Bất Trác

Chương 54: Suy xét đến sau này




Buổi tối trong thôn an tĩnh dị thường, cả thôn chỉ có độc một cái đèn đường, ánh đèn trắng sáng nhè nhẹ.
Cố Vân Trạch cõng Thẩm Băng Châu về nhà.
Về chuyện mất xe này có thể lớn có thể nhỏ, chủ yếu trách nhiệm cũng không phải hoàn toàn do Cố Vân Trạch, nhưng cậu ta sợ lại bị anh mình đánh tiếp nên sau khi đưa người về nhà rồi liền muốn suốt đêm đi tìm.
Thẩm Băng Châu thương cậu vẫn còn nhỏ, sợ một mình cậu đi ra ngoài không được an toàn nên bất đắc dĩ khuyên can: "Ngày mai lại tìm đi, không sao cả.''
Dì Giang cũng phụ họa theo: "Đường đi trong cái thôn này rẽ trái rẽ phải, không để ý cái là lạc đường ngay. Sáng mai cháu lại ra ngoài hỏi cũng được mà.''
Lúc này Cố Vân Trạch mới chịu bỏ qua.
Trước lúc chuẩn bị đi ngủ, Cố Sơn Trạch có gọi điện tới.
Thời gian lúc này đã khuya, giọng nói Cố Sơn Trạch trầm thấp, "Châu Châu có nhớ anh không nào?''
Thẩm Băng Châu rụt rụt lại vào chăn, "Chẳng nhớ gì cả.''
"Mới thả em đi một ngày mà em đã học được cách nói dối rồi cơ đấy?'' Cố Sơn Trạch cười cười.
Thẩm Băng Châu không nói gì một lúc lâu.
Thật sự là không còn tâm trạng nào để đáp lại lời tán tỉnh của hắn.
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ, "Em còn giận sao?''
"Em không giận, em chỉ hơi mệt thôi.''
Giọng Thẩm Băng Châu hữu khí vô lực, cách qua màn hình điện thoại cũng có thể nghe được cảm giác mỏi mệt trong đó. Thấy vậy cố đơn trạch đành phải nói: "Vậy em nghỉ sớm một chút nhé, có yêu cầu gì em cứ bảo Cố Vân Trạch đi làm là được. Chờ lúc nào anh được nghĩ sẽ lập tức đến chỗ em.''
Thẩm Băng Châu chỉ đáp lại một chữ 'Vâng', điện thoại liền tắt.
Cố Sơn Trạch nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mệt nhọc sau một ngày làm việc mệt mỏi đột nhiên đổ dồn lại trong lòng.
Mèo đen đến cạnh chân hắn, dùng cái đuôi cọ cọ ống quần.
Cố Sơn Trạch ngồi xổm xuống, "Tiểu Hắc, tao ảo giác hay sao ấy? Sao tao lại cảm thấy Châu Châu không thích tao như vậy nhỉ?''
Tiểu Hắc phát ra âm thanh meo meo, chỉ đơn giản đến tìm hắn sờ sờ thôi.
Con mèo này là Cố Sơn Trạch nhặt được. Hắn lo Thẩm Băng Châu một mình ở nhà buồn chán quá nên cố ý dặn dò Cố Vân Trạch nếu nghỉ thì đem con mèo này về. Chỉ là không nghĩ tới, thằng oắt con này lại đùa lớn như vậy, trực tiếp khiến người ta giận đến mức bỏ đi.
Hắn ở hộp đồ ăn cho mèo ra, giúp con mèo đổi một bát nước khác rồi cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.
Trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại đều là quán bar, tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn thác loạn.
Cố Sơn Trạch đến quá muộn, ghế dài đã không còn chỗ trống cho hắn nữa rồi, nhưng chuyện này không khiến hắn phải nhọc lòng. Bành Vũ quen cửa quen nẻo mà đi đến cạnh quầy bar, "Tử Hàm, đã lâu không gặp.''
Sau quầy bar là một cô gái xinh đẹp tóc dài thướt tha, nhìn thấy hắn lại hơi chút ngoài ý muốn, khoanh tay nói: "Cái gì mà lâu không gặp? Tối hôm qua tôi còn nhìn thấy cậu đấy Bành thiếu gia.''
Bành Vũ cười hì hì, "Tôi hôm qua thấy tôi trên vòng bạn bè à?''
"Gặp ở cách vách đấy giời ạ? Phụ nữ bên người thiếu gia đúng là không ngày nào trùng cô nào.''
"Không nói đùa với cô nữa.'' Bành Vũ ngượng ngùng mà nói, "Tìm một chỗ cho tôi cái, bạn tôi tâm trạng đang không tốt.''
Tử Hàm nhẹ nhàng hừ một tiếng, không đến vài phút đã sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
Bên ngoài ban công, tay trái nhìn ra chính là view của trung tâm.
Cố Sơn Trạch mở ra bao thuốc, rút lấy một cây ngậm vào trong miệng, tìm bật lửa trên bàn nhưng lại không tìm thấy.
Bành Vũ móc bật lửa từ trong túi ra ném cho hắn, "Sao bảo vợ không thích mùi thuốc lá cơ mà? Sao giờ lại hút rồi?''
Khói mờ tỏa ra khắp bên môi Cố Sơn Trạch.
Hắn trả lời ngắn gọn: "Vợ không có ở nhà.''
Bành Vũ nhìn ra được chút manh mối, "Sao đấy? Chắc không phải cãi nhau đâu đúng không?''
"Cũng không tính là cãi nhau.'' Cố Sơn Trạch bực bội nhả khói, "Căn bản là em ấy cảm thấy bản thân mình tàn tật, nếu mà ở cùng với tôi sợ phiền đến tôi.''
"Phiền đến cậu là cái chắc mà?''
"Nhưng mà em ấy không nghĩ như vậy. Chắc là bị thằng oắt Cố Vân Trạch kia chọc đến tức quá, trực tiếp chạy đến Vân Nam nghỉ dưỡng rồi, còn không cho tôi đi cùng nữa. Tôi cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể chờ em ấy nguôi giận thôi.''
Bành Vũ hiếm thấy mà nghiêm túc lại, "Sao thấy cậu nói như vậy tôi lại cảm giác không chỉ đơn giản là đang cáu kỉnh vậy nhỉ?''
Cố Sơn Trạch nâng mắt lên, "Vậy thì vì sao?''
"Thì không phải cậu định cầu hôn đấy còn gì? Đã nói với cậu ấy chưa?''
"Sao lại nói cho em ấy biết được, phải để bất ngờ chứ.''
"Vậy thì tôi lại không hiểu, tôi lại tưởng rằng là do cậu ấy suy xét đến về sau nên mới để ý đến vấn đề của bản thân như vậy.'' Bành Vũ nhéo cằm cảm khái, "Ngay cả cậu cũng đang lo lắng chuyện kết hôn, chẳng trách mẹ tôi lại bắt đầu bắt tôi đi xem mắt. Cậu biết gì không?'' Hắn mặt ủ mày ê, "Đối tượng mà mẹ tôi chọn xem mắt cho tôi vậy mà là Chu Ngọc Ngọc đấy.''
Cố Sơn Trạch dừng một chút, "Vậy thì tốt quá rồi còn gì?''
"Tốt chỗ nào cơ? Cô ta theo đuổi tôi không dứt, càng cản càng hăng. Đây là lần đầu tiên tôi bị theo đuổi kiểu như vậy đấy.''
"Sao lại không đồng ý?''
"Cô ấy nghiêm túc tôi đồng ý sao được? Tôi cũng chỉ là tra nam thôi mà.''
Thuốc lá trong tay Cố Sơn Trạch đã cháy hết.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, "Bành Vũ, cậu nói thử xem sao lúc trước sao chúng ta lại chơi bời thế nhỉ?''
Bành Vũ uống một ngụm rượu, tự giễu nói: "Bởi vì chúng ta không biết tốt xấu.''
"Không phải, nếu không phải là thành tâm thích người ta thì đành cô phụ thôi.''
"Tôi sống lâu như vậy rồi cũng chưa gặp qua tình yêu thật lòng bao giờ. Không biết lúc tôi sống cậu có được uống rượu mừng của tôi không biết.''
Cố Sơn Trạch nghiêm túc kiến nghị, "Hay thử cùng cô ấy sống chung xem, bản tính cô ấy cũng không xấu mà.''
Hồi lâu sau Bành Vũ cũng không nói chuyện, chỉ buồn uống rượu.
Cố Sơn Trạch tiếp tục châm cho mình thêm một điếu thuốc, "Thật sự, cậu cũng nên hồi tâm rồi.''
Lúc này Bành Vũ chỉ biết uống rượu.
Trong quán bar chen chúc ồn ào, trong đám người ấy cso một làn váy đỏ đang bị người khác dây dưa.
Cố Sơn Trạch nheo mắt lại, "Chu Ngọc Ngọc?''
Chu Ngọc Ngọc hiển nhiên là đã uống quá nhiều, giày cao gót lung lay như sắp ngã. Tên đàn ông kia muốn tiến lên đỡ cô lại bị cô đẩy ra.
Bành Vũ bỗng nhiên đứng lên đi đến, một tay kéo cô lại về phía sau, "Làm cái gì đấy!?''
Tên đàn ông kia khó chịu nói: "Cậu là ai? Bạn gái tôi uống nhiều quá, tránh ra mau!''
"Bạn gái?'' Hắn quay đầu lại hỏi Chu Ngọc Ngọc, "Thật à?''
Chu Ngọc Ngọc say khướt lắc đầu, "Tôi đâu có quen biết anh ta, anh ta vậy mà cứ một hai phải đưa tôi về nhà.''
Tức khắc trong lòng Bành Vũ đã hiểu.
Tên đàn ông kia vẫn chưa bỏ qua, "Đại ca ơi, cậu xem nhiều phim anh hùng cứu mỹ nhân nhiều quá rồi đúng không? Bạn gái tôi say quá rồi nên nói sảng đó cậu hiểu không vậy?''
Bành Vũ cười đểu, "Cậu nói đây là bạn gái cậu sao? Được, nói số căn cước công dân của cô ấy cho tôi nghe xem.''
Tên đàn ông kia đần mặt ra, "Sao mà tôi nhớ rõ được? Cậu có thể nhớ được số chứng minh nhân dân của bạn gái mình à?''
Bành Vũ nhanh chóng đọc ra một dãy số, "Đây là số căn cước công dân của cô ấy, có muốn gọi cảnh sát đến xác nhận chút không?''
Bất tri bất giác, khắp quán bar đều nhìn về phía bên này. Tên đàn ông kia lúng túng, chạy đi mất tiêu.
Bành Vũ còn muốn đuổi theo, lại cảm giác phía sau có người đang túm hắn. Vừa quay đầu lại đã thấy Chu Ngọc Ngọc đang cười ngây ngô.
Không biết vì sao nhìn thấy gương mặt trang điểm lộng lẫy kia Bành Vũ lại tức giận.
Hắn lôi người ra khỏi quán bar, "Tôi đưa cô về nhà!''
Bành Vũ muốn gọi xe đi, vừa xuống dưới lầu đã thấy Cố Sơn Trạch lái xe qua.
Chu Ngọc Ngọc đang ở trong trạng thái hoàn toàn không biết gì, cũng không biết cùng ai đến mà bây giờ bên cạnh chẳng có ai. May mà gặp được hai người bọn họ, không thì sáng mai dậy ở chỗ nào cũng không biết.
Càng nghĩ Bành Vũ càng tức.
Hắn chính là không thích điểm này ở Chu Ngọc Ngọc, trông có khác gì hắn đâu chứ.
Hắn túm người lôi lên xe, Chu Ngọc Ngọc lúc này lại tụt xuống ngồi bệt ra dưới xe.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo |||||
Bành Vũ tức đến chửi người, "Cô có bản lĩnh thì ngủ ở đây luôn đi!''
Chu Ngọc Ngọc lấy luôn túi xách của mình làm gối đầu, "Chúc ngủ ngon....''
Bành Vũ suýt chút nữa chết luôn.
Cố Sơn Trạch mất kiên nhẫn mà thúc giục, "Cậu không thể ôm lên à!?''
Không còn cách nào nữa rồi, Bành Vũ khom lưng, lấy túi xách của Chu Ngọc Ngọc lên ném vào trong xe, sau đó ôm eo cô lên, dễ như trở bàn tay nhét vào trong xe.''
Chu Ngọc Ngọc như đã ngủ rồi, lẩm bẩm nói mớ: "Bành Vũ, đồ chó, dám cho tôi leo cây.''
Cố Sơn Trạch bĩu môi, "Cậu cho cô ấy leo cây cái gì vậy?''
Bành Vũ bực bội nhoài ra cửa xe, "Không phải nói cho cậu rồi à? Mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt với cô ấy.''
Thì ra là vậy, cô gái này là vì nguyên nhân này nên mới đến đây mua say.
Đưa hai người kia về nhà đã là hai giờ sáng.
Cố Sơn Trạch một mình về nhà, mở cửa ra lại chỉ có mình con mèo kia ra đón hắn.
Hắn đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn cái giá đã được phân loại chỉnh tề mà xuất thần.
Có mấy ngày hắn tăng ca vô cùng muộn, về đến nhà đã là mười hai giờ hơn, trong nhà cũng chỉ có căn phòng này còn sáng đèn. Thẩm Băng Châu đang nằm bò trên bàn, trên đó đang có những viên đá được xếp chỉnh tề.
Thẩm Băng Châu có thói quen ngủ lúc mười giờ, khi ở trong nhà này lại không còn như vậy nữa.
Cố Sơn Trạch vòng ra phía sau bàn, kéo ngăn tủ cất giữ nhẫn cưới ra, bỗng nhiên chú ý được hộp trang sức kia đã bị dịch chuyển vị trí.
Cố Sơn Trạch ngẩn người, bỗng nhiên nhớ tới câu nói vô ý kia của Bành Vũ: Cậu ấy phải suy nghĩ đến chuyện sau này rồi mới nghĩ đến bản thân mình bị khuyết tật....
Màn đêm buông xuống, hắn cảm thấy đêm nay mất ngủ mất.
Lần đầu tiên hắn nhận thức được, nếu Thẩm Băng Châu không gặp được chuyện ngoài ý muốn thì tốt rồi.
Sớm hôm sau, Cố Vân Trạch gấp không chờ nổi mà ra cửa, muốn tìm thấy tên trộm kia để bắt về.
Ở nông thôn cũng không có camera bên đường để tiện theo dõi, huống chi nơi mất đồ cũng là ven sông, bởi vậy thà tự mình đi tìm còn hơn là báo công an.
Nhưng chuyện bắt trộm này khó khăn hơn nhiều so với cậu tưởng tượng. Cậu hỏi từ đầu thôn đến cuối thôn, từ khi mặt trời lên cao đến lúc ngả bóng mới tìm được chút dấu vết.
Ven đường kia có một hộ gia đình đang tu sửa lại nhà, công trường xám xịt, bên trong là nền gạch xi măng, ở bên cạnh lại có một chiếc xe đẩy vô cùng quen mắt.
Cố Vân Trạch nhìn lại, xác định là hai cái tay cầm trên xe lăn.
Chủ nhà chú ý đến cậu, đề phòng mà đi tới, "Làm cái gì vậy?''
Cố Vân Trạch không dám tin tưởng mà ngẩng đầu, "Xe đẩy này là nhà bà sao?''
Người đến là một cụ già, hung dữ chắp tay sau lưng nói, ''Là của nhà tôi đó, sao nào!''
Cố Vân Trạch miễn cưỡng nghe hiểu tiếng địa phương ở đây, tức khắc không vui nói, "Có phải tối hôm qua bà lấy cái xe này về từ bờ sông không?''
Cụ già kia hiển nhiên có thể nghe hiểu được tiếng phổ thông, chột dạ mà rụt cổ, "Làm gì có, cậu về ngay, đừng đến đây mà làm loạn nữa, coi chừng tí nữa bị gạch đá rơi vào đầu.''
Cố Vân Trạch chỉ nghe hiểu một nửa, dứt khoát vào trong nhà người ta luôn. Còn chưa vào cửa liền thấy những bộ phận còn lại của xe lăn.
Cậu không màng đến bà cụ bên cạnh đang quát lớn, tiến lên xem xét tình huống hao tổn xem thế nào, lại phát hiện mấy khung chống đỡ bánh xe đã bị làm đứt, bánh xe cũng hỏng luôn rồi, xem như toàn bộ phế hết.
Cậu thở dài, "Bà ơi là bà, bà trộm đồ còn chưa tính, sao lại còn hủy nó đi vậy? Bà có biết anh dâu tôi chỉ có thể dựa vào cái này để đi lại hay không?''
Bà cụ kia vẫn không chịu thừa nhận, "Tôi không có trộm, là các cậu ném nó bên đường nên tôi mới đến nhặt thôi!''
Cố Vân Trạch lười cãi nhau với bà, trực tiếp lôi điện thoại ra gọi công an tới.
Thấy công an tới, bà cụ kia lập tức lúng túng, liên tiếp nhận sai, nói là không thấy có ai nên mới đến nhặt.
Chú công an nói có sách mách có chứng bảo:
"Chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, vật quý trọng như này mà lại để bên đường, đây là cậu không đúng. Bà cụ đây ham món lợi nhỏ nên nhặt về, không tính là trộm cướp. Cho nên hai người thương lượng một chút nên bồi thường ra làm sao.''
Trên mặt Cố Vân Trạch viết đầy hai chữ khó chịu.
Cuối cùng bà cụ kia đành bồi thường cho cậu hai con gà mái, nói là cho anh dâu cậu bồi bổ thân mình.
Lúc cậu cầm theo hai con gà mái về nhà, bởi vì đang ở nơi xa lạ, lại còn lạc đường nên Cố Vân Trạch lại đi ra chỗ bờ sông hôm qua. Chỗ đó đang có một đám trẻ con xúm lại một chỗ không biết đang nhìn cái gì.
Cố Vân Trạch cảm thấy tò mò, vừa đi qua liền thấy, thì ra trong khe đá đang có một con rắn.
Có người lấy gậy gỗ chọc chọc vào con rắn, con rắn bị kẹp ở khe đá kinh hoảng ngọ nguậy khiến đám trẻ sợ chết khiếp.
Đột nhiên Cố Vân Trạch nảy ra chủ ý, có lẽ đây hết thảy là ý trời rồi. Anh dâu không có xe lăn để đi lại, dưới loại tình huống này, nếu như chịu kinh hoảng gì đó lại không chừng đứng dậy được thì sao?
Vừa nghĩ, cậu liền nhảy xuống bờ đê, chuẩn xác lại tàn nhẫn mà nắm lấy đầu rắn, thân thủ nhanh nhẹn đưa tới bao ánh mắt sùng bái của bọn trẻ.
Cố Vân Trạch đắc ý mà hừ một tiếng, cầm rắn và xách hai con gà mái về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.