Bay Giữa Lưng Trời

Chương 8: Chạm vào lòng anh




Nắng sớm tràn ngập hiên nhà. Tương Quân suy nghĩ mãi chuyện hôm qua. Thử nghe lời Tâm Loan xem mục đích sống thực sự là gì. Bản thân vốn mất đi nhiều thứ cô trân trọng nhất, yêu thương nhất. Lạ lùng thay, khi biết tình cảm Frank dành cho mình cô cứ do dự.
- Nghĩ gì vậy cô bé? Tâm Loan ngồi xuống cạnh cô.
- Không ạ!
- Em lạ thật. Chị cảm giác em luôn khống chế tình cảm của mình. Em bận lòng chuyện gì sao?
- Em thấy khó dung hòa mọi thứ! - Cô thở dài.
- Em nghĩ phức tạp làm gì? Giống như chuyện Frank vậy. Rõ ràng tình cảm cậu ta dành cho em mọi người đều thấy nhưng em cứ hững hờ. Em nên trân trọng để chẳng bao giờ hối tiếc!
- Em đã làm thế, trân trọng mọi thứ, khi mất đi em vẫn ân hận. Em sợ sự hối hận vậy mà em vẫn hối hận chị thấy em buồn cười không?
- Chị không biết nữa! Em sống lý trí hơn chị, ít ra lúc này em đủ kiểm soát để nói chuyện với chị thay vì sợ hãi chuyện vừa qua!
Tương Quân nhìn ra cửa sổ. Frank lại viết cái gì đấy, anh ấy mệt mỏi và xanh xao.
* * *
- Lên đường! - Alex nháy mắt, đội Hanso chuẩn bị bay. Tương Quân nhìn theo bóng họ mãi đến khi khuất sau đám mây. Cũng có ngày được bay lên trời, tự do, vui vẻ nhưng sao cô thấy trống trải quá. Cảm giác yên bình sao mà khó nói nên lời.
Jolh dẫn Lucky ra vườn, trong phòng còn mỗi Tương Quân và Frank. Tâm Loan theo Marc đi dự buổi giao lưu. Cô không biết nói gì, lặng lẽ nhìn quyển tạp chí.
- Tặng em!
Frank nói khẽ rồi đưa cho cô một quyển sách. Cô đón nhận nó giống như sắp đón nhận tình cảm của anh, mọi thứ xáo trộn lên. Frank buồn, cô biết. Tệ thật, làm sao giờ?
Gần đây, Frank giống người đó quá. Tóc anh ấy dài ra làm cô cảm giác vậy. Kì lạ, bí ẩn..
Lần tay lật từng trang sách, tựa in màu vàng nổi bật trên nền xanh Muôn dặm trùng dương. Câu chuyện kỳ lạ trong thế giới kỳ lạ, cô đọc say mê quên cả thời gian.
- Tương Quân, em không ăn trưa sao? - Jolh hỏi khi đang gặm ổ bánh mì.
- Ơ.. em ăn ngay thôi!
Cô gấp quyển sách lại thì vô tình rơi ra mẩu giấy nhỏ. Trông nó hơi cũ, vài dòng chữ la tinh. Có lẽ tiếng Đức hay ngôn ngữ châu Âu nào đó.
- Anh Jolh, anh xem giúp em thứ này đi!
- Gì vậy? - Jolh cầm lên - Tiếng Thụy Điển?
Tương Quân hơi ngạc nhiên nhưng Jolh cũng giúp cô hiểu nội dung mẩu giấy.
"Em à, anh không biết chuyện gì xảy ra cho em nhưng hãy tin anh và trở về Bắc Âu, anh không nghĩ mình còn đủ thời gian nữa..
Florent"
Là anh ấy sao?
Tương Quân ngẫm nghĩ hồi lâu, Frank ở ngoài vườn, ánh nắng buổi chiều không gay gắt, cô nhìn anh một lúc mới đến gần.
- Em thấy nó trong quyển sách, em nghĩ có thể là của anh. Anh nhận lại nó chứ?
Cô đưa mẩu giấy cho Frank đủ biết anh ngạc nhiên thế nào. Anh nhìn cô, phải, Frank luôn làm thế mỗi khi tâm trạng anh ấy bất ổn. Cầm lấy mẩu giấy, Frank trông thật ưu tư.
Mấy hôm sau anh cũng y thái độ đó. Tương Quân trầm ngâm mà chưa biết nói sao.
- Xem gì vậy cô bé? - Tâm Loan đến gần.
- Dạ.. Frank tặng sách cho em!
Cô đưa Tâm Loan xem. Hai người cứ thế nói chuyện.
- Jolh, chuyện gì vậy? - Tâm Loan kêu lên khi Jolh cùng Frank bước vào.
- Đỡ cậu ấy nào! - Jolh thả Frank xuống sofa. Mùi rượu từ người Frank đủ cho cả hai hiểu, có điều sao Frank lại say như thế?
- Jolh? - Tâm Loan nhăn mặt.
- Ben mời một ly nhưng cậu ta uống cạn cả chai! Không biết uống mà cứ cố!
Jolh thở dài ngả người xuống ghế, Frank say quá không còn biết gì nữa.
Thật mệt mỏi khi đối mặt với chuyện này. Kiểu như tại cô nên Frank như vậy. Cô không ngủ. Jolh ngáy vang, Tâm Loan vẫn trở mình. Cô đến sofa, Frank để tay rơi xuống sàn, cô nhẹ nhàng đặt tay anh lên. Bất giác Frank mở mắt ra.
- Xin lỗi, em làm anh thức hả?
- Tương Quân! - Anh gọi cô thật nhỏ và ngồi dậy. Anh còn say, người mồ hôi ướt đẫm.
- Để em đi lấy nước!
- Đừng!
Frank nắm tay cô rồi cố đứng dậy, Tương Quân cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai mình. Cô thận trọng quay người lại.
Frank nhìn cô khác hẳn mọi ngày, ánh mắt anh chất chứa điều gì đó. Anh nắm tay cô thật chặt như thể sợ mất cô. Anh đang say, cô biết ấy thế cô cứ hy vọng anh hãy tỉnh táo. Chẳng phải là hoàn cảnh lãng mạn trong phim. Thật không đơn giản! Anh ấy rất mạnh so với vóc dáng của mình, ngay cả lúc này, anh ấy làm tay cô đau.
- Anh sao thế?
Cô hỏi nhưng sau đó thấy kinh ngạc. Không phải tưởng tượng. Người đứng trước mặt cô chẳng phải Frank mà là.. Florent!
- Tương Quân!
- Anh?
- Em nhìn thấy điều gì sao?
Tương Quân nghẹn ứ cổ họng, Frank nắm lấy bờ vai cô, có thể giật mình, cô dần cảm giác vẻ mềm yếu trong tâm hồn Frank. Anh ôm cô, một cái xiết thật chặt và run rẩy. Sự đau đớn kì lạ mà Frank giữ lấy, cô không tài nào hiểu được!
- Tương Quân.. anh rất đau.. em có biết không?
- Frank à.. Cô đẩy nhẹ anh ra nhưng anh càng ghì chặt.
- Tương Quân.. anh cần em. Em có nhận ra điều đó không?
- Em..
Cô tránh ánh mắt anh, cảm giác tổn thương khiến Frank nới lỏng vòng tay, anh ngồi xuống sofa.
- Là ảo tưởng phải không? Rốt cuộc em có phải người đó không? Tại sao vậy? Em nói đi!
Frank hỏi cô mà cứ như tra tấn, dù thế cô cũng ngồi xuống cạnh anh.
- Chỉ là giấc mơ thôi anh à!
- Anh biết, Florent cũng nói như thế nhưng anh không tin vào chuyện tình đó!
- Frank..
- Tại sao em không biết bơi mà vẫn cứu anh? Em có biết điều đó làm anh bị tổn thương không?
- Em không muốn anh chết! - Cô nhìn anh.
- Vậy là sao chứ?
- Em không biết!
- Có phải vì anh.. giống Florent không? - Frank xiết tay cô, anh thở thật gấp. Cô thương anh, cô muốn làm gì đó nhưng cô sợ.
- Frank, đừng nói nữa! Đó là giấc mơ, em không muốn nhắc đến, anh đã biết như thế thì em phải làm sao đây?
- Tương Quân, Florent là giấc mơ nhưng.. anh là thật! Trời ơi, cuối cùng anh hiểu vì sao Florent nhờ anh giúp đỡ! Tương Quân, anh không phải là bản sao của Florent!
Frank nói khiến cô đau nhói lòng, Frank lại thiếp đi, cơn say chưa dịu hẳn. Anh ấy ức chế tình cảm quá nhiều. Cô đang giày vò Frank theo kiểu cô muốn nhưng đây là tình cảm chân thật. Khó nghĩ quá!
* * *
Frank tựa người cạnh cửa sổ, Tương Quân nhìn anh đầy lo âu. Không muốn Frank tổn thương, sợ mình phạm sai lầm. Lẽ nào cô yêu cái bóng của chính mình? Thật điên rồ!
- Tương Quân! - Anh khẽ gọi khi mọi người ra ngoài hết. Cô hồi hộp. Frank buồn. Đương nhiên, ánh mắt anh ảo não vô cùng.
- Có chuyện gì sao anh?
- Em muốn đến Bắc Âu một chuyến không?
Cô bỗng chốc ngạc nhiên nhưng sự nghiêm túc của Frank làm cô sực tỉnh.
- Em từng ao ước như thế nhưng anh à, em không phải là người có thể làm được mọi thứ mình muốn!
Cô thoáng nhìn đôi mắt Frank, không dám nói tâm sự thật của mình. Chỉ là cái cớ thôi, cô muốn tìm lại nửa linh hồn đã mất. Khi ở cạnh anh, cảm giác về người đó xuất hiện, chẳng hiểu sao sự do dự cứ cản bước chân cô.
- Anh muốn đến một nơi thật xa, em giúp anh được không? - Frank đứng dậy.
- Anh muốn đi đâu?
- Thiên đường..
Cô chết lặng nhìn anh. Frank thở dài ra ngoài.
- Em gặp phải vấn đề gì nữa cô bé?
Tâm Loan ngồi xuống, nhiều lần cô phát hiện Tương Quân với bao tâm sự vây quanh.
- Làm sao để người khác không bị tổn thương hả chị?
Tâm Loan nhìn quyển sách trên tay Tương Quân, cô nhướng mày rồi lại thở dài.
- Hãy đặt mình vào hoàn cảnh người đó em ạ! Em phải tin vào con tim mình mách bảo! Chị nghĩ thế!
- Em luôn sống theo lý trí!
- Vấn đề nằm ở chỗ đó! Nó dễ dàng gây tổn thương cho người khác nhưng.. em đang nói Frank hả?
- Chị à, nếu yêu một người trong mơ và một người ở hiện tại chị sẽ chọn ai?
Tâm Loan ngạc nhiên, cô im lặng một lúc rồi nói.
- Người trong mơ có tồn tại không?
- Dạ có nhưng.. anh ấy qua đời rồi!
- Em gặp người đó chưa?
- Không ạ. Em điên thật! Chị là người đầu tiên em nói đấy ạ!
- Xin lỗi em.. chị hơi bất ngờ!
Tâm Loan phân vân nhìn quyển sách.
- Em đọc hết nó chưa?
- Dạ rồi!
- Em có nghĩ quyển hai sẽ xuất hiện? Tâm Loan khẽ khàng.
- Không chị ạ! Người con gái mãi mãi là ẩn số!
- Tại sao?
- Vì.. anh ấy đã ra đi trước khi gặp được người mình yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.