Bất Trác

Chương 5: 1:Hương nước hoa của anh




Mọi người ơi 1 chương tác giả viết dài ẻ lun cho nên từ giờ trở đi nếu chương nào dài quá mình xin phép tách làm 2 chương nha hmu hmu.
- ------------------
Từ nhà vệ sinh trở lại, nhân viên ở bộ phận trang sức đều đã tan làm, tầng lầu yên tĩnh, chỉ có văn phòng của tổng giám đốc là vẫn còn sáng đèn.
Từ khi gặp nhau đến giờ chỉ vỏn vẹn mấy tiếng đồng hồ mà trong lòng Cố Sơn Trạch đã rối bời không yên, nếu có thể, hắn muốn gõ đầu Thẩm Băng Châu ra để xem bên trong rốt cuộc có cái gì.
Cố Sơn Trạch là cong tự nhiên, hiểu rằng nên duy trì khoảng cách với thẳng nam, nhưng Thẩm Băng Châu lại là ngoài ý muốn. Xem xét tình hình hiện tại, hẹn trực tiếp chắc chắn sẽ bị từ chối, nhưng nếu không hẹn trước, chẳng nhẽ cứ để Thẩm Băng Châu quay về như thế này sao?
Cố Sơn Trạch mở của phòng, Thẩm Băng Châu lạnh lùng ngồi trên xe lăn, ngay cả tư thế để tay cũng không thay đổi, hắn không khỏi hoài nghi, cho dù có thể đi lại bình thường Thẩm Băng Châu có phải hay không sẽ cứ ngồi ngốc như vậy chờ hắn trở về?
Cố Sơn Trạch che miệng ho nhẹ, nói: ''Xin lỗi, tác phẩm đặt ở bên trong.''
Trong phòng cất giữ kim loại quý cùng các loại đá quý đắt tiền, trên cửa có một ổ khóa với mật mã mang tính bảo mật rất cao. Cố Sơn Trạch đẩy xe lăn đến cửa, đưa tay ấn mật mã. Ấn được một nửa Thẩm Băng Châu đột nhiên mở miệng: ''8907''.
Ngón tay Cố Sơn Trạch dừng lại một lát, ''Thầy Thẩm biết mật mã của tôi à?''
Thẩm Băng Châu hờ hững nhìn lại, ''Kế tiếp là 2 và 3, dùng ngày sinh của mình làm mật mã chẳng an toàn tí nào.''
Cố Sơn Trạch ấn xuống hai chữ số cuối cùng, quả nhiên là 2 và 3, âm thanh giải khóa vang lên. Hắn vui vẻ cong môi, ''Cậu còn biết sinh nhật tôi nữa cơ đấy?''
''Lúc anh đi vệ sinh tôi có tra tư liệu của anh trên Baidu rồi, 23 tháng 7, ngày đầu tiên cung Sư Tử''. Ánh mắt Thẩm Băng Châu dừng lại ở chiếc nhẫn ban chỉ trên tay hắn, ''Cho nên anh mới đeo hồng ngọc à?''
Hồng ngọc, viên đá của tháng 7.
Cố Sơn Trạch đẩy cửa ra, ''Tôi không để ý đến cái này, nhẫn ban nhỉ này là vật gia truyền.''
''Ồ'', Thẩm Băng Châu thất vọng, ''Là gia truyền cách quãng à?''*
Cố đổng vẫn còn khỏe mạnh, loại nhẫn ban chỉ thế này có ý nghĩa như gia chủ. Cố Sơn Trạch buồn cười nói: ''Không phải cách quãng đâu, cái này là ông nội của tôi truyền xuống, tay ba tôi thô, không đeo được nên ném cho tôi đeo thôi.''
''Cũng quá không chặt chẽ rồi'', Thẩm Băng Châu phê bình một câu, ''Nhưng mà rất hợp với anh.''
Cố Sơn Trạch cười, ''Sao, cậu thích chiếc nhẫn này à?''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, ''Nếu là đá thô thì tôi sẽ thích, còn những viên đá đã được mài giũa đến bóng loáng thì không có hứng thú.''
Khoáng vật ở dưới nền đất sau khi đã được khai thác, trải qua nhiều lần cân nhắc và mài giũa mới có thể trở thành món đồ mỹ nghệ. Về điểm này Cố Sơn Trạch không đồng tình với quan điểm của anh, ''Tôi lại thích những viên đá đã được mài giũa hơn.''
Thẩm Băng Châu nhăn mày, ''Vậy sao anh phải tốn đến 17.5 triệu để mua viên Tourmaline xanh lam kia?''
Cố Sơn Trạch nghẹn họng, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm, ''Sở thích mới của tôi là đem những viên đá thô mài giũa thành bóng loáng để thưởng thức.''
Bị ánh mắt trần trụi nhìn mình chằm chằm, Thẩm Băng Châu không được tự nhiên, không khỏi nhíu mày, ''Sở thích này của anh cũng quá tốn kém rồi, tiền lương của Cố giám đốc có đủ không vậy?''
Cố Sơn Trạch trừng mắt nhìn anh, đẩy Thẩm Băng Châu sang bên bàn làm việc. Trên chiếc bàn làm việc rộng rãi phủ đầy những bức vẽ tay, bút chì thước kẻ vứt lung tung. Thẩm Băng Châu cầm một tờ lên nhìn thử, trên giấy còn dính những vụn tẩy, không nhìn thấy gì nhưng đường nét lại rất rõ ràng, mạnh mẽ hữu lực, không khó để nhìn ra tay nghề nghệ thuật.
Thẩm Băng Châu bất ngờ hỏi, ''Anh thích vẽ bản thảo bằng tay à?''
Cố Sơn Trạch lơ đãng trả lời, đồng thời dọn thành phẩm mới được một nửa ra bàn làm việc, ''Đây là tác phẩm tôi nói với cậu, Angel Raphael.''
Thẩm Băng Châu nghiêm túc quan sát trong chốc lát, cảm thán từ tận đáy lòng nói: ''Nghệ thuật quả nhiên cao hơn hiện thực, nếu anh không nói đây là thiên thần tôi còn tưởng là loài chim nào từ thời cổ đấy.''
Về điểm này, Bành Vũ đã kêu vô số lần, Cố Sơn Trạch cũng nghe đến nhàm, hắn không cho là đúng mà cười khẽ, ''Thiên sứ chính là do người xưa tưởng tượng mà tạo nên, nếu bỏ qua trí tưởng tượng đã có sẵn này thì sẽ có rất nhiều chỗ cho sự sáng tạo đấy.''
''Vậy cái cánh này nè, vì sao lại không đối xứng vậy?''
''Một bên cánh thôi không được sao?''
''Cái chân này sao chỉ có ba ngón vậy?''
''Đó là gấu váy.''
''Vậy cái này thì sao? Hai cái dài dài này là cái gì? Đai váy à?''
''Đấy là tay.'', Cố Sơn Trạch nghiêng mắt, ''Thầy Thẩm, cậu là cái máy chế giễu đấy à?''
Thẩm Băng Châu đẩy chiếc kính đã trượt xuống sống mũi, nói: ''Ý của tôi là tác phẩm này là sự kết hợp giữa thiết kế nghệ thuật và độ căng của thị giác, hoàn toàn thỏa mãn trí tưởng tượng của những người trẻ tuổi không theo tôn giáo đương thời về thần thoại phương Tây, là một món quà nghệ thuật quý giá.''
Cố Sơn Trạch trầm mặc đáp: "Tôi không nghĩ sẽ biểu đạt ý tưởng này.''
Thẩm Băng Châu ngước mắt, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, "Vậy nên viên đá mấu chốt mà anh nói là cái gì?''
Hắn nâng tay, ''Chính là chỗ đó của dải lụa còn thiếu một viên đá tượng trưng cho nước mắt, cậu nghĩ nên dùng loại gì thì hợp?''
Khái niệm giọt nước mắt này quá phổ biến nên rất khó để nghĩ ra ý tưởng mới. Thẩm Băng Châu nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: "Lúc đầu anh định dùng cái gì?''
''Đá ngọc bích.''
''Sao lại không dùng nữa?''
Cái này Cố Sơn Trạch cũng không giải thích được là vì sao, tóm lại là từ sau khi gặp Thẩm Băng Châu hắn liền sửa chủ ý. Cố Sơn Trạch trầm ngâm một lát, ''Bởi vì nước mắt của con người không nên cứng rắn đẹp đẽ như đá quý.''
Thẩm Băng Châu như suy tư gì mà gật đầu, ''Các tinh thể khoáng chất nếu để trang trí thì phải đáp ứng đủ điều kiện cứng và độ mài mòn. Nếu anh đang theo tìm cảm giác mỏng manh, chẳng phải nên chọn các khoáng chất thông thường có độ cứng thấp sao?''
Dẫn Thẩm Băng Châu đến chỗ này là có ý đồ khác nên Cố Sơn Trạch cũng không trông chờ vào việc anh có thể đưa ra ý tưởng gì, nhưng lời kia vừa thốt ra, Cố Sơn Trạch bỗng có linh cảm, ''Cậu nói đúng, vậy dùng đá Băng Châu đi.''
Thẩm Băng Châu lập tức nhăn mi: ''Sẽ không phải là vì tôi tên Băng Châu đấy chứ?''
Cố Sơn Trạch dựa vào mép bàn làm việc, đôi mắt đào hoa như đung đưa trong gió xuân, ''Cậu nói xem?''
Cảm giác mất tự nhiên này lại nổi lên, Thẩm Băng Châu nhếch khóe miệng, ''Đá Băng Châu độ cứng 3, tuy có ánh thủy tinh nhưng lại dễ vỡ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn anh sẽ phải hối hận.''
Nét cười trong ánh mắt kia càng ngày càng sâu, hơn nữa còn ẩn chứ một tầng ý tứ, ''Vậy tôi sẽ tiếp nhận nó.
Thẩm Băng Châu an ủi hắn: ''Không cần bi quan như vậy đâu, lấy danh tiếng hiện tại của anh, đem viên đá nhặt vừa trên đường thì người khác cũng sẽ khen là nghệ thuật thôi.''
Nói xong, Thẩm Băng Châu nâng tay nhìn đồng hồ, ''Được rồi, bây giờ tôi phải về đi ngủ.''
Cố Sơn Trạch không nhúc nhích, lén lút trêu chọc cũng vô dụng, người này người cũng giống như tên, là một tảng đá đấy à? Hắn tiến lên một bước, cúi người ấn vào tay vịn của xe lăn, ''Thầy Thẩm, cậu thấy tôi thế nào?''
Cố Sơn Trạch rất cao, lúc cúi xuống dường như chặn lại hết ánh sáng, bóng người như đè lên Thẩm Băng Châu. Thẩm Băng Châu theo bản năng nín thở, nghiêng đầu đi, đuôi mắt khẽ run, ''Anh muốn tôi nhận xét về phương diện nào?''
Đôi mắt Cố Sơn Trạch u ám, giọng nói trầm đục, ''Xem tôi là một người đàn ông mà đánh giá đi.''
Thẩm Băng Châu hoài nghi đoán, ''Vậy anh thật ra là nữ à? Đặc điểm giới tính rõ ràng như vậy, chắc là không phải ha?''
Thật không thể chịu được nữa!
Trên thái dương Cố Sơn Trạch nổi lên gân xanh, hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay Thẩm Băng Châu, đúng lúc đó ngọn đèn trên đầu hai người họ chợt tắt, bóng tối bao trùm, Cố Sơn Trạch cảm thấy rõ ràng người nọ khẽ run lên, như cây xấu hổ bị chạm vào, nhanh chóng cụp lá xuống.
- --------
• Cái đoạn truyền thừa cách quãng raw là "隔代家传" cách đại gia truyền. Mình có đi tìm hiểu thì nó là thuật ngữ di truyền gì đó nên hiểu ý là cái nhẫn từ thời ông nội nhưng không truyền xuống bố mà truyền trực tiếp cho cháu kiểu vậy á ૮₍ ˶•ᴗ•˶₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.