Bất Trác

Chương 55: Phải tin tưởng vào kỳ tích




Thẩm Băng Châu ngồi dưới cây tử đằng trong viện.
Trên dàn hoa, tử đằng còn chưa nở, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống dừng lại trên thảm ghế lót nhung kia.
Buổi sáng nay lúc ra ngoài Cố Vân Trạch đưa anh đến chỗ này phơi nắng. Đến bây giờ Thẩm Băng Châu vẫn còn ngồi ở đó thất thần nhìn chằm chằm giàn hoa chưa nở trên đỉnh đầu.
Lúc Cố Vân Trạch dẫn theo hai con gà mái về liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Càng ở lâu với người này càng nhìn ra bộ dáng tốt đẹp kia của Thẩm Băng Châu. Cậu thậm chí còn hoài nghi, anh trai nhà mình kia ba lòng hai dạ sở dĩ luân hãm chắc có lẽ chính là vì bộ dáng mê đắm này.
Trong lòng Cố Vân Trạch niệm hai câu xin lỗi, ném con rắn vừa nãy xuống mặt đất.
Con rắn kia bị hoảng sợ, vừa bị ném xuống đất liền bò đi lung tung. Cố Vân Trạch vội lấy chân quơ quơ cho nó bò đến một chỗ nhất định.
Con rắn kia một lần nữa lại bị kinh sợ, chui ngay vào mương.
"Cục tác...''
Hai con gà mái kêu lên kinh động đến Thẩm Băng Châu. Anh từ từ quay đầu, ánh sáng xanh nhạt phản chiếu qua mắt kính, "Về rồi à?''
Cố Vân Trạch vội vàng đứng lên, "Vâng, thì, anh dâu, em tìm được xe lăn rồi nhưng bị người ta phá hỏng mất tiêu. Chuyện này là em sai, để em đền cái khác cho anh.''
Chuyện đã đến nước này.
Thẩm Băng Châu tiếc nuối nhíu mày, "Không cần, dù sao tôi cũng không hay ra ngoài. Mấy con gà trong tay cậu ở đâu vậy?''
''À, đây là người ta bồi thường cho mình đấy anh, vừa hay để hầm canh cho anh bồi bổ.'' Cố Vân Trạch chột dạ cười cười, xách hai con gà đi vào nhà bếp, "Dì Giang ơi, cháu mang cho dì hai con gà về nè!''
Dứt lời, cậu đặt hai con gà xuống, từ cửa sau vòng đến chỗ con rắn vừa chui xuống kia, cũng mặc kệ quần áo hàng hiệu trên người mình có bị bẩn hay không, duỗi tay đào bới luôn.
May là cái mương kia chưa tới một mét, con rắn bên dưới cũng chưa chạy đi.
Sau khi một lần nữa bắt được con rắn, cậu lại lén lút trở về rồi bò lên ban công tầng hai.
Từ ban công nhìn ra vừa vặn là dàn hoa tử đằng.
Cố Vân Trạch lại một lần nữa niệm câu xin lỗi, ném con rắn lên trên cành cây.
Thẩm Băng Châu vẫn không biết gì.
Dì Giang không bắt được cặp gà, còn đang đuổi nó khắp viện. Đám gà cục tác kêu không ngừng. May là trong viện không nuôi chó, chứ không bây giờ đã gà bay chó sủa rồi.
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gì. Thẩm Băng Châu vừa ngẩng đầu liền thấy một con rắn đang rũ xuống dưới dàn tử đằng, cái lưỡi đỏ tươi con đang lè ra.
Dì Giang sợ đến mức thét lên, "Trời ơi! Sao lại có rắn ở đây! Nhị thiếu gia cậu đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy cái gậy!''
Nghe được động tĩnh, Cố Vân Trạch làm bộ làm tịch mà chạy ra, nếu như theo như cậu dự đoán thì giây tiếp theo Thẩm Băng Châu sẽ đứng lên được.
Nhưng mà, Thẩm Băng Châu lại mặt không đổi sắc mà nâng tay lên, chuẩn xác mà nắm được bảy tấc của con rắn, dùng lực môt chút lôi con rắn xuống.
Con rắn kia còn đang ngoe nguẩy trên tay Thẩm Băng Châu, anh nhẹ nhàng quay đầu, "Dì đừng sợ, loại rắn này không có độc, trong thôn sẽ thấy rất nhiều loại rắn như này thôi.''
Dì Giang còn chưa tìm được hồn về, "Ui, nhị thiếu gia, cậu mau ném đi, bẩn chết!''
Thẩm Băng Châu ném con rắn xuống đất khiến nó lập tức bò đi.
Cố Vân Trạch sững sờ tại chỗ.
Thấy phản ứng khả nghi này của cậu, Thẩm Băng Châu hỏi: "Sao vậy?''
Cố Vân Trạch không thể tin được, "Anh dâu, anh không sợ rắn à?''
"Tôi thấy nhiều rắn rồi.''
Nhắc tới đề tài này, Cố Vân Trạch mới phản ứng lại được. Người trước mặt cậu đây còn nhiều kinh nghiệm phong phú hơn cả cậu, sao có thể bị một con rắn dọa sợ được?
Cậu xấu hổ cười cười, "Hôm nay lúc em về nghe thấy ven đường có người bảo chỗ núi Nam kia có đào ra được một cục đá có hoa văn kì lạ, anh có muốn đến xem không?''
Cục đá, hoa văn kì lạ, hai thứ này đã thu hút được sự chú ý của Thẩm Băng Châu, nhưng anh vẫn do dự: ''Hay thôi đi, tôi đi lại không tiện.''
Vừa thấy anh bị hấp dẫn, Cố Vân Trạch lập tức chạy đến ngồi trước mặt anh như con cún, "Có cái gì mà tiện với chả không tiện? Em cõng anh đi là được mà?''
"Không cần.'' Thẩm Băng Châu kiên quyết, "Nếu luận quan hệ cậu còn là em tôi, như vậy không tốt.''
Cố Vân Trạch đột nhiên nói, "Ý anh là nếu đổi thành anh trai em cõng thì anh sẽ đồng ý đúng không?''
"Tôi không có nói như vậy!'' Thẩm Băng Châu lạnh mặt.
Cố Vân Trạch cười hi hi, "Anh dâu, anh quên rồi sao? Anh em phái em đến đây để làm trâu làm ngựa cho anh đấy. Ở nhà cả ngày anh không buồn sao? Hay là anh xấu hổ?''
"Thật sư là rất mất mặt, cậu không cảm thấy à?''
Cố Vân Trạch ngẩn ngơ, "nhưng mà đấy là kỳ thạch đấy anh. Em nghe nói đã có ông chủ nào đó đặt trước rồi, nếu mình mà đến chậm thì không xem được đâu. Hay là như này đi, em sang hàng xóm mượn cái xe chở anh đi nhé.''
Cuối cùng Thẩm Băng Châu vẫn không chống lại được sự hấp dẫn của viên đá kia đem lại.
"Được.'' Anh nói, "Ăn tối xong thì đi.''
Cố Vân Trạch cười thầm, "Vâng.''
Cậu không phải là người vừa gặp thất bại một lần đã từ bỏ mà ngược lại là kiểu càng cản càng hăng.
Kỳ thạch cái gì đấy đương nhiên là do cậu tiện mồm bịa ra. Lúc nãy lạc đường ở bên ngoài Cố Vân Trạch chú ý đến bên phía núi Nam kia cây cối rậm rạp, ngày thường rất ít người qua lại, buổi tối lại càng âm trầm khủng bố. Nếu ném một người không thể đi lại vào đó, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nghĩ đến cũng nổi da gà.
Một người cái gì cũng không sợ, nếu lâm vào tuyệt cảnh biết đâu lại sinh ra kỳ tích không chừng.
Xong cơm tối xong, Cố Vân Trạch không màng dì Giang vẫn luôn phản đối mà sang nhà chú hàng xóm mượn một chiếc xe điện ba bánh chở người xuất phát.
Sắc trời cũng chưa tính là quá muộn, người đi dạo trên đường cũng nhiều, sôi nổi nhìn bọn họ. Suốt dọc đường tiếp nhận những ánh mắt kia, Thẩm Băng Châu bắt đầu hối hận, sao mình lại đồng ý đi với thằng nhóc này nhỉ?
Rất tiếc hối hận bây giờ cũng đã muộn.
Thời gian trôi đi rất nhanh, xe đã đi đến điểm cuối, phía trước là một mảnh đất trồng rau, thôn Nam Sơn kia lại ở đầu khác chứ không phải ở đây.
Thẩm Băng Châu nhìn khung cảnh xa lạ, hỏi, "Đây là đâu?''
Cố Vân Trạch cúi đầu trầm tư, sau một lúc lâu mới bi thương nói: "Em nhớ nhầm đường mất tiêu.''
Tức khắc Thẩm Băng Châu không còn gì để nói.
Cố Vân Trạch muốn quay đầu xe trở về, lại quay về cái vườn rau kia. Chỗ này hẻm nhỏ rắc rối phức tạp, đừng nói cậu, ngay cả Thẩm Băng Châu cũng nhìn đến hoa cả mắt.
Còn chưa quay xong, xe ba bánh đột nhiên hết điện, Cố Vân Trạch xuống xe đá mấy cái mà nó chẳng hề phản ứng.
"Vãi thật, sao con xe phế này dừng mất rồi!''
Sắc trời rất nhanh đã tối lại, bọn họ bị kẹt ở đây.
Không còn cách nào, Thẩm Băng Châu đề nghị, "Cậu vào thôn hỏi đường xem.''
Cố Vân Trạch còn đang bực bội kế hoạch của mình bị cản trở, vừa nghe được câu này lại nảy lên chủ ý.
"Trời tối quá luôn anh, để em bật flash lên soi.'' Cậu mò tay vào túi quần sờ thử, "Chết, em quên mạng điện thoại rồi, anh dâu cho em mượn điện thoại nha?''
Thẩm Băng Châu hơi do dự, cuối cùng vẫn cho cậu mượn.
Cố Vân Trạch vui vẻ xoay người, "Em đi hỏi đường nha, anh ở đây chờ em tí em quay lại.''
Nói xong, cậu chạy về phía mảnh đất trồng rau kia, chắc là muốn đi đường tắt cho nhanh. Chỉ thấy Cố Vân Trạch vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên kêu to, đèn flash chớp chớp rồi biến mất.
Thẩm Băng Châu chớp chớp mắt, "Vân Trạch?''
Tiếng kêu cứu rất nhanh đã truyền đến, "Anh dâu, chỗ này có cái hố sâu quá!''
Trong nhất thời Thẩm Băng Châu nghệt ra.
Anh không thể đi xuống để xem có chuyện gì xảy ra, càng không thể đi cứu người ta, chỉ có thể dựa vào cái rào chắn gọi: "Cậu không sao chứ? Tự cậu bò lên được không?''
"Em nắm được thành rồi, điện thoại rơi rồi anh ơi, bên dưới hình như có nước, em nghe thấy có tiếng nước chảy hu hu.'' Tiếng Cố Vân Trạch đột nhiên kinh hoảng, "Đây không phải cái giếng đấy chứ?''
Trong lòng Thẩm Băng Châu căng thẳng.
Xung quanh đều là đất trồng rau, quả thật là có khả năng sẽ có giếng. Người dân trong thôn vì để tiện tưới tắm nên sẽ đào một cái giếng rồi bơm nước tới. Chắc cũng để tiện nên không có nắp giếng gì cả.
Chân Cố Vân Trạch đang dẫm vào thành, tuy chưa bị rơi xuống đáy nhưng cứ như này chắc chắn sẽ tiêu hao thể lực, nhỡ bị ngã xuống thật....
Xung quanh đen kịt, Thẩm Băng Châu theo bản năng sờ điện thoại cầu cứu, sờ đến cái túi trống rỗng mới phát hiện điện thoại đã đưa cho Cố Vân Trạch từ nãy rồi.
Anh nôn nóng nói xuống: "Cậu kiên trì một chút!''
Cố Vân Trạch liều mạng bắt lấy miệng giếng, nhưng trên đó phủ đầy rêu xanh, sơ ý một cái là ngã xuống luôn.
Nhiệt độ ban đêm giảm mạnh, Cố Vân Trạch có thể tưởng tượng được nước ở bên dưới lạnh đến chừng nào. Cậu có biết bơi đi chăng nữa cũng chết ở đây mất thôi.
Đây có phải là báo ứng không nhỉ? Ban đầu cậu còn định ném Thẩm Băng Châu vào trong núi, để anh sinh ra bản năng để đứng dậy, không nghĩ đến kế hoạch còn chưa thành chính mình đã gặp chuyện.
Sức lực trên tay Cố Vân Trạch rất nhanh mất sạch, cậu hoàn toàn luống cuống, "Anh dâu! Anh dâu anh có nghe thấy em nói không? Anh có thể nghĩ cách cứu em ra không?''
Thẩm Băng Châu đang nghĩ cách, nhưng chỗ này hẻo lánh như vậy, ngay cả đèn cũng không có, có gào khản cố cũng không có người đến cứu được.
Xe cũng hỏng rồi, điện thoại cũng rơi xuống giếng, bọn họ đang lâm vào tình huống tệ nhất.
Thẩm Băng Châu đương nhiên biết rõ cảm giác bị rơi xuống là như thế nào. Lần đó anh bị thương cũng đã từng trải qua cảm giác này, cuối cùng kết quả lúc đó anh với tảng đá kia đều bị ngã xuống.
"Vân Trạch, cậu bình tĩnh lại đã, tôi lập tức đến đây!''
Giọng Cố Vân Trạch mang theo âm nức nở, "Em không kiên trì được nữa rồi huhu...''
Trong lúc nguy cấp, cậu thậm chí đã quên mất rằng Thẩm Băng Châu không thể đi được.
Thẩm Băng Châu lại vô cùng bình tĩnh, động đậy thân thể, bò xuống đất.
Thân dưới nặng đến không thể động đậy được, nửa người anh ngã trên đất, đau đến nhíu mày. Nhưng anh cũng không còn tâm trạng mà để ý đến mấy chuyện này, cũng không để ý đến gạch đá hay bùn đất dưới chân, chỉ dựa vào đôi tay để bò đến miệng giếng.
Giống như anh dự đoán, cái giếng kia cũng không có rào chắn gì, chung quanh chất đầy lá khô cỏ khô, hẳn là chủ của nó bơm nước vào rồi quên che lại.
Thẩm Băng Châu bò đến bên cạnh, nắm được tay Cố Vân Trạch, "Mau lên đây!''
Cố Vân Trạch đột nhiên nhớ đến cái gì, "Anh dâu, sao anh đến đây được vậy?''
"Đừng có nhảm nữa, nhanh bò lên mau!''
Cố Vân Trạch lại lắc đầu, "Không được, em sẽ kéo anh xuống luôn mất.''
Trạng thái này của Thẩm Băng Châu sao có thể kéo cậu lên được!
Nhưng mà, trên tay anh đột nhiên trượt một chút, cả người cũng bị kéo xuống theo.
Vào lúc nguy cấp, không biết Thẩm Băng Châu nắm được một vật nào đó.
Anh có thể cảm giác được đây là một cái cây mọc từ dưới đất, mà rễ của nó cắm xuống dưới căn bản không chống được sức nặng của hai người.
Nếu cứ như vậy hai người sẽ rơi xuống đấy mất.
Trong nháy mắt ấy, trong đầu Thẩm Băng Châu chỉ còn một suy nghĩ suy nhất: Cậu ấy là em trai của Cố Sơn Trạch.
Cái cây kia cuối cùng cũng tới cực hạn, bùn đất dưới nó thi nhau nứt ra, Thẩm Băng Châu ngã về phía trước.
Cố Vân Trạch kêu lên một tiếng sợ hãi.
Bỗng nhiên Thẩm Băng Châu dùng đầu gối đỡ được mặt đất, cứ như vậy túm chặt được cậu.
"Mau lên đây!''
Cố Vân Trạch sợ đến ngu người, bắt lấy tay anh bò lên mặt đất. Tay của Thẩm Băng Châu bị ma sát lên thành giếng, da thịt bị mài ra một mảng lớn.
Anh căn bản không rảnh lo có đau hay không, "Chúng ta cùng dùng sức, tôi kéo cậu lên.''
Cố Vân Trạch biết, đây đã là biện pháp duy nhất rồi.
Cậu đưa chân lên một khe đá nhỏ, chưa có nhiều rêu lắm, cuối cùng cũng lên được.
Cố Vân Trạch quỳ rạp trên mặt đất, hồn còn chưa kịp về, thở hồng hộc nửa này không nói được câu nào.
Thẩm Băng Châu ân cần thăm hỏi: "Có bị thương ở đâu không?''
Cậu chậm rì rì mà lắc đầu, "Anh dâu, anh đang làm cái gì vậy?''
"Làm cái gì là cái gì? Nếu không phải bên giếng có cành cây thì tôi với cậu ngã xuống lâu rồi, có lẽ sáng mai người dân ở đây tìm được thi thể của tôi và cậu không bằng.''
Cố Vân Trạch lắc đầu nguầy nguậy, "Không phải, ý em là, sao anh quỳ trên đất được vậy?''
Thẩm Băng Châu cúi đầu nhìn chân mình.
Quả thực anh đang quỳ trên mặt đất, vì để cứu Cố Vân Trạch lên mà chân anh đang quỳ dưới đất thật sự.
Cố Vân Trạch bỗng nhiên kêu lên, "Ui...Anh đừng nhúc nhích, đừng nóng vội, anh đứng lên thử xem!''
Trong lòng Thẩm Băng Châu đang vô cùng kinh hoảng, lúc nãy anh cứu người lên cũng chưa hoảng đến như vậy.
Anh theo thói quen mà đưa tay ý muốn bắt lấy thứ gì bên cạnh mình, Cố Vân Trạch lấy vậy liền vôi vàng lùi lại vài bước, "Anh không cần bám đâu, anh có thể đứng lên mà!''
Thẩm Băng Châu không dám động.
Cố Vân Trạch sốt ruột đến nắm tay dậm chân, "Anh dâu, anh đừng sợ gì cả, em giúp anh đếm, đếm đến ba anh đứng lên nhé!''
Thẩm Băng Châu luống cuống gật đầu.
"Một...''
"Hai....''
"Ba....''
Thẩm Băng Châu đứng lên, chân của anh thật sự đã nghe theo lời anh rồi.
Cố Vân Trạch dùng sức vỗ tay, "Anh thử đi một bước xem!''
Vượt qua được chướng ngại quan trọng nhất, Thẩm Băng Châu lập tức có lòng tin, lại nhấc chân tiến về trước một bước, cũng không đến mức khó như vậy.
Anh nâng một chân lên đi một bước nho nhỏ. Chỉ là vừa mới chạm đất hai chân anh đã nhũn ra, ngã về phía trước.
Cố Vân Trạch vội vàng đỡ lấy anh.
Tê liệt một khoảng thời gian dài như vậy, bây giờ lại muốn hoàn toàn khôi phục là điều không thể, phải để đôi chân thích ứng dần dần.
Thẩm Băng Châu giống như trẻ con đang tập bước, từ từ đi về phía trước, cuối cùng vẫn bị ngã xuống.
Cái ngã này Cố Vân Trạch nhìn mà đau dùm, Thẩm Băng Châu lại cười vô cùng tươi sáng.
Cậu cũng ngây ngô cười theo, đang cười, cậu bỗng chú ý được ven đường có người.
Cố Vân Trạch kinh ngạc thốt lên: "Anh?''
Thẩm Băng Châu quay đầu, nhìn thấy Cố Sơn Trạch đang đứng nơi đó.
Mãi đến lúc này, anh mới ý thức được ánh trăng tồn tại soi chiếu lên người Cố Sơn Trạch, thật giống như cảnh tượng trog mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.