Hôm nay tỉnh lại, tôi đã khắc xuống nét cuối cùng của chữ "Chính" (正) sau đó thở dài một tiếng. Tính ra tôi đã ở trong căn phòng này mười ngày, nếu như tính thêm những ngày bị nhốt trong căn phòng xi măng lúc trước thì đã mười bảy ngày rồi. Tôi nghĩ một hồi rồi lại khắc thêm bảy nét.
Ban ngày lúc rảnh rỗi, tôi đều sẽ nghĩ cách chạy trốn. Nhưng căn phòng này quá khép kín, nơi duy nhất thông với bên ngoài là cửa sổ mái lại ở trên nóc nhà rất cao, tôi xếp chồng cái bàn lên giường vẫn cách một khoảng lớn. Tôi nghĩ, tôi vẫn phải tìm cách từ trên người người kia.
Mỗi đêm người kia đều sẽ đến, sinh lực của anh ta lớn đến mức đáng sợ, nhiều lần tôi gần như ngất đi, đến khi tôi tỉnh lại thì anh ta đã rời đi. Vì cửa bị khóa từ bên ngoài nên mỗi lần sau khi anh ta bước vào, cánh cửa chỉ được khép hờ.
Tôi không chỉ nghĩ cách muốn lặng lẽ chạy đi sau khi anh ta ngủ một lần, nhưng mỗi lần tôi thức dậy lúc nửa đêm, vừa ngẩng đầu đều sẽ đối diện với đôi mắt của anh ta, đôi mắt ấy phức tạp mà sâu xa và cứ yên tĩnh nhìn tôi như thế rồi lại giống như nhìn một người khác thông qua tôi, tôi sợ hãi đến nỗi run rẩy lập tức nhắm mắt lại.
Anh ta là cầm thú, cầm thú không cần ngủ, tôi không có can đảm chạy trốn ngay trước mắt anh ta, tôi không muốn chết.
Vì vậy đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Có vẻ như hôm nay anh ta đến rất sớm, khi anh ta đẩy cửa vào, tôi đang đi dạo trong phòng và gặm bánh mì. Tôi lắc lắc bánh mì trong tay và nhanh chóng cười lấy lòng: "Anh ăn chưa?"
Anh ta đáp: "Tôi đã ăn."
"Ồ, anh ăn gì vậy." Tôi cũng bị sốc bởi chính mình, chẳng biết tại sao tôi lại hỏi một câu như vậy, trong giọng nói còn kèm theo sự hâm mộ. Có lẽ là vì gặm bánh mì hơn mười ngày khiến tôi tức giận từ sâu tận đáy lòng đấy mà.
Sự hâm mộ trong giọng nói của tôi quá rõ khiến anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi mau chóng cúi đầu. Sau một lúc lâu, anh ta hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
Bây giờ đối với tôi mà nói thì một đĩa rau xào cũng là món ngon hiếm có trên thế gian, tôi nhìn anh ta với vẻ mặt vô cùng đáng thương: "Nếu tôi có được chút nước sôi để uống cũng đủ thỏa mãn."
Tôi muốn anh ta thương xót tôi nhưng không ngờ ngày hôm sau anh ta thật sự mang một bình nước sôi lớn theo đến đây. Tôi khóc không ra nước mắt mà ôm bình thủy, anh ta hỏi: "Cô không thích ư?"
Tôi nói liên tục: "Thích, rất thích."
Sau đó tôi nhân lúc nước còn nóng pha một bát mì, có lẽ vì tôi được chiều mà vừa mừng vừa lo, cũng có thể là vì nước này quá quý giá, người thường không được phép dùng nên khi tôi cầm lấy bát mì thì bỗng nhiên trượt chân, cả bát mì đổ hết lên giường, và tất nhiên đây chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tôi sợ hãi nhìn sang ga giường, trên quần áo của người kia cũng bị dính một vết lớn.
Tôi hối hận vì đã pha mì cay, nếu tôi pha mì hải sản thì vết bẩn sẽ không rõ ràng như vậy. Tôi sợ đến nỗi suýt khóc và gần như muốn quỳ xuống, tôi run rẩy nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý... Tôi thật sự không cố ý."
Anh ta cởi áo sơ mi bị dơ trên người ra và đi về phía tôi. Tôi sợ hãi chẳng biết nên làm gì cho phải, tôi rùng mình rồi cuối cùng bật khóc: "Tôi thật sự không cố ý, xin anh đừng đến đây..."
Có lẽ vì tôi khóc quá đột ngột, giọng nói quá to nên anh ta thật sự dừng chân lại và yên tĩnh nhìn tôi một hồi rồi nói: "Tháo khăn trải giường ra đi giặt."
Anh ta không đánh tôi, tôi khóc đến đần độn và quên mất trả lời mà chỉ ngơ ngác nhìn anh ta đi vào phòng vệ sinh. Không biết là sức mạnh gì điều khiển tôi, tôi đột nhiên nắm lấy áo sơ mi đã cởi ra của anh ta rồi nhấc chân chạy ra khỏi phòng sau đó 'ầm' một tiếng đóng cửa lại, sau đó bắt đầu run rẩy cắm khóa cửa. Ổ khóa có rất nhiều vết rỉ sét và rất chặt, tôi đã dùng hết sức để đè đầu khóa vào trong lỗ khóa.
Tôi cảm thấy anh ra đã đi tới và chỉ cách tôi một cánh cửa, gần như thế, tôi biết nếu tôi bị anh ta bắt lại thì phải chết chắc, ngay cả thi thể cũng không dư lại. Tôi nghe thấy anh ta đứng ở phía bên kia cửa nói: "Mở cửa."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Giọng nói cũng không lớn, tôi thậm chí không nghe được anh ta tức giận nhưng sau lưng tôi vẫn bị đổ mồ hôi lạnh, tôi nói: "Xin lỗi, anh chắc chắn có cách đi ra ngoài... Xin lỗi..."
Cánh cửa đột nhiên bị anh ta đạp 'ầm' một cái, tôi sợ tới mức run rẩy cả người. Giọng nói của anh ta lớn hơn một chút: "Mở cửa!"
Tôi nhét đầu khóa cuối cùng vào rồi chạy một cách tuyệt vọng về phía cầu thang. Chân tôi đã mềm nhũn không ra hình thù gì, tôi gần như máy móc chạy lên hai tầng thang bộ và cuối cùng cũng thấy được cửa chính. Tôi nhìn thấy được ánh nắng len lỏi qua khe cửa vào trong, tôi kích động muốn khóc, cuối cùng tôi cũng thoát được.
Ngay lúc sắp đẩy cửa chính ra, tôi bỗng nhiên nhớ đến căn phòng xi măng kia, tôi lại chạy xuống cầu thang và tìm được căn phòng đó. Nó cũng bị cắm khóa từ bên ngoài, tôi mở khóa ra và thấy bốn người còn bị nhốt bên trong sợ hãi ôm lấy nhau. Tôi hét to về phía họ: "Chạy nhanh đi!"
Họ đã sợ đến nỗi tinh thần mơ hồ, tôi hét hai lần liên tiếp, họ mới có phản ứng và cùng tôi chạy ra khỏi cửa chính.
Bên ngoài là một vùng đất hoang trống trải, ngay cả cỏ dại cũng không có mấy cây, tôi không biết đây là đâu. Tôi quay đầu nhìn lại, căn nhà nhốt tôi là một nhà máy hoang hai tầng đứng trơ trọi một mình trên mảnh đất phẳng, cửa sổ không còn kính và tối om như một cái miệng rộng, tôi biết rõ ngôi nhà đó còn có ba tầng hầm. Có một chiếc ô tô màu đen đậu trước nhà, tôi biết nó chắc chắn là của anh ta.
Tôi lại thấy sau lưng lạnh run. Nếu bị anh ta bắt được, nếu bị anh ta tóm lại... Tôi cảm thấy trái tim của mình như giống nhảy ra ngoài, tôi không dám quay đầu lại nhìn mà chỉ hít một hơi thật sâu và chạy về phía trước, chạy về phía trước.
Nhìn ra xa, tôi thấy một hàng cây giống như một sợi dây thắt lưng quấn quanh điểm cuối của vùng đất hoang này. Tôi nghĩ đó chắc chắn là đường quốc lộ, tôi chạy theo hướng đó.
Quả nhiên là đường quốc lộ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và đi chậm dọc theo con đường.
Ban nãy chạy quá nhanh nên cổ họng tôi rất đau, còn có mùi máu tanh nhưng trong lòng lại rất thư thái.
Tôi lấy ví ra khỏi áo sơ mi của anh ta sau đó vứt áo đi. Tôi mở ví ra thì thấy một xấp tiền giấy màu hồng, đủ để tôi sử dụng.
Ngoài tiền ra còn có một chồng thẻ, tôi xem từng cái một thì phát hiện có hai thẻ ngân hàng, còn lại đều là thẻ hội viên cao cấp mà tôi không biết.
Lúc đầu tôi tưởng rằng trong ví sẽ có thẻ căn cước của anh ta, mỗi lần anh ta đều xuất hiện trước mặt tôi với những dáng vẻ khác nhau. Tôi muốn biết anh ta tên gì bao nhiêu tuổi, đặc biệt là khuôn mặt thật của anh ta nhưng tôi không thấy được thẻ căn cước, ngược lại là tìm được một tấm ảnh nhỏ trong ngăn lửng của ví tiền, là ảnh cưới chụp một người.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô ấy mặc váy cưới và cầm một bó hoa hồng trên tay, trên mặt là nụ cười hạnh phúc yên tĩnh. Tôi rất ngạc nhiên, tôi nghĩ chẳng lẽ người nọ đã có vợ? Vợ gặp tai nạn khiến anh ta biến thái giết người?
Tôi chưa nghĩ ngợi bao lâu đã nghe thấy tiếng 'xình xịch' từ phía sau. Tôi quay đầu lại thì thấy một chiếc xe máy cày đang đi tới. Tôi cực kỳ phấn khích và vội vàng vẫy tay đón xe, tài xế là hai ông lão chừng năm đến sáu mươi tuổi.
Tôi nói: "Ông ơi, ông có thể chở cháu đến nhà ga gần đây nhất không ạ?"