Bất Trác

Chương 53: Sao cái gì cũng trộm được vậy!




Trong lòng Thẩm Băng Châu lúc này chỉ muốn tác hợp Lục Thư Nam với chị mình, chuyện của bản thân lại coi như không có, vân đạm phong khinh mà tiễn hai người lên máy bay.
Anh còn lén nhắn cho Lục Thư Nam vô số tin nhắn, nói ra một đống chủ kiến vân vân, ngay cả anh rể cũng gọi luôn được.
Ban đầu Lục Thư Nam còn chó chút do dự, cuối cùng Cố Sơn Trạch vẫn chủ động phê duyệt cho anh nghỉ, Lục Thư Nam liền cùng Thẩm Thần Sa xách theo hành lý đi luôn.
Xử lý xong mọi chuyện, Thẩm Băng Châu bảo dì Giang dọn dẹp hành lý, cùng anh lên đường đi Vân Nam.
Kế hoạch của anh vô cùng hợp lý, anh muốn ở bên đó tầm một tháng, trên đường Thẩm Thần Sa cũng muốn qua đó. So với việc để dì Giang một mình ở nhà, không bằng khóa nhà cẩn thận rồi mọi người cùng nhau đi nghỉ phép.
Như vậy Thẩm Băng Châu còn có thể ăn được đồ ăn ngon mà dì Giang nấu.
Vào hôm Thẩm Băng Châu đi Vân Nam Cố Sơn Trạch còn đang trong giờ làm việc. Lúc hắn nhận được tin tức là khi còn đang trong hội nghị một hạng mục với Đường Minh Duy.
Cố Sơn Trạch nào có yên tâm để anh đi một mình, chưa nói đến từ đây bay đến Vân Nam mất hơn ba tiếng, ngay cả những thủ tục trung gian, kiểm tra an ninh, đăng ký, soát vé, hạ máy bay, cái nào cũng làm khó người không tiện đi lại như Thẩm Băng Châu.
Thế là Cố Sơn Trạch lập tức muốn đi cùng, muốn phải để tự mình đưa Thẩm Băng Châu đi, cuối cùng bị Thẩm Băng Châu mắng một trận.
Lần trước chính là bởi vì như vậy mà suýt chút nữa khiến công ty xảy ra tổn thất lớn. Cố Sơn Trạch càng như vậy, Thẩm Băng Châu lại càng cảm thấy là anh liên lụy đến hắn.
Sau khi mắng xong, Thẩm Băng Châu liền hối hận, ôm điện thoại buồn bực một trận, sau đó vẫn nhắn qua:
[Anh phải tin tưởng vào dịch vụ chăm sóc của các hãng hàng không chứ? Bọn họ sẽ cung cấp phục vụ cho người ngồi xe lăn mà]
Cố Sơn Trạch lên mạng tra một chút, quả thực như lời Thẩm Băng Châu nói, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không ngừng nên bảo trợ lý gọi điện đến sân bay xác nhận một lần, cuối cùng mới yên tâm để anh tự đi.
Sân bay lúc này đang trời đông giá rét, người qua người lại chen chúc lẫn lộn.
Tài xế đưa anh đến cửa, vẫn là không yên tâm: "Nhị thiếu gia, hay là để tôi đi với cậu nữa đi, đến đó rồi ngồi xe sẽ không tiện nữa.''
Ngữ khí Thẩm Băng Châu hơi lạnh, "Không cần ạ, chú cứ ở đây đi, trong chừng Thẩm Thanh Hòa.''
Tài xê không dám nói tiếp nữa.''
Gió vô cùng lớn, mọi người đang đi về phía bên trong, đột nhiên phía sau có người gọi lên: "Anh dâu!''
Thẩm Băng Châu quay đầu lại, liền thấy Cố Vân Trạch đang phi như bay tới chỗ bọn họ.
Thẩm Băng Châu hơi nhíu mày, vị Cố thiếu gia này làm sao anh cũng không thích nổi.
"Anh dâu!" Cố Sơn Trạch đeo một balo hành lý, thở hồng hộc nói: "Em đi với anh!''
Thẩm Băng Châu khéo léo cự tuyệt, "Tôi đi tĩnh dưỡng, không phải là đi du lịch. Nếu cậu muốn đi chơi vì bảo anh cậu dẫn đi đi.''
Cố Vân Trạch vội vàng lắc đầu, "Không phải đâu anh, em đến làm trâu làm ngựa cho anh. Anh dẫn em đi cùng đi, muốn sai bảo em thế nào cũng được, sai đến khi anh vui mới thôi.''
Thẩm Băng Châu lười nói chuyện với cậu, quay đầu đi mất.
Cố Vân Trạch nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Rốt cuộc vẫn còn đang ở độ thiếu niên, ngày đó bị đánh đến nửa chết nửa sống mà bây giờ đã coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ ăn mặc sửa soạn đẹp đẽ, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Về điểm này, nó giống anh mình y đúc.
Tìm được quầy soát vé, Cố Vân Trạch nhanh nhẹn chạy lên cầm lấy vé trong tay dì Giang, "Để em đi xử lý cho, hai người ở đây chờ em một lát.''
Dì Giang chẳng hiểu mô tê gì, mãi mới phả ứng lại, cười khen: "Đây là em trai của Cố thiếu gia à, nhìn năng động thật, thật là một cậu bé khiến người khác không phải lo lắng.''
Thẩm Băng Châu lạnh mặt, nghĩ thầm, nếu để người khác bớt lo thật thì nhà nó đã không ném nó cho anh quản.
Dựa theo quy định ớ sân bay, xe lăn không thể trực tiếp đi qua khu vực kiểm tra, cần phải kí gửi rồi chuyển sang ngồi cái khác. Toàn bộ quá trình này Thẩm Băng Châu cũng là lần đầu tiên trải qua, ban đầu còn nghĩ là vô cùng phiền phức, thực ra Cố Vân Trạch đã xử lý ổn thỏa hết rồi, kiến anh hết sức bất ngờ. Cố Vân Trạch ngựa quen đường cũ dẫn anh đi làm thủ tục, đưa anh thuận lợi đăng ký.
Cậu nói phải làm trâu làm ngựa cho Thẩm Băng Châu, Thẩm Băng Châu lại không muốn sai sử gì cậu, cũng căn bản không có cơ hội sai sử, Cố Vân Trạch đã chủ động làm tốt rồi.
Thẩm Băng Châu hơi thay đổi cách nhìn.
Phải 3 tiếng nữa mới bay, vừa lâu vừa nhàm chán, Cố Vân Trạch lấy ra một khối cứng nhắc, bắt đầu vẽ lên.
Thẩm Băng Châu ở bên cạnh có thể thấy nội dùng trên đó là bán thành phẩm kết cấu phức tạp.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, Cố Vân Trạch liền cười ngẩng đầu, "Đây là bài tập của em, em học mỹ thuật đó.''
Thẩm Băng Châu bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt.
Cố Vân Trạch nhẹ nhàng cắn bút, "Anh dâu lạnh lùng quá đi mất.''
Thẩm Băng Châu không nói lời nào.
Cố Vân Trạch lại nói tiếp, "Anh lạnh lùng như vậy chắc là rất khó theo đuổi đúng không. Anh trai em kì thật chẳng có kiên nhẫn theo đuổi ai bao giờ đâu, anh ấy đối với anh không giống nhau. Ngày đó thực sự là em đã quá đáng.''
Thẩm Băng Châu vẫn không nói lời nào.
Cố Vân Trạch nóng nảy, "Ngày đó sau khi anh dọn đi, anh trai em dậy từ sớm nấu cơm, đem một ngày ba bữa đều nấu sẵn hết cho anh, sau đó mới nhớ ra anh đã dọn đi rồi.'' Cậu lắc đầu, "Mặc dù cuối cùng những đồ ăn đó đều bị em ăn hết.....Anh trai em nấu cơm chẳng ra làm sao cả, sao anh kiên trì ăn được lâu vậy?''
Thẩm Băng Châu cuối cùng cũng nâng mắt lên, "Cậu ở trước mặt tôi nói đồ ăn anh cậu nấu khó ăn không sợ hậu quả như nào à?''
Cố Vân Trạch ngơ ngác chớp mắt, "Sao có thể bênh nhau như vậy được? Em nói sự thật thôi mà.''
"Những lời cậu nói với tôi hôm đó cũng là sự thật.'' Thẩm Băng Châu lạnh lùng dạy bảo, "Có một số việc, nói ra nhất định sẽ làm tổn thương đến người khác. Bây giờ còn không sao, tôi với anh cậu sẽ không thật sự trách cậu, nhưng nếu ở bên ngoài cậu nhất định sẽ bị ghi hận.''
Cố Vân Trạch cúi đầu không nói chuyện nữa.
Lúc ba Thẩm và mẹ Thẩm còn tại thế, mỗi năm họ sẽ dành ra một khoảng thời gian đi nghỉ dưỡng ở Vân Nam. Bà Thẩm đặc biệt thích thời tiết ở đó nên ông Thẩm dứt khoát liền mua một căn hộ, đến bây giờ vẫn còn giữ lại.
Căn hộ có hai tầng, nằm trong thôn, trước sau đều là vườn hoa.
Rất nhiều hoa là những bông năm đó bà Thẩm gieo trồng. Hai người sau khi qua đời vẫn thời chuyên gia đến chăm sóc, nhưng trong nhà lại tích bụi nên vẫn cần dọn qua mới vào ở được.
Dì Giang không nói hai lời liền cầm lấy chổi và giẻ lau bắt đầu quét tước, Cố Vân Trạch nhớ rõ mình còn phải lập công chuộc tội, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hùng hổ xắn tay áo lên làm, khí thế ngút trời.
Chiều chiều bóng ngả về Tây, công việc dọn dẹp cuối cùng cũng kết thúc.
Cuộc sống nơi thôn quê đơn giản thoải mái. Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Băng Châu muốn đi dọc theo bờ sông tản bộ.
Con đường này ngày trước đã từng là nơi bọn họ tản bộ sau mỗi bữa cơm tối. Thẩm Băng Châu muốn định đi giải sầu, lặng yên không tiếng động đi ra cửa. Vừa đi được vài bước đằng sau đã có tiếng gọi: "Anh dâu, em đi với anh!''
Thẩm Băng Châu xem như được kiến thức qua độ mặt dày của cậu, biết rõ từ chối không có tác dụng, liền không lên tiếng cho cậu đi heo.
Con đường nhỏ yên tĩnh, ráng chiều vàng nhạt, bên đường còn có cây dâu tằm.
Mùa Xuân chưa đến, cây dâu tằm trụi lủi, chỉ thấy cành. Dưới sông cũng chẳng thấy nước gì, lòng sông lộ ra xuất hiện những viên đá cuội khác nhau.
Thẩm Băng Châu nhìn dòng sông khô cạn kia thở dài, "Năm ngoái tôi có đến đây, đi qua con sông này nhặt đá.''
Cố Vân Trạch yên lặng quan sát biểu cảm của anh, phát hiện trong đôi mắt kia là sự mất mát, áy náy trong lòng càng sâu. Cậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Năm nay cũng có thể nhặt á, anh dâu, em cõng anh xuống đó nha!''
Thẩm Băng Châu hơi dao động, nhưng sau đó lại lý trí từ bỏ, "Không cần, tôi cũng không phải một hai phải xuống nhặt.''
"Anh coi thường em đúng không? Thể lực của em hơi bị tốt đấy nhé.'' Cố Sơn Trạch ngồi xổm xuống trước mặt anh, quay lưng lại, "Lên đi anh!''
Thẩm Băng Châu vẫn hơi do dự, Cố Vân Trạch lại như đang thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm vậy, không ngừng thúc giục: "Không sao đâu, anh yên tâm để em cõng, em nhất định sẽ không quăng ngã anh đâu.''
Cuối cùng Thẩm Băng Châu vẫn bò lên.
Cố Vân Trạch cõng anh đi đến một phiến đá sạch sẽ để ngồi xuống, "Anh dâu, anh nói cho em xem anh muốn nhặt viên nào, anh nhặt giúp anh.''
Dưới sông có nhiều loại đá khác nhau, đa số toàn là mấy viên đá bình thường, nếu chỉ miêu tả bằng miệng thì chẳng mấy hiệu quả. Thẩm Băng Châu giảng cậu nghe một ít kiến thức cơ bản. Cố Vân Trạch nghe xong lập tức nổi lên hứng thú, vùi đầu đi tìm.
Qua hồi lâu sắc trời đã tối, mấy viên đá trước mặt Thẩm Băng Châu xếp thành một tòa núi nhỏ, đều là những viên được anh lựa chọn kĩ càng.
Thẩm Băng Châu có chút bất đắc dĩ, "Cũng hòm hòm rồi đấy, nhiều như vậy cậu có mang về được không?''
Nơi ở của bọn họ cách đây hơn mười mét, Cố Vân Trạch một tay cầm đèn pin, một tay đào cát sỏi dưới đất. Lúc sau liền đào ra được một cục đá màu xanh biếc mượt mà.
Hai mắt cậu sáng lên, cầm cục đá chạy đến, "Anh dâu, hình như em nhặt được ngọc lục bảo nè!''
Thẩm Băng Châu nhận lấy cục đá còn dính cát kia, "Cậu nhìn thấy viên lục bảo chân chính chưa mà dám chắc đây là nó?''
"Em đã từng nhìn thấy rồi.'' Cậu chắc chắn gật đầu, "Chính là như này.''
"Cậu chắc chưa?'' Thẩm Băng Châu ném viên đá kia xuống đất khiến nó lập tức vỡ thành ba bốn mảnh, "Đây chỉ là thủy tinh thôi, chắc có người ném chai bia xuống sông đấy.''
Cố Vân Trạch tiếc nuối thở dài.
"Được rồi, về nhà thôi.'' Thẩm Băng Châu nói.
Hai người căn bản không thể mang nhiều đá như vậy về nhà được, Cố Vân Trạch lại không chịu từ bỏ, liền tìm thấy một bụi cỏ ở dưới đê, sau đó dọn hết đống đá đó vào giấu đi, nói mai sẽ đến lấy về.
Thẩm Băng Châu bỗng nhiên có ảo giác mình đang nuôi con vậy.
Giấu đá xong, Cố Vân Trạch lau khô tay, một lần nữa cõng Thẩm Băng Châu lên trên bờ, vừa lên đã trợn tròn mắt: Lúc nãy xuống sông chơi xe lăn vẫn còn ở đây, bây giờ đi đâu mất rồi?
"Vãi, trong thôn sao lại có trộm được vậy!''
Thẩm Băng Châu lại vô cùng bình tĩnh, "Trách tôi, mải chơi quá không để ý. Chỉ là cái xe lăn thôi, mua lại cái khác là được.''
Cố Vân Trạch tức đến đá bay viên đá dưới chân, "Không cần mua! Phí tiền! Hôm nay nhất định em phải tìm được tên trộm kia ra bằng được!''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.