Bất Trác

Chương 9: Tôi đưa cậu về nhà




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Sơn Trạch lái một chiếc xe Porsche Cayenne* màu xanh đậm, khi đi đến trước cửa xe, ngựa quen đường cũ mà ôm Thẩm Băng Châu vào trong.
Người này không nói hai lời liền cứ như vậy ôm công chúa, dường như trong quan niệm của hắn đây chính là cách đơn giản đỡ tốn sức nhất, động tác gấp gọn xe lăn cũng rất thành thạo, ai không biết còn tưởng răng hắn cố tình luyện tập qua rồi.
Trong xe Cố Sơn Trạch phảng phất một mùi hương thanh nhã dễ ngửi, giống như mùi nước hoa anh ngửi được đêm hôm đó. Thẩm Băng Châu hít mũi ngửi chốc lát, dò hỏi: "Anh dùng nước hoa gì vậy?''
Cố Sơn Trạch khởi động xe, nghiêng đầu cười khẽ với anh, "Cậu muốn dùng đồ đôi với tôi à? Tôi có thể trực tiếp đua cho cậu.''
Thẩm Băng Châu dừng lại một chút, trong mắt lần nữa phủ lên sự lạnh lùng, ''Không cần đâu, hỏi chút thôi.''
Cố Sơn Trạch không khỏi bất đắc dĩ, mở ra ứng dụng chỉ đường, hỏi, ''Chúng ta đi đâu đây?''
Thẩm Băng Châu nói ra một cái địa chỉ, nếu không phải nghe anh nói, Cố Sơn Trạch chắc cả đời này cũng không biết còn có nơi như vậy.
Địa phương kia nằm khuất trong một góc nhỏ của thành phố, là khu tập hợp quặng lớn nhất vùng. Đi theo dọc con phố, con đường nhỏ hẹp chật kín, những chiếc sọt nhựa màu trắng, xanh lá cây hay xanh lam đựng bao nhiêu là quặng khác nhau, có cái ngâm trong nước, có cái thì còn đang dính đầy bùn cát.
Cố Sơn Trạch đã qua tay hàng nghìn viên đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi như thế này. Câu ''chỉ toàn đồ rẻ tiền'' kia của Chu Ngọc Ngọc cũng không phải là không đúng. Hắn cúi đầu quan sát Thẩm Băng Châu, thấy anh vẫn ung dung điềm tĩnh như đang đi dạo trong vườn của mình, hiển nhiên là khách quen ở đây.
Khi đi qua một khu vỉa hè, Thẩm Băng Châu duỗi tay ra chỉ, ''Tourmaline xanh lam kìa.''
Trong chiếc sọt nhựa trên vỉa hè có một khối thạch đại khái tầm bằng ngón tay, nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra. Cố Sơn Trạch lập tức không thể tin nổi, "Đấy là Tourmaline á?''
Thẩm Băng Châu tự tin nói: ''Bề ngoài không thể sánh được với khối mà anh mua từ Gia Đức, nhưng nó quả thật là Tourmaline''. Anh ra lệnh, ''Đẩy tôi qua chỗ đó đi.''
Cố Sơn Trạch cúi đầu nhìn anh một cái, chỉ cười mà không nói đẩy anh tới trước cửa hàng nhỏ, tri kỷ mà lấy Tourmaline lại đặt vào tay anh.
Chủ sạp đi một đôi dép lê to, trên đầu ngón tay còn một mảng da chết, đang ngồi ở dưới ô che nắng gặm dưa hấu, thấy có người đến xem hàng cũng không buồn đứng dậy, cắn một miếng dưa đỏ tươi nói, ''Lấy không? Tourmaline chuẩn đó, đến từ Brazil, bên trong còn rất đẹp.''
Thẩm Băng Châu cầm trên tay ước lượng, chiếu lên ánh mặt trời mà thưởng thức, bình tĩnh dò hỏi: "Bao nhiêu tiền thế ạ?''
Chủ quán ném vỏ dưa đi, xòe tay ra với anh, "5 vạn.''
Bản chất của thương nhân vẫn luôn thiếu đạo đức, nhưng đây là lần đầu tiên có một kẻ trắng trợn như vậy. Cố Sơn Trạch đột nhiên cảm thấy chơi cái này cũng có chút thú vị. Vẻ đẹp trong mắt hắn là những vết nứt khiến những bậc thầy cắt tỉa phải vò đầu bứt tai, dựa theo vết cắt mà dự đoán, cuối cùng phải bảo dưỡng làm sao cũng là vấn đề.
Có điều Thẩm Băng Châu đã đặt viên quặng xuống rồi nhận xét một cách thẳng thắn, "Này không được gọi là đẹp, viên này đã bị nứt, lại quá nhẹ, màu sắc đã biến đen, bên trong còn có quặng bùn, 50 cháu không mua.''
Chủ quán sa sầm mặt, ''Cái cậu này....đã nói là đẹp rồi, cậu có biết thưởng thức không vậy?'', nói xong còn làm bộ phất phất tay, ''Thôi bỏ đi, tôi thấy cậu thuộc dạng có hiểu biết, tôi bán 500 có mua không?''
Thẩm Băng Châu dứt khoát từ chối, ''Không mua.''
''200 được chưa?''
''Không''
"50 được chưa! Đã hạ giá không ít rồi đấy!''
Thẩm Băng Châu cau chặt mày, vô thức cao giọng: "Cháu đã nói là cháu không mua mà!''
Cố Sơn Trạch cảm thấy màn mặc cả kì lạ này rất thú vị, không khỏi bật cười thành tiếng khiến Thẩm Băng Châu lạnh lùng nhìn qua: "Anh cười cái gì?''
Hắn lắc đầu cười, ''Không có gì?''
Thẩm Băng Châu bắt lấy tay Cố Sơn Trạch, đem viên Tourmaline kia nhét vào lòng bàn tay hắn, "Anh mua đi.''
Ngón tay lạnh lẽo kia vô tình sượt qua mu bàn tay hắn như có mấy con rắn nhỏ nhanh nhẹn lướt qua. Cố Sơn Trạch mỉm cười dung túng nói, "Vì cái gì tôi phải mua?''
Thẩm Băng Châu mặt vô biểu tình nói: ''Anh có thể tốn 17.5 triệu để mua viên Tourmaline kia chắc không thiếu mấy đồng còn con này đâu nhỉ?''
Cố Sơn Trạch cau mày, ''Có giống nhau đâu.'' 17.5 triệu đó của hắn mua được không chỉ Tourmaline.
Nhưng tốn 17.5 triệu để mua Tourmaline thì dù có là tiền từ trên trời rơi xuống cũng không cần phung phí như vậy. Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chủ quán không thể ngồi yên nữa, đứng dậy, "Toumaline gì mà đến 17.5 triệu lắm với?''
Thẩm Băng Châu bình tĩnh giải thích, ''Vẫn còn ổn, được một viên đá nặng 10kg, tinh thể sạch sẽ hoàn chỉnh, màu sắc cũng không khác gì ngọc bích.''
Chủ quán chậc lưỡi, ''Vậy cũng làm gì đến 17.5 triệu, chỉ có đồ ngốc mới mua thôi.''
Anh lãnh đạm tiếp lời, "Cháu cũng cảm thấy...Ý của cháu là, đá quý chân chính đương nhiên phải xứng với chủ nhân nhiều tiền rồi, như câu ngựa tốt xứng với anh hùng, giá cả chỉ là vấn đề phụ thôi.''
Mới nghe được mấy chữ đầu tiên, Cố Sơn Trạch đã đem tay nắm chặt vai anh, chậm rãi dùng sức, ''Thẩm Băng Châu...''
Chiêu này là hắn chuyên dùng để trừng phạt em trai trong nhà, không nghĩ đến còn có đất dụng võ ở chỗ này. Bả vai của Thẩm Băng Châu cũng không có mấy lạng thịt, bị nắm một cái đau đến than nhẹ.
Âm thanh kia giống như tiếng mèo sữa meo meo, kêu đến nỗi Cố Sơn Trạch giật mình buông tay ra. Thẩm Băng Châu ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, hai má hơi phồng lên, thật giống với con mèo nhỏ đang tức giận chọc người khác đến xoa xoa.
Thẩm Băng Châu không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhớ tới một chuyện, ''Ngày đó anh bảo muốn tặng tôi viên Tourmaline đó bây giờ còn giữ lời không?''
Cố Sơn Trạch hơi hoàn hồn, nói: ''Tất nhiên là còn, viên đá đó đặt ở nhà tôi, bây giờ chở cậu đi lấy nhé?''
Thứ đó quá đắt đỏ, cho dù có là một người giàu có mà vô cơ bỏ đi hơn 10 triệu cũng không thể không chớp mắt lấy một cái được. Ý định ban đầu của Thẩm Băng Châu cũng không phải là muốn đò, chỉ muốn nói với hắn rằng, ''Không cần đâu, tôi cũng không phải không biết đao lý mà lấy đồ của anh được.''
Nghe vậy Cố Sơn Trạch cau mày không vui nói: ''Đã nói sẽ tặng cho cậu là tặng cho cậu để kết giao thôi, sao lại không biết đạo lý được?''
Thẩm Băng Châu: "Anh đối với bạn bè cũng đèu háo phóng như vậy à?''
Cố Sơn Trạch: ''Đúng vậy.''
''Nếu không phải tặng...Như vậy đi, không phải anh muốn làm nhẫn đính hôn cho tôi sao? Lấy viên đá đó về sẽ phải tạo hình, đương nhiên sẽ có mảnh vụn thừa ra, lấy chúng làm nhẫn đi.''
Viên Tourmaline lớn bất thường, tinh thể hoàn mỹ không vết cắt. Cố Sơn Trạch cự tuyệt, ''Tôi không mài thành hình, mài như vậy cậu không thấy đau lòng sao? Cho cậu cầm đi làm mẫu thôi.''
Đau lòng tất nhiên là không tránh khỏi, quặng thạch và đá quý là hai sở thích hoàn toàn khác nhau. Thử nghĩ mà xem, người phụ trách cắt những viên đá quý ở bảo tàng địa chất đẻ làm dây chuyền sẽ có tâm trạng như thế nào, Thẩm Băng Châu cũng sẽ có tâm trạng như vậy. Nếu là viên đá của mình, anh sẽ không đồng ý mài chúng. Cân nhắc đến sở thích của Cố Sơn Trạch, đặt mình vào vị trí của hắn và nghĩ như vậy, nếu hắn không làm thì thôi quên đi.
Hai người vừa nhìn vừa đi trên đường phố, sau giờ Ngọ ánh mặt trời chiếu vào gương mặt Thẩm Băng Châu khiến làn da càng trở nên trắng sáng. Cố Sơn Trạch hối hận vì đã không mang theo ô, nếu phơi như vậy bị đen đi thì làm sao đây?
Đi thêm hơn mười phút bọn họ đi đến một cửa hàng không có biển hiệu, cửa cuốn kéo xuống một nửa, bên trong là mấy thùng giấy gọn gàng. Thẩm Băng Châu nói với anh có thể trực tiếp đi vào. Hắn ước lượng chiều cao của cửa, trực tiếp đẩy xe lăn qua, còn hắn thì phải cúi người.
Bên trong là nhà kho, có một cánh cửa hìn chữ nhật ở bức tường đối diện che khuất một nửa chỉ cho phép ánh sáng chiếu qua. Thẩm Băng Châu đưa tay đẩy nhẹ cửa mở ra, bên trong là một khoảng sân rộng rãi sáng sủa, trên mặt đất có mấy viên đá lưu ly lớn nhỏ, một ông chủ đi dép tông đang xả nước.
Nghe được động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn xem phía trước, thấy Thẩm Băng Châu liền ngơ ngác, "Thầy Thẩm?''
Thẩm Băng Châu thản nhiên gật đầu, ''Là tôi.''
Biểu cảm của ông chủ có chút vi diệu, xổ ra một tràng tiếng Đông Bắc trôi chảy: ''Tía má ơi sao mấy tháng không thấy giờ lại ngồi trên xe lăn rồi?''
Thẩm Băng Châu bình tĩnh, 'Tôi bị ngã nhẹ thôi. Bạn tôi muốn tìm một ít canxit trong suốt, để anh ấy xem xem.''
Đá Băng Châu là một loại canxit rất phổ biến, nhưng người bán rất ít gọi như vậy, bình thường chỉ nhìn như nào thì gọi như thế thôi. Thẩm Băng Châu đẩy xe lăn vầo trong, một lúc sau, ông chủ bưng một sọt đá đi ra, ''Tất cả đều ở trong này.''
Cố Sơn Trạch liếc nhìn vài cái, cũng không cảm thấy thích những viên đá này. Kết quả này nằm trong dự đoán của Thẩm Băng Châu, liền giải thích cho hắn vài câu rồi quay ra nói với ông chủ: ''Gần đây có hàng đẹp gì không?''
Ông chủ hiểu rất rõ về anh. Bình thường khi nhập hàng, nhìn thấy cái nào đẹp sẽ giúp anh giữ lại. Ông chủ cười đến thần bí, nói, ''Gần đây tôi có đi SriLanka mang về một viên Chrysoberyl*, cậu muốn xem không?''
Chrysoberyl không hiếm bằng Tourmaline, một số có khả năng đổi màu và hiệu ứng mắt mèo, nhưng viên Chrysoberyl này chỉ có thể tìm thấy ở Srilanka. Nhưng Thẩm Băng Châu đưa tay đỡ gọng kính, giọng nói bình đạm, ''Viên đá nhỏ thôi, không thú vị.''
Chủ quán tự tin nói, "Nhỏ đã không đưa cậu xem, 10 cara đó, có hứng thú không?''
''10 cara?'' Thẩm Băng Châu sửa lại thái độ của mình một chút, ''Tôi thích lớn một chút, lấy lại đây xem đi.''
Cố Sơn Trạch hơi hơi cúi người, nói thầm vào tai Thẩm Băng Châu: ''Thầy Thẩm, anh vừa nói gì cơ?''
Anh kì quái ngẩng đầu, "Tôi bảo là tôi thích lớn một chút, anh có ý kiến à?''
Hắn cười khẽ, ''Không có ý kiến.''
Không lâu sau ông chủ lấy viên đá ra. 10 cara thực ra là mức bình thường, nhưng không đỡ ổi là viên Chrysoberyl kia, màu nâu như trà, trong suốt không tì vết, đáng tiếc là viên đá tròn cắt rời.
Thẩm Băng Châu thất vọng cụp mắt xuống, ''Nếu là đá thô thì tôi lấy rồi.''
Ông chủ đưa viên đá ra dưới ánh mặt trời,''Đá thô thì sẽ bị nứt, sư phụ đã đem những vết nứt đó cắt rồi! Cậu nhìn xem vết cắt này còn có thể tìm ở đâu được nữa!''.
Cố Sơn Trạch nhận lấy viên đá, xem xét một vòng trong tay rồi thẳng thừng dội một gáo nước lạnh: "Vết cắt này chỉ ở mức trung bình thôi, chất lượng viên đá lại quá tốt, sư phụ vì để giữ gìn nó mà cắt quá sâu, sắp đen hết đi rồi.''
Ông chủ khoanh tay tỏ vẻ không hài lòng, nói: ''Cậu biết cắt không?''
''Có biết một chút.'' Cố Sơn Trạch khiêm tốn nói, ''Tôi đã từng tạo ra hai vết cắt rồi.''
''Thật sao?'', ông chủ đỏ mắt, ''đừng có mà khoe với tôi.''
Cắt là một lĩnh vực phức tạp, trong nhà Thẩm Băng Châu kinh doanh đồ trang sức nên anh có tiếp xúc với những thứ này từ nhỏ, vì thế nên mới có thể hiểu sơ về trình độ cắt này. Cố Sơn Trạch sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền quý, còn trẻ đã rất nổi danh nên vô cùng kiêu ngạo, nhưng thật ra hắn không hề thấp kém, không ngờ là hắn lại có đủ kiên nhẫn đẻ học cắt. Mài giũa những viên đá quý thành hàng chục, hàng trăm mặt để đảm bảo rằng các góc của mỗi mặt hình học được ghép chính xác và tự nhiên không phải là dành cho người bình thường làm, huống hồ công việc chính của anh ta cũng không phải là làm cái này.
Thẩm Băng Châu nhìn anh, ánh mắt có chút thay đổi, ''Anh là nhà thiết kế, không thấy những việc như này rất tốn thời gian và công sức à?''
Cố Sơn Trạch cúi đầu cười khẽ, ''Tôi nói rồi, đây là phong cách của tôi. Trong nhà tôi còn có thành phẩm đó, có muốn đi xem không?''
Cái này thật sự Thẩm Băng Châu cũng muốn đi xem một chút để mở mang tầm mắt, nhưng nhớ tới chiều nay còn có hẹn với bác sĩ nên đành cự tuyệt: ''Để lần sau đi, tôi phải về rồi.''
Mặt trời đã lên cao, Cố Sơn Trạch nhìn thấy trán anh đã có chút mồ hôi, vài sợi tóc mai rơi xuống. Hắn tự nhiên mà khom lưng, dùng ngón tay vén lại một chỗ.
Lòng bàn tay hắn nóng lên, chạm vào làn da như một ngọn lửa có ý định đốt cháy. Thẩm Băng Châu ngơ ngẩn ngước mắt, ngón tay kia đã nhẹ nhàng rời đi, phảng phất như chuyện gì cũng chư từng xảy ra.
Hắn nhếch khóe miệng, thân thiện nói, "để tôi đưa cậu về.''
- ---------------------------

· Đá Chrysoberyl là một trong những họ đá quý nổi bật nhất với độ bền rất cao chỉ sau kim cương. Loại đá này thường có màu vàng lục, nâu vàng mật ong cho đến màu xanh lục bạc hà hoặc đôi khi không màu và thường được chế tác thành đá gắn trên trang sức.
thêm chíc xe anh công đi:

Anh nhà thiết kế suốt ngày gạ em về nhà mình xem đồ và em bé ngoan ngoãn lúc nào cũng phải về nhà đúng giờ không chị lo ૮₍ ᵕoᵕ₎ა

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.