Bất Trác

Chương 56: Dụ hoặc cao cấp nhất




Cố Sơn Trạch tiến lại gần ôm Thẩm Băng Châu thật chặt, lại nghẹn ngào xúc động.
''Quá tốt rồi.'' Hắn nói, "Em còn nhớ lần trước anh nói gì không? Phải tin tưởng vào hy vọng và kỳ tích chứ.''
Cánh tay hắn ôm lấy Thẩm Băng Châu rộng lớn lại ấm áp, cả người Thẩm Băng Châu bị bọc lại bên trong, cũng nghẹn ngào, "Lúc đầu em đã định từ bỏ rồi.''
Vào giây phút anh tỉnh dậy từ phòng bệnh ấy, Thẩm Băng Châu đã không còn ôm hy vọng gì nữa rồi.
Thân thể của mình chính mình hiểu nhất. Mặc dù tất cả mọi người đều động viên cổ vũ anh, nhưng tất nhiên Thẩm Băng Châu hiểu rõ, mọi người là đang đợi một phép màu xảy ra thôi.
Trên người Cố Sơn Trạch có hương nước hoa mà Thẩm Băng Châu thích nhất. Anh dùng cánh tay không bị thương của mình ôm lấy mặt Cố Sơn Trạch, sau đó lại vùi đầu mình vào cổ hắn bật khóc.
Là vui đến khóc.
Cố Sơn Trạch cảm thấy hắn vô cùng may mắn khi đến được chỗ này.
Hắn vẫn là không yên tâm để Thẩm Băng Châu ở bên ngoài như vậy nên dùng ba ngày nghỉ đông của mình mua vé máy bay đến chỗ anh. Sau khi đến nơi rồi lại nghe dì Giang nói Cố Vân Trạch dẫn anh đi xem kỳ thạch gì đó rồi.
Cố Sơn Trạch ẩn ẩn có cảm giác không yên tâm, vội vã ra cửa đi hỏi thăm một hồi mới phát hiện thực ra chẳng có vụ kỳ thạch quái gì cả.
Cậu em trai quý hóa nhà mình có đức hạnh gì hắn còn không biết sao? Cố Sơn Trạch lập tức ý thức được tên nhãi kia lại có ý đồ xấu gì rồi.
Hắn gọi điện thoại cho Cố Vân Trạch, không nhận. Lại gọi cho Thẩm Băng Châu, cũng không nhận. Cố Sơn Trạch sốt ruột điên rồi, may có mấy người bên đường nói cho hắn biết hai người kia đi về phía đó rồi.
Lúc hắn tìm được hai người bọn họ là khi Cố Vân Trạch đang đếm ngược 'ba hai một'. Sau đó chính mắt Cố Sơn Trạch nhìn thấy Thẩm Băng Châu tự đứng dậy được.
Như là đang nằm mơ vậy. Vậy mà hắn chứng kiến được kỳ tích xảy ra rồi.
Nhìn thấy hai người đang ôm nhau đằng kia, Cố Vân Trạch rất có cảm giác thành tựu gật đầu, "Ý nghĩ của em không sai tí nào luôn.''
Thẩm Băng Châu lén khóc một chút để giải tỏa cảm xúc, rất nhanh đã ngừng thút thít, ngẩng mặt hỏi, "Ý nghĩ gì cơ?''
Gương mặt khóc như hoa lê đái vũ kia dưới ánh trăng sáng chiếu rọi thật sự mê người. Cảm giác thành tựu trong lòng Cố Vân Trạch rất nhanh bị thay thế bởi cảm giác tội lỗi, rất tự giác mà lùi lại hai bước mới nói: "Anh dâu ơi em xin lỗi, thực ra đêm nay là em lừa anh đến đây đấy. Thực ra em định dẫn anh đến núi Nam kia rồi tìm một chỗ vắng người ném anh xuống xem có thể kích thích bản năng để anh đứng dậy được không, không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng mà cũng xem là chó ngáp phải ruồi ấy nhỉ.''
Bỗng chốc Thẩm Băng Châu mờ mịt.
Nhưng Cố Sơn Trạch lại nghe hiểu là đã có chuyện gì, lập tức quát to: "Cố Vân Trạch!''
Cố Vân Trạch lập tức lùi về sau, ''Anh, anh không thấy em có công lớn sao? Là em bị rơi xuống giếng, anh dâu vì cứu em, dưới tình thế cấp bách mới đứng dậy được đó.''
"Giếng gì cơ?''
Cậu tỏ ra rất đương nhiên, "Kìa, cái giếng to kia kìa.''
Nhìn cái giếng sâu hút đen ngòm bên chân mình, Cố Sơn Trạch toát mồ hôi, "Hai người bọn em ở đây làm cái gì không biết? Em nữa, em không có mắt à? Cái giếng to như vậy cũng rơi xuống được?''
"Ai mà biết trên mặt đất lại có cái giếng to vậy được? Đổi lại là anh thì cũng bị ngã xuống thôi.'
Cố Sơn Trạch còn đang bận ôm Thẩm Băng Châu, không thể phân thân ra để đánh Cố Vân Trạch được, vì vậy liền cầm cục đá dưới chân lên ném qua, "Đổi lại là anh thì căn bản sẽ không nghĩ ra cái kiểu ném anh dâu mình vào trong núi như này đâu. Hại người không thành còn hại chính mình. Người ta còn đang mạo hiểm tính mạng cứu em lên kia kìa, em còn ở đây kể công?''
Hòn đá nhỏ kia ném trúng trán Cố Vân Trạch, nó ôm đầu kêu oai oái, "Cố Sơn Trạch! Sao anh còn có thể đánh em được chứ! Anh có còn là anh em không! ''
"Chính em nghe lại xem em gọi anh là gì? Em còn biết anh là anh em sao?''
Mắt thấy hai người lại sắp đánh nhau rồi, Thẩm Băng Châu vội vàng giữ chặt Cố Sơn Trạch, "Anh đừng to tiếng với cậu ấy nữa. Cậu ấy cũng không phải cố ý nhảy xuống giếng. Với lại khu này không có ai cả, nếu em không cứu thì cậu ấy ngã chết mất.''
Cố Sơn Trạch cúi đầu trầm mặt lại, "Anh cũng mắng em đấy, bản thân mình như nào còn không hiểu sao? Em còn dám đến miệng giếng cứu người lên nữa? Nếu em ngã xuống cùng với nó thì làm sao bây giờ?''
Nếu một người chi dưới tê liệt bị ngã xuống giếng, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Quả thật nói bọn họ vừa gặp Tử Thần một lần nghe cũng chẳng khoa trương tí nào.
"Em biết mà.'' Thẩm Băng Châu dừng một chút, rũ mắt nói, "Nhưng mà, cậu ấy là em trai anh, em không thể thấy chết không cứu được.''
Cố Vân Trạch hổ thẹn cúi đầu.
Cố Sơn Trạch thở dài, muốn ôm Thẩm Băng Châu lên lại thấy vết thương trên cánh tay anh.
Lúc nãy mọi người vui quá mới quên đi chuyện này.
Vị trí bị thương là nội sườn, nơi tập trung tĩnh mạch, là nơi đau nhất.
"Bị trầy da một mảng lớn như vậy mà em còn bảo không sao à?'' Cố Sơn Trạch đau lòng đến nhíu mày, không nói hai lời bế Thẩm Băng Châu lên, "Mau về nhà bôi thuốc!''
Chuyện Thẩm Băng Châu có thể đứng dậy được là một tin tức vô cùng tốt. Sau khi bọn họ về nhà Cố Vân Trạch gấp không chờ nổi mà kể hết mọi chuyện cho dì Giang nghe. Dì Giang nghe xong vừa sợ mà cũng mừng, miệng liên tục lẩm bẩm 'Tổ tiên phù hộ' xong mới không ngừng tìm băng gạc và nước thuốc đến cho Thẩm Băng Châu xử lý vết thương.
Để vết thương dưới ánh đèn mới nhìn thấy rõ nghiêm trọng như thế nào. Chỗ bị trầy da kia lộ ra một mảng lớn khiến ai nhìn cũng phải nhíu mày.
Cố Vân Trạch cẩn thận hỏi, "Anh dâu, lúc đó anh không có buông em ra anh có thấy đau gì không?''
Cậu vẫn là không nhịn được mà hỏi.
Cố Sơn Trạch quay đầu mắng: "Lúc anh đánh em em có đau không? Nếu em ấy mà buông tay thì bây giờ em đã là cái xác dưới giếng rồi! Đây là ân cứu mạng phải ghi nhớ cả đời!''
Cố Vân Trạch rụt rụt cổ, lí nhí đáp, "Cảm ơn anh dâu ạ.''
Thẩm Băng Châu bất đắc dĩ mà liếc cậu một cái, "Đi thay bộ quần áo khác đi, ngã đến cả người toàn rêu xanh rồi.''
Đừng nói Cố Vân Trạch, ngay cả Thẩm Băng Châu cũng bẩn vô cùng. Ai không biết còn tưởng bọn họ vừa ra ngoài nghịch bùn.
Cố Vân Trạch vô cùng hiểu chuyện mà đáp vâng, đang định mượn cơ hội này chuồn đi, lại thấy ánh mắt hình viên đạn của Cố Vân Trạch xẹt qua, "Tắm cái gì mà tắm? Đi ra ngoài phạt đứng mau lên!''
Cố Vân Trạch lập tức ủ rũ, gục đầu xuống ra ngoài đứng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đã lâu rồi Cố Sơn Trạch không có giận như vậy, vừa giúp Thẩm Băng Châu băng bó vết thương, vừa càm ràm: "Cái thằng nhóc chết tiệt Cố Vân Trạch này gan còn lớn hơn trời. Anh bảo nó đến là muốn nó chăm sóc em mà nó cũng giỏi, suýt chút nữa hại chết em luôn.''
Lúc không có người ngoài ở đây, gai nhọn trên người Thẩm Băng Châu thu về hết. Anh cong mắt, như đang làm nũng, "Anh đừng giận nữa nhé, không nghiêm trọng như anh nói đâu. Bây giờ em có thể đứng lên được rồi anh không thấy vui cho em à?''
Vợ yêu làm ra bộ dáng đáng yêu như vậy, có tức đến mấy cũng tan thành mây khói. Nhưng Cố Sơn Trạch vẫn không thể tha thứ cho đứa em trai có mạch não kì lạ của mình kia được, chỉ có thể tức giận nói: "Cứ phạt để nó nhớ lâu đi, nếu không khéo lần sau nó lại ném em vào trong núi thật đấy!''
Miệng vết thương đã được băng bó cẩn thận, Cố Sơn Trạch quan tâm hỏi: "Còn đau không em?''
Thẩm Băng Châu khẽ cười, lắc đầu, lúc này mới nhớ ra hỏi: "Sao anh lại đến đây?''
Cố Sơn Trạch liếc anh một cái, "Bởi vì em không nghe điện thoại của anh!''
Thẩm Băng Châu lại nhớ đến tối hôm qua. Quả thực có từ qua đến nay là tâm tình anh đã biến hóa rõ rệt. Thẩm Băng Châu không khỏi cảm khái, "Hôm qua tâm trạng em không tốt, sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?''
Cố Sơn Trạch: "Em nói xem?''
Quả thực Thẩm Băng Châu là thật sự vui vẻ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Thậm chí từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Sơn Trạch thấy anh vui như vậy.
Khúc mắc quả nhiên là cái gai trong lòng.
Cố Sơn Trạch nâng tay lên lấy mắt kính trên sống mũi Thẩm Băng Châu xuống, "Có, nhìn em vui anh cũng vui theo.''
Thẩm Băng Châu liếm nhẹ cánh môi mềm mại, đột nhiên làm một chuyện đã suy nghĩ từ lâu: Anh vươn chân, nhẹ nhàng kẹp lấy eo Cố Sơn Trạch.
"Chồng ơi.'' Thẩm Băng Châu gọi.
Thẩm Băng Châu chỉ cần lộ ra ánh mắt mê người kia là Cố Sơn Trạch lại không thể kiềm chế xúc động của mình.
Đại khái là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Băng Châu là Cố Sơn Trạch đã biết mình không thể kháng cự được dụ dỗ của người này. Thẩm Băng Châu sau khi đã yêu lại càng thêm ăn ý phối hợp.
Hầu kết Cố Sơn Trạch lăn lộn, lựa chọn nhịn xuống, "Đừng nghịch, để anh ôm em đi tắm đã nhé.''
Nói xong hắn liền ôm lấy mông Thẩm Băng Châu, bế anh đi về hướng nhà tắm.
Thẩm Băng Châu rất phối hợp mà dính lên người Cố Sơn Trạch. Bởi vì khoảng cách chiều cao mà dù có được bế lên nhưng Thẩm Băng Châu vẫn phải ngửa đầu lên để nói chuyện với Cố Sơn Trạch. Lúc anh ngẩng đầu, yết hầu nam tính liền hiện ngay trước mắt.
Anh ghé lại gần, nhẹ nhàng vươn lưỡi liếm liếm.
Cố Sơn Trạch hít vào một hơi, đánh một cái vào mông Thẩm Băng Châu như trả thù, "Nghịch nào.''
Sắc mặt Thẩm Băng Châu bỗng chốc trầm xuống, "Anh lại muốn dùng cái dây buộc tóc kia đúng không?''
Bỗng chốc Cố Sơn Trạch cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Băng Châu giãy giụa kịch liệt, "Chẳng cần anh nữa, để em tự tắm!''
Sau khi hai người ở với nhau, Cố Sơn Trạch như đang chăm sóc trẻ con mà chiếu cố Thẩm Băng Châu. Loại chuyện như tắm rửa này đương nhiên sẽ không để anh tự mình làm. Nhưng phàm là cùng nhau tắm rửa thì làm gì có chuyện chỉ đơn thuần tắm không thôi chứ. Cho nên trong lòng Thẩm Băng Châu từ lâu đã coi tắm rửa là từ đồng nghĩa với làm tình rồi.
Còn đang nổi hứng như vậy mà Cố Sơn Trạch lại bảo anh đừng nghịch nữa.
Cố Sơn Trạch dừng lại, nhìn Thẩm Băng Châu, "Giận anh đấy à?''
"Anh thấy sao?''
"Anh chỉ sợ làm ướt miệng vết thương của em thôi.''
"Khồng, phải là anh chẳng còn hứng thú với em nữa rồi. Lúc chưa có được thì đêm nằm mơ cũng phải mơ đến em, bây giờ em sắp dán lên người anh rồi anh lại không có phản ứng gì. Anh chỉ tìm cảm giác mới mẻ xong liền bỏ đúng không!''
Cố Sơn Trạch vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh, "Rốt cuộc em cũng chịu nói ra lời trong lòng rồi à?''
Thẩm Băng Châu ngậm miệng, trừng lại hắn.
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ, "Em không thấy anh như vậy là đang dịu dàng với em à?''
"Em không cần dịu dàng, em thích mạnh bạo cơ!''
Cố Sơn Trạch trầm mặc một lát. Đây quả thực là trăm triệu không nghĩ tới, vợ yêu Châu Châu của hắn bề ngoài nghiêm trang kì thực lại thích loại tình thú này.
Đây là vấn đề do hắn, là do cách yêu của hắn sai rồi, bảo sao Thẩm Băng Châu cứ cáu kỉnh mãi.
Cố Sơn Trạch quay trở về rất nhanh, đột nhiên ném Thẩm Băng Châu lên trên giường.
Mặt Thẩm Băng Châu bị đập úp vào gối, tức giận quay đầu lại hỏi: "Anh điên à!?''
Cố Sơn Trạch đã cưỡi lên người anh, bên môi treo nụ cười nghiền ngẫm, "Ừ đấy, anh điên rồi, sợ chưa?''
Thẩm Băng Châu hét to.
Cố Sơn Trạch nói thầm vào tai anh, "Thầy Thẩm ơi, em trai anh còn đang bên ngoài đấy, kêu to vậy có thích hợp không?''
Thẩm Băng Châu đột nhiên ngậm miệng lại.
Khăn trải giường bị bọn họ làm cho rối tinh rối mù.
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng nắm cổ chân Thẩm Băng Châu hôn một cái, sau đó lại thuận thế kéo anh xuống mép giường, đổi một cái tư thế mà bọn họ chưa bao giờ thử qua.
Đêm đã vào khuya, Thẩm Băng Châu nằm dưới thân Cố Sơn Trạch khóc thút thít.
Mãi đến bây giờ Cố Sơn Trạch mới định buông tha Thẩm Băng Châu. Hắn lau nước mắt cho anh, hỏi: "Giờ em đã thỏa mãn chưa?''
Thẩm Băng Châu đầy mặt nước mắt, gương mặt xinh đẹp hỗ độn bất kham. Nghỉ ngơi một lúc lâu anh mới từ từ bình phục lại, thở dốc. Vừa mở miệng ra đã mềm mại.
"Chồng ơi.'' Thẩm Băng Châu run run, "Em yêu anh.''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch vừa chìm xuống lại bập bùng ánh lửa.
Thì ra dụ hoặc cao cấp nhất, lại là câu em yêu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.