Hiện tại chỉ cần Cố Ninh hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy trước ngực mình có mái tóc mềm đang chậm rãi cử động.
Trong kỳ kinh nguyệt không nên tắm quá lâu, sau khi Trần Tùng rửa sạch phía dưới cho cô thì ngón tay thoảng mùi máu tươi, anh chẳng hề để ý mà chỉ hỏi cô tự mặc quần áo hay để anh mặc giúp.
Đương nhiên Cố Ninh chọn tự mình mặc quần áo, lúc ấy còn phải dán băng vệ sinh nữa.
Cũng không thể để một người đàn ông cao to mở băng vệ sinh, rồi cầm quần nhỏ của cô, dán lên lớp vải ở giữa.
Cố Ninh vốn định mặc xong rồi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng thấy bên dưới của Trần Tùng cương cứng không hề có dấu hiệu mềm xuống thì tay chân cô lại tê dại.
Bên dưới của đàn ông đều lớn thế này ư?
Cô vội ra khỏi nhà vệ sinh, để một mình Trần Tùng ở bên trong tắm nước lạnh.
Mấy ngày kinh nguyệt đến, buổi tối Cố Ninh sẽ không thức khuya giải đề thi, vì không nghỉ ngơi đàng hoàng thì cô sẽ bị đau bụng kinh, cho nên tắm xong, cô ngồi trên giường đọc sách một lát rồi chuẩn bị đi ngủ.
Mới đọc được một nửa thì cô đã thiếp đi, ngay cả sách cũng chưa cất.
Đang ngủ mơ màng, dường như Cố Ninh nghe được tiếng kêu rên và mắng nhỏ, cô vô thức nhìn ra bên ngoài, hình như Trần Tùng vẫn còn trong nhà vệ sinh chưa ra.
Mi mắt cô lại khép lại.
Tiếp đó, cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Trần Tùng đi vào với cơ thể trần trụi, vật quý bên dưới cương đến đỏ bừng, anh thấy Cố Ninh nằm ngủ trên giường thì không khỏi thả nhẹ động tác, đi đến tủ quần áo lấy một chiếc quần trong của cô.
Có lẽ là sau khi có vợ, đã lâu rồi anh chưa dùng tay tự sướng, nên bây giờ dù có dùng tay làm cũng chẳng ra được.
Anh sợ mình ở trong nhà vệ sinh nữa sẽ nghẹn không bắn ra được, đến lúc đó lại khiến nó liệt vì nghẹn.
Rơi vào đường cùng, Trần Tùng muốn dùng quần trong của Cố Ninh để xóc, xem có thể bắn ra hay không.
Anh cầm được quần trong thì ra khỏi phòng.
Cửa phòng không đóng lại, Cố Ninh vốn hơi tỉnh táo chầm chậm mở to mắt, đặt sách lên tủ đầu giường, cô thầm nghĩ, hình như Trần Tùng rất khó chịu.
Nhưng cô đến kỳ kinh nguyệt nên cũng không giúp được anh.
Phải dùng tay cho anh sao?
Cố Ninh cúi đầu nhìn lướt qua đôi tay mềm mại như không xương của mình, vẫn không bước qua được giới hạn trong lòng.
Lần trước là Trần Tùng bảo cô dùng tay cho anh chơi, nếu đêm nay cô ra ngoài cho anh làm, vậy là chủ động cho anh chơi, hoàn cảnh khác nhau.
Trong lúc Cố Ninh còn do dự, cô nghe được tiếng gầm nhẹ từ ngoài truyền vào.
Đây có nghĩa là anh đã bắn.
Vậy là tốt rồi. Cô lại nhắm mắt giả vờ ngủ, chưa đến vài phút Trần Tùng đi vào lần nữa, anh đóng cửa lại, nhân tiện tắt đèn, vén chăn lên giường.
Anh dán lồng ngực lạnh lẽo vì tắm nước lạnh lên sống lưng gầy yếu của Cố Ninh.
Người đàn ông đặt cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng cọ vài cái, bàn tay lớn luồn vào trong chăn chốc lát sau thò vào vạt áo cô, đặt trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, thật ấm áp.
Như là dán miếng giữ nhiệt, lông mi Cố Ninh run lên, trong bóng tối lẳng lặng mở mắt ra.
Giọng nói trầm thấp của Trần Tùng vang trên đỉnh đầu cô, còn kèm theo tiếng cười sang sảng chế nhạo: "Vợ không giả vờ ngủ nữa à?"
Cố Ninh: "..."
Cố Ninh lẩm bẩm phản bác: "Em không giả vờ ngủ, vừa rồi em thật sự ngủ thiếp đi."
Anh cười ôm chặt cô: "Vừa rồi là khi nào, là trước khi ông đây cầm quần trong của em đi xóc, hay là sau khi cầm quần trong của em đi xóc?"
Cố Ninh: "..."
Sao anh có thể tự nhiên nói ra mấy câu này, không cảm thấy ngượng sao, da mặt quá dày.
Cô nói một cách thiếu tự tin: "Bây giờ mới tỉnh."
Trần Tùng quay mặt cô lại, hôn cô một cái "chụt" thật lớn: "Rồi, vợ nói lúc nào tỉnh thì là lúc đó, khi nào ngủ thì là khi đó."
Cố Ninh: "..." Tại sao nghe như là đang kết luận vừa rồi cô giả vờ ngủ vậy.
Cô lắc mông muốn cách xa anh một chút.
Trần Tùng "chậc" vài tiếng, nhẹ nhàng vặn eo nhỏ cô một cái, nói như cảnh cáo: "Lại dùng mông cọ hàng của anh, đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có ngọ nguậy cái mông."
Cố Ninh "hừ" một tiếng nhẹ như bông.
Nghe đáng yêu chết đi được.
Anh cúi đầu hôn tới tấp vào gáy cô: "Em còn ngọ nguậy mông nữa, anh sẽ chơi huyệt sau của em."
Cố Ninh sợ đến mức run lên: "Đừng mà."
Trần Tùng cũng chỉ nói mà thôi, thấy cô bị dọa bèn nói: "Em sợ cái gì, ông đây cũng không phải muốn chơi huyệt sau của em thật, con mẹ nó anh chỉ nói thôi cũng không được à?"
"Không được." Cố Ninh thì thào.
Những lời này đều quá khó nghe.
Trần Tùng nhéo chiếc mũi xinh xắn của cô, hình như trêu cô không tệ, còn có thể xem như vui vẻ: "Em là Tần Thủy Hoàng à, chuyên chế như vậy, nói cái gì em cũng muốn quản."
Cố Ninh im thin thít.
Anh lại nói: "Không chơi huyệt sau của em đâu, yên tâm đi." Không biết từ khi nào ngón tay của anh đã vuốt ve đôi môi mềm mịn của cô, cắm ngón tay vào trong: "Còn ngọ nguậy mông nữa, anh sẽ chơi miệng nhỏ của em."