Bé Chanh Siêu Chua

Chương 6:




Nói chung, lớp mười hai học tập rất căng thẳng.
Ngày nghỉ cuối tuần nếu không phải ở nhà làm đề thi, thì cũng ngủ nướng, bọn họ sẽ không có thời gian rảnh mà ra ngoài tụ tập, chỉ là lần này có chút đặc biệt.
Bởi vì có mấy bạn cùng lúc sẽ phải quay về quê bên đó để thi, dự kiến không lâu sau nữa sẽ rời trường quay về quê để thích nghi. Hoạt động cuối tuần là lớp trưởng tổ chức, coi như tiệc chia tay.
Cả lớp bọn họ thuê một chiếc xe khách đến ngoại thành nướng thịt gì đó.
Xui xẻo là, xe khách hỏng. Bảy giờ tối, tài xế đang gọi điện thoại về công ty, gọi người công ty điều người và một chiếc xe khác đến, mà các bạn học thấy tạm thời chưa quay trở về được thì lại tiếp tục ngồi xuống chơi trò chơi.
Điện thoại của bọn họ vẫn còn pin, gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại về nhà báo một tiếng là được.
Cố Ninh phát hiện phần lớn học sinh trong lớp bọn họ đều lười biếng. Biết hôm nay phải ra ngoài, tối hôm qua đã sạc đầy pin từ sớm, ra ngoài không mang theo sạc dự phòng, ngại cầm đi phiền.
Cô hỏi một vòng các bạn học cũng không mượn được sạc dự phòng, dù có mấy người mang sạc dự phòng nhưng lại dùng hết điện bên trong rồi.
Điện thoại hết pin chuyện này có một phần trách nhiệm của Trần Tùng.
Nếu như không phải tối qua anh làm cô đến mức đầu óc choáng váng, cộng thêm dục vọng đòi hỏi sáng nay, Cố Ninh cũng không đến mức quên mất không sạc đầy pin trước khi ra khỏi cửa.
Dần dần cô sinh ra tức giận.
Phong cảnh buổi đêm ở ngoại thành rất đẹp, ánh trăng trong sáng như nước, tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu xào xạc, nghe lại có cảm giác yên bình, có một loại ảo giác thời gian tĩnh lặng.
Bạn cùng bàn thấy Cố Ninh một mình ngồi đó, cầm một xiên thịt nướng đưa cho cô. Cảm xúc của cô đến rồi đi rất nhanh, nhận xiên thịt nướng nói một tiếng cảm ơn, há miệng cắn một miếng nhỏ.
“Ăn ngon không?” Bạn cùng bàn hỏi.
Cố Ninh gật đầu: “Ngon lắm.”
Bạn cùng bàn dùng giọng điệu đầy thâm thuý nói: “Đây là uỷ viên học tập nướng đó.”
Cô nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn một cái, phát hiện chỗ nướng thịt đã đốt lại than. Có bạn học tự nguyện đứng chỗ đó nướng tiếp phần thịt còn lại, mà bạn học đó chính là uỷ viên học tập Tạ Tử Tô.
Cố Ninh không nghe ra được ý khác của bạn cùng bàn, “Ồ” một tiếng: “Sao cậu không ăn?”
Vào lúc cô hỏi vấn đề này, Tạ Tử Tô dường như vô tình liếc sang hướng bên này của các cô một cái.
Bạn cùng bàn Nhậm Linh cười rung vai.
Cô ấy cười nhạo nói: “Uỷ viên học tập vừa nướng xong một xiên đã ngay lập tức bảo tớ cầm ra đưa cho cậu ăn trước, tớ phải đợi xiên sau.”
Về phương diện tình cảm, Cố Ninh khá là chậm nhiệt, mục tiêu trước mắt là tập trung học tập, nhưng cô không phải là đồ ngốc. Còn không nghe ra được ý trong lời nói của cậu ấy, hoặc là giả vờ ngốc, hoặc chính là kẻ ngu ngốc thật.
Cố Ninh nhìn xiên thịt nướng đã bị mình cắn một miếng, không lên tiếng.
Phần lớn các bạn học đều đang ngồi vây thành vòng tròn trên bãi cỏ chơi trò chơi, còn lại một số ít thì giống như các cô, tìm chỗ nào đó cùng nhau ngồi xuống nói chuyện riêng.
Các bạn cùng lớp đang chơi game vẫy tay với các cô, bảo các cô qua đó chơi cùng. Nhậm Linh là kiểu người giỏi xã giao, gân cổ nói: “Không chơi, các cậu chơi đi.”
Có bạn nam cùng lớp huýt sáo một tiếng.
Cố Ninh so với cô ấy thì như cái hũ nút, thực ra sự thật cũng không nghiêm trọng như thế, chỉ là ở cùng với người không quen thì không nói được mấy câu, sau khi quen rồi thì tốt hơn.
Ví dụ như mối quan hệ giữa cô và bạn cùng bàn rất tốt.
Nhậm Linh rảnh rỗi ngồi tám chuyện, lấy ra điện thoại vẫn còn ba mươi phần trăm lướt tin tức, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Cố Ninh, có phải cậu vẫn chưa gọi điện thoại nói với người nhà là sẽ về muộn một chút không?”
Cô ấy biết Cố Ninh đi tìm các bạn học mượn sạc dự phòng, muộn sạc pin cho điện thoại, nhưng không biết đối phương đến pin để gọi điện về nhà cũng không có.
Nghe thấy Nhậm Linh hỏi như vậy, cô hơi đơ một chút.
Mấy giây sau, Cố Ninh nói.
“Ừm, lúc tớ phát hiện điện thoại hết pin, nó đã sập nguồn rồi, hơn nữa trước giờ tớ không nhớ số điện thoại của người nhà, thế nên cũng không hỏi mượn các cậu điện thoại để gọi được.”
Nhậm Linh bày tỏ mình hiểu, sau đó giơ điện thoại lên: “Người nhà cậu vừa mới gọi điện cho tớ, tớ thuận tiện nhắc một câu với người nhà của cậu, cậu yên tâm.”
Cố Ninh nghi ngờ: “Người nhà tớ?”
“Đúng vậy.”
Cô nhớ trước đây từng lưu số điện thoại của Nhậm Linh trong điện thoại của mẹ, vì để sau này có chuyện gì thì tiện liên hệ, phòng ngừa bất chắc.
Nhưng Cố Ninh còn có vấn đề là, bây giờ cô ở cùng với Trần Tùng, vì sao mẹ cô lại biết tối nay đến bây giờ cô vẫn chưa quay về nhà mà gọi điện thoại hỏi bạn học của cô?
Còn chưa đợi Cố Ninh hỏi ra vấn đề trong lòng mình, Nhậm Linh đã hứng trí đi hỏi vấn đề khác rồi.
“Cố Ninh, cậu có anh trai à?”
Cố Ninh hoàn toàn không hiểu: “Anh trai gì?”
Nhậm Linh huých nhẹ vai cô một cái, “chậc” một tiếng: “Gọi điện thoại cho tớ là một người đàn ông, giọng nói vô cùng hay, rất có từ tính, chẳng lẽ không phải anh trai của cậu?”
“Có khả năng là do định kiến của tớ, mỗi lần tớ nghe thấy đàn ông giọng hay là cảm thấy, nhất định anh ta rất đẹp trai.”
Cố Ninh hiểu rồi. Hoá ra vừa nãy là Trần Tùng gọi điện thoại cho Nhậm Linh.
Chắc là bởi vì anh thấy cô chậm chạp mãi chưa về, điện thoại lại tắt máy, nên mới gọi điện thoại cho ba mẹ cô để nghe ngóng, xem có phương thức liên lạc của bạn học cô không.
Nhậm Linh hỏi Trần Tùng có phải là anh trai của cô không, Cố Ninh có chút khó trả lời. Nếu như không phải anh trai của cô, vì sao tối muộn như vậy đối phương lại gọi điện thoại hỏi bạn học của cô, bây giờ cô đang ở đâu?
Cố Ninh ngập ngừng không trả lời được.
Cô không muốn nói dối, càng không muốn nói thật.
Nhậm Linh thấy lạ, cái này có gì mà ngại không muốn thừa nhận. Trong đầu chợt lóe lên một cái, nhảy ra một suy nghĩ hoang đường: “Cố Ninh, đừng nói anh ta là bạn trai bên ngoài trường của cậu đấy nhé?”
“Không phải.”
Cố Ninh không chút do dự phủ nhận: “Còn lâu tớ mới có bạn trai bên ngoài trường.”
Nhậm Linh chớp chớp mắt: “Cũng đúng, bình thường cậu chỉ có hai điểm một con đường, không phải là ở trường thì chính là ở nhà, làm gì có cơ hội ở bên ngoài trường kiếm bạn trai. Chẳng lẽ từ trên trời giáng xuống, quá hoang đường rồi.”
“Quan trọng nhất là, trường học chúng ta vẫn luôn cấm yêu sớm, nữ sinh ngoan ngoãn kiểu như cậu chắc chắn sẽ không làm loạn.”
Thấy dáng vẻ chắc chắn đó của cậu ấy, trong lòng Cố Ninh lại nghĩ, thực ra so với lời Nhậm Linh nói thì càng hoang đường hơn, cô không có bạn trai, nhưng lại có một người “chồng” trên danh nghĩa.
“Chồng” của cô còn lớn hơn cô tám tuổi.
Trên danh nghĩa này là chỉ ở quê, tất cả mọi người đều biết bọn họ mở tiệc kết hôn rồi. Nhưng cũng không thể nói chỉ trên danh nghĩa, bởi vì bọn họ cũng thực sự là vợ chồng rồi.
Cũng có thể Cố Ninh quá chột dạ, bị sặc nước miếng của mình, ho khù khụ mấy tiếng, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ ửng lên, cả người nhìn càng thêm quyến rũ xinh đẹp hơn.
Nhậm Linh vội vàng đưa bình nước sang cho cô.
“Sao cậu đột nhiên lại ho vậy, có chỗ nào không thoải mái không? Trước cứ từ từ rồi uống một hớp nước.”
Cố Ninh nhận nước, vừa định uống một ngụm, đã nghe thấy bạn học gọi tên của cô: “Cố Ninh, anh trai cậu đến đón cậu về trước này.”
Lời vừa nói xong, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cô và người đàn ông đang đi về phía cô.
Bước chân của Trần Tùng dừng lại.
Fuck, ông đây, ông đây từ lúc nào mà trở thành anh trai của vợ mình rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.