Bất Trác

Chương 6: 2:Hương nước hoa của anh




Đột nhiên cúp điện lại đột nhiên bị nắm tay, Thẩm Băng Châu cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, sau vài giây hồi thần lại mới cẩn thận hỏi, ''Có chuyện gì vậy?''
Bọn họ cách nhau rất gần, đến mức Cố Sơn Trạch nghe rõ tiếng hít thở của anh. Người trước mặt rõ ràng trong tầm với trong giây phút cúp điện như biến thành một con chim hốt hoảng chạy trốn...
[明明就在眼前触手可得的人,好像在断电的一刹间化作惊鸟仓皇飞逃,尾羽掠过之处寸寸塌陷,将他挡在深不见底的渊壑这边。]Đoạn này tgi miêu tả như này mình cũng không biết ghi thành cái gì nữa có ai hong cú tui cú tui nè
Cố Sơn Trạch chậm rãi buông tay, vỗ vỗ vào mu bàn tay Thẩm Băng Châu nói, "Không sao đâu, để tôi đi xem có chuyện gì xảy ra.''
Thẩm Băng Châu nó chút nghi hoặc, nhưng cũng rất phối hợp trả lời, ''Được''
Cố Sơn Trạch đi ra ngoài liên hệ với chủ quản phòng hành chính, sau khi giải thích rõ ràng tình hình liền dựa vào tường để bình ổn tâm trạng. Vài phút sau chủ quản trả lời, hắn mới quay trở lại phòng làm việc thông báo với Thẩm Băng Châu: ''Cả tòa nhà đều mất điện, ban quản lý đang khắc phục sự cố, e rằng đến sáng mai mới có điện lại.''
Trong bóng tối Thẩm Băng Châu lấy điện thoại ra, nhấn một cái điện thoại cũng không có sáng lên, ''Điện thoại của tôi cũng hết pin rồi, tôi thật sự phải về nhà đây, nếu không chị tôi sẽ lo lắng.''
Cố Sơn Trạch ấn vai anh, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt, ''Thầy Thẩm ơi thang máy cũng bị dừng lại rồi.''
Hai người rơi vào im lặng.
Diễn đàn thảo luận của công ty lập tức bùng nổ, có người ẩn danh chỉ trích thang máy công ty không có nguồn điện dự phòng. Tòa nhà này tuy đã được tân trang lại nhưng thực tế đã có tuổi, lần đầu tiên gặp phải tình trạng mất điện bất thường. Cố Sơn Trạch nghĩ đến số tầng mình đang ở, đi theo lối thoát hiểm chắc cũng không khó.
Hắn thở dài, như không còn cách nào mà thừa nhận một vấn đề gì đó, cuối cùng chọn từ bỏ, nói: ''Để tôi đưa cậu xuống vậy.''
Thẩm Băng Châu hơi chần chừ, "Chỗ này là tầng 27 đó, tôi lại không thể đi được...''
''Không sao''. Cố Sơn Trạch đẩy xe lăn ra ngoài, ''Công ty còn có người, để tôi gọi bọn họ lên.''
Mới đi đến cầu thang, hai người ở phòng hành chính cũng tới, một người cầm đèn pin dự phòng, lễ phép gọi một tiếng 'giám đốc Cố', rồi sau đó nhìn Thẩm Băng Châu đầy khó khăn, "Cái này chúng ta phải nâng xuống sao?''
Người còn lại phản ứng, ''Để tôi cõng anh ấy, cậu cầm xe lăn đi.''
Hai người rất nhanh thống nhất hành động, đèn pin chiếu loạn, Cố Sơn Trạch chú ý tới cánh tay đặt trên đùi Thẩm Băng Châu hơi cuộn lại, sau đó chậm chạm nói một tiếng cảm ơn.
Cảm giác đau nhói lại tới.
Lúc hai người đang định chạm vào Thẩm Băng Châu, Cố Sơn Trạch lạnh lùng nói: ''Không cần phiền như vậy, để tôi bế.''
Thẩm Băng Châu kinh ngạc ngẩng đầu lên, người nọ đã đi tới, một bàn tay vòng đến sau lưng, tay khác ôm lấy chân anh, nhẹ nhàng bế lên.
Trong nháy mắt Thẩm Băng Châu vội vàng ôm lấy cổ hắn, khớp xương sau gáy hơi cộm tay. Từ khi chân dưới bị thương đến nay, anh đã được dìu, đỡ, cõng trên lưng, nhưng đây là lần đầu tiên bị bế công chúa giống như con gái, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu một chút là anh có thể dựa vào vai của Cố Sơn Trạch, lúc này anh mới phát hiện vai Cố Sơn Trạch rộng như vậy, so với cơ thể không thể rèn luyện ra cơ bắp của mình, sức mạnh của hắn mang đến cảm giác rất yên tâm.
Đang mải mê suy nghĩ, Cố Sơn Trạch đã lạnh lùng mở miệng, ''thầy Thẩm bình thưởng ở nhà không ăn cơm à?''
Thẩm Băng Châu lấy lại bình tĩnh, ''Khoảng thời gian hôn mê ở bệnh viện thì không ăn cơm, sau này thì ăn cơm đúng giờ rồi.''
Giọng nói bên tai có chút tức giận không rõ, ''Người khác ôm cậu cậu đều phối hợp như vậy à?''
Bóng tối bao trùm, Thẩm Băng Châu nhẹ giọng đáp, ''Đồng ý giúp tôi là tốt lắm rồi.'' Nói rồi quay ra nhắc nhở hai người phía sau: ''Xe lăn có thể gập lên để thuận tiện cầm hơn đấy.''
Đi xuống từ tầng 27 cũng không phải dễ dàng, các hành lang giống nhau đến hoa cả mắt. Cố Sơn Trạch không nói gì, Thẩm Băng Châu cũng không nói, hai người phía sau lại càng không biết phải nói gì, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang yên ắng.
Dần dần Thẩm Băng Châu cảm thấy hô hấp của Cố Sơn Trạch nặng nề hơn rất nhiều, cẩn thận đề nghị, "Hay là anh đi chậm lại một chút đi."
Cố Sơn Trạch thả chậm bước chân, hai người dưới cũng đi chậm lại, không dám vượt qua hắn.
Có lẽ do ảo giác, Cố Sơn Trạch tựa hồ đang không vui. Thẩm Băng Châu nghĩ thầm, đổi lại là anh thang máy mất điện còn phải ôm một người từ tầng 27 xuống cũng khó có thể vui vẻ được, nghĩ vậy Thẩm Băng Châu cũng ngoan ngoãn giữ yên lặng.
Lại đi xuống thêm mấy tầng nữa, anh cảm thấy Cố Sơn Trạch hình như đã mệt, cánh tay trùng xuống rất nhiều. Mặt Thẩm Băng Châu dán vào áo của Cố Sơn Trạch, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể truyền đến hai người, tạo ra những làn sóng nhiệt mạnh mẽ.
Thẩm Băng Châu ngửi thấy một mùi hương kì lạ, hình như tỏa ra từ quần áo của Cố Sơn Trạch, nhưng khi ngửi kĩ thì lại không còn. Chóp mũi Thẩm Băng Châu thử thăm dò, từ vai đến cổ rồi dần dần đến sau tai.
Bước chân Cố Sơn Trạch đột nhiên dừng lại, như hòa mình vào trong bóng đêm. Gương mặt của Thẩm Băng Châu cách hắn chỉ có 2cm, hơi thở ấm áp của anh như những làn sóng cuộn lên từ màn đêm, từng chút từng chút mà phả vào hắn.
Người trong lòng ngực rõ ràng cứng đờ, ''Xin lỗi, trên người anh có phải có mùi nước hoa không?''
Cố Sơn Trạch cúi đầu, nhìn thấy ánh nước trong mắt Thẩm Băng Châu liền nhớ tới con mèo đen mà hắn gặp trong ngõ nhỏ, ngày đầu tiên tránh mặt hắn, hôm sau ăn đồ ăn của hắn đã lập tức theo hắn về nhà.
Hắn mở miệng gọi: "Thẩm Băng Châu...''
Một tia ánh sáng đột ngột từ trong túi áo chiếu ra, điện thoại Cố Sơn Trạch vang lên. Thẩm Băng Châu buông một tay ra, "Có điện thoại này, tôi nghe máy giúp anh nhé?'
Cố Sơn Trạch ngơ ngẩn đáp: ''Ừ...''
Bởi vì tư thế nên Thẩm Băng Châu cố gắng để mò tay vào túi, điện thoại là Thẩm Thần Sa gọi đến.
''Châu Châu? Sao em lại nghe máy? Em đang ở đâu vậy?''
''Thang máy ngừng hoạt động, bọn em đang ở lối thoát hiểm.''
''Lối thoát hiểm? Em xuống bằng cách nào?''
"Cố Sơn Trạch ôm em xuống.''
"Cái gì? Mọi người mau xuống đi, chị đang đứng ở cửa!''
Kết thúc cuộc nói chuyện, trong lòng Cố Sơn Trạch không rõ vui buồn, chợt nghe thấy Thẩm Băng Châu hỏi: "Sao anh lại còn nhét áo mưa vào đây vậy?''
Nhưng Thẩm Băng Châu vẫn vô cùng lịch sự mà để lại chỗ cũ cho hắn, ''Xin lỗi, không cẩn thận sờ vào, anh muốn hẹn hò với bạn gái à?"
Cố Sơn Trạch cứng đờ gật đầu, "ừm, cô ấy chờ tôi lâu rồi.''
''Vậy nên đi nhanh đi'', Thẩm Băng Châu ôm cổ hắn một lần nữa, như đang dạy dỗ một học sinh không nghe lời, ''Đàn ông có phong độ thì không nên để phụ nữ phải đợi lâu.''
Đường xuống cũng không còn xa, đi xuống tầng 1 đã nhìn thấy Thẩm Thần Sa đến đón em từ xa. Cố Sơn Trạch đặt người ngồi lại vào xe lăn, lộ ra nụ cười chân thành, "Thẩm tổng tới rồi vậy tôi không cần đưa thầy Thẩm về nhà nữa, tôi đi gặp bạn gái đây.''
Thẩm Thần Sa hoài nghi liếc hắn một cái, chất vấn Thẩm Băng Châu: ''Sao điện thoại của em gọi mãi không được thế? Chị còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.''
Thẩm Băng Châu xấu hổ nói: ''Em không để ý, hết pin luôn rồi, khiến chị phải lo lắng.''
Cố Sơn Trạch ngắt lời, ''Ở công ty của tôi thì còn có thể xảy ra chuyện gì được? Tôi với thầy Thẩm rất hợp nhau, có cơ hội lại cùng nhau thảo luận, thời gian không còn sớm, Thẩm tổng đưa cậu ấy về nghỉ đi.''
Thẩm Thần Sa khách sáo cười, ''Vậy chúng tôi đi đây, hẹn hôm khác gặp lại.''
Cố Sơn Trạch nhìn theo đoàn người rời đi. Lúc lên xe, Thẩm Băng Châu có quay đầu nhìn hắn một cái như không nỡ, lại như chỉ là lơ đãng ngoái đầu nhìn lại. Duyên bèo nước hợp thì tụ, không hợp thì tan.
Chiếc xe lao vút đi, Cố Sơ Trạch đứng tại chỗ vài giây, sau đó xoay người, một chân đá mạnh vào thùng rác trước cửa.
- -----------------------
Thùng rác: ủa mắc gì đá tui?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.