Bất Trác

Chương 61: Làm cô dâu của anh (Hết)




Vừa nghe nhạc vừa đọc đi tui năn nỉ đó năn nỉ
*
Đám cưới của Chu Ngọc Ngọc được định vào tháng tư xuân về hoa nở.
Chú rể là Bành Vũ, vậy nên tất nhiên Cố Sơn Trạch sẽ được mời làm phù rể. Sáng nay mới sáng sớm đã phải ra ngoài giúp đỡ mấy việc.
Địa điểm tổ chức đám cưới là ở Phong Tuyền, nghe nói là bởi vì nơi này có kỉ niệm ý nghĩa với cô dâu.
Rừng phong ở Phong Tuyền, một năm ba mùa đều là lá đỏ, du khách ở đây quanh năm đông đúc, nhưng hôm nay nơi này đã bị bao trọn để tổ chức đám cưới rồi.
Lúc Thẩm Băng Châu đến đã thấy những bông hoa tươi của những vũ công trong buổi lửa trại đêm ấy được xuyên với nhau bằng một sợi dây kim loại phủ kín hành lang dẫn tới lễ đường, hai bên là chỗ ăn uống của khách khứa.
Thẩm Băng Châu cùng Thẩm Thần Sa ngồi với nhau. Nhìn hôn lễ được tổ chức long trọng như vậy, Thẩm Thần Sa không khỏi cám khái, "Bỗng nhiên lại thấy kết hôn là một chuyện khiến người khác hâm mộ.''
Thẩm Băng Châu thò chân dưới bàn trộm đá Lục Thư Nam một cái.
Khoảng thời gian gần đây Lục Thư Nam lâm vào tình trạng bất lực.
Bạn gái của anh...Cứ tạm thời xem như là bạn gái đi, lại bắt đầu cắm đầu vào công việc, nội dung mỗi ngày trò chuyện với anh đều liên quan tới công tác.
Càng quá đáng hơn chính là, vì để cho công việc thuận tiện nên Thẩm Thần Sa đã chuyển đến nhà anh ở. Nói hay thì là ở chung chứ trên thực tế mỗi đêm bọn họ đều ngồi trên giường phân tích bảng biểu.
Lục Thư Nam không ngừng than với Thẩm Băng Châu, rốt cuộc nên bắt chị cậu phải làm gì bây giờ!
Thẩm Băng Châu vẫn nói câu kia: Ngủ với chị ấy đi!''
Lục Thư Nam lại không xuống tay được, thế là quan hệ của bọn họ vẫn duy trì đến hiện tại.
Thẩm Thần Sa vẫn còn đang cảm khái, "Trước kia chị đã định từ bỏ kết hôn rồi, nhưng bây giờ ngẫm lại không biết đây là tốt hay xấu nữa.''
Thẩm Băng Châu lại trộm đá Lục Thư Nam một cái, dùng mắt biểu đạt: Cậu còn không mau hành động đi!?
Lục Thư Nam bưng chén rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn.
Anh mượn rượu lấy thêm can đảm, nắm tay thật chặt nói: "Nếu chị muốn kết hôn thì ngày mai em sẽ lập tức sắp xếp.''
Nếu là nữ sinh bình thường, giờ phút này hẳn là sẽ vui vẻ, hoặc là thẹn thùng. Nhưng Thẩm Thần Sa lại ngẩn người, bình tĩnh nói: "Được.''
Lục Thư Nam đỡ trán, anh chính là không ngờ tới được điểm này.
Nghi thức đúng giờ bắt đầu, theo lời giới thiệu của MC, Chu Ngọc Ngọc mặc một bộ váy cưới long trọng tiến vào từ hành lang đầy hoa, chú rể đưa tay ra với cô.
Ánh mắt của Thẩm Băng Châu dừng lại ở nhóm phù rể trên sân khấu. Như trong lòng có cảm ứng, Cố Sơn Trạch cũng nhìn về phía anh nháy mắt một cái.
Nghi thức từng bước được tiến hành. Đến phần phát biểu của cô dâu, Chu Ngọc Ngọc nói vào micro: "Năm ngoái chính là ở chỗ này, tiên sinh nhà tôi mắng tôi một trận. Đó là lần đầu tiên tôi ý thức được trách nhiệm của tình yêu, vì thế tôi không màng tất cả mà thay đổi bản thân nên mới có được đoạn tình yêu này. Con đường mà chúng tôi phải đi còn rất dài, sẽ có những thăng trầm, những trắc trở, sẽ gặp phải đả kích, nhưng tôi đã hạ quyết tâm, dù có xảy ra chuyện gì đều sẽ không buông tay.''
Thẩm Băng Châu khen ngợi từ tận đáy lòng, lựa chọn của cô dù có đúng hay là sai đều rất xứng đáng.
Thẩm Thần Sa cũng vui mừng thay cô, "Con bé này trưởng thành rồi.''
Hai bên trao nhẫn cho nhau, nhưng khiến người ta bất ngờ chính là Bành Vũ còn mang ra một chiếc vòng hoa xinh đẹp bằng lá phong nữa.
"Lúc trước anh cũng nhìn ra là em thích chiếc vòng hoa này, nhưng anh lại chẳng làm gì cả, trơ mắt nhìn người khác tặng cho em, nhưng hôm nay anh đã mang nó về rồi.''
Chu Ngọc Ngọc sững sờ tại chỗ, "Bành Vũ.....''
Bành Vũ nhíu mày, kéo cô qua đội vòng hoa lên.
"Không tin thì coi như anh nói bừa đi!''
Câu nói này bị thu vào micro làm nó được phóng to giọng lên khiến mọi người ngồi dưới bật cười.
Thẩm Băng Châu hoàn toàn yên lòng rồi, phản ứng này giống như Cố Sơn Trạch nói, là hoàn toàn động tâm.
Chu Ngọc Ngọc đội trên đầu chiếc vòng hoa rực lửa, trong mắt có ánh nước, cô nghẹn ngào, "Em cảm ơn chồng...''
Dưới sảnh vỗ tay như sấm, hai vị tân nhân ôm nhau trên đài.
Phân đoạn chúc phúc dài dòng kết thúc, Chu Ngọc Ngọc tháo vòng hoa trên đầu xuống nói: "Lúc trước ở nơi này tôi đã nhận được vòng hoa của một cặp đôi yêu nhau. Có lẽ là bởi vì lời chúc phúc này mà hôm nay tôi đã làm lễ kết hôn ở đây. Bây giờ tôi cũng tặng chiếc vòng hoa này đi, người nhận được vòng hoa này sẽ là người tiếp theo cùng người yêu đi vào lễ đường.''
Đây chính là tiết mục được mong chờ nhất, nhóm phù rể kia huýt sáo, còn có người vẫy tay, "Cô dâu, ném cho tôi này!''
Chu Ngọc Ngọc ôm vòng hoa, chậm rãi đi qua đem vòng hoa đưa cho Cố Sơn Trạch.
Mọi người reo hò lên, có người ồn ào, "Giám đốc Cố, cô dâu của anh ở đâu vậy?''
Cố Sơn Trạch nhận lấy vòng hoa, dẫm lên hành lang phủ kín hoa hồng, từng bước đi về phía khách bên dưới.
Tầm mắt mọi người dần hướng về chỗ đó, cái bàn kia chỉ có ba người, Thẩm Thần Sa là vị khách nữ duy nhất ở bàn đó.
Có những người tin tức không linh thông tò mò hỏi, "Không thể nào? Là Thẩm tổng của Vạn Thịnh á?''
Câu nói này truyền vào tai Thẩm Thần Sa, cô chỉ cười bỏ qua.
Cố Sơn Trạch cuối cùng cũng đi tới, duỗi tay ra mỉm cười, "Châu Châu.''
Khách khứa gần đó trố hết cả mắt, "Thật hay giả vậy? Là nam sao?''
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, Thẩm Băng Châu trao tay cho hắn, để Cố Sơn Trạch nắm tay mình lên sân khấu.
Cái này là cả sảnh đều kinh hô.
Cô dâu chú rể đều nhường chỗ cho bọn họ, giờ phút này đây bọn họ mới là vai chính.
Cố Sơn Trạch nắm chặt tay Thẩm Băng Châu, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt anh, "Thẩm Băng Châu, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.''
Trong lòng Thẩm Băng Châu hốt hoảng.
Anh cũng không bất ngờ tí nào, anh đã sớm biết Cố Sơn Trạch chuẩn bị nhẫn kết hôn rồi, anh cũng đã ám chỉ mình muốn kết hôn. Cầu hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Nhưng cả người Thẩm Băng Châu vẫn nóng lên, khẩn trương, kích động, chờ mong.....đủ mọi cảm xúc hỗn tạp đan xen khó có thể nói hết được.
Anh muốn bình tĩnh hỏi là có chuyện gì, nhưng lời vừa nói ra lại thành đỏ mặt run rẩy, "Có...chuyện gì ạ?''
Thẩm Băng Châu không biết, mặt anh lúc này đỏ hết lên rồi.
Cố Sơn Trạch tạm thời buông tay ra, lấy từ trong vòng hoa ra một chiếc nhẫn.
Màu bạc, được khảm viên đá Tourmaline bên trên.
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, "Anh muốn giới thiệu một cách nghiêm túc cho em về linh cảm thiết kế chiếc nhẫn này. Đầu tiên là về đá Tourmaline, anh đã từng đấu giá được ở ngày hội hôm ấy vì em mà xúc động đi tiêu phí mua đá Tourmaline về, đây là bộ phận thuần tinh nhất, tự tay anh tạo hình tự tay anh mài giũa. Đây là chuyện anh muốn làm ngay từ khi quen em.''
"Sau đó là sáu viên kim cương hình giọt nước này bao xung quanh viên đá tạo thành cánh hoa. Sở dĩ anh chọn hình giọt nước là bởi vì nhớ đến nước mắt của em, mỗi lần chúng ta làm tình đều có thể nhìn thấy nước mắt ấy, mà những lúc như vậy anh chỉ nghĩ tới một từ, hoa nở.''
Lời nói trắng trợn như vậy khiến khách khứa dưới đài kinh ngạc.
Thẩm Băng Châu đỏ hết cả mặt.
Cố Sơn Trạch vẫn chưa nói xong, đôi mắt gây ra vô số nợ đào hoa kia giờ đây đều là thâm tình.
"Phần trắng này là hình ảnh trừu tượng của rắn. Thể chất của em trời sinh đã lạnh, lúc dùng ngón tay khiêu khích anh, anh sẽ nghĩ đến con rắn nhỏ dụ hoặc, vô cùng trí mạng với anh.''
Tiếng kinh hô dưới đài càng lớn hơn, Thẩm Thần Sa cũng đỏ mặt theo, bắt lấy cánh tay Lục Thư Nam, "Sao chúng nó lại vậy vậy! Xấu hổ quá!''
Lục Thư Nam trầm tư, cuối cùng cũng hiểu Thẩm Băng Châu tại sao cứ muốn mình ra tay.
Anh bắt lấy tay Thẩm Thần Sa, thấp giọng hỏi, "Chỉ cũng muốn sao?''
Thẩm Thần Sa chớp chớp mắt, "Cậu...cậu đừng loạn, người ta còn đang cầu hôn đấy.''
Trên sân khấu, Cố Sơn Trạch cười khẽ nói, "Anh khó có thể lí giải được tình yêu là gì, anh nghĩ vấn đề này rất khó có được đáp án cụ thể. Anh chỉ biết, chỗ nào trên người em cũng khiến anh luân hãm, em chẳng cần làm gì cũng có thể đẩy anh vào chỗ chết.''
Cuối cùng Thẩm Băng Châu cũng có cơ hội nói chuyện, "Nói như kiểu em là ma quỷ ấy.''
"Em là.'' Cố Sơn Trạch nắm chặt tay anh, "Trừ cái này ra thì không còn nguyên nhân nào khiến anh si mê như vậy nữa, em có nguyện ý khiến anh si mê cả đời không?''
Thẩm Băng Châu không nói gì.
Cố Sơn Trạch lại nắm tay anh chặt hơn, "Châu Châu, em có nguyện ý gả cho anh không?''
Cả hội trường bỗng chốc yên tĩnh.
"Con đường chúng ta phải đi sẽ không giống với mọi người. Chúng ta cũng sẽ gặp phải những thăng trầm, những trắc trở, nhưng em vẫn luôn nguyện ý nắm chặt tay anh, cùng anh đi đến cuối đời sao?''
Cảnh xuân tươi đẹp, chiếc nhẫn tỏa ánh sáng lấp lánh.
Thẩm Băng Châu nhẹ nhàng gật đầu, "Em nguyện ý.''
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, Chu Ngọc Ngọc không nhịn được xúc động, "Hu hu, sao em lại kích động hơn cả đám cưới của mình vậy!''
Tiếc cưới bắt đầu ăn uống linh đình.
Cố Sơn Trạch muốn bồi chú rể uống rượu, mãi đến nửa ngày mới xong, nhìn đến trên bàn chỉ còn lại Thẩm Thần Sa cùng Lục Thư Nam.
Hắn đi qua hỏi: "Châu Châu đâu ạ?''
Thẩm Thần Sa đã uống chút rượu, đánh một cái lên người Cố Sơn Trạch, "Cố Sơn Trạch cậu bản lĩnh lắm, dám bắt cóc em trai tôi!''
Cố Sơn Trạch nhìn xuống Lục Thư Nam đang gục trên bàn, "Sao vậy? Cậu ấy uống nhiều à?''
"Hình như là vậy.'' Thẩm Thần Sa bĩu môi, "Em trai Thư Nam này tửu lượng kém thật, một ly đã say.''
Trong ấn tượng của mình thì Cố Sơn Trạch nhớ hình như Lục Thư Nam không hề kém như vậy, hắn khom lưng xuống xem, lại nhìn thấy gương mặt vô cùng thanh tỉnh kia đang nhìn hắn đầy ẩn ý.
Cố Sơn Trạch bừng tỉnh đại ngộ, đứng lên nói: "Hình như say thật rồi.''
Thẩm Thần Sa loạng choạng khoác vai Lục Thư Nam, gọi mấy câu cũng không thấy phản ứng gì, đành phải nói: "Tôi đưa cậu ta đi nghỉ, cậu tìm cho tôi cái phòng.''
Cố Sơn Trạch cười nói được, nghĩ thầm Thẩm Thần Sa giống hệt Châu Châu nhà hắn, chỉ có ném lên trên giường mới thức tỉnh tình cảm.
Sắp xếp xong việc này, hắn nhắn cho Thẩm Băng Châu: [Em đi đâu đấy?]
Thẩm Băng Châu trả lời lại trong một giây: [Anh đi theo dòng suối nhỏ đi lên đi, em đang trên đỉnh núi.]
Cố Sơn Trạch đã dẫn Thẩm Băng Châu đến đây nhưng mới chỉ đi được một nửa. Hắn chạy vội tới, theo tấm ván gỗ đi đến cuối đường, một mảng cỏ xanh đập vào mắt.
Đỉnh núi của Phong Tuyền thì ra cũng chẳng có cây phong, chỉ có một con dốc thoải lớn.
Tháng tư xanh cỏ, xen vào những bông hoa dại màu vàng, vừa nhìn thấy Cố Sơn Trạch đã nghĩ đến cái kết của bộ phim [Heidy và ông nội] ấy.
Thẩm Băng Châu đang nằm trên cỏ, đang nâng tay lên thưởng thức chiếc nhẫn trên tay.
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh nằm nghiêng xuống, ôm mặt Thẩm Băng Châu lên hôn một lát.
Thẩm Băng Châu nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ sự dịu dàng này.
Sau khi tách ra, anh nhẹ giọng hỏi: "Anh có thấy chỗ này giống một nơi nào đó không?''
Cố Sơn Trạch gật đầu, "Có, thấy em khỏe mạnh anh liền cảm thấy giống.''
Thẩm Băng Châu bò dậy, chỉ vào bên sườn núi, "Hình như hoa bên đó đẹp hơn ấy.''
"Chúng ta qua đấy xem.''
Thẩm Băng Châu lại lắc đầu, "Tự nhiên em cảm thấy chân mình bình phục lại cũng không tốt lắm.''
"Sao thế?''
"Tại từ lúc chân em khỏe lại anh chẳng ôm em đi bao giờ cả.''
Cố Sơn Trạch cười khẽ, bế anh lên nói: "Là anh sai, anh ôm em lên đó nhé.''
Thẩm Băng Châu ôm cổ hắn, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Anh nhìn lên khoảng không kia, có hai con bướm đang nhẹ nhàng bay tới.
Thẩm Băng Châu lại nhớ đến tình tiết trong phim, cũng duỗi tay ra bắt, con bướm lại thoát được khỏi tay anh.
"A, bay mất rồi!''
Cố Sơn Trạch bế anh đuổi theo con bướm phía trước.
Thẩm Băng Châu cười khúc khích, không ngừng duỗi tay ra bắt, con bướm kia lại càng sợ hãi bay lên cao.
Bọn họ ngã vào mặt cỏ, nơi này cỏ mọc cao như vậy, mỗi cây đều có một bông hoa dại.
Thẩm Băng Châu bị Cố Sơn Trạch đèn trên mặt đất, chóp mũi chạm nhau.
Chẳng hiểu sao Thẩm Băng Châu vẫn cứ cười, "Chồng ơi em thích anh lắm.''
Cố Sơn Trạch cũng cười, "Anh cũng thích em, rất thích.''
Mặt cỏ bị bọn hò đè xẹp một mảng. Phía xa hai con bướm kia đáp xuống, tò mò mà nghe động tĩnh hai người bên kia.
Thẩm Băng Châu chưa bao giờ nghĩ tới, nửa đời con lại của anh lại hạnh phúc như vậy.
Anh vẫn nhớ rõ, khi ấy tỉnh lại từ trong viện nghe được bác sĩ nói tình trạng của mình, ấy vẫn là vết thương trong lòng.
Anh lại nhớ đến lời cầu hôn của Cố Sơn Trạch, nhịn không được xúc động muốn khóc, "Chồng ơi, chúng ta sẽ hạnh phúc như ậy cả đời phải không?''
"Ừ, anh bảo đảm.''
Thẩm Băng Châu ôm lấy vai hắn bò dậy, nghỉ một chút lại quay sang cắt mấy cây cỏ xung quanh bện thành một cái vòng hoa.
"Lúc nãy nghe Chu Ngọc nói em mới nhớ tới chuyện vòng hoa. Nếu khi đó em tặng vòng hoa cho anh thì tốt biết mấy.''
Cố Sơn Trạch sửa sang quần áo giúp anh, sau đó tìm những cây cỏ phía sau mình có chiều dài thích hợp đưa cho Thẩm Băng Châu.
Chiếc vòng hoa mang theo những bông hoa dại kia rất nhanh đã được bện xong. Thẩm Băng Châu dơ lên trịnh trọng đội lên đầu Cố Sơn Trạch
"Em nguyện cùng anh trọn đời trọn kiếp bên nhau, nếu không thể em sẽ chết.''
Cố Sơn Trạch thâm tình nhìn anh, "Anh cũng nguyện được cùng em trọn đời trọn kiếp bên nhau, nếu không thể anh cũng sẽ chết.''
Ánh mắt Thẩm Băng Châu ánh nước, "Không cho anh nói chết.''
"Em nói trước mà.''
Thẩm Băng Châu bật cười.
Anh biết, bọn họ sẽ không chết, bọn họ sẽ trọn đời trọn kiếp mãi ở bên nhau.
Tình yêu này cuối cùng cũng sẽ phai nhạt và trở thành một phần trong tâm hồn buồn tẻ của bọn họ, nhưng điều này có quan trọng gì? Khoảnh khắc lãng mạn nhất của bọn họ đã được cây cỏ núi sông ở đây chứng kiến rồi, cho dù bốn mùa luân chuyển cũng sẽ mãi không biến mất.
[HOÀN CHÍNH VĂN, CẢM ƠN BẦU BẠN].
*
Bờ vai của anh là nơi, mà em thấy yên bình nhất,
Em muốn nương tựa vào anh từ nay, về sau, mãi mãi,
Choàng tay khẽ ôm từ sau, làn hơi ấm tan vào nhau
Em muốn nương tựa vào anh từ nay, về sau, mãi mãi
Giữa đại lộ Đông Tây, có mình cầm đôi tay.
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.