Beta: noha1929
——————————————————
Trì Duẫn nhìn gương mặt ngủ say của Tiết Trích Dạ, nhẹ nhàng tới gần hắn. Như bây giờ rất tốt, dù sao Tiết Trích Dạ sẽ không thương anh, như vậy khi anh nói rời đi, hắn cũng sẽ không thương tâm.
Anh không nghĩ sẽ làm người khác thương tâm, thầm nghĩ muốn im lặng ra đi.
Tựa ở trước ngực Tiết Trích Dạ, nghe tiếng tim đập trầm ổn, nguyên lai anh và hắn cũng có thể thân mật như vậy.
Trì Duẫn ôm bụng, chỗ đó vẫn mơ hồ đau đớn. Nhưng mà, không trọng yếu, ít nhất cho dù là giả, cũng có thể cùng hắn cả đời này cùng một chỗ, như người yêu chính thức.
Ông trời, cảm ơn người, để cho con gặp được hắn...
Tiết Trích Dạ ôm Trì Duẫn tỉnh lại, khuôn mặt mới ngủ dậy trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trắng nõn của Trì Duẫn, không tính là quá lâu, nhưng lông mi vô cùng dày có chút mấp máy, có một loại cảm giác nói không rõ. Mũi hô hấp theo quy luật, nhìn nhan sắc đạm mạc ấy, môi bất giác có chút cong lên.
Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn giống như vật nhỏ mà mình chiếm giữ, bộ dáng co lại trong ngực mình, trong nội tâm không khỏi dâng lên vài phần khác thường, thậm chí giật mình cảm thấy, mình nếu như không có Trì Mặc, như vậy cũng rất tốt.
Lần đầu tiên hắn gặp Trì Duẫn, cảm thấy người này chắc chắn yêu hắn, lần đầu tiên qua nhà Trì Mặc, có chút sợ hãi khi ca ca hắn mở cửa cho mình, trong mắt anh toàn là sùng bái, làm cho hắn có cảm giác thỏa mãn.
Về sau, ngay ngày Trì Mặc xuất ngoại, hắn say không còn biết gì, thần trí không rõ ôm Trì Duẫn, vì vậy hắn cùng với người gọi là "ca ca" của Trì Mặc đã ở cùng một chỗ sinh sống ba năm.
Thời gian ba năm, Trì Duẫn phảng phất đã thành thói quen của hắn.
Trì Duẫn chậm rãi mở mắt ra, chống lại ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tiết Trích Dạ, anh tranh thủ thời gian dời tầm mắt, không dám đối mặt.
"Sáng hảo" Triết Trích Dạ ma mị cười, đối Trì Duẫn nói lời chào buổi sáng.
"Sáng hảo!" Trì Duẫn nở nụ cười, trong ánh mắt có chút loé sáng. Nụ cười kia sạch sẽ mà không thể xâm phạm, là một loại mà Tiết Trích Dạ không cách nào diễn tả được.
Tiết Trích Dạ sửng sốt, có chút mê man vì tiếu dung của Trì Duẫn, hắn thậm chí hoài nghi, Trì Duẫn này căn bản không phải người mà hắn nhận thức. Đôi mắt ma mị mê ly, tiếu dung sạch sẽ tinh khiết, cái người trước kia sợ hãi rụt rè không dám nhìn hắn thật là Trì Duẫn sao?
Tiết Trích Dạ nhíu mi, nhưng vẫn duy trì tiếu dung. Trì Duẫn với hắn mà nói nhiều nhất là một người thay thế, người hắn muốn là Trì Mặc. Mặc kệ cậu yêu hay không yêu hắn, Tiết Trích Dạ yêu cậu nhiều năm như vậy, cậu ít nhất hẳn là đáp lại.
Chính là hắn lại quên, hắn chưa từng đáp lại Trì Duẫn.
Bất luận Trì Duẫn làm cái gì, hắn cũng sẽ không đáp lại.
"Hôm nay cuối tuần, anh có muốn ra ngoài chơi không?" Trì Duẫn nghiêng đầu, biểu lộ có chút đáng yêu, thanh âm cũng là ôn nhu dễ nghe, lúc trước Trì Duẫn sẽ không hướng hắn đưa ra yêu cầu như vậy, càng không thể đáng yêu hỏi hắn như vậy.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tiết Trích Dạ, Trì Duẫn nghiêng nghiêng đầu, sau đó đôi môi hơi mỏng nhẹ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn nho nhỏ.
"Đi chơi đi, được không?"
Nói thật, bộ dạng Trì Duẫn thật sự không thích hợp làm nũng, mặt của anh là kiểu thuộc về nam nhân bình thản mà thanh tú bình thường, không có quá nhiều xinh đẹp đáng yêu, nhưng bây giờ bộ dạng Trì Duẫn làm nũng như vậy lại rất có ý nhị.
"Được, muốn đi đâu?" Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn mỉm cười, bất giác mang theo vẻ sủng nịnh.
"Ừm." Trì Duẫn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hướng Tiết Trích Dạ nói "chúng ta đi công viên trò chơi đi."
Tiết Trích Dạ gật đầu, Trì Duẫn tựa hồ trở nên thật thích cười. Nhưng có lẽ Tiết Trích Dạ không có phát hiện phía sau tiếu dung của Trì Duẫn cất giấu chính là bi thương.
Đã vào đông, bên ngoài tuyết bay lả tả, tuyết không lớn, phía nam mùa đông đặc biệt mềm mại triền miên. Trì Duẫn bọc một tầng áo dày, anh sợ lạnh, sáng nay Tiết Trích Dạ mới biết, năm rồi đến mùa đông, cho dù ở trong phòng Trì Duẫn cũng sẽ mặc vô cùng dày.
"Oa, đây là công viên trò chơi a." Vươn tay ra, Trì Duẫn như tiểu hài tử tán thưởng, "Trước kia đều không có tới đây!"
Lấy tay vuốt vuốt cái mũi bị gió lạnh thổi có chút đỏ lên, Trì Duẫn oán giận nói.
Tiết Trích Dạ chưa bao giờ thấy qua, thì ra khi vứt lại tất cả câu thúc sợ hãi, Trì Duẫn rõ ràng giống dáng vẻ hồn nhiên của trẻ con.
Phát hiện Tiết Trích Dạ đánh giá ánh mắt của mình, Trì Duẫn cực ôn nhu nở nụ cười, nhìn vào mắt Tiết Trích Dạ, chăm chú mà chắc chắn nói:"Tiết Trích Dạ, chơi với em đi."
Xin anh, bằng không từ nay về sau sẽ không có cơ hội, em chỉ muốn mang kỉ niệm cùng anh vui vẻ rời đi.
Trì Duẫn lôi kéo tay Tiết Trích Dạ, chạy tới Ma Thiên Luân (vòng đu quay).
"Chúng ta chơi cái này được không?" Trì Duẫn mặc dù hỏi lại có ý đem Tiết Trích Dạ kéo vào "Theo giúp em."
Tiết Trích Dạ cau mày, hắn ẩn ẩn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, cũng nhận ra sự khác thường của Trì Duẫn.
Ước chừng nguyên nhân vào đông quá mức rét lạnh, trò chơi trong công viên chỉ thưa thớt vài người chơi, Tiết Trích Dạ cùng Trì Duẫn ngồi trên Ma Thiên Luân, trong không gian nho nhỏ chỉ có hai người, trong lúc đó khó tránh khỏi xảy ra thân mật cùng mập mờ, huống chi Trì Duẫn ngồi gần như thế, làm cho Tiết Trích Dạ không khỏi tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Trì Duẫn từ trước đến nay hay xấu hổ nhưng hiện tại lại chủ động tỏ vẻ thân cận, mà ngay cả trên giường đều là câu thúc không lưu loát, giống như thời điểm chủ động, trong trí nhớ Tiết Trích Dạ tựa hồ là không tồn tại.
Trì Duẫn không nói gì, chỉ là ngây ngốc cười tựa ở trước ngực Tiết Trích Dạ.
"Em..." Tiết Trích Dạ vốn muốn hỏi Trì Duẫn đến tột cùng làm sao vậy, lại bị Trì Duẫn bất ngờ hôn.
Đó là một nụ hôn triền miên hồi lâu, Trì Duẫn tuy là chủ động cùng Tiết Trích Dạ, thực sự không khó phát hiện đầu lưỡi trên thực tế không lưu loát.
Hai người cứ như vậy triền miên hồi lâu mới tách ra, Trì Duẫn nhìn Tiết Trích Dạ, cười nói:"Nghe nói cùng một chỗ với người yêu ở Ma Thiên Luân cuối cùng đều sẽ chia tay. Nhưng khi Ma Thiên Luân đạt tới điểm cao nhất, nếu như cùng người yêu hôn môi, sẽ vĩnh viễn đi thẳng xuống dưới. Truyền thuyết Ma Thiên Luân đều tràn đầy hạnh phúc. Hạnh phúc cao bao nhiêu, Ma Thiên Luân cũng cao bấy nhiêu. Khát vọng tìm được hạnh phúc nhưng hạnh phúc lại chậm chạp không có, thử ngồi trên Ma Thiên Luân chờ đợi nó chậm rãi lên cao, thẳng đến đỉnh cao nhất."
Trì Duẫn nói xong dừng một chút, vừa cười vừa nhìn Tiết Trích Dạ:"Chúng ta, tại điểm cao nhất hôn nhau, sẽ một mực cùng một chỗ, có đúng không?"
Nói xong cũng không đợi Tiết Trích Dạ trả lời, Trì Duẫn di chuyển thân thể, theo khoé mắt chậm rãi tràn ra một giọt lệ.
Vĩnh viễn cùng một chỗ....
Ngay cả mình đều hiểu được lời nói dối ấy không có khả năng.
Như vậy là đủ rồi, chí ít có nhớ lại, trước khi rời đi, anh ấy còn có thể khi dễ lừa gạt mình, đây là sự thật!
Tiết Trích Dạ, em yêu anh! Trì Duẫn trong lòng nói một lần.
"Là"——
Sau lưng vang lên tiếng trả lời của Tiết Trích Dạ, trong giọng nói, có hai người kia cũng không có khẳng định chú ý đến.