Bất Trác

Chương 45: Biến đi mà ở với nhau!




Thẩm Thần Sa từ bên ngoài trở về, thấy trước cửa nhà mình đang đậu một chiếc xe quen mắt, hơi đoán một chút liền đoán được Cố Sơn Trạch đang ở bên trong.
Cô xem như là đã được trải nghiệm một phen cảm giác chua xót khi làm ba mẹ, một đứa em trai nghe lời như vậy mà giờ lại ngã vào vũng bùn tình yêu không thể tự kiềm chế. Cái gì nên nói cô đã nói, nên quản cũng đã quản, Thẩm Thần Sa đã tận lực rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cứ canh lúc cô không có ở nhà mà đến hẹn hò trông có khác gì đến trộm mèo khi chủ đi vắng không. Cái này làm Thẩm Thần Sa tức đến ngứa răng, thế nào cũng phải chỉnh đốn lại một chút mới được.
Cô lén lút đi vào cửa, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi lên lầu. Đi đến một nửa cầu thang là có thể thấy cửa phòng ngủ của Thẩm Băng Châu. Lúc ấy Lục Thư Nam còn đang đứng ghé vào ván cửa áp tai nghe lén.
Thẩm Thần Sa không đoán được Lục Thư Nam cũng sẽ ở đây, càng nhẹ chân hơn, lặng yên không một tiếng động mà tiến lại gần, đột nhiên vỗ một cái.
Lục Thư Nam suýt chút nữa bị làm cho sợ chết khiếp, sợ tới mức còn chưa kịp kêu gì, vừa quay đầu lại mặt đã xám như tro tàn.
Phản ứng này càng thêm khẳng định suy đoán của thầm thần sa. Cô hừ lạnh một tiếng, tiến lên vặn khóa cửa, liếc mắt một cái liền thấy được cảnh tượng khó coi kia.
Giờ đây Thẩm Thần Sa đã hồi phục tinh thần, đang vắt chân ngồi ở giữa sofa, ba người đàn ông thì đang đứng đối diện cô, không hẹn mà cùng nhau cúi đầu, giống như các bạn học đang bị cô giáo phạt đứng vậy.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bọn họ đã đứng vài phút, Cố Sơn Trạch thật sự không nhịn được, thử ngẩng đầu nói: ''Tôi có thể đi vệ sinh một lát không?''
Thẩm Thần Sa cười lạnh, ''Bây giờ mới biết sợ à? Vừa nãy còn hưởng thụ cơ mà sao không thấy cậu cẩn thận như bây giờ?''
Cố Sơn Trạch thầm than trong lòng, hưởng thụ cái gì chứ, đây là chịu cực hình đó. Nếu không đi xử lý một chút, hắn lo bộ phận quan trọng của mình sẽ hỏng mất.
Thẩm Băng Châu trộm kéo tay áo hắn, "Kiên trì chính là thắng lợi."
Nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, Thẩm Thần Sa giận sôi máu, đột nhiên răn dạy: ''Thẩm Băng Châu, em là đứa em vong ơn bội nghĩa mà chị tự mình nuôi lớn sao?''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, "Không phải.''
"Vậy em là cái gì?''
Thẩm Băng Châu vô tội mà bĩu môi, "Thì không phải như chị thấy đó sao?''
Thẩm Thần Sa mỉm cười, "Vậy thì nên là cái nào bây giờ?''
Thẩm Băng Châu im lặng, bị mắng với sở thích xấu xa của mình bị vạch trần, anh chọn cái trước.
Mọi người lại tiếp tục rơi vào giằng co.
Ba người đàn ông ở đây thì có đến hai người sợ chị gái. Cố Sơn Trạch cảm thấy hắn ở cùng hai người này lâu rồi chính mình giờ cũng sợ Thẩm Thần Sa theo luôn. Nhưng mà chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là bị bắt đứng ở đây. Hắn ho khan hai tiếng, lộ ra ánh mắt vô cùng thành khẩn, "Chị, em có thể đi vệ sinh một lát không?''
Mắt Thẩm Thần Sa sáng như đuốc: "Ai chị cậu?''
Cố Sơn Trạch đã khổ sở lắm rồi, đành sửa miệng: "Thẩm tổng, tôi đi vệ sinh một lát đã.''
Nói xong hắn liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nhìn tấm lưng kia có lẽ là đang sốt ruột lắm.
Thẩm Thần Sa trợn mắt với người kia một lúc, sau đó đột nhiên nói với Thẩm Băng Châu: "Em đi thu dọn hành lý đi.''
Thẩm Băng Châu chẳng hiểu gì: "Sao cơ ạ?''
''Đi dọn hành lý đi, từ nay trở đi không cần ở nhà nữa, dọn đồ mà đi theo hắn đi.''
Thẩm Băng Châu không thể tin nổi, "Chị muốn đuổi em đi sao?''
Thẩm Thần Sa hừ lạnh, "Hai người như yêu đương vụng trộm, cả ngày cứ phải trốn chị chắc mệt lắm đúng không. Vậy đơn giản dọn đến chỗ kia của hắn đi, cho chị mỗi lần tan làm về nhà đỡ phải nhìn thấy cảnh tượng gì.''
"Thật sự không phải như chị nhìn thấy đâu!'' Thẩm Băng Châu bắt đầu nóng nảy, "Em chỉ đùa với anh ấy một chút thôi mà!''
Nhưng có lẽ Thẩm Thần Sa đã hạ quyết tâm rồi, ra lệnh với Lục Thư Nam, "Mau, giúp nó dọn đồ đi, dọn xong rồi thì lập tức biến đi!"
"Chị!''
"Chị Thần Sa.....''
Hai người đồng thời gọi lên.
Thầm thần sa lập tức đứng lên, "Không đi đúng không? Vậy để chị đi.''
Hai người liếc nhìn nhau vội vã theo đằng sau. Lục Thư Nam tận tình khuyên bảo: "Không cần đuổi đi trực tiếp như vậy đâu chị, em biết chị có nhiều lo lắng, nhưng bọn họ là thật lòng yêu nhau chị ạ. Tục ngữ nói rồi, thà thiêu hủy một tòa miếu cũng không hủy đi một mối hôn....''
Thẩm Thần Sa đột nhiên nhìn lại, Lục Thư Nam lập tức nuốt nước miếng, cúi đầu, "Phải dọn đồ nào đi ạ?''
Cô xoa eo, phân phó nói: ''Dọn mấy đồ cần thiết là được, cái khác thì bạn trai nó sẽ phụ trách.''
Lục Thư Nam hư người máy tay chân nhanh nhẹn, vùi đầu làm việc không dám nói lời nào.
Mắt thấy chị mình nói thật, Thẩm Băng Châu không biết nên làm gì mà nhéo ngón tay. Chỉ chốc lát sau vali nhỏ đã chứa đầy hành lí. Cố Sơn Trạch cuối cùng cũng từ nhà vệ sinh ra, chẳng hiểu gì mà hỏi: ''Có chuyện gì vậy?''
Thẩm Băng Châu gấp đến độ quay lại trừng hắn, còn chưa kịp nói gì Thẩm Thần Sa đã nhấc cái vali lên ném ra, "Lấy đi, cùng bạn trai cậu biến đi!''
Cái vali vèo đến trước mặt Cố Sơn Trạch, hắn theo bản năng mà duỗi tay bắt được, sau đó chớp chớp mắt, "Tình huống là như thế nào vậy?''
"Bảo cậu mang theo bạn trai cậu biến đi đấy!" Thẩm Thần Sa như hung thần ác sát mà nói, "Đừng để tôi phải đếm ngược, nhanh lên!''
Hai người còn chưa kịp làm gì, Thẩm Thần Sa đã mất kiên nhẫn chỉ huy, "Thư Nam, đẩy nó đi đi!''
Lục Thư Nam không nói hai lời liền làm theo.
Cố Sơn Trạch dường như đã hiểu có chuyện gì, kéo theo chiếc vali đuổi theo, "Thẩm tổng! Chị làm cái gì vậy? Chị có không chấp nhận được cũng đừng có đuổi Châu Châu đi chứ!''
Thẩm Thần Sa quay đầu lại cười lạnh, "Cậu hẳn là phải cảm ơn tôi mới đúng. Các cậu không phải hận một ngày hai mươi tư giờ đều có thể dính lấy nhau sao? Bây giờ tôi giúp cậu toại nguyện!'' Cô nâng chân lên ra vẻ muốn đá người, "Có đi hay không thì bảo?''
Chỉ chút xíu hai người đã bị đưa đến ngoài cửa lớn. Thẩm Thần Sa tự mình đóng cửa lại, nói qua hàng rào: ''Đi đi, đi mà trải nghiệm cảm giác làm bà chủ gia đình đi. Về sau đây chính là nhà mẹ đẻ của em! Còn có cậu....'' Cô nhìn về phía Cố Sơn Trạch, "Cẩn thận mà trải nghiệm cảm giác phải chăm sóc Châu Châu đi, nếu không chăm sóc tốt thì đừng mong nhìn thấy nó!''
Mãi lâu sau, Thẩm Băng Châu mới thương tâm mà ngẩng đầu, "Tại anh mà ngay cả nhà em cũng không có.''
Cố Sơn Trạch chỉ cảm thấy một lời khó nói hết, an ủi mà xoa tóc anh, "Tại em mà phía dưới của anh suýt chút nữa cũng không còn đấy.''
Thẩm Băng Châu nhìn về phía đũng quần hắn, đột nhiên hung dữ: "Ai cho anh tháo xuống?''
Hắn nheo mắt lại, "Chiêu độc ác như thế này ai dạy cho em vậy? Có phải Lục Thư Nam không?''
Thẩm Băng Châu như không có chuyện gì mà cười nhạt, "Cái này thì cần gì ai dạy? Em còn có nhiều chiêu ác hơn nữa đó, lần sau còn dám chọc em, em cho anh hối hận suốt quãng đời còn lại luôn.''
Cố Sơn Trạch vậy mà không dám không tin, nhẫn nhịn nói, "Ngay cả nhà em cũng không có mà còn dám bắt nạt chồng em.''
Đề tài lại quay về lúc ban đầu, nhìn thấy cửa đã đóng chặt, Thẩm Băng Châu phiền muộn mà phân tích, "Em cảm thấy chị em như không phải thật sự tức giận đâu, chị ấy nói câu kia là có ý gì nhỉ?''
Cố Sơn Trạch nghĩ nghĩ, "Anh cảm thấy chắc là có ý muốn giúp chúng mình ở cùng nhau đấy.''
Lần này vậy mà Cố Sơn Trạch đã đoán đúng. Sau khi náo loạn lên đuổi em trai mình đi, Thẩm Thần Sa lúc này hãy còn ngồi ngơ ra trong phòng khách, bỗng nhiên lẩm bẩm: "Chết rồi, hình như quên dọn đồ vệ sinh gì đó đúng không?''
Lục Thư Nam mang cho cô một ly cà phê, vừa lúc nghe được liền cười: "Chị đừng lo, mấy thứ đó nhà giám đốc Cố đều có mà.''
"Cũng đúng.'' Cô cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, "Người ta nói ở chung với nhau lâu ngày sẽ phát hiện ra tật xấu của đối phương. Người như Cố Sơn Trạch chơi bời nhiều như vậy, khó có thể để ý và quan tâm một người lâu dài lắm, không biết mấy ngày nữa lại rơi vào bể tình có ngựa quen đường cũ không.''
Lục Thư Nam không muốn làm cô mất vui, nhưng vẫn không thể không mở miệng, "Cái này cũng không nhất định đâu chị, lúc trước em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà tối hôm qua giám đốc Cố uống nhiều quá, bọn em trêu anh ta một hồi, kết quả còn rất ngoài ý muốn đó.''
Thẩm Thần Sa tò mò nâng mắt, "Trêu như nào?''
"Thì là đùa đó, cố ý ngủ với anh ấy, giả vờ xảy ra cái chuyện kia....''
Thẩm Thần Sa cười gượng, "Em với cậu ta?''
Mặt Lục Thư Nam hơi nóng lên, "Thì chủ yếu là trừ em ra thì không còn người nào phù hợp cả. Em cho rằng anh ta sẽ giấu đi chuyện này, tại đàn ông bình thường thì đều sẽ vậy mà, nhưng mà cuối cùng quyết định của anh ấy lại là muốn chia tay với Châu Châu....''
"Chia tay?'' Thẩm Thần Sa cũng bất ngờ, "Không đến mức chia tay đâu chứ? Vì sao vậy?''
"Anh ấy nói không thể chịu được bản thân mình đã phản bội người ta.'' Lục Thư Nam đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, em nghe anh ấy nói anh ấy còn dẫn Châu Châu ra mắt người nhà rồi, còn chuẩn bị nhẫn nữa, hình như sắp cầu hôn á....''
Nếu không phải Lục Thư Nam nói ra thì Thẩm Thần Sa cũng chưa chắc đã tin. Cô cũng tấm tắc bảo lạ, "Thì ra trên đời cũng có chuyện lãng tử quay đầu như vậy.''
Lục Thư Nam cười cười, "Chị có muốn biết bọn họ vừa nãy ở trong phòng làm gì không?''
Nhớ tới hình ảnh đen tối mình nhìn thấy vừa nãy, Thẩm Thần Sa xấu hổ khụ khụ, "Làm gì?''
Lục Thư Nam vẫy tay với cô, ý bảo đến gần đây nói cho, Thẩm Thần Sa làm theo, vài giây sau mặt đã đỏ bừng.
"Châu Châu....Sao lại thế này? Chị cũng có dạy nó mấy cái đấy đâu!''
Lục Thư Nam nhìn ánh mắt Thẩm Thần Sa đã đen lại, mỉm cười thần bí nói: "Đàn ông so với chị nghĩ thì hư lắm đó.''
Thẩm Thần Sa đã không tài nào tiếp thu được cách dùng mới của dây buộc tóc này, xấu hổ đến che mặt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Em thì sao? Có hư như thế không?''
Lục Thư Nam cong môi, "Em đương nhiên là ngoan rồi.''
Chẳng hiểu làm sao, Lục Thư Nam cùng cô lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại mang đến cảm giác là lạ. Thẩm Thần Sa cúi đầu, "Chị phải dặn Châu Châu một chút, bảo nhiệm vụ đi chuyến này của nó là khảo sát chồng tương lai mới được.''
Ngon tay Thẩm Thần Sa nhanh chóng gõ như viết văn, gửi đến điện thoại Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu đọc được mới thở dài nhẹ nhõm.
Này cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn đi. Tuy rằng chính hay cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề ở chung, nhưng đọc được tin nhắn của chị mình, Thẩm Băng Châu cũng ý thức được một điểm quan trọng: Nếu như hẹn hò bình thường, anh sẽ phô ra những điều tốt đẹp nhất cho Cố Sơn Trạch xem. Nhưng nếu thật sự ở cùng nhau, những thứ không tốt đẹp liền không thể giấu được nữa.
Đến lúc đó, Cố Sơn Trạch sẽ phát hiện, Thẩm Băng Châu sẽ không tốt đẹp như trong tưởng tượng như vậy.
Anh cảm thấy cô đơn, thương cảm mà thở dài một hơi, dư quang trộm liếc về người đang chuyên tâm lái xe kia. Góc nghiêng của Cố Sơn Trạch vẫn đẹp như vậy, khóe miệng còn đang mỉm cười, vô cùng chờ mong những ngày tháng sau này.
Thẩm Băng Châu nghĩ, không cần nói chuyện này bây giờ đâu, tự dặn lòng mình cũng không cần nghĩ nhiều.
Lúc sắp đến nhà Cố Sơn Trạch, Thẩm Băng Châu nhận được tin nhắn của lãnh đạo trường học, đó là một đường link. Từ sau khi bị thương, công việc của anh cơ bản là tạm dừng, giao lưu với đồng nghiệp trong trường cũng ít đi. Bây giờ trên đường link dẫn đến diễn đàn của trường đại học D, có người đã tung lên bức ảnh anh cùng Cố Sơn Trạch.
Thầy thẩm của ngành khoáng vật học luôn là đề tài bàn tán của trường, bây giờ liền lộ ra tin là đồng tính luyến ái khiến tất cả mọi người đều kinh động.
Trong lòng Thẩm Băng Châu đột nhiên trầm xuống. Ảnh chụp là tối hôm liên hoan nọ, là chuyện tốt của học sinh anh làm ra.
Chiếc xe dừng lại vì đèn đỏ, Cố Sơn Trạch như chú ý đến cảm xúc của anh có chút không đúng, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?''
Thẩm Băng Châu tắt điện thoại, nhàn nhạt lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu.''
Hy vọng là không có chuyện gì, Thẩm Băng Châu nghĩ trong lòng.
*
cái nhà này chẳng có gì chỉ được cái ai cũng sợ chị:")

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.