Bất Trác

Chương 59: Thời hạn nhớ nhung




Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Băng Châu tiễn Cố Sơn Trạch đi.
Vốn dĩ hắn nên dẫn cả Cố Vân Trạch về theo luôn, nhưng mà mấy ngày nay Cố Vân Trạch tìm được chính sự để làm rồi: Làm bài tập về nhà.
Nghe nói là bài tập vẽ vật thực mà trường giao cho. Cậu thấy rất thích phong cảnh nông thôn ở đây nên muốn vẽ một hệ liệt luôn, bây giờ đã xong hai bức, nhất quyết muốn vẽ xong mới về.
Cố Sơn Trạch không lay chuyển được cậu, lúc sắp về cứ mãi cảnh cáo là không cho phép lại nghĩ ra mấy ý tưởng vớ vẩn dở hơi gì nữa.
Cố Vân Trạch luôn miệng đồng ý.
Sau khi Cố Sơn Trạch đi rồi, hoa cỏ sinh khí đầy vườn đột nhiên quạnh quẽ hẳn.
Thẩm Băng Châu còn đang nghĩ chính mình có thể nhịn đến bao lâu không đi tìm hắn, không ngờ tới chân trước Cố Sơn Trạch vừa đi anh đã nhớ điên lên rồi.
Vì để dời đi lực chú ý, Thẩm Băng Châu đi theo Cố Vân Trạch ra ngoài vẽ vật thực. Nhưng mà đứa nhỏ này lúc nghịch thì lại khiến người khác không chịu nổi, đến lúc yên tĩnh làm việc thật ra lại chuyên chú y như anh trai cậu vậy.
Thẩm Băng Châu ngồi thẫn thờ trên bàn vẽ cạnh đám cỏ xanh. Giờ này chắc hẳn Cố Sơn Trạch đáp máy bay rồi nhỉ, công ty thúc giục vội vã như vậy, chắc là đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có đã phải vào họp rồi.
Lúc đổi màu vẽ, Cố Vân Trạch thấy anh đầy mặt phiền muộn, cười hì hì hỏi: "Anh dâu, sao anh không về luôn với anh em vậy?''
"Tôi cũng đang nghĩ mình vì sao lại không về cùng anh ấy.''
Cố Vân Trạch cắn bút, suy nghĩ, "Không sao đâu anh, anh thử nghĩ xem, nếu anh về thì anh trai em cũng bận công việc, không có thời gian rảnh ở bên anh đâu.''
Nghĩ đến điểm này, Thẩm Băng Châu càng sầu, "Về sau chắc anh ấy sẽ càng bận hơn.''
"Đấy là chắc chắn.'' Cố Vân Trạch bỗng nhiên nói, "Không lâu nữa anh em sẽ thăng nhiệm lên CEO đấy.''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc, "Nhanh như vậy?''
"Thì vốn dĩ là như vậy mà, bây giờ CEO của Sơn Viễn đang là Đường tổng, rất nhanh sẽ từ chức thôi. Nhưng mà trong thời gian ngắn không tìm được ai thích hợp thay thế nên ba em lúc này mới gọi anh em về đó.''
"Này không phải trâu bắt chó đi cày à?''
"Vậy thì phải xem cày như nào đã.'' Cố Vân Trạch lộ ra ánh mắt kính nể, "Anh xem đỉnh lắm đó, anh có để ý sự nghiệp của anh ấy không? Sản phẩm trang sức ở Sơn Viễn trong giới thời thượng đã có một vị trí nhỏ rồi đấy, mà anh ấy chỉ tốn nửa năm để đạt được thôi.''
Thẩm Băng Châu lại nghĩ đến nhà mình, ánh mắt chìm xuống.
Như có linh cảm, hôm đó anh cùng Cố Vân Trạch về nhà liền phát hiện trong nhà đã có vị khách không mời mà đến.
Dì Giang nôn nóng đứng ngoài cửa đợi, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Băng Châu đã vội nói, "Nhị thiếu gia, Thẩm Thanh Hòa tới.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng đỡ mắt kính, bình tĩnh đi vào phòng khách.
"Châu Châu? Cháu đi được rồi sao?''
Thẩm Băng Châu mỉm cười xa cách, "Cô ạ.''
Thẩm Thanh Hòa thấy anh không niềm nở cũng xấu hổ ngồi lại chỗ cũ, "Ừm...Chị cháu đâu rồi?''
Thẩm Băng Châu ngồi xuống đối diện bà, giọng điệu lạnh nhạt, "Chị cháu không ở đây, nếu cô tới tìm chị ấy thì bây giờ có thể về rồi.''
Thẩm Thanh Hòa khó xử xoa hai tay, ''Châu Châu, lần này cô tới là có chuyện nghiêm trọng muốn nói. Cô không liên lạc được với chị cháu, những chỗ có thể tìm đều đã tìm rồi.''
Thẩm Băng Châu nghĩ thầm, bà đương nhiên không liên lạc được với chị ấy rồi, chị ấy còn đang bận đi du lịch kia kìa.
Nhưng xuất phát từ lễ phép, Thẩm Băng Châu vẫn hỏi: "Là chuyện gì nghiêm trọng ạ?''
Thẩm Thanh Hòa hơi do dự, "Là chuyện công ty...''
Lần trước Thẩm Thần Sa có dặn qua nếu Thẩm Thanh Hòa đến đây hỏi thì cứ bảo cô không ở đây là được. Thẩm Băng Châu cảm thấy không ổn, nói: "Để cháu giúp cô hỏi chị ấy xem thế nào.''
Anh gọi điện thoại cho Thẩm Thần Sa, Thẩm Thần Sa cũng không hỏi là có chuyện gì, chỉ bảo anh chuyển lại bốn chữ: Tuyên bố phá sản.
Bốn chữ này như một cái búa gõ vào đầu Thẩm Thanh Hòa, cũng gõ luôn vào đầu Thẩm Băng Châu.
Lần trước nghe Thẩm Thần Sa nói qua về chuyện công ty anh đã có dự cảm không ổn, không nghĩ tới, chuyện mới qua bao lâu chứ....
Vẫn là phải đi đến bước này.
Thẩm Thanh Hòa bỗng nhiên ôm mặt khóc rống lên.
"Là cô sai, lúc trước cứ để Sa Sa làm là được rồi, đây là người trong nhà hại nhau chứ còn gì nữa....''
"Bại ở dưới tay cô, làm sao cô có thể ăn nói được với ba cháu dưới kia đây....''
Thẩm Băng Châu đau lòng nhìn bà.
Việc đã đến nước này, hối hận còn có ích gì. Sau này quan hệ của bọn họ chỉ như người dưng nước lã thôi.
Sau khi tiễn Thẩm Thanh Hòa đi, Thẩm Băng Châu ngồi nghệt ra.
Cố Vân Trạch lo lắng hỏi, "Anh dâu, anh còn ổn không?''
Thẩm Băng Châu vô lực lắc đầu, "Tôi không sao, cậu cứ đi vẽ bài của cậu đi, để tôi ngồi một mình chốc lát.''
Cố Vân Trạch về phòng cầm ipad ra yên lặng ngồi ở phòng khách với Thẩm Băng Châu.
Chạng vạng cùng ngày, Thẩm Thần Sa cuối cùng cũng về.
Ngoài ý muốn chính là, nhìn tâm trạng cô có vẻ cũng không tệ lắm. Lục Thư Nam đi phía sau giúp cô xách vali.
Thẩm Băng Châu đứng ở trên bậc thang, "Chị?''
Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, mà sự chú ý duy nhất của Thẩm Thần Sa lúc này chỉ có chân của Thẩm Băng Châu, chạy như bay đến.
"Châu Châu! Em thật sự đứng được rồi!''
Thẩm Băng Châu còn đầy bụng tâm sự, chỉ có thể miễn cưỡng cười, "Vâng, để chị lo lắng rồi.''
Thẩm Thần Sa đi vòng quanh anh hai vòng, vui mừng nói: "Chị đã nói rồi mà, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, lúc ấy nói mà em còn không tin!''
"Chị.'' Thẩm Băng Châu cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Chuyện công ty...''
"Chuyện công ty không cần lo lắng.'' Thẩm Thần Sa không để bụng mà cười, "Chị đã sớm liệu đến rồi. Bây giờ phá sản ít ra còn không phải nợ nần.''
Thẩm Băng Châu sao có thể không lo lắng, lại nhìn đến ánh mắt Lục Thư Nam, nghe lời mà ngậm miệng.
Thẩm Thần Sa duỗi người, như nhớ ra chuyện gì, "Đúng rồi, Châu Châu, nói cho em biết chuyện này, chị với Thư Nam ở bên nhau rồi.''
Thẩm Băng Châu chớp chớp mắt, ''Hả?''
"Hả cái gì mà hả, chị đi tắm cái, mệt chết rồi.'' Nói xong cô liền nói vào phòng bếp, "Dì Giang ơi nấu cho cháu ít đồ ăn khuya với.''
Mãi đến khi bóng dáng Thẩm Thần Sa biến mất ở cầu thang, Thẩm Băng Châu vẫn là trạng thái ngơ ngác.
Lục Thư Nam bất đắc dĩ thở dài, thả hai cái vali xuống, "Châu Châu ơi, chị cậu khó theo đuổi thật đấy.''
Thẩm Băng Châu càng ngây người, "Không phải là ở bên nhau rồi sao?''
"Định nghĩa ở bên nhau của chị ấy chẳng giống với định nghĩa của tôi gì cả.''
"Sao lại không giống nhau?''
Lục Thư Nam xòe tay ra, "Cậu xem trên người bọn tôi có cảm giác như đang yêu nhau sao?''
Thẩm Băng Châu thành thật lắc đầu, "Không có.''
Anh vẫn chăng hiểu gì, "Rốt cuộc chuyện là như thế nào?''
Thực ra rất đơn giản, sau khi Lục Thư Nam phát hiện bí mật mà mình cất giấu bấy nay bị Thẩm Thần Sa biết được liền quyết định ngả bài, chuẩn bị giáp mặt thổ lộ. Ai ngờ Thẩm Thần Sa lại giành trước việc này với anh, hỏi anh có đồng ý ở bên nhau không.
Lục Thư Nam đương nhiên gật đầu đồng ý, sau đó quan hệ của bọn họ lại quay về như ban đầu.
Chính là kiểu như hai chị em bình thường đấy.
Sau khi biết được ngọn nguồn, Thẩm Băng Châu đồng tình nóiL "Dù sao cũng ở bên nhau rồi, có gì từ từ rồi tính tiếp.''
Lục Thư Nam sống không còn gì luyến tiếc, "Lúc trước Cố Sơn Trạch theo đuổi cậu như thế nào vậy? Nói đi để tôi tham khảo một chút.''
Thẩm Băng Châu che miêng ho khan, "Cậu thật sự muốn biết à?''
"Ừ.''
"Thì anh ấy cứ thay đổi biện pháp để được nói chuyện với tôi, nói nhiều quá tôi thấy phiền nên ngủ với anh ấy luôn.''
Lục Thư Nam: ''......''
Thẩm Băng Châu lại bắt đầu nghiêm túc, "Tôi nói thật, chị ấy đã ở bên cậu rồi cậu có thể hoàn toàn danh chính ngôn thuận mà. Hay là đêm nay ngủ luôn đi, ở chỗ tôi cái gì cũng có hết.''
Lục Thư Nam đột nhiên đỏ mặt, ''Châu Châu, cậu bị giám đốc Cố dạy hư rồi!''
"Anh ấy là chồng tôi, tôi cùng anh ấy học xấu thì có gì sai đâu?'' Thẩm Băng Châu quay đầu chuẩn bị lên trên tầng, "Cậu chờ ở đây để tôi đi lấy cho.''
Lục Thư Nam vội vàng gọi anh lại, "Không cần! Tôi chỉ đưa chị ấy về thôi, bây giờ phải đi rồi, công ty còn đang có việc!''
Thẩm Băng Châu dừng lại, "Công ty cậu có chuyện gì à?''
"Không phải chuyện quan trọng gì đâu, nhưng sáng mai tôi phải đi làm rồi, cậu không về à?''
Thẩm Băng Châu do dự hồi lâu, gian nan mở miệng, "Tôi về với cậu.''
Thẩm Băng Châu vừa tắm gội qua, biết được tin này liền gật đầu đồng ý.
Xong cô lại hỏi: "Thư Nam cũng không ở đây với chị à?''
Lục Thư Nam sửng sốt, "Em...em nhất nhiên là ở đây với chị rồi.''
Thẩm Thần Sa vừa lòng gật đầu, giống như đang nói, xem đi, làm như mình em có người yêu không bằng.
Thẩm Băng Châu kéo vali, biểu tình trên mặt cũng phức tạp, "Thư Nam, cậu với giám đốc Cố của cậu giống nhau y đúc, cùng là kiếp thê nô mà thôi.''
Lúc Thẩm Băng Châu lên máy bay là đã khuya, cũng may vừa kịp chuyến bay muộn nhất trong ngày.
Thẩm Băng Châu là người vô cùng quý trọng giấc ngủ, trên máy bay đã đánh một giấc rồi. Lúc xuống máy bay muốn gọi cho Cố Sơn Trạch thông báo, mở điện thoại ra đã là 12 giờ rồi.
Nếu bây giờ nhắn qua thì chắc chắn Cố Sơn Trạch sẽ lái xe đến đây đón anh, thôi không bằng anh tự mình gọi xe về.
Thẩm Băng Châu về đến nhà đã sắp hai giờ sáng rồi.
Trong nhà vẫn còn sáng đèn, vô cùng yên ắng lại không thấy bóng người, chỉ có con mèo lười đang ngủ trên ghế.
So với trước khi anh rời đi thì trong nhà lúc này lại có thêm mấy dụng cụ cho mèo, bát cơm bát nước cũng được làm sạch sẽ chỉnh tề.
Thẩm Băng Châu vô thức nghĩ đến, chẳng trách Cố Sơn Trạch chẳng coi việc chăm sóc anh là việc vất vả gì, vì trước đó hắn kiên nhẫn chăm sóc con mèo này đến thế mà.
Anh nhẹ nhàng đặt vali xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra, Cố Sơn Trạch không ở bên trong. Thẩm Băng Châu còn đang cảm thấy kì quái, lúc này mới để ý đến đèn ở phòng làm việc còn sáng.
Cố Sơn Trạch đang ghé vào trên bàn ngủ mất.
Đèn bàn vô cùng chói mắt, chiếu đến nửa gương mặt Cố Sơn Trạch đến trắng bệch. Mặc dù đang ngủ cũng thấy được sự mỏi mệt trong đó. Khuỷu tay hắn đang đè lên trên một bản vẽ, đã vẽ gần xong rồi, là một cặp nhẫn.
Từ sau khi đi làm ở Sơn Viễn, Cố Sơn Trạch rất ít khi thiết kế những món trang sức nhỏ như thế này. Ngoại lệ duy nhất là lần làm cho anh một đống đồ bằng đá Tourmaline kia, trong đó đã bao gồm một cặp nhẫn rồi.
Thẩm Băng Châu nhìn rõ được tham số ở trong bản vẽ, là kích cỡ của anh.
Bời vì nhẫn lần trước bị anh phát hiện rồi nên giờ mới bí mật làm lại cái khác sao?
Có cần tích cực như vậy không?
Thẩm Băng Châu cẩn thận lấy chiếc bút từ trong tay Cố Sơn Trạch ra, muốn dìu hắn về phòng ngủ lại sợ động tác lớn quá lại khiến Cố Sơn Trạch tỉnh giấc nên đành lấy một cái chăn nhỏ ra đắp lên người hắn. Sau đó lại kéo một cái ghế khác tới bên cạnh Cố Sơn Trạch rồi nằm bò lên bàn ngủ cùng hắn.
Có lẽ là đã mệt, lại có lẽ là ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, rất nhanh Thẩm Băng Châu cũng ngủ mất.
Lúc sắp đến ba giờ sáng, Cố Sơn Trạch bất chợt bừng tỉnh.
Đèn bàn vẫn đang sáng, hắn thấy bên cạnh mình có thêm một người, không dám tin hỏi, "Châu Châu?''
Thẩm Băng Châu ngủ cũng không sâu giấc, mơ mơ màng màng mở mắt, "Anh tỉnh rồi....''
Cố Sơn Trạch ngồi dậy, chăn nhỏ trên người trượt xuống hắn mới biết là có chuyện gì, "Sao em lại về rồi?''
"Không phải em nói lúc nào thấy nhớ anh thì em sẽ về sao?''
Cố Sơn Trạch vừa mừng vừa bất đắc dĩ, "Nhanh như vậy đã thấy nhớ anh rồi à?''
"Vâng.'' Thẩm Băng Châu bò dậy, duỗi tay ra với hắn, "Ôm em.''
Cố Sơn Trạch ôm chặt lấy anh, kéo vào trong ngực mình, "Cho anh bất ngờ lớn quá.''
Thẩm Băng Châu lười biếng mà nói: "Nhưng mà bất ngờ anh chuẩn bị cho em lại bị em phát hiện mất rồi.''
Cố Sơn Trạch nhìn về phía bản thảo còn đang dang dở kia, "Không sao, tại anh cũng không vừa lòng với bản này lắm.''
"Sao lại không vừa lòng thế anh? Em thấy đẹp mà.''
"Nó không đẹp bằng cái đầu anh làm, linh cảm lúc đó của anh lớn lắm.''
"Giờ không có linh cảm cũng được, em cũng thích cái kia mà.''
Cố Sơn Trạch cười khổ, "Anh muốn tạo bất ngờ cho em mà.''
Thẩm Băng Châu cọ cọ trong ngực hắn, "Vậy anh thảm ghê, tất cả chủ ý của anh đều bị em đoán được mất rồi. Nếu không thì anh học hỏi thử em trai anh xem, nó làm cái gì em cũng không ngờ tới được.''
Cố Sơn Trạch nói: "Nếu em muốn như vậy thì...''
"Dừng!'' Thẩm Băng Châu ngẩng đầu lên, "Chồng ơi em nói đùa đấy.''
Cố Sơn Trạch trầm ngâm, "Có phải em đang không vui hay không?''
Thẩm Băng Châu gật đầu, "Em gặp chuyện buồn.''
Cố Sơn Trạch cũng không hỏi là có chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng tháo mắt kính trên sống mũi anh xuống, "Không sao đâu em, em phải tin tưởng vào chị em, còn có cả anh ở đây nữa.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.