Bất Trác

Chương 51: Thằng bé này nên đánh!




Thẩm Băng Châu uống nhiều quá, sau khi náo loạn một hồi thì ngủ mất.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Thư Nam ra ngoài mua bữa sáng, trở về liền thấy anh đang rời giường.
"Dậy rồi à? Cậu có thấy đau đầu không?''
Thẩm Băng Châu cũng không say quá mức, chỉ là mượn rượu để phát tiết thôi, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Lục Thư Nam cẩn thận sắp xếp câu cú, "Cố Sơn Trạch có nói cái gì với cậu không?''
"Có.''
"Nói gì vậy?''
Thẩm Băng Châu vô lực, "Anh ấy bảo xin lỗi.''
Đây là thừa nhận rồi còn gì.
Lục Thư Nam đổ cháo ra chén, lại bỏ thêm mấy miếng dưa muối, đưa đến trước mặt Thẩm Băng Châu.
"Vậy cậu định làm gì bây giờ?''
Thẩm Băng Châu nhìn bữa sáng trong chén, chỉ cảm thấy tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
"Tôi còn có thể làm gì được nữa đây? Anh ấy là công tử đi qua ngàn bụi hoa, mọi người ai cũng biết rồi. Hôm nay Lý Vân Vân tìm tới cửa, không biết chừng ngày mai còn có Trương Vân Vân, Vương Vân Vân gì đó. Bọn họ sẽ đều cảm thấy giống như Lý Vân Vân, thấy một người tàn phế như tôi dựa vào đâu mà được làm chính cung?''
Lục Thư Nam trầm mặc, "Cậu cũng đừng nghĩ như vậy, lần trước cậu cũng thấy rồi còn gì? Anh ta muốn hối cải để quay đầu để làm người mới.''
"Anh ấy muốn quay đầu hối cải không có nghĩa là người cũ của anh ấy không còn.''
Lục Thư Nam mơ hồ nhớ lại, lần trước lúc đùa dai ấy Cố Sơn Trạch cũng từng nói ra cái này.
Anh thở dài, thật là phiền phức.
Thẩm Băng Châu cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống, buông chén xuống, "Nhưng mà cũng không trách anh ấy được, xét đến cùng, vẫn là trách bản thân tôi.''
''Kì thật trong lòng tôi đồng ý với những lời nói đó của Lý Vân Vân. Tôi cũng hy vọng mình là một người khỏe mạnh bình thường, không cần phiền đến Cố Sơn Trạch phải chăm sóc nữa, muốn có thể tùy tâm sở dục mà cùng Cố Sơn Trạch làm tất cả mọi chuyện trên đời. Nhưng thật sự, thật sự tôi không đứng dậy nổi.''
Ngày hôm qua từng câu từng chữ của Lý Vân Vân chọc vào nỗi đau trong lòng Thẩm Băng Châu, chung quy cũng bởi vì đôi chân này, đến mức phải tự ti.
Tự ti đến mức phải bỏ chạy.
Thẩm Băng Châu cười nhạo nói: "Tôi cũng thật là, tôi cảm thấy mình có chút không xứng với Cố Sơn Trạch.''
Trong lòng Lục Thư Nam đột nhiên kinh ngạc.
Sự ảnh hưởng của việc tàn tật đến với một người còn knh khủng hơn so với anh tưởng tượng.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, Lục Thư Nam đứng dậy ra mở cửa, là Cố Sơn Trạch.
Cố Sơn Trạch mua vé máy bay chuyến sớm nhất, một đường gấp gáp trở về phòng trần mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy. Hắn sốt ruột mà gọi vào bên trong, "Châu Châu ơi?''
Thẩm Băng Châu ngồi sau bàn ăn, nâng lên đôi mắt lạnh băng.
Cố Sơn Trạch lập tức không dám nâng bước đi tiếp.
Hai người giằng co không nói lời nào.
Sau một lúc, Cố Sơn Trạch tiến lên hai bước, "Châu Châu, em về nhà với anh trước đã.''
Thẩm Băng Châu không cảm xúc nói: "Lý Vân Vân còn đang ở nhà chờ anh đấy, anh không về mà xem cậu ta đi đã à?''
Sự việc xảy ra vô cùng đột ngột, Cố Sơn Trạch tốn một đống sức mới tìm được phương thức liên hệ của Lý Vân Vân, kết quả tìm kiếm lại trống không khiến hắn không thể hiểu được làm sao đối phương có thể tìm đến cửa được.
Nhìn bộ dáng ảo não này càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng Thẩm Băng Châu. Anh cảm thấy ngực mình như bị một cái gì đó chặn lại, chỉ muốn phát giận vô cớ.
"Cố Sơn Trạch, anh còn muốn chúng ta ở bên nhau nữa thì mau đi xử lý sạch sẽ đống nợ đào hoa của anh đi cho em, nếu không thì chúng ta đừng gặp nhau nữa!''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch lạnh đi, đột nhiên đi tới đẩy anh, "Em yên tâm, bây giờ anh sẽ đưa em đi xử lý.''
Thẩm Băng Châu không muốn đi cùng hắn, hô to: "Em không đi! Bây giờ em không muốn nhìn thấy cậu ta, cũng không muốn nhìn thấy anh!''
Lục Thư Nam vội càng ngăn cản, "Anh để cho cậu ấy bình tĩnh lại đi, chờ bao giờ anh xử lý chuyện xong rồi thì lại đến.''
Sắc mặt Cố Sơn Trạch xanh mét, "Được, em ở đây chờ anh nhé.''
Từ nhà Lục Thư Nam ra, Cố Sơn Trạch chưa đến hai mươi phút đã về được đến nhà, lập tức vọt vào bên trong, tầm mắt đầu tiên là nhìn thấy những hộp cơm lộn xộn trên bàn.
Vali hành lý kiểu dáng quen thuộc còn đang bị ném xuống đất, bên trên có mấy miếng sticker lòe loẹt.
Cố Sơn Trạch dừng một chút, chạy vào phòng ngủ, bên trong quả nhiên có người.
Hắn xốc chăn lên.
Thấy rõ người trên giường, gân xanh trên trán Cố Sơn Trạch nổi lên, không nói nên lời.
Thiếu niên đang ngủ ngon lành bỗng bị quấy nhiễu, mơ mơ màng màng mở mắt, "A, Cố Sơn Trạch, anh về rồi đấy à.....''
Cố Sơn Trạch chỉ vào cậu, "Dậy ngay!''
Thiếu niên kéo chăn lại, một lần nữa quấn lấy chăn, "Mới sáng sớm đã làm cái gì vậy, em còn chưa ngủ đủ đâu, đừng có làm ồn.''
Cố Sơn Trạch nhéo tai cậu, trực tiếp lôi ra ngoài.
Thiếu niên kêu oai oái, "Anh bị cái gì vậy!''
Cố Sơn Trạch tức đến cười lạnh, "Lý Vân Vân?''
Thiếu niên rốt cuộc phản ứng được điều gì, tự giác tránh lên giường, "Sao? Về nhà không thấy người của anh nên không vui à?''
Mèo đen không biết chui ra từ chỗ nào, nhận ra cố sơ trạch, meo meo hai tiếng.
Cố Sơn Trạch không rảnh quan tâm đến nó, cầm quần áo trên giường vứt vào mặt thiếu niên, "Hai phút, mặc cẩn thận, sau đó đi nhận sai với anh!''
"Nhận sai? Sao em phải nhận sai?'' thiếu niên trợn trắng mắt, "Trong mắt anh cũng chỉ có mấy tên đàn ông đó thôi, còn muốn em phải đi nhận sai? Còn lâu!''
Cố Sơn Trạch đè nén cơn xúc động không đánh cậu, "Em biết em ấy là ai không?''
Khí thế thiếu niên kia cũng yếu đi, "Còn không phải là mấy tên ở cùng anh à? Lại còn mắng em, cẩn thận em nói cho ba mẹ biết đấy!''
"Anh nghĩ xem, em mà nói cho ba mẹ thì để ba mẹ dạy dỗ anh như thế nào!''
"Em cũng là vì muốn tốt cho anh thôi! Anh nhìn lại bản thân mình xem, nhìn cái đã yêu, mỗi ngày đổi một người, ba mẹ nên dạy dỗ anh mới đúng!''
Rốt cuộc Cố Sơn Trạch cũng rống to: "Em ấy là anh dâu mày đấy! Đã dẫn về ra mắt ba mẹ rồi, chuẩn bị kết hôn!''
Thiếu niên ngẩn người.
Cố Sơn Trạch chỉ vào mũi hắn, cười lạnh, "Cố Vân Trạch, em chết chắc rồi.''
Lý Vân Vân người này quả thực có, nhưng chỉ cùng Cố Sơn Trạch qua lại đôi chút. Này đâu phải Lý Vân Vân đâu, đây à em trai ruột của hắn!
Cố Vân Trạch giống như ý thức được mình gây chuyện rồi, đi tới đi lui, không muốn thay quần áo.
Cố Sơn Trạch khó thở, từ bên ngoài quay vào vẫn chưa thấy cậu mặc quần áo xong, trực tiếp lôi ra, "Không cần mặc nữa, cứ vậy đi đi!''
Cố Vân Trạch mặc áo ngủ quần ngủ, cứ như vậy bị lôi đến nhà Lục Thư Nam.
Lục Thư Nam không rõ chuyện gì mà mở cửa, Cố Sơn Trạch một chân đá qua, đá người vào trong nhà.
Sức lực không nhỏ, Cố Vân Trạch lảo đảo mấy cái, suýt chút nữa ngã ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm Băng Châu đang ngồi trên xe.
Thẩm Băng Châu lần đầu tiên thấy Cố Sơn Trạch tức giận như vậy, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mới nhìn về phía người trước mặt, "Có ý gì?''
Sắc mặt Cố Sơn Trạch âm trầm, "Tự mình giải thích mau lên!''
Không khí quái dị.
Trong đầu Cố Vân Trạch xoay quay hai chữ anh dâu, không thể tin được mà quay đầu lại: "Anh dâu thật à?''
Cố Sơn Trạch không nói hai lời đá thêm cái nữa.
Cố Vân Trạch che mông lại, nghẹn mồm, "Không thể nào? Sao trước đây không thấy anh nói với em?''
"Em cho rằng em là ai mà anh còn phải báo cáo với em? Em đột nhiên về nhà cũng có thấy em nói gì với anh đâu?''. Đọc‎ t𝙧u𝔂ệ𝗻‎ ha𝔂‎ tại‎ ﹢‎ T‎ 𝙧‎ 𝗨‎ 𝗺‎ T‎ 𝙧‎ u‎ 𝔂‎ ệ‎ 𝗻﹒V𝗻‎ ‎ ﹢
"Thì không phải sợ anh nói mới ba mẹ sao....''
Hai người khắc khẩu với nhau, Thẩm Băng Châu nghe đến ngây người.
Cố Sơn Trạch đau đầu mà nói: "Thằng nhỏ này không phải là Lý Vân Vân, nó là em trai anh, tên là Cố Vân Trạch!''
Thẩm Băng Châu vẫn nghệt ra, trong đầu anh đã nghĩ đến kết quả xấu nhất rồi, hóa ra lại công cốc à?
Lục Thư Nam vỗ trán, "Thật là.''
Cố Sơn Trạch có một người em trai.
Nhà họ Cố vốn chỉ muốn sinh một đứa con thôi, tương lai đỡ phải tranh đoạt tài sản. Bọn họ coi Cố Sơn Trạch là bảo bối mà nuôi lớn, muốn gì được đấy, nuôi đến khi hắn mười sáu tuổi mới phát hiện mình nuôi nấng thất bại rồi.
Cố Sơn Trạch quá náo loạn, căn bản là không thể nào quản được, nghe theo cách nói của ông Cố thì, đây là đang nuôi chủ nợ.
Bọn họ cũng là lần đầu tiên nuôi dạy con cái, thấy bản thân mình còn làm được nên lại muốn thêm một đứa nữa, là Cố Vân Trạch.
Xét thấy kinh nghiệm dạy dỗ đứa lớn thất bại, lần này hai người họ hoàn toàn thay đổi chiến thuật, thay đổi cách nuôi cho con nhà nghèo, muốn cái gì cũng không cho, quả nhiên lại nuôi ra được một cái chủ nợ khác.
Ba Cố mẹ Cố một lần nữa thấy không còn cách nào dạy nữa, hai người cãi nhau ba ngày, cuối cùng quyết định ném sang cho Cố Sơn Trạch dạy.
Trước khi làm giám đốc, Cố Sơn Trạch vẫn luôn sống ở Anh, Cố Vân Trạch cũng đi theo hắn sang đó học tập. Sau khi Cố Sơn Trạch về nước Cố Vân Trạch vẫn phải ở lại bên đó tiếp tục đi học.
Bởi vì trong nhà áp dụng cách giáo dục nghèo khó nên chỉ lúc đi học Cố Vân Trạch mới có được tiền tiêu vặt. Đến lúc được nghỉ cậu liền lén lút mua vé máy bay trở về, lặng yên không một tiếng động mà chạy đến nhà anh mình, kết quả vừa mở cửa lại nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp trong nhà.
Cố Vân Trạch theo bản năng nghĩ đến mấy con yêu tinh mà anh mình mang về nhà, chính là loại mà cậu ghét nhất, vì thế nên mới làm vậy để đuổi ra.
Cố Vân Trạch nhớ lại những lời nói ác động mà mình nói hôm qua, hai nhân nhũn ra.
Mấy người xung quanh còn đang nhìn chằm chằm cậu.
Cậu ý thức được sự tình đã trở nên nghiêm trọng, thấp thỏm mà mở miệng: "Anh, anh dâu?''
Thẩm Băng Châu mặt lạnh như băng sương, không phản ứng gì.
Cố Vân Trạch bất lực mà quay đầu lại, "Cố Sơn Trạch......''
Cố sơ trạch lại đá một cái tới, "Em gọi một tiếng nữa thử xem?''
Cậu chép miệng, "Anh, em cũng không cố ý...''
"Nói với anh à?''
Cố Vân Trạch nhanh chóng quay đầu lại, "Anh dâu, không phải em cố ý đâu.''
Thẩm Băng Châu nhíu chặt mày, tiếp nhận sự thật ky kì này, sau đó hỏi: "Cậu là em trai Cố Sơn Trạch à?''
''Vâng....''
Thẩm Băng Châu không thể tưởng tượng mà cười lạnh.
Cố Vân Trạch ngẩng đầu, cố ý làm nũng, "Anh dâu, em sai rồi, em không biết anh là anh dâu của em. Nếu em biết thì nhất định em sẽ không nói quá đáng như vậy!''
Lục Thư Nam ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, "Là hiểu lầm hiểu lầm, đừng nóng giận.''
"Cái gì gọi là chỉ hiểu lầm mà thôi?'' Thẩm Băng Châu lạnh lùng nói, "Cậu đứng ngay ngắn lại cho tôi!''
Câu sau là quát Cố Vân Trạch, đột nhiên bộc phát khí thế như vậy, cực kì giống chủ nghiệm lớp nghiêm khắc, khiến Cố Vân Trạch sợ đến mức rụt lại.
"Cậu đem tất cả những lời cậu nói hôm qua với tôi thuật lại cho anh cậu nghe!''
Cố Vân Trạch run như cầy sấy mà quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt Cố Sơn Trạch một lần nữa trở nên lạnh đi.
"Tối hôm qua em nói cái gì chọc người ta?''
Cố Vân Trạch run run, "Em, em nhìn thấy anh dâu ngồi trên xe lăn, cảm thấy mới mẻ....''
Cậu nói không ra lời nữa rồi.
Cố Sơn Trạch lạnh giọng quát: "Nói nhanh lên!''
"Em nói, nói bộ dáng này của anh dâu chắc chắn sẽ bị anh ghét bỏ....''
Cố Sơn Trạch bừng tỉnh đại ngộ, không thể nhịn được nữa, nhéo lỗ tai cậu đánh đấm túi bụi.
Trog phòng gà bay chó sủa, tiếng kêu thảm thiết thay nhau truyền tới, Lục Thư Nam xem đến nhíu mày.
Quá thảm, đứa nhỏ này cũng quá hư, nên đánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.