Bảy Mươi Bảy Đêm

Chương 4.3:




Người có đôi mắt đẹp như vậy chắc cũng trông không tệ.
Có người vỗ vào vai tôi: "Cô Hà, có chuyện gì với cô vậy?"
Nhiều ngày trước, nếu tôi quay đầu lại thì sẽ có một bàn tay chạm vào trán tôi, nói rằng cô bị sốt. Tôi quên mất, thực ra là giọng nói của anh ta cũng rất hay, trầm trầm và có hơi khàn, nó là giọng nói hay nhất mà tôi từng nghe qua, nhưng tôi luôn run rẩy và sợ hãi khi nghe thấy nó. Nhưng mà tôi đã sợ gì chứ? Đến cuối cùng anh ta cũng không giết tôi và còn thả tôi đi. Mặc dù tôi không biết tại sao anh ta làm vậy, nhưng tôi biết một điều rằng, anh ta muốn tốt cho tôi.
Tôi quay đầu lại, nhưng thứ tôi nhìn thấy là ánh mắt kỳ lạ của nữ cảnh sát. Tôi vô thức lẩm bẩm: "Anh ta sẽ chết à?"
"Chắc chắn anh ta sẽ khó thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật, nhưng tội trạng cụ thể phải thông qua tòa án xét xử. Vì vậy không thể thiếu lời khai của nhân chứng là cô đây..."
Chiếc xe đi rất xa, rất xa và cuối cùng cũng đến. Tôi bước vào một căn phòng rất sáng, ai đó cứ hỏi tôi, và tôi cứ trả lời người nọ. Tôi đã nói rất nhiều nhưng tôi không biết rốt cuộc mình đang nói gì nữa. Cuối cùng, viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai dừng bút lại, trao đổi với người còn lại một chút rồi nói: "Hãy để cô ấy gặp bác sĩ tâm lý trước."
Rồi có người hỏi tôi: "Cô Hà, trong gia đình cô còn có ai không, số điện thoại trong gia đình cô là gì, chúng tôi sẽ giúp cô liên lạc với gia đình."
Tôi đã từng rất muốn về nhà, tôi vẫn còn nhớ cảm giác chiếc vé xe bị mồ hôi lạnh tuôn ra từ lòng bàn tay làm ướt đẫm. Nhưng điều rõ nhất trong ký ức của tôi đó là khi bàn tay lạnh lẽo của anh ta chạm vào mặt tôi, anh ta nói, đây là nhà của cô.
Đó chính là nhà của tôi. Tôi ngước lên nhìn những người xa lạ mặc đồng phục cảnh sát ở trước mặt: "Tôi muốn về nhà..."
Tôi chuyển sang căn phòng khác rồi. Trước mặt tôi là một người phụ nữ hiền từ, cô ấy nói với tôi: "Hai năm trước có một người phụ nữ bắt xe búyt về nhà, trên đường có hai gã côn đồ lên xe và cướp sạch tiền của của mọi người trên xe, sau đó kéo người phụ nữ ấy xuống xe cưỡng gian rồi giết chết. Trong xe có tổng cộng bốn mươi sáu người, nhưng không ai trong số họ chịu đứng dậy, thậm chí không ai dám báo cảnh sát. Thực ra thì nếu có một người hét lên, hai gã côn đồ đó cũng sẽ không hoành hành ngang ngược như vậy. Người phụ nữ bất hạnh đã mất này là vợ của nghi phạm. Nghi phạm đang trả thù. Trong vòng hai năm, anh ta đã tra tấn bằng cách thức tàn nhẫn và giết chết bốn mươi sáu người trên xe lúc ấy trừ cô ra."
Chẳng biết đã mất bao lâu, tôi bước ra khỏi căn phòng đó. Nữ cảnh sát vừa nãy lại chào hỏi và nói: "Cô Hà, tôi biết cô sẽ rất kháng cự và sợ hãi, nhưng cô phải đi cùng chúng tôi đến hiện trường một chuyến..."
(Truyện được edit bởi Thụy Mặc - Diễn đàn Việt Nam Overnight)
Cuối cùng tôi trở lại tòa nhà máy hoang quen thuộc kia. Tôi bước xuống cầu thang và thấy căn phòng tôi sống đang ở trước mắt tôi. Tôi hất tay của nữ cảnh sát ra rồi chạy qua khỏi đường cảnh báo. Tôi nghe thấy có người hét lên ở đằng sau: "Cô Hà, xin hãy bình tĩnh, đừng làm hỏng hiện trường... Nhanh lên, cản cô ấy lại!"
Tôi bước tới ngồi lên trên giường rồi nhẹ nhàng vuốt ve vết khắc ở đầu giường, tổng cộng là bảy mươi bảy nét, bảy mươi bảy ngày đêm, mặc dù tôi luôn sợ hãi khi anh ta ở bên, nhưng mỗi khi thức dậy lúc nửa đêm, anh ta luôn ôm chặt tôi. Ánh trăng rất yên tĩnh, tôi đã ngủ rất yên ổn trong vòng tay của anh ta. Vào lúc ấy, tôi thực sự không sợ hãi, không hề.
Nhưng điều đó sẽ không còn nữa, anh ta sẽ không quay lại và tôi cũng vậy. Ánh trăng vẫn xuyên qua cửa sổ trần và chiếu vào phòng như cũ, nhưng trên chiếc giường lại là trống rỗng, ánh trăng sẽ lạnh. Không có anh ta ôm tôi, khi thức dậy lúc nửa đêm, tôi cũng sẽ lạnh.
Tôi cảm thấy như đang có một vật cấn bên hông tôi, tôi chạm vào nó và rút ra một mảnh giấy từ trong túi của tôi. Nó là một tờ giấy kiểm tra sức khỏe, tôi đọc không hiểu, nhưng tôi biết chắc chắn là anh ta đã nhét nó vào túi áo của tôi, tên của tôi được viết trên tờ giấy kiểm tra sức khỏe ấy. Tôi lật tờ giấy lại thì lập tức giật mình vì thấy ba từ được viết trên tờ giấy mỏng, nét chữ trông vô cùng sắc sảo, ba từ ấy là: "Anh yêu em."
Có người đang kéo tôi, anh ta nói: "Mời cô ra ngoài, không được làm hỏng hiện trường, cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công tác phá án của chúng tôi..."
Tôi đột nhiên hất tay anh ta ra rồi dùng kẹp tóc cố gắng khắc lên đầu giường, một nét, hai nét, ba nét, tôi viết hoàn chỉnh chữ 'Chính' ấy, sau đó tôi vẫn còn khắc, vẫn không ngừng khắc, khắc ra vô số chữ 'Chính'.
Tờ giấy trong lòng bàn tay của tôi trở nên nhăn nheo, ba từ ấy từ từ ướt đẫm vì dính mồ hôi, nhưng tôi vẫn còn khắc.
Tôi không biết tuổi của anh ta, tên của anh ta, thậm chí còn không biết ngoại hình thực sự của anh ta. Nhưng tôi biết, tôi yêu anh ta.
Cuối cùng tôi chẳng còn sức lực nữa, tôi rũ tay xuống, nhìn vào chiếc giường trống rỗng và im lặng khóc.
Thực ra lúc khóc có thể không ra tiếng, ra tiếng chỉ để làm người khác đồng cảm và đau lòng. Khi tôi khóc đến mức không biết trời đất gì nữa, anh ta sẽ cảm thấy thế nào, anh ta có đau lòng không, có đau khổ khó chịu hơn tôi không, tôi nghĩ chắc chắn anh ta sẽ, bởi vì anh ta nói anh ta yêu tôi.
Cảnh sát buộc phải lôi tôi đi, tôi quay đầu lại nhìn căn phòng này lần cuối. Tôi rất luyến tiếc, thật sự rất luyến tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.