Bất Trác

Chương 49: Tình nhân cũ và mèo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thần Sa cuối cùng cũng bàn giao xong hết mọi công việc, chính thức từ chức.
Buổi tối ngày đó Thẩm Băng Châu lướt vòng bạn bè thì thấy được ảnh chụp của Thẩm Thanh Hòa trong bữa tiệc lên chức. Vị trí mơ ước nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đến được trong tay bà ta.
Dưới anh chụp bình luận vô cùng nhiều, đều là những người dưới trướng bà ta, trăm câu như một mà chúc mừng Thẩm tổng.
Thẩm Thần Sa thờ ơ.
Chuyện thứ nhất sau khi cô rời khỏi công ty là đi siêu thị đồ tươi sống mua hải sản, nói muốn đến nhà Cố Sơn Trạch chơi.
Nói hay thì là đi thăm em trai, kì thật là đang đi thị sát chất lượng sinh hoạt của em mình.
Cố Sơn Trạch còn chưa có tan làm.
Thẩm Băng Châu dẫn chị vào nhà, tâm tình hơi phức tạp, "Sau này chị dự định làm cái gì?''
Thẩm Thần Sa nhìn quét một vòng trong nhà, thấy cũng rất ngăn nắp mới vừa lòng nói: "Chị đang định đi du lịch, em có muốn đi cùng không?''
"Em thì thôi, không tiện lắm, chị đi một mình à?''
"Nếu em không đi thì chị chỉ có thể đi một mình thôi.''
Thẩm Băng Châu cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đề nghị: "Hay là bảo Thư Nam đi với chị đi.''
"Tại sao?'' Thẩm Thần Sa mở tủ lạnh, nhìn thấy rau dưa trong tủ đã được phân loại tốt, một lần nữa lại cảm thấy vừa lòng.
Tuy rằng Lục Thư Nam cũng không tỏ vẻ gì, nhưng Thẩm Băng Châu có thể cảm giác được, cậu cùng với chị mình không phải là loại tình cảm bình thường kia. Ngày đó anh thuận miệng nhắc điều này với Cố Sơn Trạch, hắn bảo, Lục Thư Nam thích thầm chị anh từ rất lâu rồi.
Thẩm Thần Sa một năm bốn mùa chỉ biết công việc, bây giờ từ chức có lẽ rảnh hơn rồi, đây là một cơ hội tốt.
"Bởi vì Thư Nam dễ sai bảo á chị.'' Thẩm Băng Châu nói, "Chị có thể bảo cậu ấy xách hành lý dùm nè.''
Thẩm Thần Sa nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, để chị hỏi nó một chút xem đã.''
Thẩm Băng Châu yên lặng thở dài, chị mình sao còn thẳng hơn cả mình vậy?
Sau khi kiểm tra phòng khách cùng phòng bếp, Thẩm Thần Sa còn muốn vào kiểm tra phòng ngủ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Thẩm Băng Châu không đúng lắm lại nhịn xuống. Cô khoanh tay, "Thôi được rồi, đỡ phải nhìn thấy cái gì không nên nhìn.''
Thẩm Thần Sa xách nhiều đồ ăn đến đây như vậy, tất nhiên là chuẩn bị thi triển trù nghệ. Nhìn bóng dáng đang bận rộn trong nhà bếp, Thẩm Băng Châu chỉ cảm thấy không chân thật.
Đường đường Thẩm tổng, vậy mà lại có thể dứt khoát buông tay không làm nữa.
Anh đi theo vào, cẩn thận mở miệng, "Chị, chị nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Thanh Hòa chưa?''
Thẩm Thần Sa vẫn không thèm để ý: "Thấy rồi, sao vậy?''
"Bà ấy quá mức như vậy, trong lòng chị không có cảm giác thì sao?''
Thẩm Thần Sa bỗng quay đầu, cười lạnh, "Bà ta bây giờ vui vẻ như vậy, tương tai sẽ phải khóc cho mà xem.''
Thẩm Băng Châu ngẩn người, "Là sao chị?''
''Không có gì đâu.'' Thẩm Thần Sa quay về bình thường, "Kế hoạch ban đầu là chị sẽ từ chức sau đó ở nhà với em để thả lỏng tâm tình. Bây giờ xem ra em cũng không cần chị chăm sóc nữa nên chị định đi đến căn biệt thự ở Vân Nam kia sống một khoảng thời gian. Nếu Thẩm Thanh Hòa đến hỏi em chị đi đâu rồi thì em bảo là không biết nhé.''
Thẩm Băng Châu lập tức hiểu ra, lần từ chức này hẳn là cs dụng ý khác.
Chẳng trách, đây mới là phong cách làm việc của Thẩm Thần Sa.
Cơm tối đã nấu xong, đúng lúc này Cố Sơn Trạch cũng về nhà, trong tay còn có hai thùng giấy lớn.
Nhìn thấy Thẩm Thần Sa, hắn kinh ngạc, "Chị, sao chị lại ở đây?''
Thẩm Thần Sa đá đá thùng giấy dưới đất, nặng muốn chết.
"Cái gì đây vậy?''
"Đất đấy.'' Cố Sơn Trạch chỉ vào một cái thùng khác, "Còn cái thùng này là hoa non. Ngày thường em phải đi làm, sợ Châu Châu ở nhà một mình buồn nên chuẩn bị làm một cái vườn hoa nhỏ ngoài ban công. Không phải em ấy ở bên kia rất thích chăm sóc cây cỏ sao?''
Thẩm Thần Sa nhìn đến ban công diện tích hữu hạn kia, bíu môi nói: "Cậu đổi cái nhà khác ở có được không? Chỗ này chật quá rồi.''
Cố Sơn Trạch cười cười, "Em hỏi Châu Châu rồi, em ấy bảo thích ở chỗ này.''
"Đúng không?'' Thẩm Thần Sa không tin, đến phòng ngủ tìm được Thẩm Băng Châu, "Châu Châu, em có muốn chuyển đến căn nhà khác ở không?''
Thẩm Băng Châu còn không biết đang mân mê cái gì, cũng không nghe được cuộc đối thoại của hai người, nghe được câu hỏi mới trả lời, "Tại sao ạ?''
"Chỗ này chật quá.''
Thẩm Băng Châu lộ ra biểu tình khó xử, "Nhưng mà chỉ có chỗ này mới gần công ty của Sơn Trạch thôi. Công việc của anh ấy bận như vậy ở gần cho tiện.''
Thẩm Thần Sa yên lặng gật đầu, hậu tri hậu giác mà ý thức được chính mình vừa bị nhét đầy mồm cơm chó.
Ba người vui vẻ ăn cơm xong lại cùng nhau dọn dẹp ban công, gieo những mầm hoa mới nhú xuống. Có lẽ khoảng thời gian kế tiếp Thẩm Băng Châu sẽ rất bận đây.
Sau khi tiễn Thẩm Thần Sa về, Cố Sơn Trạch lôi ra một cái vali, bắt đầu thu dọn hành lý.
"Anh phải đi công tác, sáng mai đi rồi.''
Thẩm Băng Châu bất ngờ, "Anh đi bao lâu?''
Cố Sơn Trạch cười dịu dàng, "Không lâu đâu, ba ngày thôi là anh về rồi. Để anh bảo mẹ đến đây nấu cơm cho em.''
Nháy mắt Thẩm Băng Châu còn tưởng mình đang nghe nhầm, "Mẹ anh?''
"Ừ, lúc đầu anh định bảo dì giúp việc tới, nhưng sau khi mẹ anh biết được thì lại nói muốn tự mình đến để chăm sóc cho em.''
Thẩm Băng Châu sợ tái mặt, kiên quyết từ chối: "Bác bảo muốn đến đây một cái là anh liền đồng ý luôn sao? Sao em dám để bác chăm sóc mình được! Anh mau từ chối đi!''
Tình huống thế này, anh là tiểu bối còn chưa chăm sóc trưởng bối báo hiếu gì thì thôi, sao dám để người ta phải chăm sóc mình được?
Huống chi đấy có phải trưởng bối bình thường đâu, là phu nhân của tập đoàn Sơn Viễn đó! Thẩm Băng Châu anh nào có tài đức gì đâu?
Cố Sơn Trạch cũng biết điều này, nhưng mà mẹ hắn cứ yêu cầu, hắn cũng không từ chối được.
"Mẹ anh bảo lần trước còn chưa cẩn thận chiêu đãi em, bây giờ muốn bồi thường.''
Thẩm Băng Châu khóc không ra nước mắt, "Em có cần bồi thường gì đâu! Sao em dám để bác làm vậy được! Bây giờ anh đi nói với bác, bảo là em về nhà với chị rồi, có cơ hội sẽ đến xin lỗi bác sau.''
"Vậy mấy ngày nữa em phải thế nào bây giờ? Hay là anh đưa em về nhà bên kia thật nhé?''
"Không cần đâu!'' Thẩm Băng Châu chẳng biết đang làm sao, "Anh xem em thành cái gì đấy? Em chỉ không đi được thôi chứ có phải thiểu năng trí tuệ gì đâu. Chỉ ba ngày mà thôi, một mình em ở nhà chẳng nhẽ lại không sống được à?''
Cố Sơn Trạch lo lắng, "Anh sợ em sống không tốt....''
"Không sao đâu, về sau anh còn phải đi công tác nhiều nữa mà, chẳng nhẽ lần nào cũng phải bảo mẹ anh với chị đến chăm sóc em à? Mọi người cũng có phải cái nhà giữ trẻ đâu!''
Cuối cùng Cố Sơn Trạch cũng không cãi được anh, đồng ý để Thẩm Băng Châu ở nhà một mình.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Băng Châu đã nhanh chóng thích ứng với kiểu sinh hoạt một mình, thậm chí anh còn có thể tự làm mấy chuyện đơn giản, sống được không thành vấn đề.
Chỉ có điều sinh hoạt của anh hơi nhàm chán chút. Buổi sáng dậy ngủ thì ra ban công chăm sóc hoa cỏ, sau đó lại giúp học sinh sửa luận văn. Nếu rảnh rỗi thì cũng chỉ có thể dựa vào mấy viên đá quý của Cố Sơn Trạch giải sầu.
Thẩm Băng Châu vẫn không thích lên mạng, sống như người già vậy.
Ước tầm chạng vạng, Thẩm Băng Châu vừa mới đem bát đũa bỏ vào máy rửa bát xong bỗng nhiên nghe được có tiếng mở cửa.
Cố Sơn Trạch mới đi có một ngày thôi, nhanh vậy đã về rồi sao?
Anh đẩy xe lăn đi ra ngoài, cửa bên ngoài đã mở. Có một cậu trai đang đứng bên ngoài, đang đem bao lớn bao nhỏ đồ của mình dọn vào bên trong.
Thẩm Băng Châu ngơ ngác mà chớp mắt.
Cậu trai kia thoạt chừng tuổi còn nhỏ, ăn mặc nhìn rất có cảm giác thiếu niên, trên cổ cậu ta còn đang đeo một cái tai nghe.
Nhìn thấy anh, cậu trai cũng ngơ ngác chớp mắt, "Mẹ ơi, anh là ai vậy?''
Lúc này Thẩm Băng Châu mới chú ý tới, cậu trai này lớn lên rất có cảm giác mỹ thiếu niên.
Trong lòng anh đột nhiên kinh ngạc một chút.
Cậu trai kia không hiểu mà nhíu mày, gân xanh nổi nên gào vào bên trong: "Cố Sơn Trạch! Anh ngứa đòn rồi đúng không! Dám đem đàn ông về nhà!''
Một lúc lâu sau cũng không có ai đáp lại.
Thẩm Băng Châu xấu hổ nhắc nhở: "Anh ấy không có ở nhà đâu.''
Thiếu niên kia hoài nghi mà nheo mắt, kéo theo vali đi vào phòng ngủ xem xét.
Có lẽ vô cùng quen thuộc với căn hộ này.
Còn chưa đến mười giây, thiếu niên kia đã chạy ra, vẻ mặt rất chi là không vui, "Anh ấy còn cho anh ngủ trên giường tôi sao? Anh ấy còn là người nữa không vậy?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, trong lòng đã có một suy đoán không hay, "Cậu là, người nào của anh ấy?''
Thiếu niên kia đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống, vắt chéo chân, khoanh tay, phảng phất như cậu ta mới chính là chủ nhân của nơi này, "Anh là người của Cố Sơn Trạch còn không đoán được ra tôi là ai sao?''
Sắc mặt Thẩm Băng Châu lạnh đi, "Cậu là người trước của anh ấy à?''
"Cái từ người trước này thực ra cũng không đúng lắm. Bên cạnh anh ta chẳng có người nào là cố định cả, lâu nhất cũng không vượt qua một tháng, tất nhiên là trừ tôi ra.'' Thiếu niên kia lạnh lùng cười, "Nhìn gương mặt này của anh quả thực là khẩu vị của Cố Sơn Trạch, anh ở cạnh anh ấy bao lâu rồi?''
Nhất thời Thẩm Băng Châu không biết nói gì.
Thiếu niên kia đứng lên, đi tuần tra khắp nơi, khi đến căn phòng chứa đá quý kia mới gào to: "Mẹ ơi, mấy cái tài liệu đó là anh phân loại rồi dán nhãn hả?''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng ngồi, cũng không trả lời.
Thiếu niên nghĩ Thẩm Băng Châu đang cam chịu, ngẩng đầu lên nói, "Sao anh xấu tính vậy? Cố Sơn Trạch không có mắng anh à?''
Thẩm Băng Châu rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được, lạnh nhạt mà mở miệng: "Tôi thấy cậu mới có vấn đề đấy. Nếu cậu đến đây tìm anh ấy thì bây giờ có thể đi được rồi, anh ấy bây giờ là của tôi.''
Vô cùng bình tĩnh, nhưng giá trị công khai chủ quyền lại cực cao.
Thiếu niên nghiêm túc mà đánh giá Thẩm Băng Châu, nhẹ nhàng cười nói: "Tôi không có chỗ nào đi cả, tôi ở đây chờ anh ta trở về.''
"Ở đây không có chỗ ngủ cho cậu.''
"Tôi có thể ngủ ở sofa.''
Thẩm Băng Châu nén nhịn tức giận.
Quả nhiên, chuyện đã làm rồi thì không cách nào xóa đi được. Sẽ có một ngày nào đó tình nhân cũ của Cố Sơn Trạch sẽ tìm đến cửa. Nhưng lại không kiêng nể gì như vậy khiến Thẩm Băng Châu vô cùng bất ngờ.
''Meo '' Một âm thanh truyền đến trong phòng khách.
Thiếu niên kia vỗ đầu, "Chết, mèo mà anh ta nuôi còn đang trong balo!''
Thẩm Băng Châu nhạy bén phát hiện ra, 'anh ta', chẳng lẽ, là mèo của Cố Sơn Trạch sao?
Được lắm, giỏi lắm rồi. Ở bên ngoài nuôi tình nhân nhỏ còn chưa tính, lại còn cùng tình nhân nhỏ kia cùng nhau nuôi mèo nữa.
Tình nhân nhỏ kia ôm mèo ra từ trong balo, vậy mà còn dám ra lệnh cho anh: "Mau lấy ít nước đến đây đi, nó sắp chết khát rồi.''
Thẩm Băng Châu nhìn thấy con mèo kia, tâm trạng tụt dốc đến cực điểm.
Anh biết con mèo kia. Đấy là con mèo mà anh cùng Cố Sơn Trạch chụp để làm ảnh đại diện đôi. Trên bức ảnh đó Cố Sơn Trạch ôm chính là con mèo này.
Thiếu niên kia gọi to vài tiếng, Thẩm Băng Châu lại phớt lờ cậu ta. Cậu ta đành trợn trắng mắt, tự đến phòng bếp để lấy nước.
Con mèo kia vẫn đang trong phòng khách,
Con mèo đen kia vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Thẩm Băng Châu, thoạt nhìn vô cùng hung dữ, tựa như lần đầu nó gặp Cố Sơn Trạch vậy.
Thẩm Băng Châu đột nhiên nhớ ra chị mình đã từng nói: Với cái tính cách này của em mà không bị người ta ăn sạch sẽ thì mới là lạ đấy!
*
Insert meme Thẩm Băng Châu khi thấy con mèo Cố Sơn Trạch nuôi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.