Bé Chanh Siêu Chua

Chương 4:




Cố Ninh ăn cơm xong, lại quay về phòng làm đề. Lớp mười hai mỗi ngày nếu như không phải làm đề thi thì chính là nghe thầy cô giải đề, phần lớn các thầy cô đều thích sử dụng chiến thuật biển đề thi.
Bởi vì bọn họ cảm thấy sau khi đã nắm vững được trọng tâm của kiến thức, hiểu cặn kẽ là điều không thể thiếu được, mà chiến thuật giải biển đề rất có tác dụng.
Cô học khoa học tự nhiên. Tuần này phát bốn tờ đề, ngữ văn, toán, tiếng anh, lý hoá sinh, tất cả đều phải hoàn thành trước giờ lên lớp tuần sau.
Thế là, Cố Ninh đỏ mặt, vừa tức giận lại xấu hổ dùng khăn ướt dọn dẹp bàn học trong phòng một lượt.
Tuy rằng sau khi Trần Tùng làm xong, cũng đã dùng khăn ướt lau qua loa rồi, hơn nữa nước chảy trên đó gần như đều là nước của cô, nhưng cô vẫn xấu hổ.
Cố Ninh vứt khăn ướt, cố gắng không nghĩ đến vừa rồi chỗ này đã xảy ra chuyện gì, lấy đề thi vẫn chưa làm xong ra, nghiêm túc tiếp tục làm đề.
Trời nóng, Trần Tùng ở bên ngoài tắm rửa xong thì vào phòng.
Anh thấy cô đang thẳng lưng ngồi trước bàn học cách giường lớn mấy bước, thiếu nữ khoanh chân dưới gầm bàn, một tay cầm bút, một tay đè lên góc đề thi, lực chú ý chỉ tập trung vào đề.
Trần Tùng nhướng mày, nằm trên giường, không phát ra tiếng.
Chắc khoảng một tiếng rưỡi sau.
Cố Ninh mới động một chút, làm xong một tờ đề, vô thức nhìn về phía cửa phòng, phát hiện không có động tĩnh gì, ánh mắt vô tình quét qua giường bên cạnh, tay cầm bút dừng lại.
Trần Tùng đang nhìn cô.
Không biết bắt đầu nhìn từ lúc nào. Cố Ninh mất tự nhiên, chớp chớp mắt, ngượng ngùng hỏi: “Anh chưa ngủ à?”
“Mười giờ rồi.”
Anh không trả lời thẳng câu hỏi của cô, mở điện thoại ra, nhìn thời gian, ngón tay gõ lên màn hình điện thoại, đốt ngón tay rõ ràng, vừa thon vừa dài “Em còn định làm đến lúc nào hả?”
Lúc này Cố Ninh mới ý thức được thời gian không còn sớm nữa: “Nếu như anh mệt thì anh cứ ngủ trước đi, em…”
Trần Tùng cười, không để cô nói hết, nói xen vào: “Ông đây quen sờ ngực ngủ rồi.”
Lời này không cách nào nói tiếp được.
Hơn nữa anh còn nói thẳng thắn hùng hồn như thế, giống như chuyện nhà bình thường vậy, không hề có chút xấu hổ nào.
Cố Ninh cắn môi, khó xử ngồi yên tại chỗ.
Thực ra bọn họ là nghe lời ông bà mà ở cùng nhau, chắc chắn là không có nhiều tình cảm. Nhưng cô cũng biết, nếu như đã kết hôn với người ta, thì phải quen với mấy chuyện này.
Tuy vậy Cố Ninh thật sự không ngờ rằng, Trần Tùng nếu không thích cô thì vì sao dục vọng đối với cô lại lớn như thế, đương nhiên dục vọng này chỉ ở một phương diện.
Tình dục và tình yêu có thể tách rời?
Suy nghĩ của người khác thì Cố Ninh không rõ, nhưng cô không thể tách rời, thế nên có lúc sẽ có chút chống đối với chuyện làm tình cùng Trần Tùng.
Đặc biệt là tối hôm đầu tiên đó, cô khóc đến khàn cả cổ.
Hoặc là do làm đến đoạn sau, cô cũng có thể nhận được chút ít thoải mái, từ lúc kết hôn đến bây giờ, thực ra cũng không đến mức chống đối như thế.
Nghe nói hai mươi ba ngày có thể tạo thành một thói quen.
Chỉ là số lần quá nhiều, cơ thể nhỏ bé của cô không chịu nổi. Còn có, chính là có chút ảnh hưởng đến khả năng học tập. Mặt khác sức lực của Trần Tùng lại dồi dào, giống như không có chỗ nào giải tỏa mà đều dùng hết lên trên người cô vậy.
Đàn ông đều như vậy sao?
Hình như không phải.
Tóm lại nam sinh lớp Cố Ninh không có ai giống như Trần Tùng. Chí ít ngoài mặt không có. Nam sinh lúc trước tỏ tình với cô là uỷ viên học tập lớp cô, không cẩn thận chạm vào tay nữ sinh thôi mặt cũng đã đỏ rồi.
Mà Trần Tùng…
Anh, anh còn thường xuyên nói lời bậy bạ với cô, lúc bình thường nói, trong lúc làm tình càng thích nói.
Cố Ninh rũ mắt, bỏ đề thi vào trong cặp sách, vừa mới đi đến bên cạnh giường thì tay dài của anh đã nắm lấy, kéo lên trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.