Tiếu Kiền không tới trường, giáo sư trong ban nói thân thể cô không khoẻ nên xin nghỉ nửa tháng. Nhưng cô lại tắt điện thoại, chuyện đó nằm ngoài dự kiến của Ninh Vũ và Lan Hinh. Nếu thân thể không khoẻ, làm bạn bè hẳn nên đi thăm, đáng tiếc Lan Hinh và Ninh Vũ cũng không biết địa chỉ nhà Tiếu Kiền. Cũng may, chỉ xin nghỉ nửa tháng, rồi sau đó cũng sẽ gặp.
Nửa tháng không dài. Bỏ chuyện của Tiếu Kiền qua một bên, thời kỳ cao điểm của [Lan tâm thực phủ] khi học kỳ mới khai giảng bắt đầu đã đến khiến Lan Hinh bận tối mày tối mặt. Thời gian sau khi Ninh Vũ học xong cũng giúp cô lên kế hoạch cho Ngày Nhà Giáo.
“Tôi thực không nên đáp ứng để em tham dự vào chuyện của tiệm cơm, nhìn em hiện tại cả ngày bận rộn, cũng chẳng có thời gian đọc sách nữa.” Buổi tối hai người nằm trên giường, Lan Hinh ôm cánh tay Ninh Vũ, rúc vào bên người nàng.
“Chờ tiệm cơm mới của chúng ta đi vào quỹ đạo, em sẽ hoàn toàn buông tay mặc kệ. Dù sao cũng chỉ có một ngày, không sao cả. Hơn nữa có thể chia sẻ với chị, em vui lắm, cảm thấy mình cũng có thể làm chút gì đó.” Ninh Vũ cúi đầu hôn Lan Hinh. Hai người ở bên nhau một năm, chăm sóc lẫn nhau, thân thể đều tốt hơn trước không ít.
“Vậy hiện tại phương án cơ bản cũng đã xong, mọi chuyện sau đó để tôi giải quyết, em cũng đừng quản nữa.” Lan Hinh bị hôn đến ngứa, rụt cổ.
“Không thành vấn đề, em sẽ phụ trách tìm mấy mỹ nữ soái ca đến đón khách.”
“Thật muốn bận rộn xong sớm một chút, em có thể tập trung học hành. Tôi rất sợ làm chậm trễ em.” Điều Lan Hinh lo lắng nhất vẫn là việc học của Ninh Vũ.
Ninh Vũ thở dài một tiếng: “Em cũng mong sớm hoàn thành, đến lúc đó phủi tay làm bà chủ, chỉ chờ nhận tiền. Khi đó à, ban ngày thì hầu sách vở, đến tối thì hầu Hinh của em, đó mới là lúc bắt đầu cuộc sống hạnh phúc.”
“Tới đây, tới đây……”
“Được rồi, chị đã nhiệt tình mời em như thế, em tới nè……” Ninh Vũ nghiêng người, tay chân bắt đầu lộn xộn……
***
Ngày mùng chín tháng mười là Ngày Nhà Giáo.
Ngoài cửa lớn của [Lan tâm thực phủ] treo biểu ngữ “Chúc mừng ngày Nhà Giáo” thật to, buổi chiều mới treo biểu ngữ lên. Bức tranh chữ màu đỏ tươi sáng thoạt nhìn có sắc vui mừng. Hai bên trái phải cửa đứng một nam một nữ, nam anh tuấn như ánh mặt trời, nữ thì xinh đẹp nhiệt tình. Hai người này là bạn học cùng lớp Ninh Vũ mời đến làm nền. Trên thực tế, cũng chính là lớp trưởng Lô Hiểu Vĩ và cán sự văn thể mỹ Trần Hân. Hai người này cũng thuộc Hội học sinh, biết cách xử sự, cũng rất thân quen với các thầy cô, làm người tiếp đãi vừa vặn thích hợp. Hai người vừa nhận được lời mời của Ninh Vũ liền lập tức đồng ý, đối với hai người này mà nói, tiếp đón giáo viên, tạo nên một Ngày Nhà Giáo có ý nghĩa thì bọn họ đương nhiên vui vẻ, cho nên không hề nhắc tới chuyện tiền công.
Chạy bàn trong tiệm là Ninh Vũ cùng Lô Hiểu Vĩ, sau đó Trần Hân thương lượng rồi mời vài sinh viên trong Hội Học sinh, mà đương nhiên trọng điểm vẫn là khoa Văn nghệ, bọn họ hướng ngoại, quan hệ tốt với giáo viên, không đến mức xấu hổ.
Mấy lô ghế lớn đã được bố trí thoả đáng toàn bộ, rượu và nước được bày ở một góc ghế lô, trên vách tường trang trí biểu ngữ “Cảm ơn các thầy cô”, Lan Hinh và Ninh Vũ còn chuẩn bị một món quà nho nhỏ cho mỗi một giáo viên, bên trong là một phần trà tuyết hoa cúc mà mấy hôm trước Lan Gia mới nhờ người hoả tốc vận chuyển từ Tân Cương tới, cùng với tấm thẻ ưu đãi đặc biệt dành cho giáo viên mà [Lan tâm thực phủ] mới tìm một công ty quảng cáo đẩy nhanh tốc độ làm ra.
Tuyết cúc là trà thượng phẩm được gieo trồng trên Thiên Sơn. Ba của một người bạn tốt của Lan Gia làm chủ nơi này, trong nhà có hơn trăm mẫu, tuyết cúc là sản phẩm sản xuất hàng đầu của nhà họ. Thứ này bên ngoài không bán, xem như đặc biệt, ở Tân Cương không tính quý, nhưng tới bên ngoài thật ra lại cũng trở nên đắt đỏ, cũng coi như hào phóng một phen.
Thẻ đặc biệt là thẻ VIP chế tạo đặc biệt cho giáo viên, về sau mỗi khi chi trả đều được giảm giá.
Hôm nay sinh viên đến tiệm ít hơn mọi ngày. Bên phía tiệm cũ vẫn buôn bán như bình thường. Có mấy cô cậu đến ăn cơm khá quen thuộc với Lan Hinh, liền hỏi sao phía bên kia hôm nay không đón khách.
“À, bao trọn gói cho Ngày Nhà Giáo rồi, tổ chức mừng mấy giáo sư trong ban.” Lan Hinh giải thích.
“Vậy chắc hôm nay bận lắm.” Sinh viên đến ăn cũng không phàn nàn gì, ngược lại bàn luận có nên bắt chước họ, đến Ngày Nhà Giáo cũng tổ chức tiệc mừng cho các vị giáo sư trong khoa mình không. Năm nay nếu không được thì sang năm hoặc năm sau nữa đến ngày lễ nhất định phải chuẩn bị. Ai cũng kiên quyết không thể để giáo viên của khoa mình mất mặt.
Hơn sáu giờ, các thầy cô được mời bắt đầu đi cùng nhau tới.
“Chúc mừng Ngày Nhà Giáo, mời thầy cô vào bên trong……” Lan Hinh dẫn theo Lô Hiểu Vỹ cùng Trần Hân, vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa đón tiếp. Ninh Vũ ở trong liền vội vàng an bài chỗ ngồi cho mọi người, lại vừa vội vàng dặn dò phía nhà bếp bưng đồ ăn lên.
Bận rộn hơn nửa tiếng, mọi thầy cô đều đã vào chỗ ngồi, rượu cùng thức ăn đầy đủ, mấy cô cậu sinh viên trong Hội Học Sinh cũng ngồi ở đó, bởi vì đều quen thuộc với các thầy cô, nên cũng không xa lạ, cười đùa một lúc thì bầu không khí cũng không tệ, rất náo nhiệt.
Lan Hinh để cho mấy cô bé phục vụ trong tiệm mang bình rượu đi theo mình, sau đó chuẩn bị dẫn Ninh Vũ đi từng gian để kính rượu.
“Em không uống đâu.” Bên ngoài bao sương, Ninh Vũ nâng ly rượu, mày nhíu lại nói.
Lan Hinh ôn nhu cười: “Chẳng lẽ tôi lại không biết em không uống rượu? Thứ trong ly của em chỉ là nước sôi để nguội thôi, đợi lát nữa em nhấp mấy ngụm coi như phải phép là được, tốt nhất biểu hiện hơi khó chịu thì tốt.”
Ninh Vũ há hốc miệng nhìn Lan Hinh: “Chị……”
“Suỵt……” Lan Hinh cười khẽ đặt ngón tay lên miệng ra ý bảo Ninh Vũ đừng lên tiếng: “Nhưng trong ly của tôi vẫn là rượu, cũng chỉ lo được cho em thôi.”
Ninh Vũ trong lòng ấm áp, vẫn nhịn không được thấp giọng ghé bên tai Lan Hinh nói: “Sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Sẽ không.” Lan Hinh nói xong liền đẩy cửa phòng.
Thầy cô trong đó đã bắt đầu nâng chén chạm ly, thấy Lan Hinh vào cửa liền vội vàng tiếp đón: “Lan Hinh đến đây, mau lên? Đợi lâu quá.”*
(*Khúc này bản raw bị mất chữ, mình dịch cũng ko chắc lắm)
Lan Hinh dẫn theo Ninh Vũ cùng một người phục vụ vào cửa rồi nói: “Trước tiên chúc các thầy cô một ngày lễ vui vẻ, Lan Hinh xin ở đây cảm tạ ơn dạy dỗ của các thầy cô, tuy rằng em đã tốt nghiệp hai năm, hơn nữa cũng không làm công việc liên quan đến chuyên ngành, nhưng quả thật cuộc sống đại học đã thay đổi cuộc sống của em, khiến em học được rất nhiều điều, em xin cảm ơn các thầy cô, cũng xin lỗi những thầy cô đã vì em chọn lựa từ bỏ chuyên ngành của mình mà tiếc nuối. Dù thế nào đi nữa, em xin chân thành cảm ơn các thầy các cô.”
Lan Hinh nói không phải lời khách sáo gì, mà là sự thật, bởi vì có đại học, mình mới đến thành phố tự do mà ngập tràn hơi thở tri thức này, bởi vì có đại học, mình mới chính thức có một địa vị ngang hàng trên thế giới. Ở một hoàn cảnh tự do rộng mở, mình dùng sự cố gắng cùng thành tích đạt được sự tôn trọng của những người chung quanh, ở đây có lẽ vẫn sẽ có người khinh thường mình bởi vì mình chỉ là một đứa nghèo khổ từ trên núi xuống, nhưng điều này đã không quan trọng nữa. Tại thành phố này, bắt đầu từ đại học, mình rõ ràng đã bắt đầu một cuộc sống khác.
Đương nhiên, cũng tại ngôi trường này, mình gặp gỡ không ít giáo viên tốt, tuy rằng cuối cùng mình từ bỏ chuyên ngành, nhưng những thầy cô đó đã khiến mình chân chính hiểu được người có đức sẽ không vì vẻ bên ngoài mà khinh thường người khác. Cũng ở nơi đây, mình gặp gỡ Tiếu Kiền, khiến mình lần đầu tiên hiểu thế nào là tình yêu, sự phù hợp về mặt tâm hồn càng quan trọng hơn ngoại hình, yêu chẳng phân biệt, cho nên có thể nặng nề to lớn, cũng có thể trong trẻo mà thuần tuý. Cho dù chờ đợi cô là một bi kịch, nhưng cũng không thể xoá bỏ bản chất tươi đẹp của ái tình.
Rồi sau đó gặp Ninh Hoà, ông ấy trao cho mình một cơ hội mau chóng rời xa sự bần cùng nghèo đói.
Rồi lại gặp Ninh Vũ, là người mà mình yêu thương nhất, sinh mệnh tựa hồ từ khoảnh khắc ấy bắt đầu chân chính khởi hành……
Nếu muốn để Lan Hinh tìm một chỗ nào đó mà cô có thể coi như phúc địa (*đất lành), thì không thể nghi ngờ chính là nơi này. Là ngôi trường đại học này.
“Còn có một người lúc trước không quản tiền nong bỏ vốn giúp em mở quán cơm này, giúp em mau chóng có thể gánh vác được gánh nặng của cuộc sống, con gái của ân nhân của em, cũng là bạn tốt, em gái của em, Ninh Vũ. Em thay mặt ba em ấy cảm tạ các thầy cô đã chăm sóc dạy dỗ em ấy.” Lan Hinh long trọng dời chủ đề qua Ninh Vũ.
Giáo sư trong ban rất quen thuộc Ninh Vũ, mặc kệ có dạy khoá của của Ninh Vũ không đều biết nàng là ngôi sao mới của khoa, được cực kỳ coi trọng, bất quá không ít người giờ mới biết được ba của Ninh Vũ chính là người đầu tư cho tiệm cơm của Lan Hinh. Lúc trước Lan Hinh mở một tiệm cơm gần trường đã từng trở thành chủ đề bàn tán của sinh viên trong khoa, bất quá dù sao hàng năm trường học đều đón sinh viên mới, chuyện này rất nhanh liền lắng xuống.
“Ninh Vũ cô bé này thực không tệ, chuyên ngành học khá lắm. Thích học, ham học, không ham chơi, rất thực dụng, nghiên cứu học hành đều làm đến nơi đến chốn. Ninh Vũ rất có tiền đồ đó!” Chủ nhiệm khoa lên tiếng, các giáo sư khác cũng bắt đầu phụ hoạ, nhất là các giáo sư đã từng dạy Ninh Vũ.
“Giáo sư Tiếu cưng nhất đó, đáng tiếc hôm nay cô ấy nghỉ phép, bằng không hôm nay nhất định em phải mời cô ấy uống hai ly.” Một giáo sư cùng văn phòng với cô Tiếu nhắc tới Tiếu Kiền.
“Có chuyện gì xảy ra với cô Tiếu sao ạ? Cô ấy không tới thật tiếc.” Lan Hinh thuận tiện hỏi thăm.
“Ba cô ấy gọi tới xin phép, nói là bị bệnh. Tôi còn nói hẳn nên cử hai giáo sư đại biểu khoa mình đến thăm. Nhưng ba cô ấy lại vội vàng từ chối, nói đã khám bác sĩ, nửa tháng nữa có thể tiếp tục đi làm, không cần phiền toái trường mình.” Thầy chủ nhiệm khoa trả lời.
“Xem ra chờ cô Tiếu trở lại em phải một mình đi mời cô ấy mới được.” Lan Hinh đè nén nỗi nghi ngờ xuống đáy lòng, cười nói: “Tốt lắm, chúc các thầy cô một ngày hội vui vẻ, công tác hài lòng. Em và tiểu Vũ kính mọi người một ly,”
“Được…..Chúc cô chủ Lan làm ăn phát đạt, Ninh Vũ ăn học thành tài……”
Cười đùa trò chuyện ầm ỹ rồi kính rượu, Lan Hinh lại lấy rượu đặt trên khay do cô bé phục vụ bưng mời các thầy cô, nói: “Mời thầy cô ăn uống, có gì cần cứ việc phân phó cho em.” Rồi sau đó dẫn theo Ninh Vũ cùng cô bé phục vụ lui ra.
“Chị nói hay thật đó.” Ninh Vũ uống nước nguội trong chén. Một màn hôm nay đều là xem Lan Hinh biểu diễn.
“Dù sao cũng phải để mọi người tận hứng.” Lan Hinh vỗ vỗ má Ninh Vũ.
“Có phải em cũng nên bắt chước học không?” Ninh Vũ hơi hơi nghiêng đầu cười nhìn Lan Hinh. Suy nghĩ không biết vì sao cô gái thân mình yếu ớt như vậy lại có thể bộc phát khí thế lớn đến thế, tựa hồ chỉ trong một lúc cười đùa có thể khống chế hết thảy hoàn cảnh.
“Học cái này làm gì, lại nói, bữa cơm này đều là sinh viên và giáo sư, trao đổi cũng ổn, nói chuyện cũng dễ dàng, nếu đổi lại ở nơi khác thì cũng chưa chắc đã thuận lợi thế. Đã nói là chúng ta mời rượu, nếu đổi lại trường hợp khác, chúng ta chưa chắc đã đi ra được đâu. Nếu muốn nói đến khả năng ăn nói trên bàn rượu thì ba em còn thắng tôi gấp mười lần.”
Đi qua một loạt ghế lô, đã đến một giờ.
Một cô bé phục vụ chạy vội tới gọi Lan Hinh: “Chị Lan Hinh, có người tìm chị.”
“Ở đâu thế?”
“Ở tiệm cách vách, em nói bên này đã được bao hết, để cô ấy ở tiệm bên kia.”