Bất Trác

Chương 46: Cùng lắm thì từ chức




Về chuyện ở chung này, nói lớn thì lớn mà nói nhỏ thì nhỏ.
Thẩm Thần Sa xử lý vô cùng qua loa, chỉ dọn cho anh thuốc hay dùng, những đồ không thể thay thế như laptop hay gì đó. Còn lại những vật dụng thường ngày khác đều phải dựa vào sự chuẩn bị của Cố Sơn Trạch.
Sau khi hai người về đến nhà, Cố Sơn Trạch đổi sang một bộ quần áo thoải mái, sau đó xuống siêu thị dưới lầu mua đồ.
Thẩm Băng Châu bị đẩy đến ban công phơi nắng. Ánh nắng thoải mái nhưng lúc này anh lại không có tâm tình hưởng thụ gì, thừa dịp Cố Sơn Trạch không ở nhà liền mở diễn đàn ở trường học lên đọc từ đầu đến đuôi một lần.
Hầu hết những người vào bài viết này đều là những người ăn dưa, đơn giản là vì cảm thấy mới lạ. Thầy Thẩm của khoa khoáng vật học vốn là nhân vật nam thần, lại đột nhiên có đối tượng, lại là đối tượng nam nên rất khó không chú ý. Nhưng điều khiến Thẩm Băng Châu để ý lúc này là một bình luận dưới bài đăng nhận được rất nhiều phản hồi:
[Có phải mỗi mình tôi cảm thấy ghê tởm không?]
Còn đang nhìn, phía lãnh đạo nhà trường đã gửi một tin nhắn thoại đến cho anh:
"Thầy Thẩm, những bài đăng đó thầy biết hết chưa?''
Thẩm Băng Châu thành thật trả lời: "Vâng, nhà trường định xử lý như thế nào?''
Lãnh đạo nhà trường nói: "Nhà trường không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của giáo viên, nhưng nếu bàn luận quá gay gắt thì cũng không phải chuyện tốt, sợ rằng sẽ bị truyền ra bên ngoài xã hội, mang đến tác động tiêu cực cho nhà trường. Nhà trường sẽ phối hợp xóa bài đăng đi, cậu bên kia cũng phối hợp khiêm tốn một chút.''
Lãnh đạo nói đều rất có lý, Thẩm Băng Châu hiểu được. Đây chính là cách xử lý hợp lý nhất rồi, nhưng chung quy lại vẫn không cảm thấy thoải mái là bao.
Bọn họ còn chưa làm gì quá đáng cả, đã bị nói phải kiềm chế một chút. Bọn họ chỉ là những cặp đôi yêu nhau bình thường mà thôi, lại bị biến thành đặc biệt như vậy.
Thẩm Băng Châu còn đang xuất thần thì Cố Sơn Trạch đã trở lại, hai tay còn đang xách hai túi to đùng, trong đó nguyên một túi còn là nguyên liệu nấu ăn.
"Anh vừa mới nghĩ đến, nếu ở cùng em rồi thì cứ ăn đồ ăn bên ngoài như vậy cũng không tốt lắm. Để anh nấu cho em thì hơn.''
Tâm trạng Thẩm Băng Châu tụt dốc, buồn bã nói: "Anh cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm cho em ăn được, hay là em bảo dì Giang đến đây....''
Cố Sơn Trạch nhạy bén mà nhận ra cảm xúc của anh có thay đổi, nghĩ rằng là vì đột nhiên dọn đến đây nên Thẩm Băng Châu vẫn chưa quen thôi. Hắn buông túi đồ xuống, đến bên cạnh Thẩm Băng Châu an ủi: "Em không cần lo lắng đâu, những việc này anh sẽ làm tốt mà.''
Lúc chính mình gặp chuyện, Thẩm Băng Châu mới nhận ra, Cố Sơn Trạch nguyện ý thoải mái mà đưa mình ra mắt bố mẹ và đồng nghiệp, đây đã là hai chuyện cần dũng khí rất lớn rồi. Anh nắm lấy tay Cố Sơn Trạch, gọi một tiếng thật nhỏ, "Sơn Trạch....''
Cố Sơn Trạch cũng cầm tay anh, cười nhẹ, "Hôm nay sao vậy? Vừa gọi chồng vừa gọi Sơn Trạch, ngày thường không phải em toàn gọi Cố Sơn Trạch sao?''
Thẩm Băng Châu bĩu môi, chẳng có tâm trạng đùa với hắn gì cả, "Em với Thư Nam trêu anh một trò đùa quá mức như vậy, anh thật sự không tức giận sao?''
"Giận chứ.'' Cố Sơn Trạch trả lời thật lòng, "Nhưng mà em vui là được.''
Thực ra Thẩm Băng Châu muốn nói cho Cố Sơn Trạch biết chuyện trong trường học, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành nội dung khác.
Đổi lại là Cố Sơn Trạch, nếu gặp được tình huống này khẳng định không nói hai lời mà sẽ trả lời một câu không sao cả. Điều này làm cho anh lại càng thêm áy náy, càng thêm cảm thấy mối quan hệ mình thật sự đã phải trả giá quá ít.
Cố Sơn Trạch lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Có phải em gặp chuyện gì rồi hay không?''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc, "Sao anh nhìn thấy được vậy?''
Anh tự nhận chính mình đã che giấu rất khá rồi.
Nhưng cái mà Thẩm Băng Châu cho là đã che giấu rất khá kia, toàn bộ đã viết lên trên mặt rồi.
"Nói đi, có chuyện gì.''
"Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì.'' Thẩm Băng Châu rũ mắt, nói chuyện trong trường học ra cho hắn nghe.
Như Thẩm Băng Châu nghĩ, Cố Sơn Trạch thực không cho là đúng, "Kệ bọn họ thảo luận đi, ở trong công ty anh cũng có nhiều người bàn tán lắm.''
"Nhưng mà không giống nhau.'' Thẩm Băng Châu nhíu mày, chậm rãi nói ra lo lắng của chính mình, "Trường học dù sao cũng là trường học, chuyện chỉ trong trường học thôi còn được, chứ bị nói ra bên ngoài thì tính chất lại khác nhau rồi.''
Cố Sơn Trạch vẫn là cảm thấy không có gì, trấn an anh vài câu, lại nghịch ngợm đòi Thẩm Băng Châu hôn mấy cái rồi mới vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng này của Cố Sơn Trạch, lo lắng trong lòng Thẩm Băng Châu càng nặng.
Qua không bao lâu, điện thoại của anh bỗng rung lên, là Lâm Tuấn gọi cho anh.
Giới hạn giao tiếp của Thẩm Băng Châu và học sinh trong ngày thường chỉ xoay quanh vấn đề học thuật. Bây giờ lại gọi tới, phỏng chừng là vì chuyện trên diễn đàn.
Do dự một lát, anh tiếp nhận điện thoại. Thanh âm ở đầu dây bên kia vô cùng nôn nóng: "Thầy Thẩm, em xin lỗi ạ!''
Dù sao cũng là học sinh, Thẩm Băng Châu cũng không có khả năng thật sự trách tội, bây giờ vừa vào đã bị đập một câu xin lỗi làm anh không biết nên nói cái gì.
Lâm Tuấn lại nói: "Em xin lỗi, buổi tối ngày hôm đó em với bạn gái chụp trộm rất nhiều ảnh của thầy. Em cũng cảm thấy rất mới mẻ nên mới gửi cho các bạn khác xem, không nghĩ tới sự tình lại trở nên như vậy, liệu có ảnh hưởng đến công tác của thầy không ạ?''
Nghe được rằng đây không phải là cố ý phát tán, trong lòng Thẩm Băng Châu không hiểu sao nhẹ nhõm đi, "Tôi không có chuyện gì, nếu không còn việc gì nữa thì cúp máy đây.''
Lâm Tuấn hơi xấu hổ, "Vâng ạ, xin lỗi vì đã quấy rầy thầy...''
Lời xin lỗi dù sao cũng có tác dụng, sau khi mọi chuyện đã sáng tỏ, Thẩm Băng Châu cảm thấy mình đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Ít nhất nếu bị truyền ra bên ngoài, đây đã là thời đại nào rồi chứ, chắc sẽ không đến mức sẽ bị mọi người nhốt lồng thả trôi sông đâu.
Anh di chuyển xe lăn, đến phòng bếp tìm Cố Sơn Trạch.
Tài nghệ nấu nướng của Cố Sơn Trạch Thẩm Băng Châu đã được thử qua. Hắn làm theo từng bước trong công thức thì cũng không đến nỗi nào đâu.
Thẩm Băng Châu muốn giúp hắn rửa rau, hắn lại nói nước lạnh, không cho chạm vào.
Nhưng Thẩm Băng Châu không muốn cứ ngồi nhìn Cố Sơn Trạch như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn tìm việc cho mình: Giúp Cố Sơn Trạch đọc các bước trong công thức đi.
Cố Sơn Trạch cẩn thận, nhớ rõ Thẩm Băng Châu thích ăn cua nên nguyên liệu nấu ăn mua về đang có hai con cua sống, còn đang hung hăng giơ càng lên.
Nhìn hai con to đùng đang ở trong nước, rốt cuộc Cố Sơn Trạch cũng gặp phải rắc rối: Con cua sống như này hắn đã xử lý bao giờ đâu.
"Anh cẩn thận kẻo bị nó kẹp đấy.'' Thẩm Băng Châu ở bên cạnh nhắc nhở.
Cố Sơn Trạch khinh thường, "Nó không kẹp được anh đâu.''
Rất lâu trước đây Thẩm Băng Châu đã từng đi dã ngoại, đã có kinh nghiệm một lần bị một con cua kẹp vào tay, đau đến chết đi sống lại, ký ức đó đến bây giờ vẫn còn mới mẻ. Anh nghĩ mà sợ, rụt rụt cổ, "Anh đừng có mà khinh thường con cua.''
Cố Sơn Trạch cười nhìn anh một cái, bỗng nổi hứng, duỗi tay thò vào trong nước trêu đùa con cua kia một tí.
"Em xem, nó không dám kẹp anh nè, cái càng của nó có ở trước mặt thì cũng không dám....Áu!"
Lời còn chưa nói hết, chiếc càng kia đã vô cùng chuẩn xác mà kẹp vào ngón trỏ của Cố Sơn Trạch. Hắn phản xạ có điều kiện mà rút tay về, nhưng con cua cứ kẹp mãi không bỏ, hắn càng vẩy mạnh tay nó lại càng kẹp chặt.
Thẩm Băng Châu hết nói nổi, lại có chút muốn cười.
"Anh đừng lộn xộn!'' Chung quy cũng là chồng mình, Thẩm Băng Châu vẫn đau lòng, "Anh đặt nó vào trong nước là nó sẽ tự động buông ra thôi.''
Cố Sơn Trạch nghe lời làm theo, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, con cua đã thả lỏng càng mình ra. Nhưng mà ngón trỏ của Cố Sơn Trạch đã bị thương nghiêm trọng, máu tươi chảy ròng ròng.
Thẩm Băng Châu trừng hắn một cái, "Còn dám cậy mạnh không?''
Cố Sơn Trạch cười khổ, "Tại con cua này có thể nghe hiểu được lời người ta nói ấy.''
Thẩm Băng Châu ngậm cười, "Để em đi tìm băng dán cá nhân cho anh.''
Chỉ trong nháy mắt Thẩm Băng Châu bỗng cảm nhận được hương vị sinh hoạt vợ chồng. Được sống cùng Cố Sơn Trạch, hẳn là rất thú vị.
Xử lý vết thương chính là chuyện mà Thẩm Băng Châu am hiểu nhất. Ngày xưa thường đi lại trong núi, anh thậm chí đã từng bị rắn cắn. Nói đến cũng hay, anh cùng Cố Sơn Trạch hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Nếu không phải chân mình bị thương thì Cố Sơn Trạch đừng hòng bắt được anh.
Thẩm Băng Châu cẩn thận giúp Cố Sơn Trạch băng bó vết thương, ánh mắt chuyên chú lại dịu dàng, đến nỗi Cố Sơn Trạch đang nhìn chằm chằm mình anh cũng không phát hiện.
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng cong môi, "Châu Châu, em thật sự hợp làm vợ anh đó."
Thẩm Băng Châu hơi dừng một chút, không có lên tiếng.
Miệng vết thương đã được băng cẩn thận, Cố Sơn Trạch bắt lấy tay anh, không cho bỏ qua mà truy hỏi: "Châu Châu, em đã từng nghĩ đến muốn cùng anh kết hôn chưa?''
Thẩm Băng Châu bất ngờ nhướng mày, "Kết như thế nào?''
Bởi vì ít nhất ở hiện tại, kết hôn đồng tính là không hợp pháp.
Cố Sơn Trạch: "Em chỉ cần nói, em đã nghĩ đến bao giờ chưa?''
Từ trước đến nay, Thẩm Băng Châu thậm chí còn chưa suy nghĩ kĩ nên giải thích cho chị về tình yêu của mình như thế nào. Chuyện như kết hôn này, thậm chí còn chưa nằm vào trong phạm vi suy xét của anh. Thẩm Băng Châu khó xử nói: "Hai người chúng ta mà kết hôn chắc sẽ phiền phức lắm.''
"Không phiền đâu, quan trọng là hôn lễ chúng ta sẽ mời tất cả bạn bè thân thích đến chứng giám." Cố Sơn Trạch vô cùng chờ mong.
Thẩm Băng Châu nghĩ đến lãnh đạo bên trường học nói nên tiết chế lại một chút đi, tâm trạng lại tụt xuống, "Chúng ta mới quen biết bao lâu chứ.''
Cố Sơn Trạch nhìn thấy Thẩm Băng Châu theo thói quen mà gục đầu xuống, đôi tay bất an mà nhéo quần, nét chờ mong trên mặt lại ảm đạm đi.
"Cũng đúng.'' Nháy máy sau, hắn đã khôi phục lại gương mặt tươi cười, nâng tay Thẩm Băng Châu lên cọ cọ ở chóp mũi mình, "Em đừng nghĩ nhiều nhé, anh chỉ tùy tiện hỏi chút thôi, anh đi nấu cơm đây.''
Lúc này Thẩm Băng Châu không có theo Cố Sơn Trạch vào phòng bếp nữa.
Lại thêm nửa tiếng nữa, cơm trưa cuối cùng cũng nấu xong. Khiến người khác ngoài ý muốn chính là tài nấu nướng của Cố Sơn Trạch lại tiến bộ như vậy. Trong bữa cơm hai người đều không đề cập đến chuyện kết hôn nữa, vui vẻ mà ăn một bữa cơm.
Thẩm Băng Châu có thói quen ngủ trưa. Sau khi ăn cơm xong ngồi một lúc đã ngáp liên tục. Cố Sơn Trạch cầm bát đũa cho vào máy rửa bát, nói muốn ngủ cùng với anh.
Trên giường Cố Sơn Trạch tràn ngập đều là hương nước hoa ưu nhã, Thẩm Băng Châu nghĩ về chị mình một chút, lại nghĩ về chuyện trong trường học, cuối cùng nghĩ đến chuyện kết hôn, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ trước khi đi ngủ đã nghĩ quá nhiều, khiến Thẩm Băng Châu mơ một giấc mơ. Trong mơ anh thấy mình kết hôn với Cố Sơn Trạch. Nhưng hôm cử hành hôn lễ ngày ấy lại không có đến một người đến chúc phúc. Thẩm Băng Châu lôi điện thoại ra hỏi thử, phát hiện tất cả mọi người đã xóa bạn với mình rồi.
Bởi vì cảm thấy anh thật ghê tởm.
Thẩm Băng Châu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến vẫn là lãnh đạo trường học. Có lẽ là bởi vì ác mộng vừa rồi, nhìn thấy cuộc gọi này, Thẩm Băng Châu cảm thấy có dự cảm bất hảo.
Quả nhiên, mới vài tiếng trôi qua, chuyện mà bọn họ lo sợ nhất đã xảy ra. Không biết là người nào còn lo thiên hạ chưa đủ loạn, đem tấm ảnh đó phán tán ra bên ngoài. Trên mạng xã hội, một trường danh tiếng như Đại học D có lượng truy cập nhất định, cùng với tag người đồng tính, bây giờ đã có vài tài khoản tiếp thị repost lại rồi.
Tốc độ truyền bá của internet bên ngoài còn nhanh hơn nhiều so với trường học, bình luận cũng đa dạng hơn. Vì cả hai người đều có ngoại hình đẹp nên có người khen bọn họ xứng đôi, lại có người đào ra được video lớp học trực tuyến của thầy Thẩm rồi khen một trận nữa.
Nhưng có một câu hỏi khác quan trọng hơn ở đây là: Làm thầy người khác mà lại như vậy, có ổn không?
Nhà trường nhanh chóng nhận được các cuộc điện thoại từ mọi người, yêu cầu chấn chỉnh lại bầu không khí. Đường đường là giáo sư trường Đại học D, sao có thể như vậy được? Bọn họ không phải can thiệp vào chuyện riêng của giáo viên, ý bọn họ là, loại chuyện này không phù hợp với lẽ thường, có thể không cấm nhưng không được công khai, đặc biệt đương sự ở đây lại còn là giáo viên.
Ngón tay Thẩm Băng Châu hơi run rẩy, lúc này anh mới cảm nhận được mình đang tức giận.
Giọng điệu của lãnh đạo trường học còn ôn hòa: "Thầy Thẩm, hiện tại dư luận trên mạng rất đáng sợ, nếu không thì hay là thầy quay một video xin lỗi.....''
Thẩm Băng Châu cười lạnh, "Làm sai cái gì thì mới phải xin lỗi, tôi đây là đã làm sai điều gì?''
"Ai quy định là cứ làm sai điều gì mới phải xin lỗi? Đây là thủ đoạn tất yếu, là kế hoãn binh thôi. Trường học không muốn mất đi thầy giáo nhân tài như cậu, nếu như để hiệu trưởng và thư ký biết được......''
"Không cần hoãn.'' Thẩm Băng Châu thậm chí không cần tự hỏi đã đưa ra quyết định, "Trường cứ đáp lại với bên ngoài, nói tôi không phải giáo viên ở Đại học D. Bởi vì bị thương nên tôi đã từ chức rồi. Dù sao tôi cũng khó có thể khôi phục bình thường để đi dạy được.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.