Bất Trác

Chương 60: Tính một ngày lành




Tin tức Vạn Thịnh tuyên bố phá sản truyền ra làm mọi người trong giới thổn thức không thôi.
Bởi vì vấn đề ở bên trong công ty nên không thể tiếp tục duy trì được nữa, đương nhiên là vô cùng tiếc nuối, nhưng chính vì vậy mà những công ty khác có ý đồ thu mua ầm ầm.
Lúc này Thẩm Băng Châu mới hiểu được câu nói kia của Cố Sơn Trạch là có ý gì. Thẩm Thần Sa đã nghĩ đến chuyện công ty phá sản, nghĩ tới có ngày Thẩm Thanh Hòa ngã ngựa, cũng coi như mất cái này được cái kia.
Công ty mà Thẩm Thần Sa quyết định cho thu mua là Sơn Viễn.
Sơn Viễn thu mua Vạn Thịnh, thành một công ty con của bộ phận trang sức cao cấp, CEO vẫn là Thẩm Thần Sa, thậm chí còn vẫn giữ nguyên cổ phần của cô.
Lúc nghe thấy tin tức này, Thẩm Băng Châu không nhịn được cảm thán, lúc trước khi Lục Thư Nam về nước, vì chênh lệch thân phận với Thẩm Thần Sa mà tránh đi không đến làm ở Vạn Thịnh, bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà lại làm cùng một công ty.
Thời gian Cố Sơn Trạch thăng chức là vào tháng tư, nhưng trên thực tế đã bắt đầu tiếp xúc với công việc từ bây giờ rồi. Gần đây hắn bận đến chân không chạm đất, mấy ngày nay đều nửa đêm mới về nhà.
Thẩm Băng Châu cũng bắt đầu bận rộn nhưng cũng không quá bận như Cố Sơn Trạch. Khóa anh dạy học muộn nhất chỉ đến 9 rưỡi, hơn nữa không biết vì nghĩ đến việc anh vừa hồi phục hay là bởi vì có tầng quan hệ mà nhà trường không có xếp cho anh ca dạy buổi tối, chỉ có mấy ca tọa đàm thì vào buổi tối chủ nhật mà thôi.
Sau khi xử lý xong công việc, Thẩm Băng Châu đi đến bãi đỗ xe, đi về đều phải đưa đón nên Cố Sơn Trạch đưa cho anh một tài xế.
Tài xế lúc này vẫn theo lẽ thường hỏi: "Thầy Thẩm hôm nay vẫn trực tiếp về nhà đúng không ạ?''
Thẩm Băng Châu nhìn chân trời phía xa, mệt mỏi nói: "Đi đến IFC đi.''
Sau khi đã đến nơi, Thẩm Băng Châu bảo tài xế chờ ở bãi đỗ xe rồi tự mình đi lên thang máy. Ở trên tầng 3 có một quán cà phê rất tao nhã, chính là nơi đầu tiên anh gặp Cố Sơn Trạch.
Quán cà phê đang mở một bài nhạc cổ điển, Thẩm Băng Châu đến quầy gọi một ly latte.
Nhân viên tất nhiên quen mặt Thẩm Băng Châu, nhiệt tình hỏi: "Thêm đá và mang về đúng không ạ?''
Thẩm Băng Châu gật đầu, "Đúng rồi.''
Nhận lấy latte xong Thẩm Băng Châu lại đi xuống tầng, nơi làm việc của Cố Sơn Trạch ở ngay đối diện, sang đường một cái là đến.
Ngay cả bảo vệ dưới tòa nhà cũng quen mặt Thẩm Băng Châu, không cần đăng kí gì mà trực tiếp đưa anh lên trên lầu. Thẩm Băng Châu lên lầu ngựa quen đường cũ tìm được phòng của Cố Sơn Trạch.
Vừa mở cửa ra là có thể thấy Cố Sơn Trạch đang ở trong một mình, chuyên chú nhìn màn hình máy tính.
Thẩm Băng Châu gõ cửa.
Cố Sơn Trạch không ngẩng đầu lên, "Để lên trên bàn giúp tôi.''
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng đi qua, đặt đi latte lên trên bàn sau đó nhìn hắn.
Ánh mắt Cố Sơn Trạch vẫn không rời khỏi màn hình, biểu tình chuyên chú, tai còn đang đeo tai nghe bluetooth, chỉ duỗi một tay ra tìm ly latte để uống.
Thẩm Băng Châu đẩy cái ly kia đến gần tầm tay hắn, Cố Sơn Trạch cầm được rồi liền mở nắp uống một ngụm.
Uống xong hắn lại đặt ly xuống, trước sau không hề chú ý tới là ai đến.
Thẩm Băng Châu âm thầm cắn môi, thả nhẹ bước chân vòng đến sau ghế hắn, lấy hai tay che mắt Cố Sơn Trạch lại.
Đầu ngón tay mang theo xúc cảm hơi lạnh, Cố Sơn Trạch lập tức nhận ra, ''Vợ?''
Thanh âm Thẩm Băng Châu lạnh tanh, "Sai rồi, đoán lại.''
Trong máy tính trên bàn, mấy người đang họp online kia biểu tình kinh ngạc.
Bọn họ đang nhìn thấy cái gì?
Thẩm Băng Châu chỉ lo đùa, không để ý đến ở đây đang mở một cuộc họp qua video.
Cố Sơn Trạch hơi trầm mặc, lại nói lại một lần nữa, "Vợ yêu Châu Châu gợi cảm xinh đẹp đáng yêu hiểu chuyện dính người.''
"Còn thiếu một từ nữa! Cho anh một cơ hội cuối cùng, đoán sai thì trong một tuần đừng có mà hôn em!''
Hầu kết Cố Sơn Trạch lăn lộn, gian nan mở miệng: "Có thể để về nhà lại đoán không em? Anh đang họp.''
Thẩm Băng Châu ngơ ngác chớp mắt, cuối cùng cũng phát hiện mình đang đứng đối diện với camera.
Mấy người trong màn hình ăn ý ho khan, làm bộ bản thân chẳng thấy gì cả.
Thẩm Băng Châu buông tay ra, lỗ tai lập tức đỏ lên.
Anh nhanh chóng rời khỏi màn hình, trốn ra ghế sofa nhỏ bên kia ngồi một mình.
Cố Sơn Trạch bất đắc dĩ cười cười, "Ngại quá, bị tôi chiều hư mất rồi.''
Mọi người có vẻ thấu hiểu mà mỉm cười, "Không sao không sao, giám đốc Cố, vợ cậu đáng yêu thật đấy.''
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, ngoài trời đã tối hẳn, Cố Sơn Trạch tắt máy tính đi qua, "Còn muốn anh đoán nữa không nào?''
Thẩm Băng Châu vẫn không nhúc nhích, "Không thèm, em không bao giờ muốn chơi mấy trò ấu trĩ ấy nữa, mất hết cả mặt em rồi.''
Cố Sơn Trạch chọc chọc mặt anh, "Vẫn còn đây như.''
Thẩm Băng Châu giận quá cáu lên, "Không còn nữa đâu! Mất hết mặt rồi!''
Cố Sơn Trạch ngậm cười, quay đầu lấy áo khoác, "Đi thôi, về nhà nào.''
Thẩm Băng Châu bò dậy từ trên sofa, bất ngờ hỏi: "Hôm nay tam làm sớm thế ạ?''
"Còn có chút việc nhưng về nhà làm cũng được.'' Hắn mặc áo khoác, "À đúng rồi, chỗ cái kệ sách gần em kia có cái thiệp cưới đấy, em xem xem.''
Thẩm Băng Châu tìm theo lời hắn nói, thấy một hộp quà đỏ, bên trong là một tấm thiệp mời cùng kẹo mừng. Anh tò mò mở ra thiệp mời, lập tức kinh sợ: "Cô dâu là Chu Ngọc Ngọc? Bọn họ ở bên nhau từ lúc nào thế?''
"Cái này cũng khó mà nói, theo anh được biết thì trong nhà Bành Vũ thúc giục kết hôn, cậu ra không chịu nổi nên đồng ý luôn.''
"Này cũng....hơi qua loa nhỉ?''
"Em không cần lo cho bọn họ.'' Cố Sơn Trạch tự nhiên ôm lấy eo anh, "Chu Ngọc Ngọc toàn tâm toàn ý với cậu ấy. Còn Bành Vũ chắc hẳn là động tâm rồi mới đồng ý đấy thôi, nhưng với tính cách của cậu ấy thì không nói ra miệng đâu.''
Thẩm Băng Châu mở hộp quà ra, phát hiện bên trong còn có hai khối ngọc bội, nhìn vô cùng phù hợp với phong cách Chu Ngọc Ngọc. Anh đột nhiên hỏi, "Kết hôn bây giờ đều lưu hành kiểu tặng quà như vậy à anh?''
Cố Sơn Trạch cũng không rõ, "Hình như là vậy ấy em, nhưng cũng có khả năng là để khoe giàu thì sao, cô ấy cũng là phú bà đấy.''
Thẩm Băng Châu đặt món quà về lại hộp, tùy ý nói, "Anh cũng có thể khoe giàu mà, chờ chúng ta kết hôn anh tặng người ta đá Tourmaline đi.''
Cố Sơn Trạch không kịp trả lời.
Đây là lần đầu tiên Châu Châu của hắn nhắc đến chuyện kết hôn.
Không chờ Cố Sơn Trạch trả lời, Thẩm Băng Châu đã ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh không tiếc tiền đâu đúng không? Yên tâm, chỗ em vẫn còn đá mà.''
Cố Sơn Trạch chớp mắt, bỗng chốc cười lên, "Đá Tourmaline cũng được, hồi chúng mình quen nhau cũng là vì viên đá ấy. Đến lúc ấy anh sẽ thiết kế kiểu dáng, sau đó ủy thác cho bên xưởng làm ra một đống cho hôn lễ của chúng ta.''
Thẩm Băng Châu tán đồng gật đầu, "Nhưng mà bao giờ chúng mình kết hôn nhỉ?''
Cố Sơn Trạch yên lặng nhìn anh trong chốc lát, đôi mắt phong tình đầy ý cười, "Cái này thì đến tìm người xem ngày nhé.''
Làm sao hắn biết bao giờ kết hôn được? Hắn còn đang do dự không biết có cầu hôn hay không đây.
Bây giờ Cố Sơn Trạch vẫn chưa nghĩ ra được phương án cầu hôn nào làm cho Thẩm Băng Châu bất ngờ cả.
Hai người nắm tay nhau đi xuống tầng. Sau khi lên xe Cố Sơn Trạch phân phó tài xế về nhà cha mẹ mình.
Nhà Bành Vũ với nhà bọn họ có giao tình sâu đậm. Tấm thiếp cưới này không phải chỉ đưa cho riêng mình hắn mà còn đưa cho cha mẹ hắn nữa.
Biết bọn họ sắp tới, bà Cố vội vàng vào phòng bếp làm thêm vài món nữa. Trên bàn cơm không hề bất ngờ tí nào mà xuất hiện thêm ba món cua có cách nấu khác nhau.
Thẩm Băng Châu nói đùa, "Con sắp ăn cua đến sợ rồi.''
Bà Cố cười tủm tỉm, "Biết con thích ăn cua nhưng cứ làm cua cho con ăn thì chắc chắn sẽ chán nên hôm nay bác mới học nấu vài món mới đó, con nếm thử xem.''
Kì thật Thẩm Băng Châu muốn nói anh sắp ăn ngán luôn rồi, không nghĩ tới người ta đã sớm biết được nên mới đổi cách làm khác cho anh. Chắc mẹ anh còn trên đời cũng không thể chăm sóc Thẩm Băng Châu đến tri kỉ như vậy.
Thẩm Băng Châu gắp một miếng thịt bỏ vào bát bà Cố, "Bác cũng ăn ạ.''
Bà Cố cười tít cả mắt, nói liên hồi mọi chuyện trời nam biển bắc. Bà rất có hứng thú với những chuyện mà Thẩm Băng Châu trước đây đã từng làm. Mỗi lần anh qua đây đều kéo anh đi nói một hồi lâu.
Nói chuyện với bà xong, Thẩm Băng Châu mới lấy thiệp cưới của Bành Vũ ra, "Đám cưới là vào mùng 9 tháng sau ạ.''
Bà Cố ngạc nhiên, "Trời ạ, Tiểu Vũ cũng sắp kết hôn rồi, còn các con thì sao?'' Bà dừng lại một chút, "Các con cũng định tính toán kết hôn đúng không?''
Cố Sơn Trạch chen vào, "Mẹ hỏi câu vô nghĩa ghê.''
Bà Cố trừng mắt liếc hắn một cái như đang trách cứ, nhưng sau đó lại lộ ra ý cười, "Kết hôn cũng được, mẹ chỉ sợ các con không muốn kết hôn thôi. Ngày giờ thì sao? Đã chốt chưa?''
Thẩm Băng Châu cười, "Cái này thì phải tìm người tính mới biết được ạ.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.