Bất Trác

Chương 8: Nốt ruồi son




Đôi mắt của Cố Sơn Trạch rất sau, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi cười sẽ làm lay động lòng người, nhưng sâu trong con ngươi lại có một tia bóng tối như có thể nhì thấu anh, khiến anh có cảm giác như mình bị xâm phạm. Thẩm Băng Châu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy không khỏi có chút xấu hổ.
Thẩm Băng Châu mặt không cảm xúc đẩy mắt kính, lạnh lùng đáp lại: ''Cũng khéo thật. Công việc giám đốc bận rộn như vậy, cuối tuần còn phải đi tuần tra cửa hàng sao?''
Nụ cười của Cố Sơn Trạch vẫn như cũ, đôi mắt quét qua đôi chân đang để ngay ngắn, mắt cá chân trắng nõn lộ ra sau quần đen, tinh tế mảnh mai. Hắn tự động bỏ qua câu hỏi cuối tuần đi thăm cửa hàng của Thẩm Băng Châu, quay ra nhìn Chu Ngọc Ngọc đang sửng sốt: "Cô đang gây khó dễ cho thầy Thẩm đấy à?''
Từ khi gặp mặt đến giờ tổng cộng chưa đến một phút nhưng lại khiến cho người ta cảm giác mơ hồ khó giải. Chu Ngọc Ngọc lấy lại tinh thần, hất cằm,tư thái ương ngạnh nói: "Sao nào? Sơn Viễn các người vợ chồng cãi nhau cũng muốn quản à?''
''Hai người là vợ chồng sao?'', Ánh mắt Cố Sơn Trạch như lạnh đi mấy độ, "Theo tôi biết thì còn chưa chính thức đính hôn đâu?''
''Cũng sắp rồi'', Chu Ngọc Ngọc nói xong khí thế cũng áp xuống vài phần, cúi đầu xoa cánh tay, "Tôi chỉ muốn giúp thầy Thẩm thay quần áo thôi mà anh cũng muốn quản sao?''
Cố Sơn Trạch nhìn qua chiếc ao sơ mi trong tay cô, nháy mắt liền hiểu vì sao Thẩm Băng Châu lại từ chối. Hắn chỉ vào cái áo xanh lá cây chẳng ra gì kia, nói, "Cái áo này ai thiết kế vậy? Đầu óc thiếu dưỡng khí rồi phải không?''
Trưởng phòng kinh doanh toát mồ hôi lạnh: ''Cái đó là do giám đốc bộ phận thời trang thiết kế ạ.''
Cố Sơn Trạch thẳng thừng chế nhạo: "Trình độ như vậy mà cũng lên làm giám đốc sao? Thẩm mỹ này ít nhất phải đi trước hai phiên bản.''
Trưởng phòng cúi đầu, không dám nói tiếp.
Sau vài câu nói không hề khách khí của Cố Sơn Trạch, Chu Ngọc Ngọc hoài nghi chính mình, "Sao lại như thế được? Tôi cảm thấy cái áo này rất đẹp.''
''Nhưng không hợp với thầy Thẩm đâu.''. Cố Sơn Trạch đi dọc theo giá treo quần áo trong gian hàng, lấy xuống một chiếc áo màu trắng, "Cái này hợp hơn.''
Quan niệm mua quần áo của Chu Ngọc Ngọc rất đơn giản, phàm là những bộ càng lập dị càng thu hút sự chú ý của cô, như sợ người khác không biết quần áo nà quý như thế nào. Trong mắt Chu Ngọc Ngọc, cái áo trắng này chẳng khác gì với cái áo Thẩm Băng Châu đang mặc cả, quả quyết lắc dâdu nói: "Không được, cái áo này quá đơn giản, chẳng có gì nổi bật cả.''
''Thầy Thẩm chỉ thích hợp với những bộ đơn giản, cần nổi bật làm cái gì.'' Cố Sơn Trạch cười cười kiến nghị, "Thử cái này nhé?''
Thẩm Băng Châu cho rằng hắn đến là giúp mình giải vây, không ngờ là mang thêm phiền tới, bắt đắc dĩ nói: "Muốn mua thì mua, không cần thử đâu.''
Ánh mắt Cố Sơn Trạch liếc nhìn nhân viên tư vấn bên cạnh, người sau mờ mịt chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, "Tôi khuyên ngài tốt nhất nên thử một chút, mặc dù là size bình thường nhưng cũng có thể sẽ không vừa, đến lúc đó chúng tôi có thể hỗ trợ ngài sửa đổi.''
Thẩm Băng Châu đau hết cả đầu, hối hận buổi sáng nay ra cửa không có xem ngày, nhóm người này kẻ xướng người họa, quyết tâm phải đưa anh vào phòng thử đồ, trong lòng bực bội. Chu Ngọc Ngọc lúc này tận tình khuyên bảo một câu: "Thầy Thẩm, anh đừng tự ti, em giúp anh thử là được, không sao đâu.''
Như có một cái gai vô hình đâm vào tim Thẩm Băng Châu khiến vết thương chảy máu. Nếu không phải anh biết tính cách của Chu Ngọc Ngọc còn tưởng rằng cô là cố tình nói vậy.
Cố Sơn Trạch thấp giọng ho khan, ngữ khí hòa hoãn đi vài phần, ''Cô Chu, thầy Thẩm có lẽ không muốn làm phiền đến cô, nếu muốn mặc thử thì để tôi giúp cậu ấy vậy.''
Chu Ngọc Ngọc tiếc nuối nhún vai, "Vậy anh dẫn anh ấy đi thử đi, nhanh lên chúng tôi còn phải hẹn tiếp.''
Cố Sơn Trạch mỉm cười hiểu ý, đẩy xe lăn đến phòng thử đồ. Thẩm Băng Châu bị đẩy đi như vậy, nhìn thì như miễn cưỡng chấp nhận, thực ra là muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Bị người khác xem trò náo nhiệt chẳng dễ chịu chút nào.
Phòng thử đồ trang trí rất đơn giản, ở giữa có ghế sofa cho khách hàng sử dụng, trước sau có gương để soi. Cố Sơn Trạch là lần đầu tiên làm việc này, nho nhỏ hỏi, "Tôi nên làm cái gì?''
Thẩm Băng Châu nhíu mày, chỉ vào ghế sofa nhỏ ở giữa nói: "Ngồi ở xe lăn không tiện, anh giúp tôi ngồi vào ghế sofa kia đi.''
Thẩm Băng Châu nghĩ Cố Sơn Trạch sẽ đẩy anh đến bên cạnh sofa, sau đó từ từ chuyển anh lên, nhưng hắn lại trực tiếp bế anh đặt lên sofa, dễ dàng như đang ôm một con búp bê bằng bông vậy.
Đột nhiên không kịp đề phòng, động tác như nước chảy mây trôi mà hoàn thành. Thẩm Băng Châu mất tự nhiên nuốt nước miếng, muốn nói cảm ơn lại nghe thấy Cố Sơn Trạch hỏi: "Xong rồi thì sao? Giúp cậu cởi ra nhé?''
Anh lắc đầu, "Không cần."
Cố Sơn Trạch buông tay, chuẩn bị đi ra đằng trước, không ngờ tới vừa mới thả tay ra, Thẩm Băng Châu như con rối gỗ không có chống đỡ mà ngã xuống phía dưới. Hắn lập tức túm lấy một cánh tay, mạnh mẽ kéo trở về, muộn một chút nữa thôi sẽ xảy ra cảnh tượng đập đầu xuống đất bi thảm.
Đôi tay kia nhìn như mảnh khảnh nhưng lại rất nhiều thịt, sờ vào mum múp như nhào bột. Hắn lấy lại bình tĩnh, "Sao vậy? Ngồi không được sao?"
Gương mặt lạnh băng của Thẩm Băng Châu lộ ra một tia quẫn bách, "Tôi chưa có ngồi vững anh đã thả tay ra rồi.''
''Tôi có thả ra đâu.''
''Không thả ra sao tôi lại ngã?''
Trên mặt Cố Sơn Trạch cật lực kiềm chế nụ cười, ''Đừng nhúc nhích, tôi cởi ra giúp cậu.''
Không thể làm gì được thật sựu đả kích lòng tự tôn của anh. Thẩm Băng Châu có nguyên tắc nếu có thể không phiền người khác tuyệt sẽ không phiền, nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt, "Để tôi tự làm cũng được.''
Cố Sơn Trạch chậm rì rì mà buông tay, sau khi xác định anh đã ngồi vững liền quay lưng lại, nói: ''Vậy cậu cởi đi, tôi không nhìn cậu.''
Trước sau hai mặt của phòng thử đồ đều là gương, hắn quay đầu lại, nhìn trong gương thấy Thẩm Băng Châu đang cởi cúc áo, động tác không chút ngượng ngùng, giống như học sinh cấp ba đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ kêu cởi áo ra liền trực tiếp cởi.
Anh chỉ thản nhiên nói một câu, ''Đều là đàn ông, muốn nhìn cũng không có gì đẹp mà nhìn.''
Cố Sơn Trạch âm thầm cười nhạo, nhìn thấy Thẩm Băng Châu đã cởi cúc xong, vải áo sơ mi lay động trước người, như tấm rèm vội vã khép chặt, mờ hồ còn nhìn thấy tình nhân đang trốn tránh sau rèm.
Bỗng nhiên hắn ngửi thấy một mùi hương mơ hồ, lành lạnh như hương của hoa diên vỹ sau cơn mưa, theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc thấy chiếc áo sơ mi trắng như lụa từ bờ vai gầy trượt xuống đến eo, trực tiếp trượt ra sau lưng, dừng lại ở cặp mông nhỏ, bên eo trái còn có một nốt ruồi lệ chí đỏ rực.
''...''
Thẩm Băng Châu đột nhiên nói, "bạn gái anh cũng như vậy à?''
Cố Sơn Trạch: "hả?''
Anh kiên nhẫn lặp lại: "Bạn gái của anh cũng như vậy sao? Chẳng làm gì cứ luôn vô cớ gây rối.''
Cố Sơn Trạch nhớ lại câu nói trước anh nói bừa trong lúc hoảng loạn, chậm rãi nói, "Cũng được, cô ấy không dính người.''
''Tôi thích những ai không dính người, ngay cả một con chó cũng không nuôi được vậy mà lại sắp có vợ rồi'', vừa nói Thẩm Băng Châu vừa mặc quần áo cẩn thận, nốt ruồi đỏ cũng bị che bởi quần áo không trốn ra được.
Cố Sơn Trạch ánh mắt thâm trầm, duỗi tay giúp Thẩm Băng Châu bẻ lại cổ áo, hai bên tay nhéo hai bên, kéo ra ngay ngắn.
Thẩm Băng Châu ngoài ý muốn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như ngọn lửa rực cháy.
Chỉ trong chốc lát như ảo giác, đôi mắt kia lại biến thành một hồ sau tĩnh lặng, không thể nhìn rõ bên dưới là loại cá gì, nhưng lại như có dòng nước ấm áp chảy ra. Hắn cười cười, "Trên người thầy Thẩm có phải có mùi nước hoa hay không?''
Nghe thấy câu nói quen tai, Thẩm Băng Châu trầm mặc suy nghĩ chốc lát, "Tôi không dùng nước hoa, mùi hương anh ngửi được có thể là mùi sữa tắm.''
Khóe môi Cố Sơn Trạch nhếch lên, tán thưởng, "Mùi hương thật mê người.''
Hương sữa tắm mê người, hương của chủ nhân nó lại càng mê người hơn, đáng tiếc Thẩm Băng Châu không nghe ra tầng nghĩa thứ hai, tốt bụng mà nói cho hắn: "Đây là chị tôi mua, nếu anh muốn dùng thì để tôi hỏi chị.''
Cố Sơn Trạch trả lời qua loa vài câu, thấy anh đã sửa sang lại quần áo cẩn thận, đúng là đẹp ngoài dự đoán.
Cùng là sơ mi trắng nhưng chiếc này lại khác biệt lớn nhất ở chỗ bên dưới có thắt eo, vừa vặn đem vòng em của Thẩm Băng Châu lộ ra.
Hắn cười, ''Không hổ là tôi chọn, rất hợp với cậu. Cậu cứ mặc như vậy đi, đỡ phải thay ra lại phiền.''
Thẩm Băng Châu cũng đang định như vậy, trong tình huống đặc thù này không có phép anh so đo xem quần áo có sạch sẽ hay không, cùng lắm là về nhà tắm đi là được.
Từ phòng thay đồ trở ra, Chu Ngọc Ngọc nhìn anh rồi thẳng thắn lắc đầu, nói, "Đúng là không hiểu nổi thẩm mỹ của thẳng nam.''
Lúc này Cố Sơn Trạch cũng bị liệt vào danh sách 'thẳng nam' luôn rồi.
Thẩm mỹ chỉ là một khái niệm trừu tượng, nếu thật sựu muốn nghiêm túc, Cố Sơn Trạch là nhà thiết kế, còn là người đứng đầu trong ngành, biến Thẩm Băng Châu thành tiên cũng không phải chuyện đùa. Hắn cũng không để ý chuyện này, sau khi giải quyết xong chuyện này liền đè nghị: "Thầy Thẩm có muốn cùng tôi đi tìm kiếm đá không?''
Thẩm Băng Châu còn chưa trả lời, Chu Ngọc Ngọc đã tò mò hỏi: "Đá gì cơ?''
Hắn đặt tay lên xe lăn, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, ''Hôm đó sau khi nghe lời đề nghị của thầy Thẩm xong tôi rất có hứng thú, định đi mấy chỗ bán quặng mua một ít đá Băng Châu, điểm này chắc chắn thầy Thẩm hiểu biết hơn tôi.''
Sắc mặt Thẩm Băng Châu lạnh lùng, khả năng get trọng điểm vẫn kì quái như trước: ''Vì sao lại muốn tự mình mài giũa? Anh không sợ mệt à?''
''Đấy là phong cách của tôi.'' Cố Sơn Trạch đáp.
Không chờ hai người nói tiếp, Chu Ngọc Ngọc tiếp tục ngắt lời, "Chỗ bán quặng đá? Mấy chỗ đó đều là đồ rẻ tiền, có chỗ nào hay để xem đâu?''
Cố Sơn Trạch không để ý đến cô, đôi mắt chỉ đặt trên người Thẩm Băng Châu: ''Cậu có muốn đi không?''
Mấy ngày nay hắn đã tìm hiểu qua về sở thích của Thẩm Băng Châu. Nếu nói trên đời có một thứ có thể một trăm phần trăm hấp dẫn Thẩm Băng Châu thì đó nhất định là khoáng thạch.
Quả nhiên người ngồi trên xe lăn nhéo cằm do dự một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: ''Đi thôi''.
*
chương này ngắn quá tự nhiên không quen QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.