Bất Trác

Chương 57: Gọi chồng liên tục




Buổi sáng nay trên bàn ăn vô cùng phong phú.
Nhập gia thì phải tùy tục, dì Giang vô cùng hiểu rõ được điểm này nên mới sáng sớm tinh mơ đã ra ngoài đi chợ, đem về một đống đồ ăn tươi ngon để nấu cho mọi người. Hôm nay món mà dì nấu là món bún nổi tiếng ở đây, nghe nói là đã học cách làm từ hàng xóm bên cạnh, nhìn vô cùng bài bản như người địa phương thật.
Chẳng qua trên bàn hôm nay lại thiếu mất một người.
Dì Giang nhìn lên trên lầu, "Sao bây giờ mà Nhị thiếu gia vẫn chưa dậy nhỉ? Hay là để dì lên gọi cậu ấy nhé?''
Cố Sơn Trạch tỉnh bơ mà húp một ngụm canh còn đang nóng hầm hập. Uống xong chờ trong chốc lát mới chậm rì rì nói: "Thi thoảng em ấy mới ngủ nướng một chút thôi, cứ để em ấy ngủ đi ạ.''
Dì Giang lo lắng nói: "Cậu ấy cũng có ngủ nướng bao giờ đâu. Lúc nãy dì lên gọi nghe giọng cậu ấy như kiểu bị ốm rồi ấy, liệu có phải ốm thật không nhỉ?''
"Dì ơi là dì, cậu ấy bị ốm cháu còn không biết sao?'' Cố Sơn Trạch ý vị thâm trường cười cười, "Không phải hôm qua em ấy vừa có thể đứng dậy được sao? Em ây vui lắm nên chắc mệt rồi ngủ quên thôi.''
"Ra là vậy. Vậy để dì hầm canh cho cậu ấy bồi bổ, vừa hay trong bếp đang có hai còn gà mái.''
"Cháu cũng muốn bồi bổ.'' Cố Vân Trạch nói.
Cố Sơn Trạch vô tình mà trừng cậu một cái, "Em không xứng được bồi bổ. Tí nữa cơm nước xong rồi thì ra ngoài tiếp tục phạt đứng đi!''
Thanh âm Cố Vân Trạch hữu khí vô lực, quanh mắt còn có cả quầng thâm, "Cố Sơn Trạch, anh có còn là con người không? Em đã đứng suốt một đêm đấy! Nếu không phải sức lực em tốt thì anh không còn thấy em từ lâu rồi!''
Quả thật là như vậy. Sáng nay lúc dì Giang ra cửa từ sớm, vừa mở cửa ra đã thấy trong viện có người đang đứng, suýt chút nữa đem linh hồn nhỏ bé của dì bay mất luôn.
Cố Sơn Trạch vẫn còn chưa nguôi giận, "Dùng cách xử phạt về thể xác này là nhẹ nhất rồi. Kỳ nghỉ này đừng có nghĩ đến chuyện tìm anh xin tiền tiêu vặt nữa!''
Nghe được ba chữ 'tiền tiêu vặt', Cố Vân Trạch sợ đến trắng bệch cả mặt, "Anh!''
Cậu nghèo lắm, tiền sinh hoạt trong nhà đưa cho chỉ đủ để sinh hoạt mà thôi. Mấy cái như quần áo tai nghe máy nghe nhạc máy chơi game gì đó đều là anh cậu mua cho. Cố Vân Trạch lập tức mềm mỏng, "Vâng vâng đã biết ạ, chỉ cần làm ngài vui vẻ thì em bị phạt đứng cả ngày cũng được, nhưng mà tiền tiêu vặt thì....''
Cố Sơn Trạch lười để ý đến cậu.
Ăn sáng xong, Cố Sơn Trạch trở về phòng. Thẩm Băng Châu còn đang che đầu ngủ, nhìn chẳng có chút dấu hiệu muốn rời giường nào cả.
Hắn ngồi xuống mép giường, xốc lên một góc chăn, "Châu Châu.''
Thẩm Băng Châu mơ màng mở mắt ra, "Chồng.''
Cố Sơn Trạch không nhịn được mà cong khóe môi, "Nên dậy rồi em, không phải hôm qua em bảo muốn anh dắt em ra bên ngoài đi dạo sao? Hôm nay nắng đẹp lắm đấy.''
Thẩm Băng Châu thật sự mệt muốn chết rồi. Vừa mới khỏi tê liệt xong lại lâm vào một cái tê liệt khác.
Môi dưới của anh còn đang đỏ, lưu lại chứng cứ phạm tội đem qua.
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng mở mắt ra, "Chồng ơi em dậy không nổi.''
Cố Sơn Trạch véo má anh, "Để anh ôm em dậy.''
Thẩm Băng Châu phối hợp mà vươn tay để Cố Sơn Trạch kéo mình dậy. Sau đó Cố Sơn Trạch lại đỡ lưng anh, giúp anh mặc quần áo.
Thẩm Băng Châu nằm dính lên người Cố Sơn Trạch, tùy ý để hắn lôi tay kéo chân mình mặc quần áo, trong miệng lại mềm như bông mà gọi: "Chồng ơi.''
''Sao em?''
''Chồng ơi"
"Sao nào.''
"Không sao cả, em chỉ muốn khen anh thôi.''
"Khen anh cái gì?''
Thẩm Băng Châu cọ cọ lên cổ hắn, tham lam mà tận hưởng hương nước hoa trên người Cố Sơn Trạch, "Anh phải hôn em một cái cơ thì em mới nói.''
Cố Sơn Trạch cười. Hắn đang nghĩ mình có phải chiều vợ đến mức đội lên đầu không mà muốn được khen còn phải hôn một cái mới chịu nói nữa.
Hắn phủ lên người Thẩm Băng Châu, đánh giá khuôn mặt xinh đẹp còn chưa tỉnh ngủ kia, "Vậy em nói cho chồng biết em muốn được hôn ở đâu nào.''
Thẩm Băng Châu chậm rì rì nghĩ ra đáp án: "Hôn môi đi, mấy chỗ khác hôn đủ rồi.''
Cố Sơn Trạch liền kề sát vào, ngậm lấy cánh môi mê người kia, dịu dàng mút mát sau đó lại thâm nhập vào khoang miệng.
Kỹ thuật hôn của Thẩm Băng Châu lại tiến bộ rồi. Từ lúc giữa hai bon họ có lần đầu tiên thì kĩ thuật của anh vẫn luôn đi lên, đến nỗi mấy phương pháp này đều là học trộm được trên người Cố Sơn Trạch.
Sau vài phút Cố Sơn Trạch lưu luyến không rời mà buông ra. Thẩm Băng Châu hơi thở dốc, gương mặt phiếm hồng, trong mắt như vô cùng kích động.
Chính là ánh mắt ấy có thể một trăm phần trăm khiến Cố Sơn Trạch động tình.
Hắn nhìn qua những dấu vết hỗn độn dưới ngực, sau đó lại che đi đôi mắt câu người kia, "Được rồi, mau nói cho anh xem em muốn khen anh cái gì.''
Thẩm Băng Châu ngoan ngoãn để hắn che mắt, đôi môi còn chưa kịp lau đi, "Khen anh khen anh.''
Cố Sơn Trạch trố mắt, buông tay ra nhìn thấy đôi mắt giảo hoạt kia, lập tức thở dài: "Châu Châu, nếu lừa hôn là phạm pháp thì em đã vào kia từ lâu rồi đấy.''
Ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Băng Châu khẽ chớp, "Chồng.''
Cố Sơn Trạch liếc anh một cái, mượn sức thắt một cái nút trước ngực che lại cảnh xuân kia.
"Giờ cho em đi ăn sáng đã, sau đó lại mang em đi luyện đi.''
"Vâng chồng.''
"Anh có hỏi qua qua bác sĩ rồi, bác sĩ nói không cần gấp về kiểm tra, có thể để khôi phục sức lực ở chân trước cũng được.''
"Vâng chồng.''
Cố Sơn Trạch trầm mặc hai giây, vẫn là không nhịn được cười, "Rốt cuộc là em làm sao? Sao tự nhiên lại dính anh như vậy?''
"Em có sao đâu chồng.'' Thẩm Băng Châu lại nhào vào ngực hắn, "Buồn ngủ quá, em muốn ngủ nữa cơ.''
Cố Sơn Trạch cũng muốn để anh ngủ nhiều thêm chút, nhưng Thẩm Băng Châu thực sự đã ngủ đủ rồi, cứ túng dục quá độ như vậy cũng không tốt, cho nên mới phải tiết chế đấy!
Hắn nói: "Thôi ngủ đủ rồi em, giờ mình ra ngoài phơi nắng, chờ lát nữa anh lại ngủ trưa với em.''
Thẩm Băng Châu từ trong ngực hắn bò dậy, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng.''
Phản ứng không kịp đề phòng như vậy suýt chút nữa khiến tâm Cố Sơn Trạch mềm nhũn ra rồi.
Đây là phản ứng mà Châu Châu lần đầu tiên lộ ra trước mặt hắn. Trước đó vinh hạnh này chỉ có Thẩm Thần Sa mới có đãi ngộ thôi.
Nơi hấp dẫn nhất của Thẩm Băng Châu chính là sự ngoan ngoãn từ trong xương cốt. Không nghĩ tới cái ngoan ngoãn này lại gợi lên xúc động của hắn. Cố Sơn Trạch đã bao lần nhìn thấy Thẩm Băng Châu nói chuyện trước mặt Thẩm Thần Sa rồi, lúc ấy hắn chỉ muốn dứt khoát bắt người về nhà.
Thẩm Băng Châu híp mắt ngáp một cái, "Chồng ơi dẫn em xuống ăn cơm đi.''
Cố Sơn Trạch bình tĩnh hít vào một hơi, cười dịu dàng, "Được.''
Nhịn xuống đi nhịn xuống đi, bằng không vợ yêu bé bỏng của hắn không xuống giường được mất.
Thức ăn cho Thẩm Băng Châu đặt trên bàn vẫn còn nóng hổi.
Cố Sơn Trạch dìu anh xuống lầu. Dì Giang ở dưới nhà nhìn được không khỏi lệ nóng doanh tròng, "Tốt quá rồi, ông bà dưới kia cũng có thể an tâm được rồi.''
Thẩm Băng Châu đi đường còn chưa quen, tốt rất nhiều sức. Cần nhiều thời gian hồi phục mới có thể linh hoạt được như trước kia.
Đi đến bàn ăn, Thẩm Băng Châu túm lấy Cố Sơn Trạch không bỏ, "Chồng ơi ôm em chốc lát đã.''
Cố Sơn Trạch ngồi xuống để anh ngồi trên đùi mình, bưng bát đút cho Thẩm Băng Châu ăn.
Dì Giang che miệng cười trộm, lén lút đi ra ngoài.
Trong viện, Cố Vân Trạch còn đang bị phạt đứng, xuyên qua cửa sổ nhà ăn nhìn được động tác của hai người vô cùng rõ ràng.
Cậu không nhịn được mà xoa hai bả vai, "Dì Giang, hai người bọn họ vẫn luôn như vậy ạ?''
Dì Giang lấy ra một cái ghế nhỏ, ngồi dưới ánh mặt trời nhặt rau, "Nhị thiếu gia vốn dĩ thích làm nũng mà. Từ sau khi ông bà qua đời tính tình cậu ấy thay đổi rất nhiều. Về sau lại còn bị thương nữa nên càng ít người hiểu được cậu ấy. Nhưng mà bây giờ đã tốt rồi.''
Cố Vân Trạch cái hiểu cái không gật đầu, "Chẳng trách, anh trai cháu cũng không oan uổng gì. Này ai so được với anh ấy chứ.''
Một bữa cơm sáng đơn giản lại ăn mất nửa tiếng.
Theo lời dặn dò của bác sĩ, Cố Sơn Trạch dẫn Thẩm Băng Châu ra viện tản bộ. Cố Vân Trạch đứng đó trở thành vật tham chiếu, hai người lấy cậu làm trung tâm rồi đi một vòng quanh cậu. Cố Vân Trạch đột nhiên cười, "Anh dâu, anh với anh em như giống cái gì ấy.''
Thẩm Băng Châu dừng lại, "Giống cái gì?''
Cố Vân Trạch cố gắng nghĩ, "Thì kiểu chiều cao của hai người, nếu anh là cái điện thoại thì anh em là cái ốp điện thoại ấy.''
So sánh này quá kì quái, tâm trạng Cố Sơn Trạch đang tốt nên không mắng cậu, nhưng hắn lại nói, "Lại nói điện thoại, em làm điện thoại anh dâu em rơi xuống giếng rồi, tính đền lại như thế nào?''
Cố Vân Trạch ngây người, "Muốn em đền á?''
"Chẳng lẽ em cảm thấy mình không cần đền à?'
Thẩm Băng Châu cảm thấy không cần đền thật, "Cậu ấy cũng có cố ý đâu anh, cái điện thoại kia em cũng dùng lâu rồi, đổi cái mới cũng được.''
Cố Sơn Trạch lại không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, "Để nó đền cho em, cho nó biết chịu trách nghiệm với việc làm của mình.''
Cố Vân Trạch sắp khóc thật rồi, "Cố Sơn Trạch anh là anh trai em đó, anh có biết em nghèo như nào không hả!? Tiền vé máy bay về đây đều là em tự bỏ tiền túi ra mua đấy. Bây giờ em không còn một xu dính túi rồi!''
Cố Sơn Trạch trừng cậu một cái, "Xứng đáng!''
Dì Giang nhìn bọn họ ầm ĩ, trên mặt tràn đầy tươi cười. Nếu ông bà còn ở trên đời thấy được cảnh này cũng nhất định sẽ vui mừng.
Nghĩ đến điều này, bà lại không nhịn được thở dài, Nhị thiếu gia cũng tìm được chồng rồi. Còn Thẩm Thần Sa cả đầu chỉ có công việc kia bao giờ mới có thể đây.
Ăn cơm trưa xong Thẩm Băng Châu buồn ngủ không chịu được, muốn đi ngủ trưa.
Cố Sơn Trạch đưa anh về phòng ngủ xong chuẩn bị rời đi, Thẩm Băng Châu lại giữ chặt không bỏ, "Anh bảo sẽ ngủ trưa với em cơ mà?''
Cố Sơn Trạch lúc này mới nhớ tới mình có nói như vậy, đành ngồi xuống bên cạnh anh, "Vốn dĩ muốn ngủ với em nhưng để anh đi dạy dỗ lại Cố Vân Trạch một chút đã.''
Buồn ngủ quá rồi, Thẩm Băng Châu ngáp không ngừng, "Đừng dạy dỗ cậu ấy nữa.''
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ nói: ''Em đừng cầu tình cho nó. Tầm tuổi này của nó là phải dạy bảo một chút, không sau này lại lồng hành hư hỏng, không biết còn gây ra họa gì nữa.''
Thẩm Băng Châu ôm lấy cánh tay hắn, dùng sườn mặt cọ cọ, "Em co cầu tình cho cậu ấy đâu? Em chỉ nói là dạy dỗ cậu ấy không bằng dạy dỗ em đi này.''
"Em còn muốn được như nào nữa? Tối qua em còn chưa thấy đủ sao?''
"Tạm thời đủ rồi, mấy ngày nữa lại dạy dỗ em tiếp đi.''
Cố Sơn Trạch nhíu mày, bỗng cảm thấy tương lai thật vất vả.
Thẩm Băng Châu thật sự mệt lắm rồi, mí mắt sắp sụp cả lại, "Tự nhiên em nhớ ra, anh cũng đến chỗ này rồi vậy đám hoa bên nhà phải thế nào bây giờ? Chỗ đấy còn có mấy cây tử đằng nữa mà nó vẫn còn nhỏ....''
"Em lo chuyện này làm gì? Mèo của anh cũng còn đang ở nhà, anh tìm người đến chăm rồi.''
"Vậy thì tốt rồi, nhất định phải để nó sống. Anh có nhìn thấy cây tử đằng trong viện kia không? Đấy là mẹ em tự tay trồng, bây giờ đã lớn từng ấy rồi, mấy ngày nữa là nó sẽ nở hoa, khắp viện sẽ toàn màu tím cho xem....Ba em nói, muốn làm một cái xích đu ở dưới giàn hoa kia để cả nhà cùng ra đó ngắm, chỉ tiếc...''
Cố Sơn Trạch nhỏ giọng hỏi: "Chỉ tiếc gì em?''
Thẩm Băng Châu dán vào ngực hắn, "Chỉ tiếc còn chưa kịp làm bọn họ đã gặp tai nạn rồi. Em cũng muốn làm một cái như vậy ở nhà của chúng mình....''
Lời còn chưa nói hết, Cố Sơn Trạch vừa cúi đầu đã thấy anh ngủ mất rồi.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giàn hoa tử đằng ngoài kia đã có dấu hiệu sắp nở, ước chừng vài ngày nữa là có thể đón được lần nở hoa đầu tiên rồi.
Hắn đột nhiên có chủ ý, dưới giàn tử đằng kia quả thực có thể lắp một cái xích đu, thích hợp cho bọn họ làm chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.