đang yên lặng đọc tinh nhắn Lục Thư Nam gửi tới, tâm trạng có vẻ không tồi mà cười, ''Trong tay chị ấy có mấy cái hạng mục, không tìm thấy người thích hợp để giao cho thôi ạ.''
Dì Giang ưu sầu nói: ''Cô ấy thật sự từ chức sao, sống chết với công ty mấy năm như vậy rồi, sao lại đột nhiên từ bỏ nhỉ?''
Thẩm Băng Châu cười mà không nói, nhắn lại cho Lục Thư Nam: Cậu bảo với anh ấy là chân đau quá đi.
Lục Thư Nam: Cậu tha cho tôi đi.
Thẩm Băng Châu lại gửi cho Lục Thư Nam một biểu tượng con mèo đáng yêu.
Tưới nước một hồi, Thẩm Băng Châu vừa lòng mà nhìn bụi hoa được tưới đến đẹp mắt kia, ''Dì Giang, cháu nhờ dì mua cái dây buộc tóc dì đã mua cho cháu chưa ạ?''
Dì Giang nói: ''Buổi sáng dì đi chợ đã mua cho cháu rồi, đang để ở phòng khách đó, cháu muốn cái này làm gì vậy?''
''Cháu cần dùng để buộc mấy cái không nghe lời lại thôi.'' Thẩm Băng Châu đặt bình tưới nước xuống, đẩy xe lăn đi vào trong, ''Cháu lên nhà đây, chờ lát nữa Cố Sơn Trạch đến tìm cháu thì dì bảo là từ tối hôm qua đến giờ cháu vẫn chưa về nhé.''
Dì Giang chẳng hiểu gì nhưng vẫn đồng ý.
Nhưng mà thật lâu sau cũng không thấy Cố Sơn Trạch đến gõ cửa.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Cố Sơn Trạch trước tiên về nhà mình, tìm một vòng không thấy người, lại gọi điện hỏi thử những người bạn có khả năng biết xem, sau đó lại đi đến nhà Thẩm Băng Châu, sau khi đỗ xe xong ở ven đường lại đột nhiên không làm gì nữa.
Lục Thư Nam còn đang rối rắm không biết nên biểu thị chân mình đang đau như thế nào, thấy Cố Sơn Trạch hồn bay phách lạc liền quan tâm hỏi: ''Sao vậy?''
Cố Sơn Trạch vô lực mà nằm lên tay lái, ''Tôi không phỉa người mà.''
Lục Thư Nam nhíu mày, an ủi: "Anh không cần tự trách đâu, tôi cũng rất hưởng thụ mà, anh tình tôi nguyện. Với lại tôi cũng không có quấn lấy anh đâu, chỉ một đêm mà thôi, qua rồi thì cho qua đi.''
Cố Sơn Trạch vô lực mà lắc đầu, ''Tôi thật sự không phỉa người.''
Lương tâm Lục Thư Nam hơi đau, ''Không sao đâu, tôi cũng không nói cho Châu Châu biết đâu....''
"Lục Thư Nam!'' Hắn đột nhiên tức giận hét lên, nhưng cũng không còn gì để nói nữa.
Lục Thư Nam khổ sở mà cúi đầu, ''Không thì sao chứ? Đây có phải lần đầu tiên anh làm chuyện này đâu, có lẽ về sau còn nhiều nữa cơ.''
Lương tâm Cố Sơn Trạch cũng bắt đầu đau, hận không thể gõ chết mình ngay lập tức, ''Giám đốc Lục, cậu...Tôi vô cùng xin lỗi cậu, cậu có đau chỗ nào không?''
Lục Thư Nam sặc một cái, tiếp tục khổ sở mà cúi đầu, ''Cũng ổn, vừa lúc đầu thì còn đau, sau đó tốt hơn nhiều rồi....''
Cố Sơn Trạch che mặt lại, bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
"Cho đến bây giờ tôi mới hiểu được, vì sao chị em ấy lại chán ghét tôi như vậy. Cô ấy còn hiểu bản thân tôi hơn cả tôi nữa, cô ấy đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày tôi làm ra loại chuyện này, vậy nên mới bảo tôi đừng làm tổn thương Châu Châu.''
Hắn bi thương mà cười: ''Bây giờ thì tôi biết rồi, lỗi lầm của con người thì không thể bù đắp được. Một khi đã làm thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể xóa đi những dấu vết đó được.''
Lục Thư Nam nói: ''Anh cũng đừng bi quan như vậy....''
''Đây không phải là bi quan.'' Trong ánh mắt Cố Sơn Trạch nổi lên thê lương, ''Nếu lát nữa đi vào mà Châu Châu không ở nhà, ý của tôi là, tôi đánh mất Châu Châu rồi, tôi phải làm sao mới nói được với chị cậu ấy đây?''
Lục Thư Nam nghĩ thầm, anh yên tâm đi, cậu ấy đang trong nhà đó.
Cố Sơn Trạch bi ai mà cười lạnh, ''Cậu biết gì không? Tối hôm qua tôi bắt em ấy giúp tôi khẩu...''
Lục Thư Nam điên cuồng gào trong lòng, thôi đủ rồi!
''Lúc tỉnh dậy, tôi cũng nghĩ tới, nhưng lần nào cũng bất đắc dĩ. Tối hôm qua để em ấy thành như vậy, em ấy nhất định sẽ tức giận cho xem. Này còn chưa tính, cái tôi sợ là tôi ném em ấy không biết ở chỗ nào rồi, chân em ấy lại không thể đi, lớn lên còn đẹp như vậy, nhỡ đâu....''
Hắn không nói được nữa.
Lục Thư Nam nhỏ giọng mà an ủi: "Anh trước đừng bi quan như vậy, nhỡ đâu cậu ấy đang ở trong nhà thì sao?''
Cố Sơn Trạch vẫn lắc đầu, ''Giám đốc Lục, cậu còn không rõ sao? Tôi đã ngủ với cậu.''
Lục Thư Nam hơi không thể giả vờ được nữa, khổ sở ỏi: ''Tôi hiểu mà, tôi sẽ không nói cho cậu ấy....''
''Cậu không hiểu!'' Cố Sơn Trạch như đang tự giễu, ''Tôi với cậu ngủ với nhau, ý trên mặt chữ, là tôi phản bội Châu Châu, giờ bắt tôi phải đối mặt với em ấy thế nào đây?''
Lục Thư Nam hổ thẹn quay đầu đi, cậu đã không thể đối mặt được với Cố Sơn Trạch nữa rồi.
Cố Sơn Trạch mệt mỏi tựa vào ghế dựa, hồi lâu sau mới duỗi tay lại, ''Có thuốc lá không?''
Lục Thư Nam không hút thuốc lá, nhưng vừa hay tối hôm qua có nhìn thấy nửa bao của một đồng nghiệp rơi xuống trên bàn cơm nên tiện tay nhặt lên, tính thứ hai đưa cho người ta. Cậu nghĩ nghĩ, móc ra bao thuốc đưa cho Cố Sơn Trạch.
Thói quen của đồng nghiệp kia cũng tốt, để bật lửa ngay cạnh hộp thuốc, đỡ phải đi tìm.
Cố Sơn Trạch rút ra một điếu, đần mặt ra nhìn một lúc lại nhét trở về.
Lục Thư Nam hỏi: ''Sao thế?''
Hắn suy sụp tinh thần mà lắc đầu, ''Thôi bỏ đi, Châu Châu không thích ngửi mùi thuốc lá.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.