Bất Trác

Chương 48: Khúc mắc còn tồn đọng




Phía bên trường học lập tức thay đổi thái độ, không những không bắt Thẩm Băng Châu phải xin lỗi nữa mà còn đem những thành tựu mà anh đạt được từ khi đi dạy đến nay ra sức thanh minh khiến hướng dư luận lập tức thay đổi, làm Thẩm Băng Châu vô cùng khiếp sợ.
Còn có nhóm chat chúc phúc kia nữa.
Từ khi bị thương đến bây giờ Thẩm Băng Châu thường sẽ tiêu cực một chút. Không nghĩ tới Cố Sơn Trạch vậy mà trò ấu trĩ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
Nói không cảm động là giả, nhưng Thẩm Băng Châu lại càng tò mò Cố Sơn Trạch làm cách nào để khiến dư luận đổi chiều một cách kinh khủng như thế.
Cố Sơn Trạch xách theo trái cây và đồ ăn vặt về nhà, bày lên đầy một bàn. Hắn dùng que tăm xiên từng miếng dưa vàng, đưa đến bên miệng Thẩm Băng Châu rồi mới giải thích: "Cái này dễ mà, anh nói chuyện này với mẹ, mẹ anh biết được liền thúc giục ba mau gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường em. Ba cùng ông ấy nói chuyện đến hơn nửa tiếng đấy."
Thẩm Băng Châu nhai dưa, không quá tin tưởng mà nhíu mày: "Đơn giản vậy thôi á?''
"Chứ sao? Chuyện có gì lớn đâu chứ.'' Cố Sơn Trạch lau khóe miệng cho anh, nơi đó có vệt nước ăn dưa không cẩn thận lưu lại.
Thẩm Băng Châu tập mãi thành quen mà hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, nuốt xong miếng dưa mới nói: "Phong cách xử lý vấn đề nhà anh chẳng giống nhà em tí nào. Nếu là chị em thì chắc chắn sẽ sợ ảnh hưởng đến thanh danh của em, nói không chừng sẽ xin lỗi luôn đấy.''
Cố Sơn Trạch cười cười: "Vậy nên kế hoạch lúc đầu mà nhà trường đề nghị với em là thỏa hiệp an toàn nhất, nhưng bọn họ lại bỏ qua một điểm: Hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng chúng ta không thể khuất phục theo sự thay đổi đó được.''
Hai mắt Thẩm Băng Châu sáng rực lên, lộ ra biểu tình sùng bái mà ngày thường hiếm thấy được. Lúc trước nghe được Cố Sơn Trạch tạo nghệ ở phương diện đá quý anh cũng có biểu tình hệt như này.
Cố Sơn Trạch cười tít cả mắt, "Muốn khen anh cái gì sao?''
Thẩm Băng Châu nhìn chằm chằm mắt hắn, nghiêm túc nói: "Em thấy anh lợi hại lắm luôn.''
"Sao nữa?''
"Vậy thôi chứ anh còn muốn nghe cái gì nữa?''
Cố Sơn Trạch thở dài, "Mãi hôm nay anh mới biết được thầy Thẩm là chuyên gia của giới khoáng vật. Thầy Thẩm tài cao như vậy mà khen người khác chỉ một câu lợi hại là xong thôi sao.''
Thẩm Băng Châu ôm lấy cổ Cố Sơn Trạch, nhích lại sát người hắn, "Thôi được rồi, chồng em đỉnh quá đi mất.''
Cố Sơn Trạch chỉ cười mà không nói, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẫn chưa thỏa mãn với lời khen này.
"Em đút anh ăn cái gì nhé.'' Thẩm Băng Châu chọn một trái anh đào đã được rửa sạch sẽ trên bàn, ngậm ở trong miệng rồi nâng cằm lên chờ Cố Sơn Trạch đến ăn.
Anh đào như viên hồng ngọc được phục vụ trên cái đĩa là đôi môi hồng mềm mại như một món ăn hấp dẫn khiến ánh mắt Cố Sơn Trạch tối sầm lại. Hắn tiến lại gần, nhưng lại chưa vội ăn ngay.
Hắn nói: "Châu Châu, đêm lần đầu tiên gặp em về anh đã mộng xuân đấy. Anh mơ thấy em đang đút anh đào cho anh.''
Thẩm Băng Châu còn đang ngậm anh đào, không tiện nói chuyện, nháy mắt với hắn tỏ vẻ không tin.
Cố Sơn Trạch cười khẽ, "Thật đấy, bởi vì hôm đó trên cái bánh ngọt em ăn có một quả anh đào. Em biết không, anh lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ mộng xuân cả, em là người đầu tiên của anh đấy.''
Thẩm Băng Châu mơ hồ không rõ mà nói: "Anh lớn như vậy rồi, vẫn luôn thực chiến chứ cần gì mộng xuân.''
Đúng là mất cả hứng.
Cố Sơn Trạch ra vẻ trách cứ mà trừng mắt với anh một cái, nâng gáy Thẩm Băng Châu lên hung hăng cắn vào quả mọng trên môi.
Anh đào mọng nước, sắc đỏ như hồng ngọc chảy dọc theo khóe miệng được liếm đi khiến đôi môi thêm kiều diễm đa tình.
Hô hấp hai người hỗn độn, Thẩm Băng Châu hơi cụp mắt, đôi mắt mê ly.
Cố Sơn Trạch tham luyến mà liếm khẽ đôi môi, thoáng buông Thẩm Băng Châu ra, "Không cho, đêm nay còn có chuyện khác phải làm.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng mở miệng, "Chồng ơi....''
Nếu là bình thường, chỉ cần gọi một tiếng như vậy thôi là Cố Sơn Trạch như được nốc rượu mạnh, bế anh đi làm đến linh hồn xuất khiếu mới buông tha. Nhưng hôm nay vậy mà định lực hơn người như vậy, cầm cốc nước lạnh trên bàn lên uống một ngụm, "Anh muốn cho em xem một bộ phim.''
Thẩm Băng Châu không cam lòng cắn môi dưới, cũng không kiên trì, chỉ làm nũng: "Vậy em muốn ôm xem cơ.''
Cố Sơn Trạch nghiêng mắt nhìn anh, "Đây là phim đứng đắn đấy, em ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem cho anh, đừng đến cọ cọ.''
Thẩm Băng Châu nhấp nhấp miệng, vụng về hoạt động thân mình, nghe lời Cố Sơn Trạch mà ngoan ngoãn ngồi yên ở bên cạnh.
Tim Cố Sơn Trạch đều nhũn ra.
Điều mà hắn thích nhất chính là sự ngoan ngoãn này của Thẩm Băng Châu.
Hận không thể ăn hết vào bụng.
Nhưng mà giữa bọn họ quả thực nên tiết chế một chút, ngày sau còn dài.
Bọn họ càng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bộ phim Cố Sơn Trạch đặc biệt tìm đến xem là một bộ phim nước ngoài nổi tiếng "Heidi và ông nội''. Ngay khi bộ phim được chiếu, Thẩm Băng Châu đã bị thu hút bởi âm nhạc nhẹ nhàng và chữa lành đó.
Một cô bé chạy chân trần trên dãy Alps đầy nắng và cảm thấy vô cùng tự do.
Thẩm Băng Châu hơi bình tĩnh lại, "Em đã từng đến đấy rồi, đi cùng với câu lạc bộ ở trường đại học. Bọn em nhặt đá ở một con lạch, nước ở đó trong mà cũng lạnh lắm.'''
Cố Sơn Trạch cúi đầu, nhìn thấy nét buồn bã trong mắt Thẩm Băng Châu liền ôm lấy vai anh.
Vậy nên mới nói, đây là một vấn đề quan trọng.
Cố Sơn Trạch luôn ghi nhớ những lời mà bác sĩ ỏ trung tâm phục hồi chức năng đã từng nói, hắn cũng đã hỏi rất nhiều chuyện của Thẩm Băng Châu từ Lục Thư Nam. Quá khứ của Thẩm Băng Châu tự do hơn Heidi trong phim này nhiều.
Thẩm Băng Châu không phải là một học giả lạnh lùng suốt ngày chỉ vùi đầu vào đống tài liệu trong thư viện mà là một người thực tế, ham mê nghiên cứu thực địa. Đôi chân anh đã lội qua những dòng suối lạnh lẽo, cũng bước đến những núi tuyết không thể tiếp cận, nhưng giờ đây đôi chân ấy lại trở thành một vật trang trí vô nghĩa.
Một con chim đã quen với cuộc sống tự do bỗng mất đi đôi cánh và sống trong chiếc lồng vàng lộng lẫy nhưng dù cuộc sống có giàu có đến đâu cũng không bao giờ được bằng bầu trời xanh nơi nó từng bay qua.
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng mỉm cười, "Cố Sơn Trạch, nếu chân em không có bị thương thì em sẽ dẫn anh tới Quý Châu.''
Cố Sơn Trạch hơi bất ngờ, "Vì sao lại đi Quý Châu?''
"Anh còn nhớ lúc trước em có phát hiện được một cái hang động đá vôi không? Em thấy phong cảnh nơi đó là đẹp nhất, muốn dẫn anh đến xem.''
Trong lòng Cố Sơn Trạch đau nhói, nhưng hắn không dám biểu hiện ra bên ngoài, làm bộ không có việc gì mà mỉm cười, "Em có chụp ảnh lại không?''
Thẩm Băng Châu tiếc nuối mà lắc đầu: ''Sau em còn có mấy đội thám hiểm cũng đi xuống nữa. Bọn họ chụp nhiều ảnh với video lắm, nhưng mà khoáng vật dưới nền đất đẹp như vậy phải chính tay sờ vào thì mới trải nghiệm được.''
Cố Sơn Trạch xoa xoa đầu anh, "Không vội, chờ em khỏe rồi chúng mình cùng đi.''
Thẩm Băng Châu cười khổ, rõ ràng là biểu tình tin rằng chính mình sẽ không thể nào hồi phục lại được, nhưng ngoài miệng lại nói: "Được.''
Tình tiết của bộ phim kia cũng không quá phức tạp, sở dĩ Cố Sơn Trạch nhất định phải cho Thẩm Băng Châu xem là vì trong đó có một cô gái tên Clara cũng giống như anh, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Vì khiếm khuyết của mình, Clara gần như không ra khỏi nhà chứ đừng nói đến dãy Alps nơi có đàn cừu chạy nhảy. Cô là một tiểu thư quý tộc mồ côi mẹ từ nhỏ, người cha thì quanh năm vắng nhà. Cuộc đời của cô chỉ xoay quanh với những người hầu đần độn và một nữ giáo viên nghiêm khắc.
Heidi bị người thân lừa bán xuống núi để đến làm bạn với cô.
Heidi vốn đã quen với cuộc sống tự do tưởng rằng có thể leo lên ngọn hải đăng để nhìn thấy quê hương nên hai cô bé đã lẻn ra ngoài. Sau rất nhiều nỗ lực hai người cuối cùng cũng tìm được ngọn hải đăng. Heidi leo lên ngọn hải đăng trong khi Clara, người bị tàn cả hai chân đang đợi cô ở bên dưới với một lứa mèo con trên tay.
Thẩm Băng Châu đột nhiên nói: "Chắc hẳn cô ấy muốn lên đó lắm.''
Cố Sơn Trạch vỗ nhẹ tay anh an ủi: "Chuyện này sẽ không xảy ra với anh đâu, anh có thể đưa em đi bất cứ nơi nào.''
Thẩm Băng Châu mỉm cười, "Đám mèo kia ngoan ghê.''
Cố Sơn Trạch chớp mắt, trong lòng đã có kế hoạch.
Cuối phim, Heidi được đưa trở lạ vùng núi mà cô hằng mong ước. Không bao lâu sau Clara đến thăm cô trên núi. Nhưng đám bạn của Heidi lại không thích vị tiểu thư hai chân không thể đi lại này, vì thế đã đẩy mạnh chiếc xe lăn của cô xuống núi.
Clara đành phải nhờ ông nội cõng lên núi. Cô ngồi trên tảng đá lớn nhìn Heidi và các bạn đang chạy nhảy thoải mái.
Đúng lúc này, điều kì diệu đã xảy ra, một con bướm bay đến trước mặt Clara. Clara đưa tay bắt lấy con bướm và bất giác cũng đứng dậy theo.
Thẩm Băng Châu kinh ngạc: "Phim ảnh đều là dối trá!''
Cố Sơn Trạch vỗ vỗ mu bàn tay của anh, "Em nhìn ra được sao?''
Thẩm Băng Châu hơi cong khóe miệng, "Cố Sơn Trạch, cảm ơn anh.''
Cố Sơn Trạch đột nhiên không biết nói gì.
Hắn không muốn bộ phim truyền cảm hứng được chuẩn bị kĩ càng lại bị phản tác dụng nên cẩn thận giải thích: "Phim ảnh không hề dối trá đâu em. Em đã nghe qua câu nói này chưa? Hy vọng và phép màu sẽ tồn tại song song với nhau.''
"Nhưng em còn sống được đã là một phép màu rồi.'' Thẩm Băng Châu nói, "Không cần lo cho em đâu. Bây giờ em đều đã hiểu rồi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ muốn nhảy dựng lên ôm anh một cái.''
Cố Sơn Trạch chỉ có thể nói: "Sẽ có thể thôi, em yên tâm.''
Thẩm Băng Châu vói tay vào cổ áo ngủ của Cố Sơn Trạch, không nói gì mà khiêu khích hắn.
Đề tài về đôi chân này quả nhiên là một vùng cấm không dễ dàng đề cập đến. Nhưng Cố Sơn Trạch biết, có sao đi nữa cũng không thể trốn tránh cả đời được.
Hắn ghé sát trán mình vào trán Thẩm Băng Châu, dịu dàng khuyên: "Anh ôm em đi ngủ nhé, hôm nào cũng muốn thì không được đâu.''
Thẩm Băng Châu buồn bực nói: "Anh không được.''
Cố Sơn Trạch chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, lại đánh một cái vào mông anh.
Đêm nay nhất định là cơ hội để mượn dục tiết sầu.
Thẩm Băng Châu có một tật xấu, chính là mỗi khi không vui sẽ đòi hỏi rất nhiều, như hận không thể xé rách chính mình. Mỗi đêm như thế này, Cố Sơn Trạch luôn có thể sờ được đến những giọt nước mắt lạnh lẽo của anh.
Cố Sơn Trạch vô cùng khó xử, vừa đau lòng cho thân thể anh, nhưng cũng không cưỡng lại được Thẩm Băng Châu năn nỉ, bình thường sẽ là cùng anh chìm đắm dưới vực sâu.
Một hồi giao triền qua đi, Thẩm Băng Châu cuối cùng cũng kiệt sức, gối lên đùi Cố Sơn Trạch mơ màng ngủ.
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng ôm anh vào trong chăn, Thẩm Băng Châu lại đột nhiên duỗi tay, bắt được ngón tay của Cố Sơn Trạch, "Chồng ơi.''
Cố Sơn Trạch ghé lại gần, "Sao vậy em?''
"Nếu hai chân em cứ mãi không đi được như vậy anh có ghét bỏ em không?''
Cố Sơn Trạch nói: "Anh sẽ không đâu.''
Thẩm Băng Châu vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn, nắm ngón tay kia đến gắt gao, "Chồng ơi, hôn em một cái đi.''
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ mà hôn lên trán anh.
Trong mắt Thẩm Băng Châu tràn ra những giọt nước mắt mới, đọng lại nơi khóe mắt, "Chồng ơi, em thích anh lắm.''
Cố Sơn Trạch hôn lên hai giọt nước mắt kia, "Anh cũng thích em. Em mau ngủ đi thôi, ngủ rồi thì sẽ không phải buồn nữa.''
Thẩm Băng Châu ngoan ngoãn mà nói: ''Vâng.''
Thẩm Băng Châu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ trước. Anh nghĩ, nếu hy vọng và phép màu thực sự tồn tại, thì có lẽ anh có quá nhiều phép màu rồi.
Anh có thể hiểu được nỗi lo của Cố Sơn Trạch, cũng là bởi vì hiểu được nên trong lòng mới càng thêm chua xót.
Tuy rằng Cố Sơn Trạch chưa bao giờ nói qua, nhưng Thẩm Băng Châu có thể cảm nhận được, Cố Sơn Trạch còn mong anh có thể đứng dậy được hơn cả anh, bằng không cũng không cho anh xem bộ phim với phong cách như vậy.
Thẩm Băng Châu lại nghĩ tới tâm trạng trong lần té ngã ở trung tâm phục hồi ngày đó. Sau lần ngã ấy, anh đã không còn nghĩ đến việc có thể đứng lên được nữa rồi.
Thôi được rồi, Thẩm Băng Châu ở trong mộng than nhẹ, coi như là vì kì vọng của người mình thương, ngày mai, lại thử một lần nữa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.