Lúc nói đến câu cuối cùng, nhân viên công tác tắt đi âm nhạc xung quanh sân, chỉ còn lại giọng nói to rõ của Tô Nhĩ vang vọng giữa trời đất.
Đợi khi cậu dừng lại, xung quanh không có bất cứ ai nói tiếp, bầu không khí cứ vậy mà lâm vào trầm mặc.
Vài phút dài như một thế kỷ, ánh mắt Nguyệt Quý thân sĩ cuối cùng cũng dời khỏi con nhện, nhận xét nói: "Thật sự là một món ăn 'vô cùng sáng tạo'."
Bị cậu liên lụy, người giới thiệu cuối cùng Lộ Toàn Cầu hoàn toàn có thể cảm nhận rõ được áp suất thấp tỏa ra từ trên người chủ trì, cẩn thận từng li từng tí nói: "Thịt cóc kho tộ, chứa một lượng nhỏ thịt người."
Nhân viên công tác bưng món ăn đến chỗ ban giám khảo, chuyện này vốn do dàn mỹ nữ kia phụ trách. Nhưng vì Tô Nhĩ, không thể không tạm thời chuyển cho nhân viên công tác tiếp nhận.
Người đàn ông ngăm đen khoác da thú không thèm để ý chút nào, bỏ qua đũa trực tiếp dùng tay móc nội tạng nhện ra, nhét hết vào miệng: "Cũng được."
Cô bé õng ẹo bên cạnh nói chuyện có chút lắp bắp: "Chừa, chừa chút cho tôi với."
Cô gái tóc vàng và người đàn ông miệng rộng trước mặt bọn họ có chút kinh sợ, trơ mắt chờ bọn họ ăn xong, mới bắt đầu động đũa.
Chỉ xét về màu sắc, Lộ Toàn Cầu và Mãn Giang Sơn là làm tốt nhất, thế nhưng khẩu vị của quỷ khác với người, khiến ban giám khảo hài lòng nhất vẫn là nhện hầm với thịt cóc viên. Điểm tối đa là bốn mươi, Tô Nhĩ và Kỷ Hành đạt được ba mươi sáu điểm chiếm vị trí thứ nhất.
Nhân viên công tác cũng không phải chân chính là người, hiệu suất rất nhanh, ngay khi kết quả được công bố, bọn họ đã dễ dàng khiêng chiếc bàn rời đi, sau khi trở về họ mở nhạc trao giải theo lệnh của người chủ trì.
Nguyệt Quý thân sĩ duy trì chức nghiệp cười giả tạo, giao phong thư vẽ hoa Nguyệt Quý cho Tô Nhĩ: "Như tôi đã nói trước đó, bên trong có tin tức liên quan đến sát thủ tình yêu, về phần có muốn chia sẻ cùng những người khác hay không..."
Nguyệt Quý thân sĩ cố ý kéo dài ngữ điệu: "Quyền quyết định ở trên tay các người."
Ánh mắt của thành viên hai nhóm khác không hẹn mà cùng rơi vào phong thư, khiến cho mảnh giấy mỏng phảng phất có trọng lượng.
Kỷ Hành trực tiếp gấp đôi phong thư nhét vào túi, ngăn cản sự thăm dò, dùng hành động tuyên bố thái độ.
Chỗ tốt của tổ đội lúc này đã hoàn toàn được thể hiện ra, chỉ cần đồng đội đủ mạnh, những người khác coi như muốn đánh ý xấu cũng phải suy nghĩ kỹ. Trong đầu Tô Nhĩ đột nhiên hiện ra một câu thơ: Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*.
*偷得浮生半日闲: trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong cõi đời ngắn ngủi (trích từ bài thơ Đề Hạc Lâm Tự Tăng Xá của Lý Thiệp).
Có lẽ thỉnh thoảng cậu nên tận hưởng niềm vui nằm thắng một lần.
"Trải qua hợp tác ngắn ngủi, chắc hẳn mọi người đã thiết lập sơ bộ sự ăn ý," Nguyệt Quý thân sĩ nhanh chóng thu liễm cảm xúc, không còn nghe ra được sự nguy hiểm trong lời nói lúc nãy: "Sau này sẽ có càng nhiều hạng mục thú vị hơn nữa."
Quá trình quay phim bắt đầu nghỉ ngơi giữa trận, Tô Nhĩ hoàn toàn có lý do hoài nghi đây là thời gian nghỉ ngơi tạm thời... Bởi vì người chủ trì buông mic, liền xắn tay áo lên đi bắt nhện tinh bỏ trốn.
Thấy thế cậu không khỏi lo lắng, không biết lần sau phó bản sẽ sắp xếp cho mình người chủ trì nào.
"Buồn lo vô cớ rồi..."
Tô Nhĩ ngẩng mặt lên nhìn trời xanh thì thào, trước mắt nên chú tâm vào việc làm cách nào sống qua được phó bản này. Liếc nhìn Kỷ Hành: "Mở phong thư à?"
Kỷ Hành gật đầu.
Tô Nhĩ cởi khuy áo, giống như đại bàng giương cánh kéo áo ra: "Tôi ngăn cản giúp anh."
"..."
Tô Nhĩ nghĩ rất đơn giản trực quan, dưới tình huống không xác định được sát thủ tình yêu là ai, tin tức tự nhiên không thể tiết lộ. Kỷ Hành có cùng ý nghĩ với cậu, chỉ là không ngờ tới đối phương sẽ làm hành động nổi bật như vậy.
"Làm sao thế?" Thấy anh chưa mở phong thư, Tô Nhĩ hỏi.
"Không có gì." Kỷ Hành: "Cậu suy tính rất chu đáo."
Rõ ràng là mở 'chiến lợi phẩm', cả quá trình lại giống như đang làm kẻ trộm, ban đầu Khúc Thanh Minh còn muốn lợi dụng sắc đẹp xem có thể cọ một cái hay không, nhưng rồi cũng hoàn toàn từ bỏ, từng hành động của Tô Nhĩ đều đang thể hiện rõ thông điệp giống nhau: Đừng có đến gần bố mày.
Tấm thẻ trong phong thư được rút ra, phía trên in hai chữ: Xấu quá.
Đã ngờ tới việc vừa mới bắt đầu sẽ không được cung cấp tin tức quá mức hữu dụng, Tô Nhĩ khống chế nét mặt để không xuất hiện sự thay đổi.
Kỷ Hành cất kỹ thứ đó.
Tô Nhĩ: "Không tiêu hủy à?"
Kỷ Hành: "Giữ lại trước đã, thời gian sau có thể trao đổi tin tức."
Nói xong lấy trong túi ra một cái lá rau to, sau khi mở ra bên trong vậy mà bao lấy hai cái chân nhện, Tô Nhĩ trợn to mắt, còn kém không có trực tiếp hỏi ra giả trang cái đồ chơi này làm gì?
Kỷ Hành: "Đem nó đưa cho người quay phim cậu."
Tô Nhĩ: "Nịnh nọt thợ quay phim?"
Lời Kỷ Hành nói mơ hồ không rõ: "Xem như thế đi."
Tô Nhĩ chần chờ hỏi: "Có thể có chút... làm bộ không?"
Kỷ Hành nở nụ cười: "Đối với cậu mới có lợi."
Tô Nhĩ cảm cảm thấy nụ cười này che giấu đi tin tức mấu chốt nào đó, đáng tiếc phân tích không ra. Vỏ chân nhện rất cứng, đã được hầm nhừ nhưng vẫn không mềm đi nhiều. Lo lắng làm rách lá rau, lúc cầm cậu rất cẩn thận.
Thợ quay phim đang lau ống kính, thấy có người đi tới, bản mặt quan tài không chút dao động nào.
Tô Nhĩ đưa đồ ăn bọc chân nhện tới.
Thợ quay phim mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng trên chân nhện thêm vài giây, không nói gì, sau đó để ở một bên tiếp tục làm việc trước mắt.
Thấy đồ không bị trả về, Tô Nhĩ hai tay trống trơn rời đi. Lần nữa đi đến cạnh Kỷ Hành, khoanh chân ngồi xuống.
Kỷ Hành: "Hắn nhận được có phản ứng gì?"
Tô Nhĩ nói rõ ngay cả những chi tiết nhỏ, cuối cùng nhắc tới việc thợ quay phim nhìn chân nhện thêm mấy lần.
Kỷ Hành khẽ gật đầu: "Thợ quay phim nắm bắt chi tiết tốt hơn người bình thường."
Tô Nhĩ muốn hỏi, nhưng thấy Nguyệt Quý thân sĩ đã trở về từ trong rừng, trên tay xách theo cái thùng, bên trong có vài con nhện đang tranh nhau chui ra.
"Kích thước này nhỏ hơn nhiều so với con bị chúng ta nấu." Cậu lắc đầu.
Kỷ Hành: "Có lẽ đó là thủ lĩnh của những con nhện tinh này."
Thủ lĩnh đã bị ăn, những con còn lại muốn chạy trốn là rất bình thường.
Nguyệt Quý thân sĩ trở về có nghĩa là chương trình tống nghệ sẽ phải tiếp tục quay, Kỷ Hành đứng dậy, nói với Tô Nhĩ đang sửa sang lại quần áo bên cạnh: "Cậu xem chừng thời cơ, quan sát thêm vị giám khảo tóc vàng." Nói xong lại dặn dò một câu: "Nhớ kỹ trừ cô ta ra, cố gắng đừng nhìn những người khác, nhất là cô bé nhìn qua có vẻ mảnh mai kia."
Tô Nhĩ thắc mắc: "Có cái gì đáng chú ý sao?"
Kỷ Hành gật đầu, mang theo vài phần cười nhạo: "Không sai, bên trong có tri thức lớn (?)."
Bên kia Nguyệt Quý thân sĩ nhận khăn nhân viên công tác đưa tới, lau lau tay. Tô Nhĩ không nhìn hắn nữa, sợ thu được cái nhìn chằm chằm chết chóc của người chủ trì.
"Thật sự là một buổi sáng phong phú." Nguyệt Quý thân sĩ ném khăn qua một bên, nhân viên công tác giống như thu được tín hiệu, nhanh chóng hoàn thành từng bước.
Mặc dù trên mặt hắn treo nụ cười mỉm nghề nghiệp, nhưng người chơi lại thực sự cảm thấy như đang đi trên lớp băng mỏng*, không ai dám nói chen vào.
*如履薄冰: như lý bạc băng
"Vì để có thể mang tới cho mọi người trải nghiệm hẹn hò giấu mặt tốt nhất, tổ chương trình đặc biệt chọn địa điểm ghi hình trên một hòn đảo với phong cảnh tuyệt đẹp."
Sau khi hắn nói xong, mọi người mới biết rõ chính mình đang ở trên một hòn đảo.
Trước mắt bởi vì đứng ở trên đồng cỏ, bốn phía bị rừng rậm bao bọc, căn bản không cảm thấy được cái gì.
Nguyệt Quý thân sĩ cực kỳ tri kỷ, dẫn bọn họ xuyên qua khu rừng nhỏ, thỉnh thoảng trông thấy một vài cây nấm xinh đẹp, còn nhắc nhở họ không nên tự ý hái, dễ ăn nhầm nấm độc.
Đợi đến lúc tầm mắt dần dần rộng rãi, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi được mùi vị gió biển. Phong cảnh bờ biển rất đẹp, hấp dẫn ánh mắt người ta nhất là một tòa biệt thự hướng biển xinh đẹp.
"Bây giờ để tôi chính thức giới thiệu bốn vị giám khảo, thân phận thật sự của bọn họ thực chất là cố vấn tình cảm."
Bốn vị giám khảo lúc nãy đồng thời nở một nụ cười, trong đó người đàn ông miệng rộng là cười kinh khủng nhất, cô gái tóc vàng gỡ kính râm xuống, lộ ra hai lỗ máu, còn ném tới nụ hôn gió nhiệt tình.
Đa số người chơi đều vô thức tránh mắt đi, Tô Nhĩ dựa theo lời dặn dò của Kỷ Hành, nhìn không chớp mắt.
Rõ ràng là không có mắt, cô gái tóc vàng lại giống như có thể nhìn thấy cậu, phát hiện ánh mắt Tô Nhĩ không có né tránh, còn sửng sốt một chút.
Đối với sự hỗ động kỳ quái giữa bọn họ, Nguyệt Quý thân sĩ làm như không thấy, nói tiếp: "Cố vấn tình cảm sẽ cho mọi người một vài kiến nghị đúng lúc."
Ngay sau đó camera nhắm thẳng tới biệt thự hướng biển đằng sau: "Tiếp theo đây là thời gian chọn phòng, đầu tiên người được chọn làm khách quý rung động sẽ chọn phòng muốn ở nhất, phe bên kia phải thông qua thi đấu để tranh giành tư cách vào ở cho bọn họ."
Nhân viên công tác không biết từ đâu khiêng tới mấy chiếc ghế quý phi, Khúc Thanh Minh là người đầu tiên kịp phản ứng, uốn éo hông đi qua, dựa vào nghỉ ngơi. Mãn Giang Sơn nói hai câu với Lộ Toàn Cầu mới chọn một cái ghế quý phi.
Ghế quý phi
Kỷ Hành cũng xoay người chuẩn bị đi nghỉ ngơi, Tô Nhĩ hơi giật khóe miệng, đứng tại chỗ chờ Nguyệt Quý thân sĩ đọc quy tắc trò chơi.
Con nhện bị bắt trở lại biến thành mỹ nữ lần nữa đau khổ kinh doanh, đưa tới vài bức ảnh phòng với phong cách trang trí khác nhau.
Kỷ Hành rút một bức trong đó vứt xuống, động tác rất tùy ý, giống như là chọn bừa một tấm.
Khúc Thanh Minh tham khảo lựa chọn của anh, chọn phong cách trang trí tương đối đơn giản, nhưng Mãn Giang Sơn lại có thái độ trái ngược, cực kỳ yêu thích phòng kiểu lộng lẫy.
Chỉ nhìn từ việc chọn ảnh, ba người cũng không có quan hệ cạnh tranh.
Nguyệt Quý thân sĩ ban đầu khen ngợi họ một cách khoa trương, sau đó nhanh chóng hạ giọng xuống: "Đáng tiếc trong các người, chỉ có một người có thể sống trong căn phòng mình muốn."
Hắn không nói hai người còn lại sẽ ở chỗ nào, mà nhìn về phía đám người Tô Nhĩ: "Hy vọng các bạn cố gắng hết sức để khách quý mình rung động có thể ở trong căn phòng tốt nhất!"
Tô Nhĩ thỉnh thoảng lại liếc trộm cô gái tóc vàng, thực sự không nhìn ra được trên người cô có điểm gì đáng để tìm tòi nghiên cứu.
Cô gái tóc vàng hiển nhiên là người có thực lực yếu nhất trong bốn vị giám khảo, người đàn ông miệng rộng khi nói chuyện với cô một chút cũng không coi trọng, trái lại, đối mặt cô bé mảnh mai kia ngay cả tiếng thở cũng không dám quá lớn.
Kỷ Hành sẽ không bắn tên không đích*, Tô Nhĩ cảm thấy là do mình quan sát không đúng chỗ, dư quang ánh mắt liên tục chú ý.
*无的放矢: vô đích phóng thỉ, lời nói hoặc hành động không có mục đích rõ ràng, không sát thực tế.
Nguyệt Quý thân sĩ vẫn đang nghiêm túc giới thiệu: "Trò chơi nhỏ lần này rất đơn giản, tên là 《 làm tôi cảm động 》."
Lộ Toàn Cầu nghi ngờ lặp lại lần nữa: "Làm cảm động... tôi?"
Nguyệt Quý thân sĩ: "Đúng như tên gọi*, hãy làm chuyện mà các bạn cho là lãng mạn nhất, bốn vị chuyên gia tình cảm sẽ chấm điểm."
*顾名思义: cố danh tư nghĩa, tên như ý nghĩa, trông mặt mà bắt hình dong, xem hình thức biết nội dung.
Khúc Thanh Minh bất cứ lúc nào cũng không quên toả ra mị lực của mình, ngón tay uốn lọn tóc gần thái dương, che miệng cười nói: "Thủ đoạn của đàn ông tôi đã thấy nhiều rồi, huống chi những chuyên gia tình cảm này..."
Nhìn qua Nguyệt Quý thân sĩ, ánh mắt đung đưa: "Có phải nên cho bọn họ một chút thời gian không để nghĩ ra một vài biện pháp khác nhau?"
Mặc kệ có được hay không, đây cũng coi như đang gián tiếp tranh thủ thời gian cho người chơi tham gia thi đấu, trong lúc vô hình chiếm được một chút hảo cảm.
Nguyệt Quý thân sĩ phá lệ rộng lượng: "Tổ chương trình sẽ cho mười lăm phút."
Trương Bái Thiên đột nhiên hỏi: "Có thể trao đổi với khách quý mình rung động không?"
Nguyệt Quý thân sĩ gật đầu: "Hiểu rõ sở thích của khách quý rung động vốn là điều cần thiết."
Đạt được đáp án tán thành, Trương Bái Thiên một chút cũng không tránh kiêng kị, đi đến cạnh Khúc Thanh Minh kề tai nói nhỏ với cô.
Tô Nhĩ không có độc đoán, cũng đi qua trao đổi với Kỷ Hành.
"Nếu không thì tôi hát một bài cho anh?"
Kỷ Hành lắc đầu, ý bảo cậu đưa lỗ tai tới đây.
Nương theo tiếng xì xào bàn tán, nghi hoặc trong mắt Tô Nhĩ càng ngày càng nặng, nhìn anh một cái thật sâu.
Kỷ Hành: "Cứ làm trước đi, nếu đủ thời gian tôi lại giải thích thêm."
Tô Nhĩ ngay lập tức đi đến trước mặt kỹ thuật viên thu âm.
Người chơi cực kỳ nhỏ giọng mà trao đổi, chủ yếu là thợ quay phim đang làm việc, tạm thời không cần thu âm, kỹ thuật viên thu âm nghênh đón một khoảng thời gian rỗi rãi ngắn.
Tô Nhĩ: "Lát nữa tôi muốn đọc thơ."
Kỹ thuật viên thu âm cau mày... Liên quan gì đến hắn chứ?
Tô Nhĩ có chút thẹn thùng mà cúi đầu xuống: "Tôi từ trước tới nay chưa làm như thế bao giờ, có chút khẩn trương, có thể mời anh làm đối tượng luyện tập không?"
Kỹ thuật viên thu âm không quan tâm gì ngồi bên cạnh.
Tô Nhĩ hắng giọng, cực kỳ dịu dàng mở miệng: "Ngày đó em vội vã nhìn thoáng qua trong đám người/ thấy được anh/ anh mặc một chiếc áo khoác da rất bình thường..."
Kỹ thuật viên thu âm vô thức cúi đầu nhìn... Trùng hợp sao? Hắn vừa vặn mặc một chiếc áo khoác da.
"Em thật sự rất muốn/ rất muốn mượn cớ để hẹn anh ra ngoài."
Đọc xong câu thơ cuối cùng, Tô Nhĩ thấy ánh mắt của hắn muốn nói lại thôi, tiếp đó xoay người chạy đi.
"..."
Lúc kỹ thuật viên thu âm quay đầu lại, Tô Nhĩ đã đứng cạnh Kỷ Hành, nhìn từ đằng xa hai người đang cố gắng tránh cho thân thể tiếp xúc với nhau, nhớ lại lúc đo nhịp tim, Tô Nhĩ đối không có quá nhiều tình cảm kích động với khách quý rung động, ngược lại lúc đối mặt với người chủ trì...
Đợi một chút, lúc đó mình đang đứng ở phía sau người chủ trì, chẳng lẽ Tô Nhĩ nhìn không phải Nguyệt Quý thân sĩ, mà là hắn?
Cách đó không xa, Tô Nhĩ đoán còn có năm phút, nhìn về phía Kỷ Hành.
Kỷ Hành nói thẳng ra: "Quy tắc phó bản là moi trái tim sát thủ tình yêu ra đặt lên tế đài."
Tô Nhĩ kịp phản ứng: "Trò chơi cấm người chơi tự giết lẫn nhau."
Từ trước đến giờ, cậu chỉ tiếp xúc qua một phó bản ngoại lệ, chính là phó bản phúc lợi, nhưng mà cho dù là trong phó bản phúc lợi, lúc người chơi muốn giết người nhất định phải làm giao dịch với Cẩu Bảo Bồ, mới có thể đạt được quyền miễn tội.
Bây giờ dựa theo yêu cầu qua cửa, chẳng phải là muốn bọn họ giết chết một người chơi à?
Kỷ Hành: "Có rất nhiều khả năng, có thể trong chúng ta có quỷ ẩn núp, có thể là phải lợi dụng lỗ hổng quy tắc để đạt được mục đích..."
Muốn giết người trong trò chơi, có thể có rất nhiều cách không cần tự mình cầm dao.
"Nhưng có một điều chắc chắn là, sát thủ tình yêu sẽ không ngoan ngoãn đứng yên chờ chết."
Tô Nhĩ ánh mắt khẽ động: "Hắn cũng có cách giết chết người chơi sao?"
Kỷ Hành nhìn lướt qua bốn vị giám khảo bên kia: "Phó bản sẽ không vô cớ xuất hiện nhiều quỷ quái như vậy." Dừng một chút rồi nói: "Một khi có người chết, cậu cho rằng ai sẽ có hiềm nghi lớn nhất?"
Xuyên qua con ngươi thâm thúy thấy cái bóng của mình, Tô Nhĩ: "... Tôi?"
Kỷ Hành: "So với những tổ hợp nam nữ khác, chúng ta có chút quái dị hơn."
Tô Nhĩ thừa nhận đúng là như thế, huống chi cách cậu vào không giống với những người khác, là sử dụng tấm thẻ trò chơi cung cấp.
Kỷ Hành cười cười: "Người chủ trì còn nhấn mạnh rằng sát thủ tình yêu đã từng bị tổn thương vì tình yêu."
Tô Nhĩ sửng sốt bất đắc dĩ nâng trán, nhớ tới chuyện đã từng kết minh hôn.
Tống hợp mấy tin tức này lại, cậu đúng là rất đáng nghi.
Kỷ Hành: "Nếu thông qua cách bỏ phiếu chọn ra sát thủ tình yêu, sẽ rất bất lợi với cậu. Vì vậy ngay từ đầu nên chọn lựa sạch sẽ (?)."
Mà muốn hoàn toàn tiêu trừ hiềm nghi, phải lấy ra được bằng chứng thép.
Tô Nhĩ nhận ra điều gì đó: "Anh bảo tôi đưa đồ ăn cho thợ quay phim, nhìn cô gái tóc vàng nhiều lần, rồi đọc thơ tình trước mặt kỹ thuật viên thu âm, là để thu dược hảo cảm của bọn họ?"
"Không chỉ có vậy," Kỷ Hành lắc đầu: "Chân nhện có khắc thông tin muốn hẹn nhau ra ngoài..."
Tô Nhĩ dùng điều này suy ra, lúc trước nhìn cô gái tóc vàng chính là để thành công hấp dẫn sự chú ý của đối phương, đối với kỹ thuật viên thu âm cũng là như thế.
Kỷ Hành xoay người tiện tay nhặt một nhánh cây lên: "Tôi đã thay cậu hẹn một người, từ không giờ tối nay đến hai giờ sáng, đi ra ngoài ngắm sao với thợ quay phim..."
Trong khi nói, anh nhét cho cậu hai đạo cụ dùng để bảo vệ tính mạng.
"Sau đó lúc chơi trò chơi nhớ truyền tin cho cô gái tóc vàng, hẹn cô ta 2:05 gặp nhau ở bờ biển..."
Tô Nhĩ: "... Rồi ở cùng nhau đến 4:05?"
Kỷ Hành ừ một tiếng: "Về phần kỹ thuật viên thu âm, thì hẹn lúc 4:10."
Đợi đến lúc hơn sáu giờ, trời cũng đã sáng.
Tô Nhĩ nhíu mày: "Nếu như kéo dài không đủ lâu thì làm sao đây?"
Kỷ Hành liếc mắt nhìn Nguyệt Quý thân sĩ: "Coi hắn là dự bị." Suy nghĩ một chút nói: "Người chủ trì tương đối nguy hiểm, để phòng ngừa vạn nhất tôi sẽ âm thầm trông coi."
Nhưng có mấy lời hai người đều không nói r
Ngay trận tân thủ Tô Nhĩ đã ở chung với Nguyệt Quý thân sĩ cả đêm, nghĩ thôi cũng biết là dựa vào cái gì đó trên người, chỉ là Kỷ Hành không đi tìm tòi nghiên cứu mà thôi.
Xâu chuỗi tất cả lại đứng lên suy nghĩ một chút, Tô Nhĩ mấp máy môi: "Giả sử có người tử vong, tôi sẽ có được chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo."
Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán, nói không chừng đêm nay toàn bộ thành viên đều còn sống.
Nhìn ra ý nghĩ của cậu, Kỷ Hành mở miệng: "Vậy buổi tối thứ hai tiếp tục hẹn."
Ban ngày thoạt nhìn nguy hiểm không lớn, muốn giết người buổi tối mới là thời cơ tốt, mà liên tục mấy đêm đều không xảy ra chuyện gì, trong phó bản gần như là không có khả năng.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Hành: Chỉ cần tôi tự cắm sừng mình đủ nhanh, Tô Nhĩ sẽ không đội nón xanh cho tôi được.
Tô Nhĩ:... Mọi chuyện đã được dàn xếp*.
*被安排的明明白白: một thuật ngữ internet, thường được sử dụng để thể hiện sự bất lực của một người không còn sự lựa chọn nào khác.
Meme của nó đây