Bất Trác

Chương 50: Anh ấy ghét tôi




Thẩm Băng Châu ngồi ở giữa phòng khách nhìn thiếu niên kia đút cho mèo ăn.
Hộp đồ ăn cho mèo là một hàng chữ tiếng Anh. Con mèo kia một hộp không đủ, thiếu niên kia lại xé mở hộp thứ hai đưa cho nó. Mèo kia nằm úp trên mặt đất ăn ngấu nghiến, thực sự là sắp đói lả.
Thiếu niên vươn ngón tay ra chạm vào tai con mèo, "Mày là quỷ đói đầu thai đấy à?''
Mèo đen ngẩng đầu lên, thân mật mà cọ sườn mặt mình vào mu bàn tay thiếu niên.
Thẩm Băng Châu cảm thấy không thể nào hiểu nổi, cũng phải thôi.
Cố Sơn Trạch không có giấu diếm anh bất cứ điều gì về chuyện tình cảm mà hắn đã từng trải qua. Thẩm Băng Châu đã sớm biết hắn trước đây có vô số người rồi, nhưng vẫn lựa chọn cùng đối phương ở bên nhau.
Tại sao ư? Có lẽ là do mỗi lần ôm anh lên xe hay xuống xe, đôi tay có lực ấy khiến anh an tâm, cũng có thể là do hương nước hoa trên người Cố Sơn Trạch, giống như độc dược, chỉ cần ngửi một cái là khó dứt ra được.
Thẩm Băng Châu đau khổ mà cười nhạo chính mình. Con mèo kia ăn xong rồi, nâng mũi lên cọ cọ vào tay thiếu niên kia, tiếng kêu meo meo thoái mái truyền ra.
Cuối cùng Thẩm Băng Châu cũng mở miệng, "Cậu tên là gì?''
"Lý Vân Vân.''
"Bao nhiêu tuổi?''
Lý Vân Vân cười nói: "Tôi mười bảy.''
Nhìn khí chất cùng phong cách ăn mặc của cậu ta quả thực tuổi không lớn, cũng chính là vì vậy Thẩm Băng Châu mới cố ý dò hỏi. Nhưng chỉ cần thế là đủ rồi, Cố Sơn Trạch ở trước mặt anh lịch sự nho nhã như vậy, trên thực tế ngay cả trẻ vị thành niên cũng xuống tay được.
Rốt cuộc cũng là do chính mình quá ngây thơ rồi.
Chăm con mèo kia xong, Lý Vân Vân đứng lên, xoa xoa eo rồi nhìn quanh một vòng, ngựa quen đường cũ mà đi vào phòng bếp, "Tôi đói chết rồi, từ lúc đáp máy bay cũng chưa ăn uống gì cả.''
Trong tủ lạnh rau dưa hoa quả tất cả những gì cần thiết đều có, còn có cả đồ ăn dự trữ mà Cố Sơn Trạch chuẩn bị cho Thẩm Băng Châu nữa. Vì để tiện cho anh để vào lò vi sóng hâm nóng nên hắn đã dùng hộp cơm tầng ở cửa hàng tiện lợi để đựng, sắp xếp đến chỉnh tề ngăn nắp.
"Vãi thật.'' Lý Vân Vân tán thưởng, "Chẳng trách Cố Sơn Trạch để anh ở nhà. Đây đều là anh ta làm sao?''
Thẩm Băng Châu vô cùng lạnh lùng, "Đó là anh ấy làm cho tôi, cậu đừng có mà đụng vào.''
Lý Vân Vân quay đầu lại, trợn trắng mắt, "Vãi, nhỏ mọn như vậy cơ, làm như tôi muốn ăn lắm ấy. Cơm Cố Sơn Trạch làm đến chó cũng không thèm ăn!''
Gân xanh trên thái xương Thẩm Băng Châu nổi lên, "Cậu cút đi!''
Lý Vân Vân khinh miệt mà nhìn về phía chân của Thẩm Băng Châu, "Có bản lĩnh thì đứng lên đá tôi đi đi xem nào.''
Con mèo kia chậm chạm meo một tiếng.
Lý Vân Vân đóng cửa tủ lạnh lại, gọi đồ ăn sẵn bên ngoài cho mình, sau đó kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, để cằm tựa vào chỗ dựa lưng.
"Tôi có thể hỏi một chút không? Bộ dáng bại liệt này của anh lúc ở trên giường Cố Sơn Trạch khôg có ghét bỏ anh à?''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng nhìn thiếu niên kia, hai tay đặt trên đùi đã nắm chặt.
Lý Vân Vân không biết tốt xấu mà cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Không vui khi tôi hỏi anh cái này à? Chúng ta đều là người đàn ông của anh ta, có cái gì mà thẹn thùng cơ chứ? Anh ta ấy, ở trên giường thích nhất là chơi đùa, anh như vậy, hai ba ngày anh ta cũng chẳng còn tình thú gì với anh nữa đúng không?''
Lời nói vô cùng khó nghe, nhưng Thẩm Băng Châu lại vô cùng kinh ngạc.
Cố Sơn Trạch đối với anh xác thật không có nghiện như vậy, đặc biệt là sau khi ở bên nhau, 80% thời gian đều là Thẩm Băng Châu yêu cầu hắn làm.
Anh tưởng Cố Sơn Trạch đi làm mệt mỏi, hoặc là như Cố Sơn Trạch nói, hắn không muốn làm Thẩm Băng Châu quá nhiều, thì ra sự thật lại đơn giản như vậy.
Đơn giản là anh không có đủ sức hấp dẫn thôi.
Lý Vân Vân thay anh thở dài, "Gương mặt xinh đẹp chính là thứ không đáng tiền nhất ở chỗ anh ta đấy. Nhìn bộ dáng này của anh chắc tuổi cũng không còn ít nữa rồi đúng không? Đàn ông như vậy còn có được bao nhiêu năm đâu. Nhưng mà cái đồ Cố Sơn Trạch cũng thật là, còn nói chờ tôi lớn lên rồi kết hôn với tôi, kết quả lại nuôi một người khác trong nhà. Nếu không phải do tôi lén lút về nhà thì khéo bây giờ còn chưa biết gì đâu!''
Điện thoại Thẩm Băng Châu vang lên, là Cố Sơn Trạch nhắn cho anh: [Em đã ăn cơm tối chưa đấy?]
Nháy mắt, Thẩm Băng Châu cảm thấy mệt đến không còn sức trả lời.
Lý Vân Vân cũng không nói chuyện với anh nữa, chạy đến sofa chơi với mèo. Sau đó cậu ta từ một ngăn tủ mà Thẩm Băng Châu chưa từng mở ra mà lôi ra một cái máy chơi game rồi ngồi trước màn hình tinh thể lỏng kia chơi game.
Mức độ quen thuộc của cậu ta đối với căn nhà này vượt xa Thẩm Băng Châu.
Chuông cửa bên ngoài vang lên, đồ ăn đã được giao đến.
Lý Vân Vân cũng không quay đầu lại mà sai bảo: "Ra lấy giúp tôi với, bây giờ tôi đang không rảnh.''
Thẩm Băng Châu ngoảnh mặt làm ngơ.
Mầm hoa ngoài ban công vừa mới gieo. Mấy giờ trước anh còn ảo tưởng chờ mùa hạ đến, nơi đó chắc chắn sẽ nở ra một vườn hoa. Thẩm Băng Châu muốn làm một chiếc xích đu ở nơi đó, rồi bảo Cố Sơn Trạch ôm anh đến đó làm tình.
Thẩm Băng Châu chậm rãi di chuyển xe lăn, trở lại phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ anh mang từ nhà đến cũng không nhiều. Qua đây mấy ngày những đồ sinh hoạt cá nhân anh đều dùng chung với Cố Sơn Trạch, hai bên cũng không có ý tứ ghét bỏ nhau gì cả. Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy tâm lạnh.
Cố Sơn Trạch cho anh tất cả, thì ra cũng chỉ là thủ đoạn để lừa anh lên giường mà thôi.
Bên ngoài truyền đến tiếng la của Lý Vân Vân. Hắn bực bội buông máy chơi game xuống, mở cửa ra đi lấy cơm hộp, lúc quay lại thấy Thẩm Băng Châu đang dọn đồ mới kinh ngạc hỏi: "Anh làm cái gì vậy?''
Thẩm Băng Châu cười lạnh, "Cậu cứ ở chỗ này với anh ấy, để tôi đi.''
Lý Vân Vân hơi ngẩn người, "Tôi có đuổi anh đi đâu, tôi nói rồi, tôi có thể ngủ sofa.''
"Không cần khổ thân như vậy, cứ ngủ trên giường mà chờ anh ấy về, tiện.''
Lý Vân Vân cắn răng như đang rối rắm cái gì, nhưng rất nhanh lại khinh thường mà hừ lạnh: "Đi thì đi đi! Với tính cách này của anh sớm muộn gì cũng bị Cố Sơn Trạch vứt bỏ thôi!''
''Không cần chờ anh ta đá tôi, bây giờ anh ta đã bị tôi bỏ rồi!''
May mà hôm nay Thẩm Thần Sa cũng chưa đi du lịch, nhưng cũng bởi vì vậy mà Thẩm Băng Châu không muốn về nhà với bộ dáng chật vật như này. Nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi điện cho Lục Thư Nam.
Lục Thư Nam ở đây rất gần, không đến mười phút đã chạy đến.
Anh còn đang chưa phản ứng lại đang có chuyện gì, thẳng đến nhìn thấy Lý Vân Vân trên sofa mới không thể tưởng tượng được mà cười cười, "Tiểu tam thời buổi này mà còn hống hách như vậy sao?''
Lý Vân Vân quả thực rất hống hách, không sợ chút nòa mà trừng mắt liếc Lục Thư Nam một cái: "Anh mới là đồ tiểu tam, cả nhà anh đều là đồ tiểu tam!''
Dứt lời, trong nháy mắt, Lục Thư Nam ôn tồn lễ độ như vậy lại lạnh mặt tiến về phía trước, giơ tay tát xuống một cái.
"Chát" Một tiếng thanh thúy vang dội, Lý Vân Vân bị anh tát cho phát ngốc, trên mặt nhanh chóng đỏ lên.
"Thư Nam!'' Thẩm Băng Châu mệt mỏi mà gọi anh, trong mắt như có nước, ''Thôi bỏ đi, cậu ta còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Chúng ta đi thôi.''
Lục Thư Nam lạnh lùng mà liếc cậu trai kia một cái, không nói câu nào liền xoay người cầm vali trên mặt đất lên rời đi.
Tiếng đóng sập cửa khiến Lý Vân Vân phát run.
Mèo đen kia sợ tới mức chui xuống gầm bàn, chờ đến khi không còn âm thanh gì mới lén lút thò đầu ra.
Lý Vân Vân nức nở một chút.
Cái tát kia xuống tay quả thực tàn nhẫn, lúc này cậu ta mới thấy đau, đau đến phát khóc.
Cậu ta ôm con mèo lại gần, "Hắc đầu to, tao sẽ không gặp rắc rối gì đâu đúng không?''
Mèo đen nghe không hiểu, chỉ kêu hai tiếng meo meo.
*
Gió đêm lạnh buốt thổi qua.
Lục Thư Nam cởi áo khoác ra khoác lên cho Thẩm Băng Châu, "Chở cậu về nhà nhé?''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, "Thôi, trước tiên đừng để chị tôi biết. Bây giờ để tôi bình tĩnh lại đã.''
Lục Thư Nam chỉ thấy đau lòng, xoa xoa tóc anh, an ủi nói: "Đừng quá buồn nhé, đi về nhà tôi đi, tôi cùng cậu uống rượu.''
''Tôi không buồn. Những điều này tôi nên sớm đoán được mới phải.''
Nghe anh nói như vậy, Lục Thư Nam càng thêm đau lòng, "Là trách chúng ta, trách chúng ta không nên khinh suất mà giao cậu cho anh ta như vậy.''
Thẩm Băng Châu mỉm cười chua xót, "Này cũng có cách nào đâu, lúc ấy tôi bị anh ấy mê đến thần hồn điên đảo mà.''
Nỗi đau trong tình yêu như trái cấm trong vườn địa đàng, phải tự mình nếm trải nó trước khi sẵn sàng từ bỏ và chấp nhận số phận của mình.
Lục Thư Nam mới về nước không lâu. Vì để thuận tiện nên đã thuê một chung cư ở gần công ty. Căn hộ tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ. Lục Thư Nam lấy ra một chai rượu trong tủ, lắc sơ qua rồi rót vào một chiếc ly thủy tinh.
Thẩm Băng Châu không muốn nói chuyện, uống hết ly này đến ly khác, một lúc sau mặt đã đỏ bừng lên.
Anh có vẻ say rồi, nói: "Thư Nam, cậu nói xem anh ấy có bao nhiêu người bên ngoài?''
Lục Thư Nam không biết, cũng không dám nói: "Chuyện tối nay cậu định nói cho anh ta biết không?''
Thẩm Băng Châu lắc đầu, "Nói cho anh ấy biết thì có tác dụng gì? Anh ấy ở bên ngoài chơi đùa như vậy, đây là bằng chứng thép. Cậu bé kia mới có mười bảy thôi đấy, anh ấy muốn phụ trách với người ta như thế nào đây? Anh ấy có còn là người sao?''
Máy hát mở ra, Thẩm Băng Châu lại không dừng được, "Lần trước cậu nói với tôi, nói xem chòm sao đều rất chuẩn. Tôi thực sự thích quấn lấy anh ấy. Chắc anh ấy cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng là đang ghét bỏ tôi đấy.''
"Nhưng mà tôi cũng tận lực rồi, tôi thật sự không đứng dậy nổi. Ở trong mắt anh ấy, điều đáng giá nhất trên người tôi còn sót lại chắc cũng chỉ có gương mặt này.''
Thẩm Băng Châu đột nhiên cười lạnh, "Nhưng mà, tôi nói thật, tôi cảm thấy Lý Vân Vân còn đẹp hơn cả tôi.''
Lục Thư Nam trộm lấy rượu của Thẩm Băng Châu đi, an ủi nói: "Tôi cảm thấy cậu đẹp hơn.''
Thẩm Băng Châu hiển nhiên đã uống say, lời nói ra đều mơ hồ, "Sao tôi lại được cứu sống lại nhỉ? Tồn tại bằng cách nửa người bị liệt như vậy thà chết đi còn hơn.''
"Đừng nói linh tinh.'' Lục Thư Nam nhíu chặt mày.
Điện thoại của Thẩm Băng Châu vang lên. Anh ghé lên trên bàn, không nghĩ muốn nghe nó. Lục Thư Nam thấy vậy liền lấy lại, thấy tên trên màn hình hiển thị là 'Chồng'.
Anh thở dài trong lòng, bấm nhận, "Này...''
Bên đầu nghe điện thoại, Cố Sơn Trạch hỏi: "Giám đốc Lục? Sao lại là cậu nghe điện thoại?''
"Châu Châu ở chỗ này với tôi, cậu ấy uống nhiều quá rồi.''
"Uống nhiều quá? Chẳng trách lại không trả lời tin nhắn của tôi. Sao em ấy lại đến nhà cậu uống rượu được?''
"Cái này không phải anh nên tự hỏi chính mình à?''
Cố Sơn Trạch chẳng hiểu gì, "Là sao? Có chuyện gì rồi?''
Lục Thư Nam kiềm chế nỗi xúc động muốn gào to lên của mình, "Có chuyện gì rồi chính anh còn không biết sao? Tôi hỏi anh, Lý Vân Vân là ai?''
Cố Sơn Trạch hơi sửng sốt, "Sao tự nhiên lại hỏi cậu ta?''
Nghe được câu nói ấy, Lục Thư Nam nháy mắt nhận định, "Cậu ta chạy đến nhà anh, chọc cho Châu Châu tức đến mức bỏ đi rồi kia kìa!''
Cố Sơn Trạch đột nhiên kinh sợ, cúp máy.
Lý Vân Vân, hắn đang nỗ lực nhớ ra cái tên này, không phải là hoàn toàn không có ấn tượng. Đúng là hắn đã từng liên quan đến người này.
Cố Sơn Trạch vội vàng mở ra danh sách bạn bè Wechat của mình, lướt đi lướt lại vẫn không tìm được người này.
Hắn mới nhớ ra, những người có quan hệ không chính đáng với hắn đề bị hắn xóa bạn rồi.
Cố Sơn Trạch đang ở tiệc rượu ăn uống linh đình. Đường Minh Duy vẫy tay với hắn: "Sơn Trạch, cháu lại đây.''
Cố Sơn Trạch chỉ có thể tạm thời buông điện thoại, qua đó chào hỏi với vài vị giám đốc.
Khó khăn lắm mới đối phó với mấy cuộc xã giao xong, Cố Sơn Trạch nói với Đường Minh Duy: ''Đường tổng, nhà cháu có việc, cháu phải về một chuyến.''
Đường Minh Duy bất mãn, ''Trong nhà có chuyện thì công ty không có chuyện à? Sơn Trạch, cháu là người nối nghiệp tiếp theo của Sơn Viễn đấy. Về sau muốn ngồi lên vị trí này, người trong nhà lại không duy trì công việc của cháu, có phải nên suy xét một chút hay không?''
Cố Sơn Trạch không trả lời.
Đường Minh Duy cầm ly rượu, chỉ vào nhóm ông chủ trên sảnh lớn, "Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có một người vợ hiền. Cháu ngẫm lại ba mẹ cháu mà xem, có phải như vậy hay không?'' Ông nói lời thấm thìa, "Đừng quá chiều vợ mình, tình cảm chính là hai người phải biết cảm thông cho nhau.''
Cố Sơn Trạch lễ phép mà mỉm cười, "Cháu về rồi sẽ quay lại. Vợ của cháu chính là để chiều chuộng.''
*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.