Bên Trái

Chương 25: Ràng buộc




Beta: nohan1929
—————————————————————
Dạ Bạch vành mắt đo đỏ mở cửa ra, Chi Thu trước mặt Trì Duẫn có thể đơn giản phá đi tầng ngụy trang kiên cường kia.
Phùng Vũ Nhật sắc mặt như mọi khi thối thối, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn hai tiểu thụ trong lúc đó không thể rung chuyển giai cấp cảm tình, cảm giác bị lão bà hoàn toàn bỏ qua.
Trì Duẫn hơi run rẩy, hoàn toàn không có vẻ thành thạo lúc gặp lại Tiết Trích Dạ. Chi Thu ngồi ở một bên không biết nên nói cái gì, cậu chưa từng có kinh nghiệm như vậy, dù cho rất thương tâm, cậu cũng không có nghĩ qua dùng cái chết để giải thoát.
Có lẽ, đây là chỗ đặc biệt nhu nhược của Trì Duẫn, tự dưng làm cho lòng người đau.
"Không có việc gì." Chi Thu mỉm cười, nụ cười kia mang lại cảm giác an tâm đến lạ kì, tựa như bản thân cậu, nhàn nhạt lại ấm áp.
"Ừ." Trì Duẫn kiên định gật đầu một cái, mặc dù mất đi hết thảy, anh còn có bằng hữu không phải sao?
"Nên làm cái gì bây giờ, tôi nghĩ hắn đã chú ý tới tôi." Trì Duẫn nói có chút vô lực, thanh âm rung động mang một điểm sợ hãi.
"Rời đi, lúc này rời đi thôi, đến thành thị khác đi." Phùng Vũ Nhật đưa ra một đề nghị, dưới loại tình huống này, rời đi không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
"..." Trì Duẫn trầm mặc.
Rời đi, anh có chút không nỡ.
"Trì Duẫn, tôi cảm thấy cậu đang lừa mình dối người." Phùng Vũ Nhật nhìn bộ dạng do dự của Trì Duẫn, không chút khách khí cho Trì Duẫn một cái đánh giá, "Nếu đối với hắn còn lưu luyến, nên một lần nữa cho hắn cơ hội."
"Tôi đối với hắn... Không có lưu luyến." Trì Duẫn cãi lại, lại ngay cả mình đều cảm thấy thiếu thuyết phục.
"Vậy cậu vì cái gì biết rõ ở chỗ này một ngày nào đó sẽ bị Tiết Trích Dạ phát hiện, lại cố chấp phải ở lại chỗ này." Phùng Vũ Nhật ánh mắt sắc bén, cứ như vậy thẳng tắp nhìn Trì Duẫn, có một loại trực chỉ nhân tâm sắc bén.
"Tôi..." Trì Duẫn không cách nào cãi lại, Phùng Vũ Nhật nói mỗi câu đều là sự thật.
Chi Thu nhìn Phùng Vũ Nhật đối Trì Duẫn chất vấn, không có mở miệng ngăn cản. Cậu biết rõ, những lời này đối Trì Duẫn tuy rất tàn khốc, nhưng anh nhất định phải đối mặt với tàn khóc.
Loại giãi bày khiến tâm can đau nhức này, cũng không phải người nào cũng có thể làm được.
"Tiểu Duẫn, Vũ Nhật nói rất đúng, hiện giờ cậu đối mặt với Tiết Trích Dạ, có phải cậu nên xem lại lòng mình, cậu... Còn thương hắn sao?" Chi Thu nhìn Trì Duẫn, làm cho linh hồn mê võng của Trì Duẫn dần dần rõ ràng.
Mình... Còn thương hắn?
Trì Duẫn rất mơ hồ, lúc anh ôm tâm tình muốn chết để thành toàn chuyện cuối cùng cho Tiết Trích Dạ, cũng cho rằng mình cuối cùng cũng tự do.
Nhưng từ sâu bên trong anh vẫn còn chút lưu luyến, hận hắn như thế nhưng cũng yêu hắn như thế. Có lẽ anh điên rồi nên mới khao khát đau đớn cùng ràng buộc của Tiết Trích Dạ
Giờ khắc này, anh mới hiểu được.
Anh cỡ nào khát vọng sự đáp lại của Tiết Trích Dạ, tâm của Tiết Trích Dạ.
Yêu một người, nhất định sẽ muốn độc chiếm tâm của hắn, bất luận kẻ nào đều đồng dạng. Nếu như không có tâm tình như vậy, thì chỉ có thể nói rằng bản thân không đủ thương hắn.
"Là, tôi không thể nào quên hắn." Trì Duẫn rốt cục thừa nhận, hai mắt nước mắt mơ hồ.
Sự thật này, rất tàn khốc.
Nhưng mà Phùng Vũ Nhật cùng Tằng Chi Thu đều thở dài một hơi, chỉ cần Trì Duẫn còn có thể nhìn thẳng chính mình, thì có thể làm cho chính mình cùng Tiết Trích Dạ đều thoải mái.
Yêu nhau, nguyên bản nên cùng một chỗ.
Trước đây thật lâu, Trì Duẫn nghe qua một câu, gọi là "Thiên hạ người có tình sẽ thành thân thuộc ", anh hôm nay càng hi vọng "Thiên hạ thân thuộc đều có tình nhân".
Trầm mặc thật lâu, Trì Duẫn cuối cùng cũng quyết tâm.
"Tôi nghĩ muốn cho hắn cơ hội lần nữa, nhưng không phải muốn sự day dứt của hắn đối với Trì Duẫn, cũng không phải giả tạo của Dạ Bạch, mà là tôi." Trì Duẫn nín khóc mỉm cười, ánh mắt kiên quyết, theo khóe môi bắn ra một loại không hề mê mang xinh đẹp, "Tôi muốn hắn yêu tôi, không phải Trì Duẫn, cũng không phải Dạ Bạch."
Đúng vậy a, muốn hắn yêu tôi. Bởi vì, tôi là như vậy yêu hắn...
——————————————————————
Tiết Trích Dạ đúng là âm hồn bất tán xuất hiện ở trước mặt Dạ Bạch, Dạ Bạch sửa sang bán hàng nên cũng không để ý tới hắn.
"Uy, hôm qua mới cùng một chỗ ăn cơm xong, hôm nay gặp lại đã quên, em thật đúng là vô tình." Tiết Trích Dạ nhìn Dạ Bạch, trên mặt treo nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dạ Bạch trắng không còn chút máu liếc Tiết Trích Dạ, như cũ không để ý tới hắn.
"Tiết tiên sinh, phiền anh không nên ở chỗ này ảnh hưởng sinh ý của tôi."
"Như thế nào? Em xem anh đây một người đại suất ca đứng ở chỗ này không biết sẽ có bao nhiêu người yêu mến." Tiết Trích Dạ nói, chỉ chỉ đối diện có hai cái nữ học sinh cấp 3 nhìn hắn chằm chằm không tự chủ được mà đi tới.
Quả nhiên như Tiết Trích Dạ sở liệu, hai nữ sinh thẳng đến trong tiệm, còn kèm theo một hồi tất tất tác tác tiếng thảo luận.
"Oa, tiểu công rất đẹp trai."
"Tiểu thụ cũng rất đáng yêu a."
"Chính là, tình huống hiện tại hình như là tiểu công truy tiểu thụ ôi chao."
"Hảo tiếc nuối, bọn họ khi nào thì mới có thể phát triển đến tình trạng OOXX?"
"Không lâu đi, xem bọn hắn đẹp quá."
"..."
Dạ Bạch nghe được hai người đối thoại dở khóc dở cười, nhưng vẫn là mỉm cười hỏi:
"Xin hỏi hai vị muốn dùng cái gì?"
"Oa ~ thanh âm cũng dễ nghe như vậy..." Hai cái hủ nữ tỷ tỷ nhắm mắt ảo tưởng, trong đầu không biết hiện lên hình ảnh gì nhi đồng không nên thấy, "Trên giường hẳn là cũng sẽ rất êm tai..."
Tiết Trích Dạ cũng nhận thức chịu không được hai người ảo tưởng, đứng ở trước mặt hai người nghiêm mặt nói: "Cậu ấy thanh âm trên giường, không phải các ngươi có thể tưởng tượng được!"
Nhìn mặt Tiết Trích Dạ mang chút tức giận, hai nữ sinh không có biểu hiện ra một chút sợ hãi mà không lên tiếng, lại một hồi không giải thích được hưng phấn nói một câu cường hãn:
"Cái này tiểu công thật đáng yêu, tham muốn giữ lấy thật mạnh, hắn là ghen ôi chao!!!"
Dạ Bạch nghiêm mặt đem hai vị đại thần tiễn đi, cảm thán nữ sinh ngày nay thật sự là như lang hổ cường hãn phi thường.
"Trì Duẫn." Tiết Trích Dạ thật sâu nhìn hắn, ánh mắt như vậy làm cho anh quên muốn phủ nhận xưng hô này, "Các nàng nói chúng ta rất xứng đôi."
Dạ Bạch cũng nhìn xem Tiết Trích Dạ, trên gương mặt quen thuộc hi vọng tìm ra chán ghét quen thuộc, nhưng mà, không có.
Đúng vậy, anh hoài nghi chân thành của Tiết Trích Dạ, hoài nghi Tiết Trích Dạ là vì cảm tình, còn là vì không cam lòng.
"Tôi không phải Trì Duẫn." Dạ Bạch rất dứt khoát phủ nhận, không nhìn Tiết Trích Dạ.
"Thực xin lỗi, nhưng là, anh hi vọng có thể có một lần cơ hội." Tiết Trích Dạ nói rất chân thành, thậm chí, có chút bi thương run rẩy.
"Tôi không phải hắn, không có cách nào cho anh cơ hội." Dạ Bạch trong lòng có một tia nho nhỏ rung động, nhưng mà lại kiên quyết vô vị nhìn Tiết Trích Dạ, "Nếu như là bởi vì áy náy muốn đền bù, thì cùng tình yêu không quan hệ."
"Không phải áy náy, là yêu."
Tiết Trích Dạ cũng nói chắc chắn, đó là hứa hẹn.
Hứa hẹn cũng là một loại trói buộc, khiến chúng ta vì tin tưởng mà bị giam cầm; tình yêu rõ ràng là một ly độc dược, lại khiến chúng ta vì yêu mà đánh mất chính mình.
Dạ Bạch nhìn Tiết Trích Dạ con ngươi loé sáng, hắn không giống trong trí nhớ là một người lạnh như băng. Vậy thì kết cục, có phải sẽ khác những gì mình tưởng tượng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.