Bất Trác

Chương 58: Cùng nhau ngắm trăng




Kế hoạch làm xích đu kia được thực thi vô cùng thuận lợi.
Ở trong nhà đã có sẵn dụng cụ, thiếu ở đây là vật liệu. Cố Vân Trạch nhanh chân chạy đến hộ gia đình đã bồi thường cho cậu hai con gà mái kia để xin mấy khối gỗ có thể dùng được, thuận tiện làm luôn cu li chạy vặt. Có như vậy cậu mới không đến nỗi cứ bị Cố Sơn Trạch trừng này trừng nọ.
Cũng là ngày đó Thẩm Băng Châu mới đem tin tức này báo cho chị mình còn đang đi du lịch bên kia.
Ban đầu Thẩm Thần Sa còn tưởng anh đang nói đùa, mãi đến khi Thẩm Băng Châu gọi video qua, Thẩm Thần Sa nhìn thấy anh đã đi lại như bình thường được mới kích động đến nỗi ôm chầm lấy Lục Thư Nam.
Lục Thư Nam đỏ hết cả mặt, khẩn trương đến nỗi qua loa đáp vài câu rồi chạy khỏi màn hình điện thoại.
Mà Thẩm Thần Sa còn đang chìm đắm trong niềm vui to lớn này mà không để ý đến người bên cạnh có gì bất thường, "Tốt quá rồi, Châu Châu, bây giờ chị lập tức về với em!''
Thẩm Băng Châu vội vàng, "Chị về làm gì? Còn chưa đi du lịch xong mà? Hiếm lắm mới có dịp được thả lỏng, chị cứ từ từ chơi đã rồi hẵn về.''
Thẩm Thần Sa lắc đầu, "Không được, chuyện quan trọng như vậy chị cần phải đích thân về xem mới được.''
Chỉ là đi du lịch mà thôi, bản thân cô cũng không phải đặc biệt hứng thú. Bây giờ Thẩm Thần Sa chỉ hận ngay lúc này không thể bay ngay về với em trai mình mà thôi.
Thẩm Băng Châu lộ vẻ khó xử.
Thẩm Thần Sa bình tĩnh lại, trêu đùa nói: "Sao? Không muốn chị về chơi với em à?''
Thẩm Băng Châu ho khan, "Muốn, nhưng mà mấy hôm nay em có chồng ở bên cạnh rồi mà.''
Ý cười trên mặt Thẩm Thần Sa vỡ vụn.
"Không phải không phải!'' Thẩm Băng Châu vội vàng giải thích, "Ý em là em có chồng ở đây rồi, chị chăm sóc bản thân mình trước đi.''
Người trong video gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Ừ ừ ừ biết rồi, không đến quấy rầy thế giới của hai người nữa là được chứ gì.''
"Ý em không phải vậy mà! Em chỉ muốn chị với Thư Nam ở thêm nhiều ngày nữa thôi. Với lại ở đây làm gì có thế giới của hai người gì chứ, dì Giang với Cố Vân Trạch cũng ở đây mà.''
Thẩm Thần Sa híp mắt, "Sao lại muốn để chị với Thư Nam ở thêm vài ngày nữa?''
Thẩm Băng Châu thầm nghĩ không ổn rồi, lỡ miệng mất tiêu!
"Thì tại...'' Anh ấp úng, "Thì tại Thư Nam muốn ở bên chị nhiều hơn, chị coi như toại nguyện cho cậu ấy đi....''
Lời còn chưa dứt, Lục Thư Nam đã ló đầu vào, "Châu Châu, nên đi ăn cơm rồi, tắt máy đã nhé.''
Thẩm Băng Châu ngốc nghếch, "Ò...''
Mà đầu bên kia Thẩm Thần Sa cũng ngốc theo.
Lực chú ý của cô đã bị thu hút bởi lỗ tai đã đỏ bừng lên của Lục Thư Nam. Nói cho cùng, bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, cho nên Thẩm Thần Sa cũng có chút hiểu biết về Lục Thư Nam.
Cô trêu ghẹo: "Sao? Nhìn thấy em nào thích thích rồi à?''
Đột nhiên ánh mắt Lục Thư Nam lạnh đi, anh chỉ vào phía sau giường, hỏi: "Rốt cuộc là vì sao chúng ta lại ở chung một phòng vậy?'''
Thẩm Thần Sa khoanh tay, nói theo lẽ thường, "Bởi vì khách sạn chỉ có gian phòng này thôi, sợ cái gì, quan hệ của chúng ta cũng có gì mờ ám đâu. Cậu ngủ sofa là được mà.''
Lục Thư Nam vô lực thở dài, "Thôi được rồi, để em ngủ sofa.''
Bây giờ vẫn còn sớm, mà Thẩm Thần Sa lại có thói quen ngủ muộn nên giờ này nhất định là không ngủ nổi. Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng đang ở chung một phòng, Lục Thư Nam nói muốn đi ngủ mà cô lại bật đèn thức đêm thì cũng không được.
Thẩm Thần Sa dựa vào đầu giường ngây ra, lại nghĩ đến câu nói kia của Thẩm Băng Châu: Thư Nam muốn ở với chị nhiều hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được gì, cô thử nói nhỏ, "Thư Nam....''
Phía sofa truyền đến tiếng hít thở đều đặn, tựa hồ là đã ngủ rồi.
Thẩm Thần Sa lại kéo chăn lên cao một chút, trong đầu nghĩ lung tung, nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa, nghĩ đến đứa em trai mở mồm ra là suốt ngày gọi chồng, tự nhiên lại cảm thấy có chút cô đơn.
Cô nghĩ đến một câu nói kia, rằng con gái gả chồng như bát nước đổ đi. Đứa em trai mà cô yêu thương nhất còn chưa có được gả ra ngoài mà trong mắt bây giờ đã chỉ có mỗi chồng thôi.
Thẩm Thần Sa lại nói, "Thư Nam, cậu ngủ rồi sao?''
Vẫn không có ai đáp lại.
Cô đành phải từ bỏ, rón ra rón rén ngồi dậy đi đến máy lọc nước bên cạnh uống cốc nước.
Điện thoại của Lục Thư Nam đặt ở chiếc tủ bên cạnh, không biết là có ai nhắn đến mà màn hình cứ liên lục sáng lên.
Ánh mắt Thẩm Thần Sa đảo qua, bất ngờ phát hiện điện thoại cũng không có khóa, tin nhắn nhận được đều hiện hết lên trên màn hình:
[Cơ hội tốt như vậy sao cậu lại không thổ lộ đi?''
[Chị tôi khó theo đuổi lắm đó!]
[Cậu cứ ngồi đấy mà chờ cùng chị tôi độc thân đến già đi!]
Thẩm Thần Sa kinh hoảng chớp mắt.
Không phải chứ? Không thể nào?
Thẩm Thần Sa cứng đờ, muốn quay đầu lại xem Lục Thư Nam ở trên sofa có phát hiện mình không, vừa quay đầu lại đã sợ tới mức suýt ném luôn cả ly nước trong tay.
Lục Thư Nam đang đứng ở phía sau.
Nếu không đi giày cao gót thì cô còn thấp hơn cả Thẩm Băng Châu chứ đừng nói đến Lục Thư Nam. Thẩm Thần Sa theo bản năng mà lùi về phía sau, ha ha cười gượng: "Xin lỗi nhé, chị không cố ý nhìn lén đâu.''
Lục Thư Nam từ trên cao nhìn xuống, trong mắt như có ánh sáng nhạt.
Đầu óc khôn khéo như Thẩm Thần Sa vậy mà bây giờ lại trống rỗng không biết nên làm như nào.
Lục Thư Nam nhìn cô trong chốc lát, mềm như bông mà mở miệng, "Em có thể ngủ cùng với chị được không?''
Trong đầu Thẩm Thần Sa xoay mòng mòng. Bây giờ cô có thể hỏi vì sao, có thể tức giận mà từ chối, nhưng nhìn cặp mắt như con cún nhỏ thế kia lại ấp úng, "Đư...được.''
Lục Thư Nam căn bản chẳng quan tâm đến chuyện điện thoại là như nào, đi tới ngồi vào mép giường, thấy Thẩm Thần Sa còn đang sững sờ tại chỗ mới vỗ vỗ khăn trải giường nói: "Lại đây đi chị.''
Thẩm Thần Sa đi qua.
Đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến những chuyện khiến người khác đỏ mặt kia, mà đối tượng ở đây lại là Lục Thư Nam vừa quen thuộc vừa xa lạ kia. Lúc này Lục Thư Nam đã nằm lên trên giường rồi, nói với cô: "Ngủ ngon.''
Hôm sau Lục Thư Nam ngủ đủ rồi tỉnh lại, phát hiện Thẩm Thần Sa cũng không còn ở trên giường.
Anh đi ra bên ngoài tìm thử, hỏi thăm nhân viên khách sạn mới biết Thẩm Thần Sa hơn nửa đêm chạy đến phòng tập thể thao, luyện từng cái thiết bị một thẳng đến hừng đông.
Lục Thư Nam chẳng hiểu gì, muốn hỏi Thẩm Băng Châu một chút xem có chuyện gì vậy, lúc này mới chú ý đến mấy cái tin nhắn kia.
Bây giờ Lục Thư Nam mới phản ứng được lại, thì ra tối qua Thẩm Thần Sa nói không cố ý nhìn lén là nói cái này!
Lục Thư Nam hóa đá ngay tại chỗ, lỗ tai đỏ cả lên.
Chuyện này truyền đến tai Thẩm Băng Châu làm anh cười cả ngày.
"Hai cái người này cũng tự nhiên vậy luôn, không biết bao giờ em mới được gọi anh rể đây nhỉ?''
Cố Sơn Trạch nói: "So với trước đây thì tiến triển như vậy là tốt lắm rồi. Không chừng chờ bọn họ trở về lại biến thành một cặp tình nhân không ấy.''
Thẩm Băng Châu cười khẽ, "Chỉ mong là như vậy.''
Hoa tử đằng trong viện thi nhau nở rộ, được ánh trăng chiếu lên một tầng sáng bạc. Ánh trăng ở đây hình như còn sáng hơn ở trong thành phố. Bọn họ đang ngồi trên xích đu, cùng nhau ngắm trăng.
Thẩm Băng Châu cảm khái: "Chúng ta liệu có thể luôn được ngắm trăng cùng nhau không?''
Trong mắt Cố Sơn Trạch đầy ý cười, "Em vẫn luôn muốn ngắm trăng cùng anh sao?''
Trước khi hai chân khỏi hẳn, Thẩm Băng Châu chưa bao giờ dám nghĩ đến bọn họ về sau sẽ như thế nào. Bây giờ thì đã khác, con đường tưởng như đã bị bịt kín giờ đây đã thông suốt rồi.
Anh bỗng nhiên đặt vấn đề: "Cố Sơn Trạch, chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?''
''Chưa lâu đâu em.'' Thời gian mà bọn họ quen nhau tính ra cũng mới được non nửa năm.
"Nhưng sao em lại cảm thấy chúng ta dường như quen nhau đã lâu rồi nhỉ?''
Cố Sơn Trạch đặt ngón tay anh vào lòng bàn tay mình nghịch nghịch, "Bởi vì chúng ta đã trải qua rất nhiều.''
Thẩm Băng Châu đồng ý với đáp án này, lại không biết nên nói tiếp như nào.
Màn đêm yên tĩnh, không ai quấy rầy bọn họ, anh có thể nghiêm túc mà suy nghĩ vấn đề, "Cố Sơn Trạch, anh có bao nhiêu người như vậy sao anh lại chọn em?''
Cố Sơn Trạch vẫn trả lời như cũ, ''Bởi vì anh thích em.''
Lần này Thẩm Băng Châu lại truy hỏi, "Anh nói rõ thích em ở đâu xem nào.''
Cố Sơn Trạch bật cười, "Miệng lưỡi của em là học từ CEO của bọn anh à?''
Thẩm Băng Châu nào biết CEO nhà người ta là ai, không tha cho Cố Sơn Trạch mà cứ ôm cổ hắn, "Chồng ơi.''
Cho tới bây giờ, nghe được hai từ "Chồng ơi", phản ứng đầu tiên của Cố Sơn Trạch là đau đầu, ngọt ngào đến đau đầu.
Hắn ôm người vào trong ngực, "Em muốn nghe anh nói thật à?''
"Đương nhiên là phải nói thật, nếu không về sau đừng nói chuyện gì nữa!''
"Nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mà sao em biết được anh đang nói dối hay nói thật?''
Thẩm Băng Châu ngây ngẩn trong chốc lát, cái này đúng là anh không thể phân biệt được thật.
Cố Sơn Trạch nhéo mặt anh, "Anh thích gương mặt của em, cũng thích cả dáng người em nữa, thích dáng vẻ ngoan ngoãn khi em nói chuyện với chị mình, còn thích cả em lúc trên giường cứ quấn lấy anh không bỏ nữa.''
"Còn gì nữa?''
"Như này còn chưa đủ nhiều à?''
"Sao lại nhiều được?''
Cố Sơn Trạch chiều chuộng mà nói, "Còn thích cả mỗi khi tan làm về nhà đều có thể nhìn thấy em. Mấy ngày em không ở nhà anh chẳng quen chút nào.''
Thẩm Băng Châu biết đây là nói thật, lại cố ý nói đùa, "Thật hay giả đấy? Chẳng lẽ anh không cảm thấy nhẹ nhàng sao? Rốt cuộc cũng không phải mệt mỏi chăm sóc em nữa mà.''
"Anh không có nghĩ như vậy.'' Cố Sơn Trạch bình tĩnh nói.
Thâm băng châu cũng không đùa nữa, "Em xin lỗi, trước đây em đã từng hoài nghi anh như vậy.''
"Anh biết.'' Cố Sơn Trạch cười khẽ, "Bây giờ đã có thể trả lời câu hỏi của anh chưa?''
Em vẫn luôn muốn ngắm trăng cùng anh sao?
Thẩm Băng Châu không có mang mắt kính ra đây, ánh mắt kia không có gì che đậy, lại vẫn hấp dẫn Cố Sơn Trạch như vậy.
Cố Sơn Trạch chờ anh trả lời.
Nửa phút trôi qua Thẩm Băng Châu mới mở miệng hỏi ngược lại: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu, chúng ta có thể vẫn luôn được ngắm trăng cùng nhau không?''
Cố Sơn Trạch kiên định nói, "Có thể.''
Thẩm Băng Châu run lên.
Đây là trạng thái không thể khống chế được, mặc dù tương lai của bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều gian nan mờ mịt, nhưng dường như bởi vì một lời hứa hẹn này mà được tiếp thêm muôn vàn dũng khí.
Rất nhiều năm sau, Thẩm Băng Châu nắm tay Cố Sơn Trạch ở trong lều trên núi cao ngắm trăng, nhớ lại một màn này vẫn vô cùng xúc động, "Chồng ơi, em muốn luôn được ngắm trăng cùng anh.''
Cố Sơn Trạch nắm cằm anh, trao cho Thẩm Băng Châu một cái hôn.
"Sáng mai về với anh nhé.'' Cố Sơn Trạch nói.
Hắn xin nghỉ để đến đây, công việc còn đang rất bận, sáng mai liền phải đi rồi.
Thẩm Băng Châu suýt chút nữa đã nói vâng, lại nghĩ đến chị mình, "Em vẫn chưa muốn về. Anh dẫn em anh về trước đi.''
Cố Sơn Trạch nhíu mày, "Vì sao?''
''Chị em muốn ở lại đây một khoảng thời gian, em mà đi rồi thì không ai ở đây với chị ấy nữa.''
Cố Sơn Trạch lại càng nhăn mày sâu hơn, "Châu Châu, chị em quan trọng hay chồng em quan trọng hơn?''
Thẩm Băng Châu lạnh mặt, "Không cho anh hỏi vấn đề này!''
"Cái này thì có gì khó trả lời đâu? Nếu chị em hỏi thì em nói là chị em quan trọng, ngược lại nếu chồng em hỏi thì em phải trả lời gì nào?''
Thẩm Băng Châu bĩu môi, "Chồng em quan trọng.''
"Chứ còn gì nữa? Nếu chồng em quan trọng thì có phải sáng mai em nên về với chồng em không?''
Thẩm Băng Châu tiếp tục bĩu môi, "Em có phải vĩnh viễn không về nữa đâu mà.''
Cố Sơn Trạch cũng học theo Thẩm Băng Châu, bĩu môi, "Châu Châu ơi em chẳng thương anh chút nào cả.''
"Không phải là không thương anh. Em muốn ở lại đây chờ chị em về đã, để xem có cơ hội giúp Lục Thư Nam không.''
"Anh chuẩn bị bất ngờ cho em đấy, vậy mà em vẫn không về à?''
"Bất ngờ của anh em thấy từ lâu rồi!''
Cố Sơn Trạch lâm vào trầm mặc.
Thẩm Băng Châu: "Không phải em cố ý lỡ miệng đâu.''
"Không sao, anh biết em đã động qua rồi mà.''
Cố Sơn Trạch thở dài, "Thật sự là không muốn về với anh à?''
Thẩm Băng Châu vỗ lên mu bàn tay hắn, "Đến khi nhớ anh thì em sẽ quay về.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.