Bất Trác

Chương 47: Giọt nước mắt hạnh phúc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Băng Châu vô cùng dứt khoát viết đơn từ chức gửi các lãnh đạo nhà trường.
Đối với việc làm này, sự xúc động nhất thời chiếm đa số nguyên nhân, nhưng dù có thế nào đi nữa thì anh cũng không thể tiếp thu được hành vi phải xin lỗi khi không làm gì sai kia cả.
Tạm thời Thẩm Băng Châu không nói chuyện này cho Cố Sơn Trạch biết.
Lúc sáng khi anh vừa dậy đã không thấy Cố Sơn Trạch đâu, nhìn Wechat mới phát hiện hôm nay Cố Sơn Trạch phải đi làm mất rồi.
Nếu chính mình có thể đi làm bình thường thì sẽ không phiền muộn như vậy rồi.
Cố Sơn Trạch gửi cho anh ba cái tin nhắn thoại, Thẩm Băng Châu bấm mở:
"Phải hơn 8 giờ anh mới tan làm được, cơm sáng cơm trưa cơm tối anh đã giúp em nấu hết rồi, đặt ở ngăn thứ nhất tủ lạnh đấy, chắc là em có thể với tới được. Em chỉ cần bỏ vào lò vi sóng quay một chút là ăn được rồi.''
"Nếu em không thích ăn thì có thể gọi đồ ăn bên ngoài nhé. Anh đưa em thẻ của anh rồi, nếu em muốn mua gì thì cứ quẹt mua nhé.''
"Nhưng tốt nhất là ăn ít đồ ăn bên ngoài thôi, anh thấy đồ ăn anh làm cũng ngon lắm đó."
Thẩm Băng Châu cảm thấy ấm áp một chút.
Nhưng ngay sau đó anh lại thở dài. Chiêu này của Thẩm Thần Sa cũng đủ tàn nhẫn, ném anh đến ở với Cố Sơn Trạch để anh cảm nhận được nỗi khổ khi làm vợ.
Thường ngày những trò giải trí của Thẩm Băng Châu khi ở nhà rất ít. Bình thường anh sẽ ở nhà đơn giản mang các loại khoáng thạch đi tắm rửa rồi phân loại chụp ảnh. Bây giờ khoáng thạch đều ở bên nhà kia, Thẩm Băng Châu liền cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể đi dạo vòng quanh nhà.
Diện tích nhà của Cố Sơn Trạch cũng không lớn, vừa vặn đủ hai người ở. Trừ phòng bếp phòng khách phòng ngủ ra thì còn một căn phòng khác mà anh chưa đi vào nữa. Thẩm Băng Châu thử mở cửa, cửa cũng không khóa, bên trong là một căn phòng giống như phòng làm việc, ở bên trái có cái giá trưng bày những hộp nhựa.
Thẩm Băng Châu ngẫu nhiên lấy xuống một chiếc hộp rồi mở ra, bên trong đều là những nguyên liệu quý báu.
Anh dừng lại, lại mở một chiếc hộp khác ở bên cạnh ra, hộp này đựng ngọc lục bảo.
Thẩm Băng Châu yên lặng đỡ kính. Hóa ra đây là các loại vật liệu dùng để chế tác đồ trang sức, đều là các kim loại quý và đá quý có giá trị, có một số đã được cắt và tạo hình, một số thì vẫn còn thô.
Sau khi được chạm vào thứ mình thích, Thẩm Băng Châu liền cảm thấy vui vẻ. Dư luận trên mạng, mâu thuẫn với nhà trường, nỗi cô đơn khi chồng vắng nhà anh đều quên sạch. Thẩm Băng Châu dọn dẹp bàn làm việc lại cho gọn, sau đó đặt những chiếc hộp lên. Từng hộp từng hộp mở ra là muôn vàn loại đá quý rực rỡ xếp được thành một ngọn núi nhỏ.
Tình huống này giống như cái gì nhỉ? Như trong truyện Aladin và cây đèn thần, hô vừng ơi mở ra là vào được sơn động toàn vàng bạc vậy. Dù sao thì cũng thật thần kì, các kho của những cửa hàng trang sức cũng không có nhiều đến như vậy.
Thẩm Băng Châu âm thầm cảm thán tự đáy lòng, chồng mình có nhiều tiền ghê.
Ngăn kéo nhỏ ở dưới bàn làm việc cũng có luôn, nhưng mà đều là trang sức bán thành phẩm. Thẩm Băng Châu cũng lôi hết ra rồi đặt trên bàn.
Đến ngăn kéo cuối cùng, Thẩm Băng Châu đột nhiên phát hiện có bán thành phẩm của đá Tourmaline. Nhìn kiểu dáng thì hình như giống với bộ trang sức kia của Thẩm Băng Châu.
Anh cẩn thận quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra trên một chiếc khuyên tai có một vết nứt thật nhỏ, nói cách khác, đây là một sản phẩm có khuyết điểm cho nhà thiết kế Cố làm ra.
Chẳng trách Cố Sơn Trạch lại bảo không đủ nguyên liệu, hắn cố gắng cho sự hoàn hảo đến thế sao?
Phải biết rằng ngay cả đến cửa hàng trang sức mua một cái dây chuyền thôi cũng khó bảo đảm nó sẽ không có vết nứt nào, chỉ là người không chuyện thì sẽ không dễ nhìn ra mà thôi.
Ngay lập tức nhưng đồ vật này trở nên vô cùng trân quý. Cố Sơn Trạch ngoài miệng cái gì cũng chưa nói, thực ra đã đem những gì tốt đẹp nhất để dành tặng cho anh.
Anh lấy hết những vật phẩm bị lỗi đó từ trong ngăn kéo ra, mãi đến tận cùng bên trong lại sờ thấy một chiếc hộp nhỏ.
Nhìn bên ngoài thì có vẻ là một hộp trang sức. Thẩm Băng Châu không nghĩ nhiều, lập tức mở ra, sau đó hốt hoảng.
Đó là một cặp nhẫn được đính hai viên đá Tourmaline màu xanh đậm vô cùng đẹp mắt, bên cạnh là những viên kim cương vỡ vụn.
Nhưng thứ này có vẻ như không phải là sản phẩm bị lỗi.
Thẩm Băng Châu bỗng chốc nhớ tới Cố Sơn Trạch đã từng hỏi qua anh: Em đã nghĩ đến chuyện kết hôn bao giờ chưa?
Sau một lúc, Thẩm Băng Châu âm thầm thở dài, đem tất cả những đồ vật đó để lại chỗ cũ.
Thời điểm ăn trưa, Cố Sơn Trạch đang thảo luận cùng với Lục Thư Nam về đồ thiết kế.
Nhân viên ở bộ phận đã lục tục đi ăn cơm. Lý Diệc Trừng cầm theo hai hộp cơm đi đến, cẩn thận nói: "Giám đốc Cố, giám đốc Lục, em mang từ nhà ăn đến cho hai người.''
Cố Sơn Trạch hơi bất ngờ, bởi trong công ty cũng không có truyền thống cấp dưới mang đồ ăn lên cho sếp như này.
Lục Thư Nam lại không có ý kiến gì, anh đã cùng cấp dưới vô cùng thân thiết, cười khẽ, "Cảm ơn, để tôi chuyển tiền cơm cho cô.''
Lý Diệc Trừng xua tay, "Không cần đâu ạ, em quẹt thẻ nhân viên nên tiện lắm.''
Lục Thư Nam cũng không làm ra vẻ, "Vậy ngày mai đến lượt tôi mời cô ăn.''
Hai người thường xuyên bất đồng quan điểm. Cố Sơn Trạch thích làm theo ý kiến của mình, nói cách khác là tự coi mình là trung tâm. Cũng may Lục Thư Nam còn tốt tính, kiên nhẫn chịu khó giải thích cho hắn hiểu, lặp đi lặp lại cho đến khi Cố Sơn Trạch đồng ý.
Nhưng cuộc thảo luận hôm nay so với bình thường còn có nhiều chia rẽ hơn. Nhìn thấy bữa trưa đã được mang lên, Cố Sơn Trạch tạm thời dừng lại, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn Wechat.
Sáng nay hắn vội đi làm, không nỡ đánh thức Thẩm Băng Châu còn đang ngủ say nên đành phải nhắn lại trên Wechat như vậy. Nhưng mãi mà Thẩm Băng Châu cũng chỉ nhắn lại một chữ: Vâng.
Cố Sơn Trạch rất không vui mà nhấp miệng. Tuy rằng đã biết đây là phong cách của thầy Thẩm rồi, cũng không có ý gì đâu nhưng mà, cũng hơi mất mát đấy.
Không thể nói thêm vài câu nữa với hắn được sao?
Cố Sơn Trạch chỉ lo nghịch điện thoại, bỗng thấy Lý Diệc Trừng còn chưa đi, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?''
Lý Diệc Trừng lo lắng vặn vặn tay, "Giám đốc Cố, là thế này, em thay mặt bạn trai xin lỗi anh, cũng là xin lỗi thầy Thẩm luôn. Bọn em thực sự không nghĩ tới chuyện lại lớn như vậy.''
Cố Sơn Trạch ngẩn người, hiểu được: "Cô đang nói chuyện trên diễn đàn trường đại học D à?''
Lý Diệc Trùng vội vàng: "Bài viết không phải do chúng em đăng nhưng ảnh thì quả thực là do bọn em gửi. Em nghe nói có người gọi điện thoại đến phòng giáo vụ chỉ trích thầy Thẩm....''
Cố Sơn Trạch nheo mắt, "Sao tôi lại không biết chuyện này?''
Lục Thư Nam xen vào: "Anh không lướt Douyin à?''
Bắt đầu từ hôm qua Cố Sơn Trạch vẫn luôn bận rộn chuẩn bị mấy việc vặt trong nhà, còn tưởng rằng chỉ cần sau khi xóa bài đăng đi là ổn, sao bây giờ còn lên cả Douyin rồi?
Lý Diệc Trừng cúi đầu: "Giám đốc Cố, vô cùng xin lỗi ạ, bọn em thật sự không nghĩ tới mọi chuyện sẽ như thế này. Bọn em còn tưởng rằng đồng tính luyến ái đã là chuyện hết sức bình thường rồi, không ngờ rằng chỉ là bọn em nghĩ thế thôi.....''
Cố Sơn Trạch lướt Douyin theo lời hai người nói xong mới ý thức được câu chuyện đã vô cùng hỗn loạn rồi.
Thực ra đồng tính luyến ái cũng không có làm sao, nhắc tới Cố Sơn Trạch cùng Thẩm Băng Châu cũng không vấn đề gì. Chỉ là Thẩm Băng Châu là giáo viên dạy học trong ngôi trường danh giá số một số hai, vì thế yêu cầu đạo đức càng được nâng cao.
Chẳng trách lại không có tâm trạng trả lời tin nhắn của anh đến vậy.
Lục Thư Nam thấy vậy, an ủi nói: "Hôm qua Châu Châu bảo tôi cậu ấy chuẩn bị từ chức.''
"Từ chức?'' Cố Sơn Trạch kinh ngạc, "Chuyện lớn như vậy sao em ấy lại không nói gì cho tôi?''
"Sợ anh lo lắng đó.'' Lục Thư Nam nói, "Cậu ấy bảo, bây giờ dọn đến nhà anh ở rồi chỗ nào cũng phải làm phiền đến anh. Cậu ấy cũng muốn giúp anh làm việc nhưng lại không tiện, không có thoải mái được như ở nhà.''
Cố Sơn Trạch buông đũa, "Tôi phải về đã.''
Lục Thư Nam không có cản hắn.
Có những chuyện Thẩm Băng Châu chỉ kể với Lục Thư Nam thôi. So với kể với chị mình hay Cố Sơn Trạch thì Lục Thư Nam càng phù hợp, có thể mở lòng để nói những chuyện khó nói.
Cố Sơn Trạch dùng thời gian nhanh nhất trở về nhà.
Lúc nhìn thấy Thẩm Băng Châu, hắn lại có chút buồn cười.
Cố Sơn Trạch đi lên phía trước, nhặt một viên đá Chalcedony có nhãn dán lên, "Châu Châu, em đang chơi đồ hàng đấy à?''
Thẩm Băng Châu ngồi ngay sau bàn, ánh mắt sau lớp kính không chút cẩu thả, "Em đang phân loại giúp anh.''
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ mà cười cười, "Một mình em ở nhà có phải nhàm chán lắm đúng không.''
Thẩm Băng Châu buông bút máy, mạnh miệng nói: "Em thấy vẫn ổn, vẫn tìm được việc để làm. Anh về làm gì vậy?''
Cố Sơn Trạch nhớ tới mục đích về nhà của mình, không cười nữa, "Nghe bảo em muốn từ chức à?''
Thẩm Băng Châu ngoài ý muốn: ''Thư Nam nói cho anh sao?''
"Ừ, anh vừa mới biết được chuyện này lại nghiêm trọng đến vậy.''
"Không quá nghiêm trọng đâu, vốn dĩ em cũng đang tạm thời thôi làm mà. Nếu như chân em không thể khôi phục được thì cũng phải từ chức thôi.''
Trong lòng Cố Sơn Trạch hơi đau, "Vậy sau này em dự định làm gì chưa?''
Thẩm Băng Châu cười cười, "Em không biết, chắc là em sẽ nghĩ đến đi bán nghệ đấy, không phải người tàn tật đều làm được những chuyện này mà phải không?''
Thẩm Băng Châu chỉ nói đùa, Cố Sơn Trạch biết vậy nhưng vẫn giận, "Em đừng nói vậy. Bây giờ em nói cho anh nghe trước đã, sao em lại muốn từ chức? Trường học gây khó dễ với em sao?''
Thẩm Băng Châu có lẽ là hờn dỗi nên mới nói ra câu nói đùa không vui như vậy. Nhưng vừa nói ra đã hối hận, khí thế cũng yếu đi, sa sút nói: ''Bọn họ bắt em phải xin lỗi để bình ổn dư luận, em thấy thà em từ chức còn hơn.''
Thì ra là vậy.
Cố Sơn Trạch sờ nhẫn ban chỉ, suy tư trong chốc lát, "Bên ba anh có quan hệ, chuyện này dễ áp xuống thôi, em cũng có thể tiếp tục quay lại trường học. Nhưng nếu em muốn từ chức anh cũng sẽ vẫn ủng hộ. Nếu em cảm thấy ở trong nước không tốt thì chúng ta có thể sang Anh, ở bên đó anh cũng có nhà nữa.''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, "Bây giờ em không muốn đưa ra quyết định.''
Đây là một đề lựa chọn, ba phương án kia đều không tồi. Thẩm Băng Châu tốt xấu gì cũng là học tiến sĩ từ nước ngoài trở về, gia đình cũng có chút quan hệ nên sẽ không cần lo lắng mấy chuyên như công việc này, nhưng sao anh vẫn cảm thấy không vui vậy?
"Cố Sơn Trạch.'' Thẩm Băng Châu chậm rãi mở miệng, "Không phải tình yêu nào cũng sẽ được mọi người chúc phúc, điều này rất bình thường phải không anh?''
Cố Sơn Trạch không nói gì.
Hắn chỉ yên lặng nhìn, nhìn người mà mình coi như trân bảo đang ngồi sau chiếc bàn đầy những đá quý lóa mắt. Hắn có thể đem những gì quý giá nhất thế gian dâng lên, duy chỉ được mọi người chúc phúc, hắn lại không làm được.
Cố Sơn Trạch đột nhiên nở nụ cười, "Em cứ chơi ở đây đi, anh biết phải làm thế nào.''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc nhìn hắn ra cửa, không biết Cố Sơn Trạch muốn làm cái gì.
Mãi đến chạng vạng anh cũng chẳng nhận được tin tức gì của Cố Sơn Trạch. Số lượng đá quý ở đây quá nhiều, muốn phân loại ít nhất cũng phải một tuần. Thẩm Băng Châu đến phòng ăn, tìm được thức ăn trong tủ lạnh, dựa theo Cố Sơn Trạch nói bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng lại.
Anh còn nhớ lò vi sóng ban đầu được đặt ở một ngăn tủ tương đối cao, nhưng không biết từ khi nào Cố Sơn Trạch đã đem nó đặt ở tầng thứ hai. Vì thế nên dù ngồi trên xe lăn cũng không khó để bấm nút.
Lò vi sóng còn đang quay, âm thanh máy móc chấn động, Thẩm Băng Châu nhận được một tin nhắn:
Thầy Thẩm, sau khi trường học đã thảo luận liền quyết định không cần quá quan trọng dư luận. Về việc từ chức hiệu trưởng đã bác bỏ, hi vọng cậu sớm ngày hồi phục, các thầy cô và các bạn trong trường đều chờ ngày cậu quay về dạy lại.
Ngay sau đó tin nhắn Wechat của anh đột nhiên nổ ầm ầm, Thẩm Băng Châu lúc này mới phát hiện, anh bị thêm vào một nhóm chat, trong nhóm từng người từng người còn đang không ngừng tag anh nói câu chúc phúc.
Tin nhắn nhảy rất nhanh, nảy ra mấy cái ảnh đại diện quen thuộc, là mấy thầy cô cùng dạy với Thẩm Băng Châu. Anh lại càng cảm thấy kì quái, bấm mở danh sách thành viên, trời đất Thẩm Thần Sa Chu Ngọc Ngọc cũng có trong này, quản trị viên là Cố Sơn Trạch.
Trong đầu Thẩm Băng Châu đầy dấu chấm hỏi.
Anh nhắn cho Cố Sơn Trạch: Anh làm cái gì vậy?
Rất nhanh Cố Sơn Trạch đã nhắn lại anh với một cái nhãn dán mặt cười: Nhiều người chúc phúc em như vậy chắc sẽ đủ cho em vui một khoảng thời gian.
Lò vi sóng 'tinh tinh' kêu lên, nhắc nhở đồ ăn đã được hâm nóng.
Thẩm Băng Châu cúi đầu, nhịn không được cười, lại cười ra hai hàng nước mắt.
Cũng là bây giờ Thẩm Băng Châu mới đột nhiên hiểu ra, chỉ cần là có Cố Sơn Trạch ở đây, kể cả không có ai chúc phúc anh cũng sẽ hạnh phúc đến rơi nước mắt.
*
viên Chalcedony đẹp chấn động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.