Nửa tháng đó đối với Đàm Bân thực sự là quá mệt mỏi, thời gian làm việc, nghỉ ngơi bị đảo lộn.
Lời thề không sống chung trước hôn nhân đã bị phá vỡ. Đàm Bân thu dọn đồ đạc, chuyển đến chỗ ở của Thẩm Bồi.
Áp lực công việc xếp lại phía sau. Dù sao Bắc Kinh cũng là khu
vực do cô quản lý, khách hàng ở đó cũng biết giữ thể diện
cho cô.
Chỉ có điều tiệc tùng nhiều quá, lần nào cô
cũng chỉ tham gia hiệp đầu, đến lúc tiệc kết thúc lại vội
vàng ra về. Ban ngày bà vú Vương túc trực chăm sóc Thẩm Bồi,
đợi cô trở về mới chịu rời đi.
Đã dự tiệc thì không
thể không uống rượu, vậy nên mỗi lần về nhà, người cô nồng
nặc mùi rượu. Những lúc như thế, bà Vương lại tỏ ra khó chịu.
Tất nhiên, sau khi nghe được mật báo của bà Vương, mẹ Thẩm Bồi
không thể yên tâm. Thỉnh thoảng bà lại qua kiểm tra, cũng đã
vài lần bắt gặp rồi nói qua nói lại khiến Đàm Bân vô cùng
bực bội. Nhưng vì Thẩm Bồi, cô vẫn cố gắng chịu đựng, tình
trạng của anh thực sự không được khả quan cho lắm.
Mặc
dù vết thương đã dần lành lại nhưng vẻ hoạt bát, gọn gàng
của một họa sĩ trẻ trước kia đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi trở về nhà, tâm lý của Thẩm Bồi đã có chút ổn định,
hiếm khi nhắc lại vụ tai nạn xe đó. Nhưng anh lại không nói năng gì, chỉ thích ngồi một mình trong phòng vẽ, ngắm nhìn hồ
nước bên ngoài cửa sổ, cứ ngồi như thế cho đến hết ngày.
Thẩm Bồi cũng không thèm để ý đến những tiểu tiết hằng ngày. Anh
thường ăn cơm ngay tại phòng vẽ, ăn xong liền quẳng bát đũa sang một bên, đợi bà vú Vương và Đàm Bân đến dọn dẹp.
Ngoài những việc này, Thẩm Bồi không để ai động vào bất cứ thứ gì trong phòng.
Chẳng bao lâu sau, phòng vẽ đã chất đầy bao bì, vỏ hoa quả và vô số những thứ rác rưởi khác, đồ vẽ bày khắp nơi, tưởng như không
còn chỗ để đặt chân.
Đàm Bân chau mày vẻ khó chịu, Thẩm Bồi cũng chẳng thèm bận tâm, thỉnh thoảng lại đi đến trước
giá vẽ, bôi màu lên hai bức tranh mới vẽ.
Sức khỏe của
Thẩm Bồi vẫn còn rất yếu, vẽ được vài nét đã đau đầu, chóng mặt, vì vậy thói quen sinh hoạt của anh giống hệt một đứa
trẻ, mệt là lăn ra ngủ, nửa đêm thức giấc, mắt mở thao láo.
Những lúc rảnh rỗi, Đàm Bân lại ngồi lật xem những tác phẩm mới
của Thẩm Bồi. Trong các bức tranh đó, cô chỉ cảm thấy dường
như có một trái tim đang dần rơi xuống, không có điểm dừng.
Những nét vẽ ấm áp pha chút hồn nhiên, trong sáng đã biến
mất. Những bức tranh của hiện tại nhuốm đầy màu sắc quái dị, cách phối màu không kiêng kỵ khiến người xem nhức mắt.
Màu sắc được Thẩm Bồi sử dụng nhiều nhất là đỏ thẫm. Màu đỏ tràn khắp bức tranh, đầm đìa như máu chảy.
Điều khiến Đàm Bân bất an nhất chính là chuyện Thẩm Bồi nhất định không chịu thay quần áo.
Cô định nhân lúc Thẩm Bồi ngủ sẽ thay đồ cho anh, nhưng vừa vén
vạt áo lên, anh đã tỉnh dậy, nhìn cô đầy vẻ cảnh giác, ánh
mắt tràn ngập đau đớn và sợ hãi.
“Là em đây, đừng sợ!”
Đàm Bân nắm lấy tay Thẩm Bồi, dịu dàng dỗ dành. “Anh xem, em
chỉ cởi một chiếc cúc áo thôi, có đúng không? Chúng ta lại
cởi thêm một chiếc nữa nhé!”
Thẩm Bồi từ từ ngồi dậy, không làm chủ được bản thân, túm chặt lấy vạt áo.
Đàm Bân lại nhẹ nhàng nói: “Anh buông tay ra nào, em sẽ không làm
hại anh đâu. Chúng ta làm từ từ thôi, nếu không thích, anh có
thể bảo em dừng lại.”
Thẩm Bồi vẫn co người lại nhưng im lặng, không phản đối.
Đàm Bân vừa nhìn vào mắt Thẩm Bồi vừa đưa tay cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo.
Có thể thấy Thẩm Bồi đang cố gắng thả lỏng cơ thể nhưng nỗi đau
mỗi lúc một hiện rõ trong đôi mắt anh. Anh bắt đầu không khống
chế được cảm xúc của mình, người run lên vì sợ hãi.
“Thẩm Bồi.”
Thẩm Bồi vẫn im lặng không nói, gắng sức cuộn tròn người lại, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lẩy bẩy.
Phản ứng dữ dội bất ngờ của Thẩm Bồi khiến Đàm Bân lo lắng đến
sợ hãi. Cô ôm chặt lấy anh, an ủi: “Không sao, không sao! Tiểu
Bồi, anh hãy nhìn em đi, em là Đàm Bân của anh đây, chúng ta đang
ở nhà mà…”
Giãy dụa một hồi, Thẩm Bồi mới dần bình
tĩnh lại, cơ thể căng như dây đàn cũng đã thả lỏng. Người anh
lúc này đầm đìa mồ hôi lạnh.
Sau khi dỗ Thẩm Bồi ngủ
lại, Đàm Bân không dám thử làm thêm bất cứ việc gì nữa. Nhớ
lại chuyện vừa xảy ra, cô không thể không nghĩ đến điều chẳng
lành. Nếu suy ngẫm kỹ hơn một chút, Đàm Bân thấy có vẻ như
mình đang dọa chính mình.
Cô liền gọi điện cho vị giáo sư tâm lý nọ để nghe tư vấn, nhưng lại không thể nói một cách rõ ràng.
©STENT
Giáo sư kiên nhẫn nghe câu chuyện khó hiểu của Đàm Bân, sau đó cười
nói: “Cô không cần phải quá lo lắng, lúc mới đầu tôi cũng nghi
ngờ theo chiều hướng đó, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu ấy thì lại thấy không đến nỗi. À, đúng rồi, cô đã xem bản báo cáo
điều tra chưa?”
“Xem rồi ạ!”
“Vậy nên khả năng đó tạm thời có thể loại bỏ.”
“Vâng, cháu tin bác. Nhưng theo kinh nghiệm của mình, bác có đoán
được vấn đề của anh ấy bắt nguồn từ đâu không ạ?”
“Hiện tại cậu ấy đang có hai triệu chứng, một là trạng thái chán
nản, sầu não sau khi phải đối mặt với cái chết, đặc biệt đó
lại là một cái chết khác thường, trạng thái này cũng hay
xuất hiện ở những người bình thường. Còn về biểu hiện bất
thường của cậu ấy khi thay quần áo, rất có thể nó bắt nguồn
từ mối liên hệ giữa phản ứng tâm lý quyết liệt với những
chuyện không vui mà cậu ấy phải trải qua trong quá khứ.”
Trái tim Đàm Bân như thắt lại. Cô nhìn ra cửa sổ, thẫn thờ một lúc rồi mới hỏi: “Vậy cháu phải làm gì để giúp anh ấy?”
Vị giáo sư nói tiếp: “Có hai cách, một là để bệnh nhân đối diện với những thứ cậu ấy sợ nhất, chỉ khi dám đối mặt với hiện thực thì mới có thể loại bỏ được những gánh nặng tâm lý;
cách thứ hai là giúp bệnh nhân tiếp xúc với cộng đồng, lấy
những chuyện thú vị khác để thu hút sự chú ý của cậu ấy,
dần dần bệnh nhân sẽ quên đi những trải nghiệm đáng sợ đã
qua.”
Lúc này, Đàm Bân mới cảm thấy yên tâm phần nào. Cô
gọi điện về cho cha mẹ, thông báo dịp nghỉ lễ Quốc khánh sẽ
ra nước ngoài chơi một chuyến nên không về nhà.
Cha mẹ
Đàm Bân không chút nghi ngờ. Cha chỉ nhắc nhở cô ra ngoài phải
chú ý an toàn, mẹ thì tỉ tê dặn dò đến hai mươi phút nhưng
chung quy lại cũng chỉ là phải cẩn thận.
Đàm Bân vừa
nhìn vào màn hình máy tính vừa kiên nhẫn vâng dạ đối phó.
Chỉ đến khi mệt quá, mẹ cô mới chịu dừng lại.
Sau khi
tắt điện thoại, sự áy náy vì lừa gạt cha mẹ cũng biến mất,
Đàm Bân lại nhanh chóng lao vào giải quyết những vướng mắc
trong công việc.
Tính đến ngày Hai mươi ba tháng Chín, Bắc Kinh và Thiên Tân, mỗi bên đã ký hai hợp đồng trị giá hai mươi
vạn, nhưng dù vậy, tổng kim ngạch tiêu thụ của khu vực Đàm Bân
phụ trách vẫn thiếu gần bảy mươi vạn.
Mọi hy vọng của
Đàm Bân đều đổ dồn cả về khu vực Bắc Kinh, nhưng giờ cô mới
phát hiện ra những tính toán của mình có phần quá lạc quan.
Mặc dù mấy đơn đặt hàng còn lại vẫn có nhiều hy vọng, nhưng
tất cả chỉ là quả táo xanh trên cây, chỉ có thể ngắm, chưa ăn
được. Có đơn đặt hàng không có nghĩa là lập tức ký được hợp
đồng.
Việc công, việc riêng khiến Đàm Bân lo lắng, rầu
rĩ, tinh thần rối loạn. Mặc dù đã cố gắng không để sự mệt
mỏi thể hiện ra bên ngoài nhưng cơ thể cô lại không chịu phối
hợp. Được một thời gian, bên khóe miệng Đàm Bân lập tức mọc ra hai cái nhọt, chỉ cần khẽ động vào là đau đến tận xương tủy.
Trong cuộc họp ngày thứ Hai, sắc mặt của Lưu Bỉnh Khang có vẻ không dễ coi cho lắm.
Doanh số một vài khu vực được công khai, khu vực phía đông và bảy
tỉnh thuộc khu vực phía bắc của Kiều Lợi Duy cơ bản đã hoàn
thành nhiệm vụ, khu vực phía nam chỉ kém hơn trên dưới ba mươi
vạn. Giám đốc Tăng Chí Cường cho biết, trước ngày Ba mươi tháng Chín, khu vực của anh ta có thể ký kết thêm được một đơn hàng nữa.
Tất cả áp lực đều đổ dồn về khu vực do Đàm Bân quản lý.
Sau cú sốc ngắn ngủi này, lòng cô chìm trong hối hận và day dứt
đến cùng cực. Cô tự trách mình đã quá nhẹ dạ để ra nông nỗi
này.
Thời gian vùn vụt trôi qua, thời hạn cuối quý mỗi
ngày một đến gần. Áp lực đè nặng và những thất vọng, nghi
ngờ từ cấp trên khiến Đàm Bân luôn cảm thấy vướng mắc trong
lòng. Mỗi lần nhìn Chu Dương đi ra đi vào với bộ dạng như không
có chuyện gì xảy ra, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt, dù cô
đã cố gắng kiềm chế nhưng cô vẫn không thể coi như không có
chuyện gì xảy ra. Mấy ngày qua, cứ nhìn thấy Đàm Bân là những giám đốc kinh doanh dưới quyền lại nhanh chóng tránh xa.
Nhiệm vụ phải thu về bảy mươi vạn bị ép xuống, Đàm Bân chỉ thị
cấp dưới nhất định phải đạt được doanh thu đề ra bằng mọi
giá.
Một ngày trước dịp nghỉ lễ Quốc khánh, khu vực
phía bắc bất ngờ nhận được một hợp đồng mới trị giá hơn sáu mươi vạn, tuy nhiên mức chiết khấu lại cao hơn bình thường.
Khách hàng thừa hiểu tâm lý của đại lý cung cấp nên cuối quý
là thời cơ tốt nhất để ép giá.
Nhưng không còn thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, vừa nhận được tin, Đàm Bân liền thở
phào nhẹ nhõm, cảm thấy hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống
đất.
Vẫn cần bốn vạn nữa mới đạt được mục tiêu, nói
chung những chuyện đã xảy ra cũng không đến nỗi kinh khủng lắm.
Chiều ngày Ba mươi tháng Chín, sau khi hoàn thành bản tổng kết quý,
doanh thu của các khu vực ở Trung Quốc đã vượt mười bảy phần
trăm so với mục tiêu đề ra cho quý ba. Cũng nhờ con số này mà
sắc mặt của Lưu Bỉnh Khang cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại.
Toàn bộ tầng mười sáu của khu vực kinh doanh ngập trong không khí
thoải mái trước một kỳ nghỉ dài, chưa đến giờ tan ca mà nhân
viên đã về gần hết.
Đàm Bân từ chối lời mời đi hát
karaoke của đồng nghiệp. Cô ngồi lì trong phòng làm việc đến
khoảng bảy giờ tối để tránh tắc đường rồi mới vội vã về
nhà.
Mặc dù quý ba có chút khó khăn bất ngờ nhưng cuối
cùng cũng trôi qua một cách thuận lợi. Tuy nhiên, quý tư mới
liên quan mật thiết đến kế hoạch của cả năm, vậy nên áp lực
sẽ càng cao. Kỳ nghỉ dài hơi này chỉ như một sự trì hoãn,
những ngày đi làm sau đó nhất định không tránh khỏi chuyện tăng ca. Nói gì thì nói cũng đã có bảy ngày nghỉ, Đàm Bân có
thể chuyên tâm ở nhà chăm sóc Thẩm Bồi.
Đàm Bân cũng cần vài ngày để tự kiểm điểm lại bản thân, xem mình đã được mất gì trong gần một tháng qua. Có một vài chuyện khiến cô luôn
cảm thấy bất an, nhưng lại không có thời gian để suy xét những
tiểu tiết này.
Đàm Bân bước vào nhà với tâm trạng thoải mái, mẹ Thẩm Bồi đang ngồi ở phòng khách, bà vú Vương đứng
bên cạnh với vẻ bối rối.
“Bác đã đến rồi ạ!” Đàm Bân bước tới, cất tiếng chào.
Mẹ Thâm Bồi ngước lên nhìn cô, giọng bà bỗng trở nên mềm dịu khác thường: “Cháu vào thay đồ trước đi đã.”
Trời đã tối, ánh đèn yếu ớt trong phòng khách khiến hình dáng mỗi người đều trở nên mờ mờ ảo ảo.
Bà vú Vương thò tay bật công tắc, đèn trần vụt sáng, soi rõ từng sợi tóc bạc trên mái đầu của mẹ Thẩm Bồi. Trong khoảnh khắc
này, bà như già đi đến mười tuổi.
Kìm nén nỗi bất an
trong lòng, Đàm Bân đi vào phòng ngủ thay đồ, buộc lại tóc. Khi đi qua phòng vẽ, cô liền thò đầu vào ngó nghiêng, thấy Thẩm
Bồi đang ngồi ngoan ngoãn trước giá vẽ, cô mới yên tâm trở ra
phòng khách.
“Thẩm Bồi hôm nay thế nào ạ?” Đàm Bân hỏi bà Vương.
Bà Vương hết nhìn cô lại nhìn sang mẹ Thẩm Bồi, im lặng không nói.
Đàm Bân bỗng cảm thấy nghi ngờ. “Sao thế ạ?”
Mẹ Thẩm Bối vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình rồi nói: “Lại đây, ngồi xuống chỗ này.”
Bỗng dưng được yêu quý nên Đàm Bân có chút bất ngờ. Cô rón rén đến ngồi bên bà, khép hai đầu gồi lại vẻ phép tắc.
Mẹ Thẩm Bồi mở một chiếc túi giấy, để nó xuống trước mặt Đàm Bân. “Cháu có nhận ra thứ này không?”
Đó là một túi lá cây khô màu nâu, nếu nhìn qua thì không có gì bắt mắt cả.
Đàm Bân đón lấy, ngần ngại đưa lên mũi ngửi, một mùi hương cay nồng khác lạ, cô lắc đầu.
Tiếng mẹ Thẩm Bồi nghẹn ngào trong cay đắng: “Bác quên mất, thứ này chắc chắn cháu không thể biết được.”
“Đó là gì vậy ạ?” Đàm Bân chợt có linh cảm không lành, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, hai thái dương căng ra.
Mẹ Thẩm Bồi thở dài. “Cần sa đấy.”
Đàm Bân há hốc miệng, kinh ngạc nhìn mẹ Thẩm Bồi, phút chốc như mất đi khả năng tư duy.
“Buổi sáng có đứa bạn đến thăm nó, đến chiều thì bà Vương phát
hiện ra thứ này.” Mẹ Thẩm Bồi gượng cười. “Trong nghề này có
không ít người dựa vào nó để duy trì cảm hứng, nhưng Bồi Bồi
từ trước tới giờ chưa từng động đến.”
Đàm Bân dùng sức giữ chặt cái túi giấy, hai tay run rẩy, cảm giác như lồng ngực vừa bị móc rỗng.
“Tại sao chứ?”
Đàm Bân biết có hỏi cũng như không. Trong thế giới của cô, dù gặp
khó khăn cũng chỉ có thể nghiến răng bước tiếp, cô chỉ tin
rằng: “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn[1]”, cả đời này cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện động
vào ma túy.
[1] Câu thơ của Lục Du, quan thời Nam Tống,
nhà thơ, nhà làm từ của Trung Quốc. Dịch nghĩa: “Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, Liễu rủ hoa cười lại gặp làng.”
Mẹ Thẩm Bồi thấy cô không còn lời nào để nói, thần sắc bỗng trở nên u ám.
Một lát sau Đàm Bân bỗng đứng bật dậy, lao vào phòng vẽ.
“Thẩm Bồi!” Cô gọi to.
Thẩm Bồi không quay lại, cũng không có phản ứng gì, tay cầm cọ vẽ, dùng lực vẽ nốt màu vẽ cuối cùng. Lần này trên bức họa
không còn là một khối màu lóe mắt như trước. Trên màu nền xanh biếc thấp thoáng có hai khuôn mặt người, ngũ quan mơ hồ, đang
hướng mắt nhìn nhau từ hai góc chéo của khung tranh.
Dưới những tia nắng vàng dịu ấm áp, cả bức họa toát lên một màu
tuyệt vọng, như có một luồng hơi lạnh phả ra từ sâu thẳm bên
trong.
Đàm Bân không kìm được đứng ngây ra đó rồi lùi lại.
Thẩm Bồi từ từ quay ra, cặp mắt mơ màng, phản ứng cơ thể vẫn còn
chậm chạp, rõ ràng vẫn chưa hết tác dụng của cần sa.
“Thẩm Bồi!” Đàm Bân ngồi bên cạnh anh, nói khẽ: “Anh đừng động tới
mấy thứ này nữa, chúng chỉ khiến anh sống xa rời thực tế
thôi, không giúp ích được gì cho anh đâu.”
Thẩm Bồi không
dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đàm Bân, anh không quay mặt
lại, một lúc sau mới nói: “Anh xin lỗi!”
“Em không muốn
nghe lời xin lỗi, anh nghe em nói này, anh không được động tới
những thứ này nữa!” Đàm Bân ngẩng mặt nhìn Thẩm Bồi, nét mặt đầy vẻ van nài.
Hai mắt Thẩm Bồi rủ xuống, anh lặng thinh.
Đàm Bân lại nói: “Em được nghỉ phép vài ngày, mai hai đứa mình đi chơi ở đâu đó, được không anh?”
Thẩm Bồi như không nghe thấy gì, hai mắt dính chặt vào bức họa,
thần thái ngơ ngẩn, dường như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Đàm Bân thể hiện sự thất vọng tràn trề ngay trong lời nói, bất giác cao giọng: “Vậy rốt cuộc là vì
thứ gì chứ? Làm lớn chuyện rồi gây rối lâu như vậy mà vẫn
chưa đủ hay sao? Anh đừng tự sỉ nhục bản thân nữa. Anh có biết
anh đang giày vò những ai không? Đó là bố anh! Mẹ anh! Cả em
nữa! Anh đang làm tổn thương tất cả những người yêu thương anh
đấy, anh có biết không…”
Bà Vương hoảng hốt chạy vào,
giọng điệu nghe vô cùng bất mãn: “Bồi Bồi là người bệnh, cô
đừng có to tiếng với nó, nó không chịu nổi đâu, mấy cái thứ
này có là gì, bạn bè nó cũng nhiều người dùng đến thứ này
mà…”
“Được, bác cứ chiều anh ấy như thế đi, rồi anh ấy
sẽ mãi mãi không bao giờ khỏe mạnh được đâu!” Đàm Bân tức giận bỏ về phòng, không ăn cơm tối mà ôm cả bụng tức đi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng thấy có người đẩy cửa phòng bước vào, ngồi bên cạnh cô, gọi: “Đàm Bân!”
Đàm Bân hoang mang ngồi bật dậy, hai tay dụi mắt gọi: “Bác!”
Vẻ mặt mẹ Thẩm Bồi hòa nhã hiếm có, bà nói: “Chắc là cháu
căng thẳng quá rồi, nhưng chẳng trách được, môi trường sống xung quanh cháu rất khác mà. Cần sa tuy cũng không phải thứ tốt
đẹp gì nhưng nếu đem so sánh với ma túy thì lại là chuyện
khác. Bác cũng chỉ lo bố thằng Bồi Bồi, ông ấy cả đời ngay
thẳng, chắc không thể chịu được chuyện này.”
Đàm Bân gập chân lại, tì cằm lên đầu gối, cúi đầu lặng thinh.
“Điều bác lo sợ không phải chuyện này mà là nếu thằng Bồi Bồi cứ
thế này thì sẽ ra sao, nó từ nhỏ đã là đứa ôn thuận, nhưng
lòng tự tôn của nó quá lớn, chỉ một chút tổn thương nó cũng
không chịu đựng nổi.”
Đàm Bân rất đỗi ngạc nhiên, điều cô thích nhất ở Thẩm Bồi chính là tính cách không gì có thể
khiến anh vướng bận trong lòng, nhưng sao người mà mẹ anh miêu
tả lại như một người xa lạ vậy?
“Lúc nó bốn, năm tuổi,
học ở bán trú mầm non, nó tự mình học thắt dây giày, kết
quả là rối thành một mớ bòng bong, bị cô giáo đưa ra trước
các bạn phê bình, chế giễu, mỉa mai, nói những lời hết sức
khó nghe, nó về nhà, khóc liền mấy ngày trời, từ đó trở đi,
nó quyết không đi học nữa, cũng không thắt dây giày, cho đến
giờ nó vẫn ghét loại giày có dây.”
Đàm Bân ngơ ngác
lắng nghe, như quên hết mọi chuyện, đây là lần đầu tiên cô được
nghe chuyện về thời thơ ấu của Thẩm Bồi, thì ra chỉ là chuyện thắt dây giày thôi cũng cần phải truy nguyên lâu như vậy mới
hiểu được.
“Bác à, cháu hiểu ý của bác. Bác yên tâm, sau này cháu sẽ không bao giờ nói những lời như thế nữa.”
Mẹ Thẩm Bồi thở dài. “Giờ bác có nói chuyện với nó thì cũng
chỉ là gió thổi qua tai. Cháu giúp bác trông nom nó cho tốt,
tốt hơn hết là đừng để nó động tới những thứ kia nữa.”
Nửa đêm, Đàm Bân nghe bên tai có tiếng sột soạt, cô liền bật đèn
thì thấy Thẩm Bồi đang nằm cạnh, mắt mở to nhìn trần nhà.
“Anh sao vậy? Sao lại không ngủ?” Đàm Bân thì thào.
Thẩm Bồi trở mình, ôm chặt lấy eo cô, áp người vào người cô, tóc anh cọ vào gò má buồn buồn.
“Đừng làm ồn, mau ngủ thôi, anh xem đồng hồ này, gần ba giờ sáng rồi.”
Thẩm Bồi không nói gì, càng siết người cô chặt hơn.
Đàm Bân mềm lòng, nhẹ hôn lên đôi mắt Thẩm Bồi. “Thôi, được rồi,
được rồi, giờ anh nhắm mắt lại và ngủ thật ngon, ngày mai em
đưa anh đi dạo.”
Thẩm Bồi gật đầu, nghe lời cô nhắm mắt lại.
Vì không phải đi làm nên sáng không cần dậy sớm. Quả nhiên Đàm Bân rất giữ lời, nói là làm, sáng ra đã giục Thẩm Bồi ra ngoài.
Rất lâu rồi không ra ngoài vận động, đi được nửa vòng Thẩm Bồi đã mướt mát mồ hôi, tựa vào người Đàm Bân thở dốc.
“Anh mệt.” Thẩm Bồi nói không ra hơi.
Đàm Bân dìu anh ra ghế đá gần đó ngồi, vuốt vuốt tóc anh, nói: “Anh nghỉ một lát đi, em đi thêm hai vòng nữa.”
Khi cô chạy hết một vòng hồ, quay lại thì thấy có hai chú chó lông vàng đang ngồi trước mặt Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi đưa tay cù cù dưới cằm một con, nó thích thú nhắm mắt
lại, khẽ kêu vẻ khoan khoái, con còn lại thè lưỡi liếm láp
lòng bàn tay anh, cái đuôi ve vẩy trông như cỏ đuôi chó bay trong
gió.
Đàm Bân nhận ra hai chú chó đó, một chú là Tom,
còn chú kia là Jerry, mãi vẫn là mèo và chuôt, khiến người
khác rất ấn tượng. Cô muốn đi qua nhưng vừa đi được nửa đường
bèn trở gót quay lại, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt,
chợt thấy khóe mắt cay cay.
Trên gương mặt Thẩm Bồi chất chứa niềm vui.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Bồi cười từ khi anh từ Cam Nam trở về.
Đàm Bân ngẩng đầu nhận ra chủ của hai chú chó đứng cách đó không xa, song không có ý định bước đến làm phiền.
Đàm Bân nở nụ cười tỏ lòng cảm kích với người đó, anh ta cũng
giơ tay cầm lưỡi chiếc mũ bóng chày vẫy chào, mỉm cười đáp
lại.
Ăn sáng xong thì Văn Hiểu Tuệ gọi điện, Đàm Bân
thấy vậy liền nhờ bạn giúp: “Bạn thân mến ơi, có thể giúp tớ tìm mua một con chó nhỏ không?”
Văn Hiểu Tuệ làm việc
gì cũng thần tốc, ngày hôm sau đã đem đến một con chó Papillon
hai tháng tuổi. Đó là một con chó vô cùng hoạt bát, hay ăn,
lại rất quấn người, mới đầu còn sợ sệt nhưng chỉ hai mươi
phút sau nó đã nhảy nhót khắp nơi.
Nó ngửi ngửi, hít
hít hết một lượt ba người, sau cùng thì nhận ngay Thẩm Bồi,
cắn chặt lấy gấu quần anh không chịu buông, trông giống hệt một hạt dẻ lông xù quấn lấy chân Thẩm Bồi, anh đi đâu, nó đi theo
đó.
“Đặt tên cho nó là gì nhỉ?”
Đàm Bân túm lấy hai tai nó. “Một tiểu cô nương, lại còn xinh đẹp thế này, vậy gọi nó là Tiểu Hồ Điệp đi.”
Văn Hiểu Tuệ cười to. “Tớ phục cậu thật, quả là lắm chiêu.”
Thẩm Bồi tuy không nói gì nhưng nhìn là biết anh rất thích, anh cảm
ơn Văn Hiểu Tuệ rồi rời khỏi phòng khách, tới phòng vẽ.
Tiểu Hồ Điệp ngay tức khắc ngoáy cái mông tròn xoe theo sau, bốn
chân mũm mĩm, ngắn ngủi ra sức lê trên sàn, trông giống hệt một con rùa có bộ lông dài dị hợm vậy.
Đàm Bân thấy buồn
cười, liền nói với Văn Hiểu Tuệ: “Mấy con thú cưng này có vẻ
luôn đợi được gặp anh ấy, gặp rồi là dính như keo.”
“Về
mặt này, chó với mèo tinh lắm, người tốt, người xấu chỉ nhìn cái là chúng biết liền.” Văn Hiểu Tuệ cười nói. “Nếu mà gặp tớ, chắc chắn chúng trốn biệt luôn.”
Đây là lần đầu Văn Hiểu Tuệ tới nhà Thẩm Bồi, cô rất thích cách bài trí bốn
bức tường trong phòng khách, đi loanh quanh ngắm nghía ngôi nhà,
cuối cùng dừng lại trước mấy cái giá vẽ dựng đứng trên sàn.
“Đây là những tác phẩm mới của Thẩm Bồi ư?” Văn Hiểu Tuệ tiến đến, quan sát.
“Đúng vậy, cậu thấy có lạ không?”
Văn Hiểu Tuệ lùi ra xa vài bước, nhìn kĩ hơn một lát rồi lại nói: “Tớ nói thật, cậu đừng giận nhé!”
“Đừng có lòng vòng nữa, có gì cứ nói đi.”
“Tớ có cảm giác Thẩm Bồi dường như đã thông suốt rồi. Những tác
phẩm trước kia của anh ấy mềm oặt, chẳng có gì thú vị, nhưng
khi xem những bức tranh này, tớ thấy anh ấy đã có sự đả thông
tư tưởng rất lớn.”
Đàm Bân bĩu môi. “Xì, nghe cậu nói cứ như thật vậy.”
“Là thật đấy, lẽ nào cậu không cảm thấy những bức vẽ này đều
có sức hút rất lớn, như thể hiện một điều gì đó vô cùng
mãnh liệt, tiếc là tớ không tài nào lý giải nổi.”
“Thôi đi, cậu càng nói càng hoang đường, làm sao tớ có thể không nhận ra được điều gì chứ?”
“Đây gọi là người trong cuộc luôn mù quáng, còn người ngoài cuộc
luôn sáng suốt. Không phải tớ muốn nói cậu đâu, Đàm Bân ạ,
nhưng tớ thấy cậu sắp thành người vô dụng rồi, trong đầu cậu,
ngoài mấy việc vụn vặt ở văn phòng ra thì không chứa nổi cái
gì khác.”
“Đúng vậy đấy, trước giờ điều duy nhất động viên, khích lệ tớ chính là mấy cái việc vụn vặt ấy đấy.”
Văn Hiểu Tuệ ngước nhìn trời bằng con mắt khinh thường. “Bệnh nan y hết thuốc chữa.”
Hai người lái xe tới siêu thị lớn gần đó để mua thức ăn và dây xích cho Tiểu Hồ Điệp.
Bên giá bày hàng thực phẩm nhập khẩu, Đàm Bân nhận ra một bóng
dáng quen thuộc. Anh đang cúi người chăm chú chọn cà phê. Từ
phía Đàm Bân chỉ có thể thấy khuôn mặt nhìn nghiêng điềm tĩnh
của anh.
Đàm Bân không hiểu tại sao mình lại tần ngần ở đó, thậm chí không thể cử động nổi ngón tay.
“Này, nhìn gì thế? Sao trông như mất hồn vậy?” Văn Hiểu Tuệ kéo cô đi.
Đàm Bân quay đầu nhìn lại, gần giá hàng vừa nãy không còn bóng
người, tựa hồ như hình dáng vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Trong lúc xếp hàng đợi thanh toán, Văn Hiểu Tuệ không ngớt kêu ca về giá cả leo thang, Đàm Bân thì vẫn hoang mang, cúi đầu nhìn bàn chân, lòng ngực như bị nén chặt, không tài nào thở được.
Vẫn còn vài việc nhỏ cần phải bận tâm mà thời gian nghỉ phép bảy ngày thì qua nhanh như gió thổi.