Bé Chanh Siêu Chua

Chương 21:




Trời sáng, báo thức Cố Ninh đặt tối hôm qua vang lên vài tiếng thì bị nhấn tắt.
Cô tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn Trần Tùng nằm bên cạnh, tâm trạng cô trở nên phức tạp, không biết sau này bọn họ sẽ ra sao.
Cố Ninh đang chìm trong suy nghĩ, tay anh xoa mông cô một cái, dọa người ta nhảy dựng.
Trần Tùng từ từ mở mắt ra, nhìn đầu tóc hơi rối của cô, lại mò điện thoại qua xem giờ, sáu giờ rồi, bây giờ họ phải rời giường đánh răng rửa mặt ăn sáng, nếu không cô sẽ đi học muộn.
"Tối hôm qua em nằm mơ à?" Anh ngồi dậy, chân dài vắt ngang trên giường.
Cố Ninh nghẹn lại: "Sao anh biết?"
Trần Tùng chầm chậm chống khuỷu tay lên, đặt trên tủ đầu giường ở phía sau: "Tối hôm qua nghe em gọi anh, mơ gì thế?"
Sao cô có thể nói tối hôm qua mơ đến đêm tân hôn của bọn họ, nếu anh biết chắc chắn sẽ cắt câu lấy nghĩa rồi cười khà khà, không biết xấu hổ mà nói thẳng là cô thèm làm.
"Em quên rồi." Cố Ninh nói.
Đương nhiên Trần Tùng không tin: "Quên rồi?"
"Ừ."
Cô không muốn tiếp tục đề tài này với anh nên bò xuống giường, đi ra bên ngoài, thu đồng phục phơi bên ngoài vào, tối hôm qua dùng máy giặt để sấy, phơi một đêm là có thể khô.
Hiện tại Trần Tùng đang mặc áo thun và quần đùi của em trai Cố Ninh, mái tóc ngắn lộn xộn, nhìn trẻ hơn vài tuổi.
Lý Tú Lan mua quần áo cho Cố Tây thì thích mua số lớn hơn, nói bé trai đang trong giai đoạn phát triển, mua quần áo lớn hơn mới được, vừa khéo có một bộ vừa vặn với Trần Tùng.
Anh không có quần áo ở đây, Lý Tú Lan bèn lấy bộ quần áo cỡ lớn kia cho anh.
Cố Ninh không để ý những việc này, cô rời giường sửa soạn xong thì xuống dưới ăn cháo thịt heo mà Lý Tú Lan nấu. Trần Tùng chậm hơn cô một lát, khi anh ngồi xuống thì cô đã ăn được non nửa chén cháo rồi.
Không biết tối hôm qua Cố Tây học đến khi nào, buồn ngủ đến mí mắt sắp không mở nổi.
Thằng bé ăn cháo mà không có chút tinh thần gì, nhìn thấy Trần Tùng thì uể oải gọi: "Anh rể ạ."
Cố Ninh nuốt ngụm cháo trong miệng, nhíu mày hỏi: "Tối hôm qua em thức đến lúc nào mới ngủ?"
Đôi mắt gấu trúc của Cố Tây hiện rõ: "Một giờ sáng, em muốn làm hết bài thi môn toán."
Trần Tùng vừa ăn cháo vừa nghe hai chị em nói chuyện, không thể không nghi ngờ nhà họ đều bị việc học làm cho mê mẩn, một người hai người ngoài học ra thì chẳng thích gì.
Cố Ninh im lặng vài giây.
"Sau này phải ngủ trước mười một giờ rưỡi, hiện giờ em đang dậy thì, ban đêm cơ thể sẽ tiết ra một số hoóc-môn sinh trưởng, nếu giờ đó em còn chưa ngủ, cẩn thận sau này không cao lên được đâu."
Cố Tây gật đầu: "Em biết rồi."
Họ nói việc của họ, Trần Tùng ăn rất nhanh, trong chốc lát anh đã giải quyết xong chén cháo kia.
Cố Ninh chuyển ánh mắt lên người anh, suy nghĩ một lát rồi mở miệng khuyên: "...Anh đừng ăn nhanh như vậy, không tốt cho dạ dày."
Đáy mắt Trần Tùng như hiện lên ý cười: "Được, sau này anh sẽ chú ý một chút." Anh quay đầu hỏi Cố Tây: "Em vợ, em có cảm thấy chị của em hơi lải nhải không?"
Cố Tây cười cười, không dám nói xấu chị gái.
Cố Ninh nhếch miệng.
Ăn sáng xong, Trần Tùng đưa cô đi học, nhân tiện đưa Cố Tây đến trường trung học gần đó, Lý Tú Lan nói làm phiền anh. Anh nói không có gì, dù sao cũng tiện đường.
Cố Tây đứng bên cạnh Cố Ninh, nhích đến gần nói nhỏ: "Chị ơi."
Cô nghiêng đầu nhìn thằng bé: "Hả?"
Cố Tây đã là học sinh trung học nên biết lờ mờ về tình cảm nam nữ, trong lớp cũng từng có cô bé tỏ tình với thằng bé, bởi vậy thằng bé không khỏi tò mò về quan hệ của hai người: "Chị có thích anh rể không?"
Thân là chị gái bị em trai hỏi đến chuyện này, miệng Cố Ninh giật giật: "Vô duyên vô cớ em hỏi chuyện này làm gì?"
Cố Tây đè thấp giọng: "Em sợ chị tủi thân."
Cô sờ đầu thằng bé: "Không, chị không tủi thân, em yên tâm đi."
Còn có thích Trần Tùng hay không, Cố Ninh cũng không biết, vì cuộc sống trước đây của cô chỉ có ba, mẹ, em trai và học hành, đột nhiên nhiều ra thêm một Trần Tùng, hình như trở nên phức tạp hơn.
Có lẽ mọi chuyện phải chờ sau khi cô vào đại học mới biết được đáp án, đến lúc đó Cố Ninh mới có thể nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Trần Tùng không biết hai chị em đang rì rầm cái gì.
"Lại đây đội nón bảo hiểm nào."
Cố Ninh và Cố Tây đi qua, Trần Tùng đội nón bảo hiểm cho cô rồi ném một cái khác cho Cố Tây.
Cố Tây: "Cảm ơn anh rể ạ."
Dường như Trần Tùng rất thích cách gọi anh rể này, sau khi đưa Cố Tây đến cổng sau trường trung học thì móc ví ra cho thằng bé mấy trăm đồng. Cố Ninh muốn cản lại: "Anh cho nó nhiều tiền vậy làm gì?"
Cố Tây nhìn cô, thằng bé chần chừ vẫn chưa dám nhận.
Trần Tùng nhét tiền vào tay nó: "Em cầm đi, không phải gọi anh là anh rể sao? Anh rể cho tiền em vợ tiêu, chẳng lẽ không được?"
Cố Ninh không còn lời gì để nói.
Cố Tây thấy thái độ của cô có hơi buông lỏng nên nhận tiền: "Cảm ơn anh rể ạ."
Trần Tùng xua tay, không biết nói gì bèn xả một câu: "Học cho giỏi là được."
Đưa Cố Tây đến trường trung học xong, anh lại đưa Cố Ninh đến trường, vì đi sớm nên cổng trường không có người nào, vô cùng yên tĩnh, cô lấy nón bảo hiểm xuống muốn vào trong thì bị kéo lại.
Cố Ninh quay đầu nhìn Trần Tùng.
Anh dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình, không hề biết xấu hổ mà nói: "Hôn ông đây một cái rồi đi."
Cô không chịu, anh không buông tay.
Rơi vào đường cùng, Cố Ninh liếc nhanh xung quanh một lần, cô nhón chân lên, môi chạm nhẹ vào mặt anh: "Được chưa?"
Cách đó không xa, Tạ Tử Tô nhìn thấy cảnh này, ánh mắt cậu ta qua lại mấy giây rồi cùng Trần Tùng nhìn thẳng vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.